Không có nội dung bài giảng nào lọt vào đầu tôi.
Joo Seung-hyuk đuổi theo tôi đến tận Hội Changwi. Cậu ta biết số tài khoản của tôi, và gây áp lực với nhà trường vì không muốn tôi làm thêm.
Cho dù Joo Seung-hyuk có điên rồ đến đâu thì cậu ta cũng sẽ làm điều như thế này để chế nhạo người mà cậu ta không thích sao?
Cậu ta thậm chí còn đưa tôi thẻ và tiền mặt. Tất nhiên, mười triệu won có vẻ chẳng là gì với một chaebol thế hệ thứ 3, nhưng đưa cho tôi một tấm thẻ lại mang một ý nghĩa khác.
Chắc chắn câu chuyện gốc đã thay đổi vì cuộc gặp gỡ đầu tiên của các nhân vật chính đã không diễn ra?
Theo kế hoạch ban đầu, Joo Seung-hyuk và Kim Jun sẽ gặp nhau tại bữa tiệc chào đón tân sinh viên.
Trong "Guide's Swamp", Kim Jun hào hứng tham dự tiệc chào đón tân sinh viên. Tuy nhiên, cậu bị phớt lờ một cách trắng trợn vì là hướng dẫn viên hạng F, và cuối cùng một học sinh cuối cấp đã đổ sâm panh lên đầu cậu.
Joo Seung-hyuk, người nhớ lại tuổi thơ của mình khi chứng kiến cảnh tượng đó, đã thổi bay Esper đó ngay tại chỗ và rời khỏi bữa tiệc.
Kim Jun, người đi theo Joo Seung-hyuk, bày tỏ lòng biết ơn nhưng cậu ta phớt lờ và lên xe bỏ đi.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, trong bản gốc. Nhưng thực tế, Joo Seung-hyuk đã ở với tôi vào ngày hôm đó.
Ngoài ra, theo Jihee, bữa tiệc kết thúc đột ngột không lâu sau khi chúng tôi rời đi.
Cô cho biết không có vụ bắt nạt hay đổ rượu sâm panh vào sinh viên năm nhất nào xảy ra.
Bản gốc đã bị thay đổi.
Nhưng tôi thực sự không quan tâm.
Trên thực tế, Joo Seung-hyuk không hề giúp Kim Jun. Cậu ta chỉ thấy Esper quấy rối Kim Jun, khiến cậu ta nhớ đến anh trai mình, thế nên cậu ta vô cùng tức giận.
Joo Seung-hyuk nghĩ rằng Kim Jun, một người hạng F, là một người vô năng và ngu ngốc, cảm thấy ghê tởm khi đến gần.
Joo Seung-hyuk bắt đầu có tình cảm nghiêm túc với Kim Jun sau lần gặp thứ hai. Vậy nên, dù lần gặp đầu tiên có khác biệt so với lần gặp đầu tiên, tôi nghĩ cũng chẳng sao nếu lần gặp thứ hai diễn ra tốt đẹp.
Vì có thể bản gốc sẽ tự đưa mọi thứ trở lại đúng hướng.
Nhưng nếu không phải như vậy thì sao?
Nếu như mọi thứ đã thay đổi khi ngay từ lúc tôi ngủ với Joo Seung-hyuk thì sao? Nếu như nỗi ám ảnh của Joo Seung-hyuk chuyển từ Kim Jun sang tôi thì sao? Nếu như...
Những cảnh trong tác phẩm gốc hiện ra trước mắt tôi.
Trong một thảm họa dễ chịu không ngừng nghỉ, Kim Jun nhận ra xu hướng tính dục của mình và tìm thấy tình yêu và sự yên ổn.
Nhưng tôi thì không.
Tôi không tâm đó là thảm họa dễ chịu hay lạnh lẽo-tôi không muốn dính dáng tới nó.
“Yeonsu.”
“V-Vâng….?”
Chị Jihee lay vai tôi. Tôi giật mình tỉnh giấc và nhìn chị.
