Cha Đỗ mẹ Đỗ từ nhà Cố Vân Khê đi ra, vội vội vàng vàng mà liên hệ với Tô Trạm. Sau khi Tô Trạm biết được Đỗ Khê đã biết toàn bộ chân tướng, đôi tay không nhịn được run rẩy, liên tiếp xác nhận hai lần, mới không thể không thừa nhận, gã không có nghe lầm.
“Hắn như thế nào sẽ biết?! Đúng rồi, nhất định là Vân Thiên tổng tài giúp hắn điều tra. Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!” Gã trước đây nghe người ta nói về tổng tài Vân Thiên cùng Đỗ Khê có mối quan hệ thật không minh bạch, còn cảm thấy là hư ảo giả dối, hiện giờ chuyện lại bị bày ra trước mắt. Lúc trước nói cái gì mà tổng giám đốc kỹ thuật phỏng chừng cũng là lừa gã, là vì cho gã nhượng bộ đi. Sau khi biết được Đỗ Khê là tổng giám đốc kỹ thuật của Vân Thiên, gã đã ở trong cuộc họp hội đồng quản trị đã phát biểu lời nói hùng hồn, còn lập quân lệnh trạng, tuyên bố sẽ nắm giữ được kỹ thuật của Vân Thiên, nói xong liền rời khỏi hội đồng quản trị. Đỗ Khê tiện nhân này, chỉ biết dựa vào nam nhân thật là đồ tạp chủng!
Sau khi đập nát toàn bộ vật trang trí trong phòng, Tô Trạm cuống quít lấy di động gọi cho Tô Nhược, hiện tại chỉ có Tô Nhược mới có thể giúp gã. Chỉ khi Đỗ Khê chết, gã mới có thể kê cao gối mà ngủ. Còn Vân Thiên tổng tài, thương nhân đều là không có lợi thì sẽ không dậy sớm, chỉ cần gã đưa ra cũng đủ lợi thế không tin đều không bịt miệng được hắn. Hai cái nam nhân chẳng lẽ còn có chân ái? Nực cười!
“Anh hai, anh rốt cuộc muốn làm cái gì a? Lần trước không phải giáo huấn rồi sao?” Tô Nhược nghe Tô Trạm lải nhải bĩu môi nói, nói một vòng cái gì Vân Thiên, cái gì hợp tác, ả lại nghe không hiểu mấy chuyện thương trường gì đó.
“Nhược Nhược, Đỗ Khê đã trở lại, muốn hại chết anh a! Nhược Nhược, em nhất định phải cứu cứu anh hai.” Tô Trạm từ nhỏ không thích Tô Nhược, khi gã vất vả học tập các loại tri thức, nỗ lực thi ra thành tích tốt, Tô Nhược giống như một tiểu công chúa sống cuộc sống nhàn nhã, khi gã mỗi ngày ở thương trường chém giết, cùng người tranh đoạt với nhau mới có thể đạt được Tô gia tán thành, Tô Nhược chỉ cần an an ổn ổn làm nàng công chúa cành vàng lá ngọc là được…… Nhưng gã mặt ngoài vẫn là một anh trai tốt, đối Tô Nhược cũng thập phần yêu thương, đặc biệt khi biết được sau lưng Tô Nhược có Tần Mặc chống lưng.
“Nhược Nhược, Đỗ Khê tồn tại chính là anh chết, em nhẫn tâm nhìn anh chết sao?” Tô Nhược hiển nhiên bị lời nói của Tô Trạm làm cho hoảng sợ, vội vàng hỏi là chuyện như thế nào.
“Đỗ Khê đã biết thân thế hắn, hắn hiện giờ cùng Vân Thiên tổng tài là một đôi, Vân Thiên đối Tô thị chúng ta tàn nhẫn như vậy, tất cả đều là bị hắn phía sau châm ngòi. Hắn cảm thấy hắn bị đổi đều là ba mẹ làm sai, hắn muốn Tô thị sụp đổ, làm Tô gia mất đi hết thảy.” Không thể không nói Tô Trạm cũng còn có chút đầu óc, chưa nói Cố Vân Khê là vì hắn trả thù mà là xả tới trên người Tô gia. Tô Nhược phú quý là Tô gia cho, không có Tô gia liền không có cuộc sống nàng công chúa, ả tự nhiên không thể ngồi xem mặc kệ.
