Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 97

Editor: HD

Thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi. Điền Mật vứt hết băn khoăn ra sau đầu, nhắm mắt lại, tiến vào giấc mơ.

- --- 

Điền Mật cố gắng mở to mắt, trên đỉnh đầu không có ánh đèn, cô híp mắt. Đây là đâu?

Cô muốn ngồi xuống, nhưng phát hiện tay chân mình bị khóa lại, trên cổ tay cắm một cái ống, không ngừng hút máu của cô ra.

Cô giãy giụa, phát hiện bản thân không thể tránh thoát.

Cô chỉ có thể nghiêng đầu đánh giá xung quanh, một người đàn ông mặc áo khoác trắng đưa lưng về phía cô.

Cô nhíu mày đánh giá người đàn ông là Vệ Tư sao? Nhưng, vì sao Vệ Tư lại gầy như vậy?

Người đàn ông không để cô nghi hoặc quá lâu, nhanh chóng xoay người lại.

Hắn đeo khẩu trang, nhưng Điền Mật liếc mắt một cái liền nhận ra: “Lý Húc?!” Cô cực kì kinh ngạc trợn mắt, giọng nói hơi lớn tiếng.

Lý Húc tới gần bàn mổ, trong tay cầm dao phẩu thuật, hắn cong mắt, có thể thấy là đang cười với cô: “Điền Mật, chẳng phải cô nói vì A Phi cô tình nguyện dùng mọi thứ để trả giá sao? Hiện tại là lúc cần cô trả giá! Tôi phát hiện trong máu cô có một thứ, nếu dùng để nghiên cứu, có lẽ sẽ thay đổi được dị năng hệ thủy của A Phi. Nếu máu của cô tốt như vậy, có nghĩa là, hệ khí quản của cô, càng có giá trị, vì tránh ảnh hưởng tới thân thể cô, khiến cho thực nghiệm xảy ra trục trặc, tôi sẽ không chích thuốc tê. Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng nhanh tay, không làm cô thấy đau đâu.”

“Không! Không được làm như vậy!” Điền Mật mở to mắt nhìn, cảm thấy Lý Húc trước mắt không phải người cô quen biết.

“Lâm Phi! Tôi muốn gặp Lâm Phi, tôi muốn gặp Lâm Phi!” Tay chân Điền Mật đồng thời dùng sức, đầu gối cổ tay khuỷu tay cổ chân cổ tất cả đều bị trói lại, có lẽ sợ cô mạnh mẽ vùng vẫy không thể giải phẫu được.

Mặc dù không thoát được, nhưng vẫn khiến giường giải phẩu, rung ken két.

Trong lòng gọi 0051, nhưng 0051 không đáp lời, cô nóng nảy, nhiệm vụ còn chưa chính thức bắt đầu, còn chưa gặp mặt nam chủ nữa là! Chẳng lẽ cô phải chết ở đây sao?

Lý Húc hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Lâm Phi sẽ không gặp cô đâu!” Nói xong, không để ý Điền Mật vùng vẫy thế nào, lập tức dùng dao rạch bụng của cô.

“A ---” Điền Mật hét chói tai, cảm giác rõ ràng Lý Húc từng bước từng bước lấy gan của cô ra.

Đau, đau quá!

Sau khi Lý Húc lấy gan của cô ra, cô lập tức mất hết ý thức, dường như linh hồn bay ra khỏi cơ thể.

Cô chứng kiến Lý Húc chia năm xẻ bảy thân thể của mình, đau đớn vô cùng.

Cô cắn chặt răng, hận đến mức toàn thân run rẩy.

Cô không biết cô hận ai, hận Vệ Tư, hay hận Lâm Phi và Lý Húc. Cô hận, hận không thể kéo bọn họ chết chung!

Cô bay tới trước mặt Lý Húc, muốn giơ tay bóp cổ hắn, nhưng tay của cô xuyên qua cơ thể Lý Húc, hoàn toàn không chạm được vào hắn.

- -- 

“A ---” Điền Mật từ trên giường ngồi bật dậy, miệng thở phì phò.

“Sao vậy? Sao vậy?” Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Phi chạy như bay đến bên giường cô, vẻ mặt thân thiết nhìn cô.

Điền Mật nhìn Lâm Phi, sau đó cúi đầu nhìn cơ thể hoàn hảo của chính mình, ngơ ngác không trả lời.

Hiện tại khuôn mặt Điền Mật đầy mồ hôi, sắc mặt không chút máu, môi trắng bệch, ánh mắt trợn trừng, giống như vừa mới trải qua chuyện gì kinh khủng lắm.

Thấy Điền Mật không để ý tới mình, ánh mắt Lâm Phi lập tức trầm xuống, nhưng nhanh chóng khôi phục: “Mật Mật, cô không sao chứ? Có phải gặp ác mộng rồi không?”