“Cậu đang nghĩ gì mà không nhận ra là tiết học đã kết thúc vậy?”
“Ồ, em chỉ nghĩ linh tinh thôi.”
Vì tôi không thể kể hết mọi chuyện nên chỉ đánh trống lảng cho qua.
“Yeonsu, chúng ta nói chuyện một lát nhé.”
Cô nhìn quanh và nói: "Tiết học đã kết thúc, nhưng vẫn còn rất nhiều sinh viên ở lớp."
Tôi cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi vì tôi có điều muốn nói.
***
“Em xin lỗi unnie.”
Ngay khi bước vào lớp học trống bên cạnh, tôi đã xin lỗi Jihee.
Sáng nay khi tôi kiểm tra điện thoại, tôi thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Tất cả đều là của Jihee.
Mặc dù chúng tôi đã có một cuộc gọi ngắn khi đến ký túc xá, tôi chắc rằng cô ấy vẫn đang lo lắng.
“Đừng như vậy. Tôi mới là người phải xin lỗi.”
“Không. Chị có gì phải xin lỗi chứ?”
"Chị nghe Jihoon oppa nói tên lính đánh thuê khốn kiếp đó đã quấy rối cậu. Lẽ ra anh ta nên ngăn hắn lại. Chị xin lỗi. Sao anh ta dám lập hội khi ngay cả nhân viên mình còn không bảo vệ được. Anh ta đúng là đồ tệ hại."
“Đừng mắng anh ấy. Chắc hẳn anh ấy bất ngờ lắm nên mới không phản ứng kịp.”
Mặc dù người lính đánh thuê đó có năng lực, nhưng tôi cho rằng mình sẽ làm công việc hướng dẫn bán thời gian nên không có nhiều ý nghĩa khi ở đó.
Các vấn đề về t*nh d*c thường xuyên xảy ra ngay cả ở những công ty và trung tâm được quản lý tốt, và điều này không cần phải bàn cãi đối với lính đánh thuê.
"Đừng bảo vệ anh ta. Park Ji-hoon là lính đánh thuê hạng A, sao lại không kiềm chế lính đánh thuê hạng B được? Tên lính đánh thuê khốn kiếp đó chắc chắn có thế lực lớn trong giới lính đánh thuê. Đó là lý do tại sao anh ta không thể mạnh tay. Anh ta lập bang hội với mục tiêu phá vỡ thế độc quyền của tập đoàn, nhưng giờ lại hèn nhát vì đám lính đánh thuê. Đúng là đồ khốn nạn."
Cô nghiến răng. Cô cũng là lính đánh thuê, nhưng có vẻ cô đã vỡ mộng với Ji-hoon và hội.
“Chị ơi, chị có sao không?”
"Hả?"
“Chị không giận em sao…?”
“Tôi có thể giận cậu vì điều gì chứ?”
“Vì e đã không dẫn dắt và phá hỏng cửa….”
"Cậu gọi đó là lỗi của cậu sao? Cậu là nạn nhân, sao phải bận tâm? Dù sao thì cậu quá tốt, nên đó là vấn đề."
“Nhưng… chị không lo lắng vì tên lính đánh thuê kia bị thương sao?”
Cánh tay của tên lính đánh thuê đã bị thổi bay trong phòng hướng dẫn, nên Hội Changwi chắc hẳn cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhưng chị ấy trả lời một cách thản nhiên.
“Không hẳn. Joo Seung-hyuk đã lo liệu mọi việc rồi.”
“Joo Seung-hyuk?”
"Ừ. Có người bên đó đến đón lính đánh thuê, họ còn bồi thường nữa. Họ cũng trả tiền đồng phục và cúc áo cho hội nữa. Joo Seung-hyuk cũng lạ . Sao cậu ta lại trả tiền cho cúc áo? Cậu ta thích cúc áo à?"
“…Có lẽ là không.”
