Các Nam Thần Đều Tưởng Trong Bụng Tôi Là Con Của Họ

Chương 4


" Quá khen quá khen!" Cố Thanh Âm nghe thấy Từ Lam chi nói nàng vô sỉ, nàng cũng không phản bác mà ngược laj lại cười tủm tỉm đồng ý như vậy..Ai không biết xấu hổ chính là vô địch thiên hạ."Ngươi!" Từ Lam Chi còn định nói thêm vài câu, nhưng lại bị một tiếng ho khan của Thẩm Diễn Chỉ cắt ngang lời nói.Từ Lam Chi đỡ Thẩm Diễn Chỉ quay lại hang động, Cố Thanh Âm nhìn trái nhìn phải, cũng nâng bước chân đi theo bọn họ vào hang động." Đưa cho ta 2 viên đan dược thượng phẩm Thất bảo dưỡng tinh." Từ Lam Chi đỡ Thẩm Diễn Chỉ dựa vào tường, lạnh giọng nói với Cố Thanh Âm đang đi theo ở đằng sau."A?!" Cố Thang Âm giật giật khóe miệng, không thể tin vào lỗ tai của bản thân.Nàng không nghe nhầm đúng không?Đầu óc của người đàn ông này có vấn đề hay sao vậy, dám bảo nàng lấy 2 viên đan dược thượng phẩm Thất bảo dưỡng tinh! Đan dược thượng phẩm giống bắp cải lắm sao? Hắn tùy tiện muốn có là có ư? Sao hắn không đi ăn cướp luôn đi!" Sao thế? Lúc nãy không phải ngươi bảo phải cho thuốc hay sao?" Từ Lam Chi thấy Cố Thanh Âm chậm chạp mà không đưa thuốc ra, có chút bất mãn mà quay đầu lại nhìn nàng."A!" Cố Thanh Âm vốn dĩ định trợn trắng mắt, nhưng nàng lại nhịn xuống.

Nàng cười lạnh một tiếng nói: "Ta không có đan dược thượng phẩm, huống chi lại còn là Thất bảo dưỡng tinh!""Ngươi không có thật sao?" Từ Lam Chi liếc mắt nhìn Cố Thanh Âm một cái, cảm thấy lời của cô gái này thật sự là không đáng tin, đối với những gì nàng nói hắn đều cảm thấy có 3 phần hoàn nghi."Không có." Cố Thanh Âm lười đến không muốn nhìn vị mắc bệnh công tử Từ Lam Chi này, nàng cầm trong tay bình thuốc, đi đến trước mặt Thẩm Diễn Chỉ, chuẩn bị lấy ra một viên cho hắn ăn.Còn chưa đưa đến miệng của Thẩm Diễn Chỉ, cổ tay Cố Thanh Âm đã bị Từ Lam Chi cầm lấy."Làm gì thế?" Cố Thanh Âm không vui nhíu mày.Từ Lam Chi không tin tưởng người con gái này, hắn cướp lấy bình thuốc ở trong tay Cố Thanh Âm, quan sát một chút sau đó nhíu mày nói: " Sao ngươi dám lấy loại thuốc thấp kém, hạ phẩm này cho Diễn Chỉ dùng?"Cố Thanh Âm: ".....???" Đầu óc của hắn có vấn đề sao?Cố Thanh Âm cố nến tức giận nói: " Đạo hữu, Trúc cơ kỳ chúng ta hầu như đều ăn loại đan dược này.


Đương nhiên, ngài là "kim ton ngọc quý", chướng mắt loại dược này của ta cũng là bình thường."Nghe thế, sắc mặt Từ Lam Chi không được tốt lắm.Cố Thanh Âm cũng lười để ý đến sắc mặt của từ Lam Chi, chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.