“Hắn hận Tô gia, hận anh, còn nói muốn anh sống cuộc sống không bằng chết.” Ở Tô Trạm xem ra, Đỗ Khê tự nhiên là hận gã, nhưng chắc hẳn là càng muốn đem gã kéo xuống, trở thành người thừa kế Tô thị danh chính ngôn thuận, xét đến cùng bất quá là vì tiền của Tô gia mà thôi. Chẳng lẽ sẽ ngu ngốc thật sự phá đổ Tô thị, làm chính mình hai bàn tay trắng sao?
“Anh hai yên tâm, em sẽ không cho người kia tiến một bước vào cửa Tô gia.” Tô Nhược thở hồng hộc cắt đứt điện thoại, ngay lập tức nhắn tin cho Tần Mặc, hẹn y buổi tối gặp mặt. Tuy rằng lần trước ả cùng Tần Mặc có điểm tan rã trong không vui, nhưng ở trong lòng ả cũng không cho rằng Tần Mặc thật sự sẽ tức giận với ả mà cự tuyệt gặp ả.
Tần Mặc đang bình tĩnh an nhàn ngồi hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào đến từ người yêu, thình lình âm thanh di động có tin nhắn nhắc nhở làm tiêu tan không khí ái muội trong phòng, mày y gắt gao nhăn lại, chửi thầm ‘ tốt nhất có chuyện quan trọng, nếu không, ha hả……’, cúi đầu nhìn thoáng qua tên người gửi, liền trực tiếp đem điện thoại ném qua một bên.
“Như thế nào, tin nhắn tiểu tình nhân cũng không xem.” Cố Vân Khê hài hước cười cười, khóe mắt vũ mị hơi hơi gợi lên, hắn tự nhiên thấy cái tên Tô Nhược trên điện thoại, hắn còn tưởng rằng sẽ là tiểu bảo bối linh tinh gì gì đó.
Tần Mặc cúi người cắn vành tai mượt mà của Cố Vân Khê, dùng hàm răng ma ma, tiếp theo đầu lưỡi vói vào lỗ tai của thanh niên, liếm một vòng, “Tiểu tình nhân, đang nói ai, em sao?” Y liếm dọc theo lỗ tai thanh niên liếm xuống xương quai xanh xinh đẹp, mỗi chỗ y liếm mút đều để lại dấu ô mai hồng đậm, y giống như bị nghiện muốn ngừng mà không được, “Em cũng không phải là tiểu tình nhân, em là tiểu bảo bối của tôi.”
Cố Vân Khê động tình, hắn xem như sợ người nam nhân này, những câu nói sến súa ghê tởm như vậy mà người này cũng nói ra được. Tần Mặc xốc quần áo người yêu lên, bàn tay to thô ráp ở trên người hắn chuyển động, chậm rãi xuống phía dưới tìm kiếm, khi đang muốn tiếp tục lại bị một bàn tay nhỏ thon dài tinh tế đè lại.
“Không bằng, hôm nay đổi tư thế?” Cố Vân Khê liếm liếm môi đỏ, một phen đẩy ngã Tần Mặc, ngồi trên người y. Hai mắt nam nhân tối sầm lại, nhịn không được duỗi tay vuốt ve thân thể mềm dẻo của thanh niên, đáng tiếc bị Cố Vân Khê không lưu tình chút nào đánh rớt.
“Không cho phép nhúc nhích!” Hắn tìm một cà vạt đem đôi tay nam nhân cột với nhau, hắn ngẩng đầu hướng Tần Mặc cười mị hoặc, câu hồn nhiếp phách. Nam nhân tựa hồ nghĩ tới hắn muốn làm cái gì, liền thở hổn hển, ánh mắt đầy dục vọng bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn.