Cậu ta trả tiền cho cúc áo vì tôi nói thế à? Chắc cậu ấy không nghĩ tôi là một kẻ cuồng cúc áo đâu...nhỉ.
"Dù sao thì, Tập đoàn Sunghan cũng khá hào phóng. Chỉ riêng tiền hoa hồng cũng đủ để xây một phòng hướng dẫn mới rồi."
Có vẻ Joo Seung-hyuk đã đền giúp tôi. Nhưng tôi vẫn thấy ngại khi phải đối mặt với Ji-hee.
"Thật may."
"Điều đó có gì may mắn chứ? Lee Yeon-su, cậu thật ngây thơ."
Chị Jihee mỉm cười và đưa cho tôi một phong bì màu trắng.
"Cái gì vậy ạ?"
"Đây là tiền bồi thường mà Joo Seung-hyuk đưa cho hội. Là lỗi của chúng tôi mà cậu suýt gặp nguy hiểm, tại sao chúng tôi lại có thể nhận một thứ như thế này? Lấy lại đi."
“Cứ nhận đi ạ. Cửa cũng hỏng rồi.”
Tôi nói, nhớ lại cánh cửa đã bị Joo Seung-hyuk vò nát như một tờ giấy.
"Thực ra, hội đã nhận được sự giúp đỡ từ Joo Seung-hyuk. Cậu ấy đã làm công việc mà Park Ji-hoon đáng lẽ phải làm."
Chị ấy nói đúng. Mặc dù hơi quá đáng, nhưng Joo Seung-hyuk đã cứu tôi khỏi bị quấy rối.
“Vậy thì hãy trả lại cho Joo Seung-hyuk.”
"Chị định làm vậy. Nhưng cậu ấy nói không nhận. Thư ký của Joo Seung-hyuk nói nếu tôi thực sự muốn trả lại thì nên đưa cho cậu."
“Đưa cho em à?”
"Ừ, đúng vậy."
Không phải Joo Seung-hyuk, mà là thư ký của Joo Seung-hyuk nói những lời đó sao? Vậy tức là thư ký cũng biết chuyện của tôi và Joo Seung-hyuk sao?
Giả định rằng câu chuyện gốc có thể đã thay đổi sau mối quan hệ đầu tiên trở nên thực tế hơn.
Trong lúc tôi đang sợ hãi, Jihee đã nhét một chiếc phong bì vào túi áo khoác của tôi.
"Unnie!"
"Trả cho em đấy. Nhưng chuyện gì xảy ra với cậu và Joo Seung-hyuk?"
"Đó là…."
Thật bình thường khi cảm thấy tò mò vì Joo Seung-hyuk đột nhiên xông vào và gây ra một sự náo động như vậy.
Tôi biết cô ấy sẽ hỏi, nhưng tôi không biết phải trả lời như thế nào.
“Cậu đã làm lành với Joo Seung-hyuk rồi à?”
"Hả?"
“Bộ quần áo đó là do Joo Seung-hyuk mua phải không.”
Chắc hẳn cô ấy đã nhận ra quần áo của tôi khác thường. Cô ấy có con mắt tinh tường.
"Vâng…."
“Hai người đã giải quyết ổn thỏa rồi à?”
“Chúng tôi đã cãi nhau khi nào?.”
Chúng tôi hầu như không có cuộc nói chuyện tử tế nào trước khi có đêm đầu tiên ngủ với nhau.
Ngay cả khi gặp nhau, đó cũng chỉ là lời chào xã giao.
"Thành thật mà nói, hai người gần như là kẻ thù. Bởi vì cậu đã từ chối ký hợp đồng độc quyền với Joo Seung-hyuk."
“Em không từ chối. Em chỉ bỏ cuộc vì em thấy bản thân quá kém cỏi.”
Ai nói tôi đã từ chối gã điên cuồng ám ảnh kia. Sao chị có thể nói những điều đáng sợ như vậy?
Tất nhiên, đúng là tôi đã từ chối vì sợ, nhưng tôi không muốn mọi người biết điều đó.