Nàng nếu còn giúp người đàn ông này thì nàng chính là heo!Nàng chuẩn bị lấy về thuốc của mình, ai ngờ Từ Lam Chu cũng không định đưa lại thuốc giả cho nàng, hắn suy tư một chút rồi vẫn đưa thuốc đút cho Thẩm Diễn Chỉ." không phải không hiếm lạ đan dược thấp kém, hạ đẳng của ta sao?" Cố Thanh Âm nhỏ giọng "Xí" một tiếng, nhưng vẫn là thu tay lại, không mặn không nhạt nói.Sau khi Từ Lam Chi đút một viên thuốc cho Thẩm Diễn Chỉ, quay lại liếc Cố Thanh Âm một cái." Ngươi nhìn ta làm gì?" Cố Thanh Âm hiện tại còn dsang tức giận, tiếng nói cũng mang theo tức giận.Xung quanh im ắng trong chốc lát, Từ Lam Chi nhẫn nhịn nói: " Đưa bình thuốc cho ta.""A!" Cố Thanh Âm đầu óc vừa chuyển, đưa bình thuốc qua.Nàng nhìn Từ Lam Chi lại đổ ra 2 viên thuốc đưa cho Thẩm Diễn Chỉ ăn.Lúc này mới thanh thanh giọng nói, nói: "Ngươi còn cần thuốc này nữa không?""Ừm." Từ Lam Chi căn bản cũng không muốn nói nhiều với Cố Thanh Âm, hắn lên tiếng nói cho có.Vậy là tốt rồi.Cố Thanh Âm cười tủm tỉm vươn tay, " Một lọ đan Dưỡng nguyên 30 viên hạ phẩm linh thạch.""A?" Từ Lam Chi quay đầu lại, có chút không thể tin được mà nhìn Cố Thanh Âm.Cố Thanh Âm vẫn giữ nguyên nụ cười, nghĩ thầm, vị công tử này chắc sẽ không quỵt nợ đi, rốt cuộc thì Tinh Túc môn có tiền như vậy mà.Nàng lại lặp lại lời nói một lần," 30 viên hạ phẩm linh thạch....", Cố Thanh Âm nhìn Từ Lam Chi vẫn không có động tĩnh gì, nàng thử hỏi: "Từ đạo hữu, không phải là ngươi định....."Cố Thanh Âm còn chưa nói xong, Từ Lam Chi liền lấy một viên trung phẩm linh thạch từ trong túi Càn Khôn của mình ra, ném cho Cố Thanh Âm, trào phúng nói: "Ta không có hạ phẩm linh thạch."Xí.Cố Thanh Âm bắt được linh thạch cũng không thèm nhìn sắc mặt của Từ Lam Chi, dù sao thì lúc này nàng cũng không bị lỗ, một lọ Dưỡng nguyên đan ở bên ngoài cũng chỉ bán được 30 viên hạ phẩm linh thạch, nàng tung tung trong tay viên trung phẩm linh thạch, hiện tại lãi được 970 viên hạ phẩm linh thạch, nghĩ cũng thấy vui.........Sau khi ăn đan dược, tình huống của Thẩm Diễn Chỉ quả nhiên là tốt hơn nhiều, hơi thở cũng ổn định rất nhiều.Từ Lam Chi lúc này mới đưa mắt đến nhìn Cố Thanh Âm đang ngồi ở bên trong hang động, hắn đối với người con gái mặt dày vô sỉ này là không có một chút hảo cảm nào, hiện tại thấy nàng vẫn còn ở lại chỗ này, tức khắc lại cảm thấy bực mình."Tại sao ngươi vẫn còn ở chỗ này?" Từ Lam Chi bực tức hỏi."Hang động này cũng không phải của một mình ngươi, vì sao ta lại không thể ở chỗ này?" Cố Thanh Âm ngâp một cái, hiện tại nàng cảm giác cả người đều lười biếng, chỉ muốn vui sướng mà ngủ một giấc." Mặt dày vô sỉ." Từ Lam Chi nhìn thấy thái độ này của Cố Thanh Âm, trong miệng cũng không nói được lời hay."Quá khen quá khen." Cố Thanh Âm quay người, tìm chỗ càng thoải mái hơn, chuẩn bị ngủ."Đê tiện." Nhìn Cố Thanh Âm cứ như thế mà đi ngủ, Từ Lam Chi không biết vì sao, trong lòng cảm giác một trận phiền muộn." không dám nhận không dám nhận!" Cố Thanh Âm đang mê man buồn ngủ, mơ hồ nói.Nàng hầu như là nhắm mắt một cái mà đi vào giấc ngủ.Chung quang im đến nỗi cũng chỉ nghe được tiếng đều đều hít thở của nàng, Từ Lam Chi nhắm mắt định chợp mắt một chút, nhưng mà không được.Hắn cảm giác được thanh âm này chỉ vang ở bên lỗ tai hắn.Trong lòng hắn phiền muộn khác thường, lập