“Bảo bối, cứ như vậy, đối, liếm nơi đó……” Tần Mặc bị động tác ngây ngô kích thích nam căn của thanh niên làm cho thoải mái đến rên rỉ ra tiếng, khó có thể thừa nhận khoái cảm làm y muốn mạnh mẽ thoát khỏi chiếc cà vạt đang trói chặt đôi tay. Y gấp không chờ nổi kéo thanh niên cắn lên cánh môi hắn, đôi mắt si mê luôn là lập loè ánh sáng nguy hiểm nhìn thanh niên, biểu đạt tình yêu nồng liệt (nồng cháy + mãnh liệt).
“Anh yêu em, anh yêu em, bảo bối!” Y tùy ý mà lại ôn nhu ở trong cơ thể thanh niên mà rong ruổi, chiếm hữu dục mười phần ôm vòng eo Cố Vân Khê.
“Ngô……” Cố Vân Khê kêu lên một tiếng, hai chân ôm chặt eo bụng nam nhân, mười ngón tay mảnh khảnh thon dài ở sau lưng nam nhân lưu lại nhiều vết cào.
……………………………
Adam ngồi ở trong văn phòng gác chân lên bàn trợn trắng mắt nhìn cái người bảo tiêu mà Cố Vân Khê an bài cho anh, “Ông chủ hắn a, thấy sắc quên bạn, đã mấy ngày rồi mà không biết tới công ty lộ cái mặt, tốt xấu gì công ty này vẫn là hắn đâu. Lão tử chính là cái kiếp làm công mà, dựa vào cái gì mỗi ngày công tác đến mệt chết mệt sống, còn hắn lại rãnh rỗi cùng bạn trai tình chàng ý thiếp.”
Chu Thịnh lặng im đứng ở một bên, trong mắt bình tĩnh như nước, không nói lời nào.
“Này! (#'o′), có nghe hay không, trả lời cho tôi một tiếng, nói anh đó, đại cao.” Thấy Chu Thịnh không để ý tới hắn, Adam một hơi, trừu một phần văn kiện ném qua đi. Hắn là người D Quốc, tóc vàng mắt xanh, thân cao 190, rất cao đúng không, Cố Vân Khê 180 vóc dáng ở trước mặt anh đều có vẻ nhỏ xinh, nhưng là cái này đại cao có chiều cao tới hai mét, là ăn cái kích thích tố gì mà cao lớn như vậy?! Chu Thịnh là thủ hạ Cố Vân Khê, lúc trước anh có gặp qua vài lần, trong quá khứ cảm thấy chính là mình rất cao. Hiện tại người này thành cận vệ của anh, làm anh luôn lấy chiều cao làm tự hào nhưng đều thua cái tên cao to chết tiệt này, người so người sẽ càng tức chết.
“Này, gọi anh đó, đáp lời!”.
Chu Thịnh nhặt văn kiện dưới đất lên, cung kính đặt lại trên bàn, yên lặng trở lại tại chỗ vị trí cũ.
“Nghe không hiểu tiếng người đúng không.” Adam tính tình vừa lên tới, từ trên chỗ ngồi đứng lên đi qua đi vỗ vỗ Chu Thịnh kiên nghị mặt, nắm hàm dưới của hắn ta, “Đáp lời!”
Chu Thịnh cúi đầu nhìn anh một cái, bình tĩnh mở miệng nói, “Tên tôi không phải này, cũng không phải đại cao, tôi là Chu Thịnh.”
“Tôi đương nhiên biết anh kêu Chu Thịnh! Đại cao là ngoại hiệu của anh hiểu không?!” Adam lấy chân đá hắn ta một cái, chưa từng gặp qua người chất phác như Chu Thịnh vậy.
“Đã hiểu.” Cố Vân Khê ra lệnh hắn ta phải hảo hảo bảo hộ Adam, nghe theo lời nói của Adam, hắn ta luôn luôn lấy Cố Vân Khê như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đối mệnh lệnh của hắn tận hết sức lực chấp hành.
Adam hừ lạnh một tiếng, vuốt thẳng quần áo. Vẫn là làm Tô thị phá sản chơi vui hơn, người này một chút ý tứ đều không có.