Tôi chủ động giải thích điều này bất cứ khi nào mọi người nói về nó.
“Nếu cậu không đủ khả năng, thì chị không thể làm hướng dẫn viên dẫn dắt ở Hàn Quốc.”
"Thật đấy. Như em đã nói rồi, em không giỏi. Sinh viên Joo Seunghyuk, là một người đặc biệt. Em thực sự không phù hợp."
“Dù sao thì, chị đã nói là em khiêm tốn mà.”
“Đó không phải là khiêm tốn….”
“Ừ, ừ chúng ta dừng chuyện này ở đây được chưa?”
Cô ấy mỉm cười ngắt lời tôi, như thể muốn nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi, dừng lại đi."
"Đó là…."
Thế còn việc trở thành bạn bè thì sao?
“Mối quan hệ của hai người là gì?”
Một câu hỏi rõ ràng hơn được đưa ra ngay sau đó.
“…….”
Chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào cả.
Nhưng sẽ chẳng có ai tin tôi, mặc dù cậu ta đã gây ra một vụ náo loạn ở hội và tôi xuất hiện với bộ quần áo mà Joo Seung-hyuk đã mua cho.
Tôi đang do dự không biết nên nói gì thì nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên phía sau.
“Tại sao anh không trả lời được?”
Giọng nói này có phải là…? Tôi từ từ quay đầu lại. Ngay lúc đó, ánh mắt tôi chạm phải một người đàn ông đẹp trai với vẻ ngoài nổi bật.
Joo Seung-hyuk bước nhanh về phía tôi và vòng tay qua vai tôi.
“Xin chào, tiền bối Park.”
“Ừ. Xin chào.”
Joo Seung-hyuk chào Ji-hee và nắm tay tôi.
Tôi muốn hất đi ngay lập tức, nhưng không thể vì tôi nhớ đến bản gốc.
Kim Jun càng từ chối, nỗi ám ảnh và tính chiếm hữu của Joo Seung-hyuk càng bùng cháy dữ dội. Nếu tôi phạm sai lầm ở đây, nỗi ám ảnh của Yandere Công có thể sẽ được bật lên.
Tất nhiên, đó là câu chuyện của nhân vật chính, Kim Jun, và với tư cách là nhân vật phản diện phụ ban đầu, điều đó không áp dụng cho tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy bất an.
“Tôi nợ cậu rất nhiều. Cảm ơn cậu.”
“Không, thực ra tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ hyung.”
Có điều gì đó kỳ lạ trong cuộc trò chuyện.
Joo Seung-hyuk, tại sao lại cảm ơn tôi?
Tôi nhìn Joo Seung-hyuk ngạc nhiên, cậu ấy mỉm cười và hôn lên má tôi.
“Ồ, tôi có việc gấp phải làm-tôi đi đây.”
Khi Jihee nhìn thấy điều đó, cô ấy giật mình và cố gắng rời đi thật nhanh.
"Unnie!"
“Chúc cậu có một buổi hẹn hò vui vẻ.”
Tôi gọi cô ấy một cách khẩn cấp, nhưng cô ấy nháy mắt như thể cô ấy biết mọi thứ rồi rời khỏi lớp học.
Không, không, không phải như vậy.
Tôi muốn đuổi theo cô ấy ngay lập tức và giải quyết cái hiểu lầm chết tiệt này. Nhưng luồng khí kỳ lạ tỏa ra từ Joo Seunghyuk khiến tôi cứng đờ người.
"Lee Yeon-su, sao anh không trả lời? Tại sao anh lại che giấu mối quan hệ của chúng ta?"
Lời nói của Joo Seung-hyuk trở nên cộc lốc, như thể cậu ấy đang khó chịu.
Joo Seung-hyuk nguyên bản là một Dom ám ảnh đến mức coi việc giam cầm là điều hiển nhiên. Chỉ cần nói sai điều gì ở đây là tôi có thể bị nhốt lại.