“Ừ, không sao đâu.” Điền Mật hồi phục tinh thần, cười cười nhìn Lâm Phi.

Lâm Phi an ủi Điền Mật một lúc, sau đó mời rời khỏi phòng Điền Mật, tuy nhiên trong lòng cực kì khó chịu vì bị đánh thức lúc nửa đêm.

Bởi vì bọn họ ở chung phòng, cách một cái vách, Lâm Phi vừa mới đi đến phòng khách, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Phi nhíu chặt mày, đi ra ngoài, mở cửa.

Lý Húc mặc áo ba lỗ, quần đùi caro.

Hắn rất gầy, nhưng không làm cho người ta cảm thấy chỉ có xương cốt mà thôi, da hắn vừa trắng vừa non mềm, xem ra còn đẹp hơn cả da con gái.

Hắn ôm gối, yếu ớt nhìn Lâm Phi: “Tôi, tôi, nghe thấy tiếng la, có chút sợ hãi. Có thể, ngủ chung với anh được không? Tôi, tôi cực kì ngoan, tướng ngủ rất tốt.”

Lâm Phi biết bản thân là người đồng tính, hắn cũng từng quen bạn trai, có điều sau này chia tay rồi.

Tâm tình đang khó chịu, lập tức biến mất.

Hắn cong khóe miệng, cười với Lý Húc: “Vào đi.” Nói xong, liền xoay người đi về phòng.

Lý Húc ôm gối đi theo sau, chậm rãi vào phòng Lâm Phi.

Điền Mật giơ tay lau mồ hôi trên trán, gọi 0051: “Hồi nãy ta bị sao vậy?” Cảm giác này quá mức chân thật, giống như tự mình nếm trải, mà hận ý cũng cực kì lớn, cô không biết, bản thân lại hận Vệ Tư đến thế.

“Cảnh trong mơ của kí chủ, chính là chuyện chân thật của kí thể trước khi chết.”

“Nhưng vì sao ta lại mơ thấy nó?” Điền Mật vô cùng nghi ngờ, từ khi làm nhiệm vụ tới nay, chưa từng xảy ra tình huống như vậy.

“Kí chủ không nỡ ra tay, để hoàn thành tâm nguyện của kí thể ~ ta đã giúp kí chủ.” 0051 nhỏ giọng trả lời, sợ Điền Mật nổi giận.

Điền Mật trợn mắt: “Là ngươi giở trò quỷ?!” Cô tức muốn điên lên, nhưng suy nghĩ cẩn thận, dù gì cũng là ý tốt của 0051.

Cô nằm xuống giường một lần nữa, bốn phía hết sức im ắng, cho nên bất cứ tiếng động gì cũng có thể dễ dàng nghe thấy.

Mà tiếng động phòng kế bên càng rõ ràng hơn.

Điền Mật thở dài, trong đầu đều là cảm giác đau đớn khi bị giải phẫu.

Cô ngược lại muốn cảm ơn 0051, hiện tại, cô đã có thể ra tay được rồi.

Hôm sau, đến tận chiều Lâm Phi và Lý Húc mới ra khỏi phòng.

Trong lòng Điền Mật đã sớm tính toán giải quyết hai người này thế nào, nếu như lập tức giết chết, đối với những thống khổ kí thể chịu đựng, quá là lời cho bọn họ.

Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy bản thân không cần phải ra tay, cô chỉ cần sai tang thi tấn công bọn họ là được rồi.

Dị năng hệ thủy của Lâm Phi ở cấp thứ nhất hoàn toàn không có sức lực chiến đấu, Lý Húc không có dị năng, có thể nói là trói gà không chặt.

Lâm Phi muốn đi tìm đồ ăn, Điền Mật lợi dụng cơ hội này, tất nhiên gật đầu đồng ý, vì thế ba người ngồi xe rời khỏi khách sạn.

Bọn họ đến một siêu thị khá lớn, Lâm Phi kêu Điền Mật đi xuống trước đuổi tang thi. Điền Mật nhẹ nhàng gật đầu, xuống xe đuổi tang thi đi.

Lúc này Lâm Phi với Lý Húc mới xuống xe, Điền Mật quay đầu nhìn hai người vô cùng thân thiết, nhìn sang Lý Húc đi lại có chút mất tự nhiên, nhếch môi cười cười.

“Mật Mật, đuổi hết đám tang thi đi chỗ khác rồi sao? Bên trong có còn không?”

Điền Mật lắc đầu: “Không đâu, tôi mới nhìn, rất sạch sẽ.”

“Ừ, tôi với Lý Húc đi vào trong xem, cô ở ngoài trông chừng, nếu có người đến, thì gọi đám tang thi về lại.”
Bình Luận (0)
Comment