tức liền trợn mắt đẩy Cố Thanh Âm, hắn lạnh giọng nói: " Đứng dậy! Ngươi đi ra ngoài đi!"Cố Thanh Âm còn đang ở trong mộng đẹp, kết quả là không kịp phòng ngừa đã bị Từ Lam Chi đẩy tỉnh, tính xấu khi rời giường của nàng rất lớn, cơ hồ là không dùng đầu óc liền nắm cổ áo Từ Lam Chi, " Ngươi muốn sao?!"Từ Lam Chi: "....." cố họng hắn khẽ nhúc nhích, nhìn Cố Thanh Âm gần sát mặt, một câu cũng không nói được gì.Cố Thanh Âm nhíu mày nhìn cái người mắc bệnh công tử Từ Lam Chi này, buông tay khỏi cổ áo hắn, nàng lại nằm xuống, nói: " Đừng có làm ồn, ta muốn đi ngủ."Từ Lam Chi vừa bị Cố Thanh Âm buông ra cổ áo, hắn giật mình lùi vài bước, lập tức lùi đến cùng đường thì mới thôi, hắn nhìn ra đằng khác, nhưng vẫn không nghe theo mà lặp lại câu nói lúc nãy một lần nữa, " Ngươi đi ra ngoài đi!""Vì sao?" Cố Thanh Âm cũng không mở to mắt, cứ nửa tỉnh nửa mơ mà hỏi.Vì sao ư?Từ Lam Chi rũ mắt, thật ra hắn cũng không biết vì sao, chẳng qua là nhìn thấy Cố Thanh Âm, hắn vẫn gân cổ nói: " Ta không muốn cùng một người con gái mặt dày vô sỉ như ngươi ở cùng một chỗ! Ngươi mau đi ra ngoài đi?!"Nửa ngày, Cố Thanh Âm cũng không có một tiếng trả lời.Trong lúc Từ Lam Chi tưởng là Cố Thanh Âm lại ngủ rồi thù Cố Thanh Âm chống nửa người nằm dậy, tay nàng nửa chống đầu, cười nói: " Ha hả."Cũng không biết có phải Từ Lam Chi ảo giác hay không, hắn bỗng cảm thấy tiếng cười này của Cố Thanh Âm giống như là trào phúng hắn." Ngươi đi ra ngoài đi!" Cũng không biết là tức giận ở chỗ nào, Từ Lam Chi lập tức liền đứng dậy, hắn cầm bội kiếm chỉ vào Cố Thanh Âm, nói: " Nếu người không đi ra ngoài thì đừng trách ta không khách khí!""Vậy người không cần khách khí a!" Cố Thanh Âm ngồi dậy, " Dù sao thì cái mệnh không đáng giá của ta, so ra kém Từ đạo hữu ngài cao quý, tự nhiên là ngài muốn làm gì chả được."Thật ra, Cố Thanh Âm có thể nói như vậy, hoàn toàn chính là do lúc nãy mới nghe được Thẩm Diễn Chỉ và Từ Lam Chi nói chuyện.Từ Lam Chi hình như đã đồng ý với phụ thân hắn điều gì đó, trong đó chắc hẳn là có việc không được phép tổn thương đến tính mạng của người khác, cho nên lúc này Cố Thanh Âm mới dám kiêu ngạo như vậy.Nếu Từ Lam Chi thật sự muốn giết nàng, nàng khẳng định sẽ kêu cha gọi mẹ cầu buông tha.Không sai, nàng chính là không biết xấu hổ."Ngươi!" Từ Lam Chi bị Cố Thanh Âm nói mà không cãi được, hoàn toàn cũng không biết phải nói cái gì.Hắn từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, người xung quanh ai cũng phải nịnh bợ hắn, con gái hắn cũng gặp nhiều, có thẳng thắn, có hoạt bát, có thẹn thùng.......!nhưng mà lại không có ai không biết xấu hổ như Cố Thanh Âm.Hắn cũng không phải là muốn lấy mạng Cố Thanh Âm, chỉ là muốn làm cho nàng rời đi nơi này mà thôi."Từ đạo hữu, không phải là ngươi vẫn vì chuyện kia mà giận ta đấy chứ?"Lời nói nhẹ nhàng của Cố Thanh Âm chui vào lỗ tai Từ Lam Chi.Hắn rũ mắt nhìn qua, lúc này mới thấy Cố Thah Âm đã dựa vào tường ôm đầu gối ngồi dậy, đang nhìn chằm chằm hắn.Trong lúc nhất thời, Từ Lam Chi cũng không biết là nên nhìn đi đâu mới được, hắn thu lại bội kiếm, đi đến bên cạnh Thẩm Diễn Chỉ, không nói một lời.Nhưng mà Từ Lam Chi không nói lời nào, Cố Thanh Âm cần phải nói.Nàng vốn dĩ đang có bực trong lòng, đúng lúc đang mơ mộng đẹp, nhưng lại bị Từ Làm Chi phá hoại.

Nếu nàng để im cho Từ Lam Chi thì nàng cả người đều không thoải mái."Từ đạo hữu, tuy rằng chúng ta đều không nhớ rõ những ngày ở trong thạch thật đã xảy ra việc gì.


Nhưng mà, thật sự là có xảy ra cái gì, ngươi một người đàn ông, vậy mà vẫn để ý việc nhỏ này sao?" Cố Thanh Âm ngáp một cái, ôm đầu gối nhìn Từ Lam Chi.Quả nhiên mặt của Từ Lam Chi có chút đỏ, không biết có phải là bị Cố Thanh Âm chọc tức hay không."Ngươi! Tất nhiên là bởi vì Cực Nhạc Cung các ngươi xưa nay đều thích làm những chuyện như vậy! Ngươi mới có thể nói ra những thứ không biết xấu hổ như vậy!"" vâng vâng vâng, thế thì đã làm sao?" Cố Thanh Âm nói: " Từ đạo hữu nếu mà để ý như vậy......" nói đến đây, Cố Thanh Âm tạm dừng một chút, nàng giương mắt nhìn thoáng qua Từ Lam Chi, cười khẽ một tiếng."Ngươi muốn nói cái gì?" Trực giác của Từ Lam Chi cảm thấy Cố Thanh Âm sẽ nói ra những lời không hay, hắn quay đầu nhìn Cố Thanh Âm hỏi."Ý của ta chính là, nếu Từ đạo hữu để ý đến việc chính mình phá thân đồng tử như vậy thì nên tìm vị đại sư luyện khí nào đó, chế tạo một bộ đồ lót bảo hộ, như thế thì ngươi lúc nào cũng có thể bảo vệ thân đồng tử của mình rồi."Có lẽ là trong câu nói của Cố Thanh Âm có từ ngữ làm cho Từ Lam Chi không hiểu, hắn còn chưa hiểu mà phản ứng lại.

" Ngươi nói cái gì cơ?"Nhìn bộ dạng này của Từ Lam Chi, Cố Thanh Âm cảm thấy hắn cũng có chút đáng yêu, nàng nghiêm túc nói: " Ta nói là, Từ đạo hữu ra ngoài thì nhất định phải bảo hộ tốt bản thân, nếu không thì sẽ bị những cô gái mặt dày không biết xấu hổ như ta chiếm chỗ tốt đấy!"Lời này Từ Lam Chi nghe hiểu.Hắn cảm thấy bị nhục nhã, đang chuẩn bị rút kiếm ra thì bị Thẩm Diễn Chỉ cât ngang: "Lam Chi.""Diễn Chỉ, ngươi tỉnh rồi!" Từ Lam Chi nhìn về phía Thẩm Diễn Chỉ, hắn nổi giận đùng đùng nói: " Ta 1 phút cũng không nhịn nổi cô ta nữa rồi, ta muốn giết nàng""Không được!" Thẩm Diễn Chỉ lạnh giọng nói."Ngươi không biết là những lời nói lúc nãy của nàng có bao nhiêu.....không biết xấu hổ đâu!" Từ Lam Chi nói đi nói lại cũng chỉ có hai chữ vô sỉ này.Bởi vì căn bản hắn không vô sỉ như Cố Thanh Âm, không thể nói được những lời mà Cố Thanh Âm vừa nói."Ta biết." Thẩm Diễn Chỉ nhàn nhạt nói.Cố Thanh Âm cười một tiếng, lại nằm xuống, "Xem ra vị đạo hữu này tỉnh lại cũng lâu rồi a.


Vậy làm phiền vị đạo hữu này nói chuyện cùng Từ đạo hữu thật tốt, ta đi ngủ trước đây."Nói xong, Cố Thanh Âm nhắm mắt, cứ như nháy mắt là đã ngủ rồi.*********************.

Bình Luận (0)
Comment