Cách Thoát Khỏi Vòng Tay Của Công Chiếm Hữu

Chương 14

“Cậu có biết người tên Kim Jun không?”

“Kim Jun là ai?”

"Hả."

“Đó là ai ?”

Đôi mắt vừa mới mỉm cười như trẻ con bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Đó là học viên mới. Cậu ấy là hướng dẫn viên hạng F….”

“Ồ, hướng dẫn viên à?”

Luồng mana đen đang chảy ra từ từ lại trở nên yên tĩnh trở lại.

“Vâng. Hướng dẫn viên.”

“Em nghĩ là có nghe nói một người hạng F đã nhập học.”

Cậu ta trả lời bằng giọng bình tĩnh.

“Cậu chưa gặp cậu ấy à?”

"Vâng."

Bọn họ chưa gặp nhau sao?

Tôi hơi lo lắng rằng có thể tôi đã chiếm vị trí chính vì những gì đã xảy ra đêm đó, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Hai người vẫn chưa gặp nhau. Đó là lý do tại sao quá trình phát triển cốt truyện gốc đương nhiên bị trì hoãn.

Nếu Joo Seung-hyuk gặp Kim Jun, cậu ấy sẽ cảm thấy bị thu hút mạnh mẽ, giống như trong bản gốc. Cậu ấy sẽ nhanh chóng quên tôi.

“Tôi có nên gặp tên đó không?”

“Không, không phải vậy. Chỉ là dạo gần đây cậu ấy trở thành một chủ đề hot.”

"Ừm."

“Họ nói cậu ấy thực sự đẹp trai.”

Trong bản gốc, Joo Seung-hyuk chê cười Lee Yeon-su như một hoa hồng không mùi. Cậu ta chế giễu Lee Yeon-su vì cố gắng tưới đẫm bản thân bằng nước hoa tạo mùi.

Ngược lại, Kim Jun thì được mô tả giống như một bông hoa lan bị chôn vùi trong cỏ dại.

Điều đó có nghĩa là ban đầu bạn sẽ không nhận ra cậu ấy, nhưng ánh mắt liên tục bị thu hút.

“Tôi có thể nói rằng ánh mắt tôi cứ hướng về cậu ấy, giống như một bông hoa lan bị chôn vùi trong cỏ dại?”

Tôi thốt ra một câu nói chết người đó. Ngay lúc đó, mắt Joo Seung-hyuk mở to.

Haha, đúng rồi. Chỉ cần nghe thôi là đã muốn gặp rồi phải không? Muốn nhảy dựng lên và đi gặp Kim Jun ngay lập tức phải không?

Ngay lúc tôi mỉm cười trong lòng, một tiếng "bùm!" lớn vang lên.

Tôi giật mình nhìn về phía trước. Một con dao c*m v** bàn, làm nứt mặt bàn.

“Lee Yeon-su.”

Giọng nói của Joo Seung-hyuk nghe có vẻ đáng ngại.

"Vâng."

Tôi sợ quá nên theo bản năng dùng kính ngữ.

"Sao anh cứ nhắc đến người khác thế? Tên đó đẹp trai đến thế à?"

“…….”

“Tại sao anh lại nghĩ đến người khác khi đang hẹn hò với em. Chúng ta có đang hẹn hò không? Anh có bị tên đó thu hút không? Anh có bị tên đó quyến rũ không?”

“…….”

Sự điên cuồng hiện lên trong đôi mắt cậu, bao trùm bởi sự chiếm hữu, và một luồng mana đen tối, phát ra chất độc giết người, siết chặt cơ thể tôi.

"Sao anh không trả lời? Nếu anh thích thì nói cho tôi biết. Tôi sẽ giết hắn."

Đó không chỉ là một lời đe dọa đơn thuần. Nếu là Joo Seung-hyuk, tôi biết cậu ấy sẽ làm.

“Không phải vậy….”

"Nói thật đi, ngoài Kim Jun ra còn ai nữa? Ai lọt vào mắt xanh của anh nữa?"

Cậu ta có vẻ như đã sẵn sàng giết tất cả những người mà tôi đã nhắc đến và giam cầm tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu và cẩn thận mở miệng.

"Ngoài cậu ra, tôi còn có ai nữa? Mà ngược lại thì đúng hơn. Không phải là tôi thích cậu ta, mà là tôi tò mò muốn biết cậu thích kiểu người như thế nào."

"Em?"

"Ừ. Tôi là kiểu như bông hoa không mùi. À, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không đẹp trai. Dù sao thì, tôi cũng là kiểu người nhàm chán, và người ta nói rằng càng gặp nhiều người như Kim Jun thì càng thấy cậu ta hấp dẫn. Tôi tự hỏi liệu cậu có cảm thấy như vậy không."

“Ai nói như thế?”

Cốt truyện gốc, Joo Seunghyuk, đã nói như vậy.

Nhưng tôi không thể nói ra sự thật đó.

"Không, không phải ai nói gì đâu... Chỉ là tôi không có gì hấp dẫn. Gia đình tôi cũng bình thường. Tôi lo cậu sẽ bị buộc bên tôi chỉ vì chuyện đêm đó..."

“Anh có lo lắng về điều đó không?”

Giọng nói lạnh lẽo dịu đi, có lẽ vì tâm trạng đã thoải mái hơn đôi chút. Nhưng luồng ma lực đã bám chặt lấy toàn bộ cơ thể tôi vẫn còn đó.

Hoặc là cậu ấy không hoàn toàn tin tôi, hoặc là cậu ấy không kiểm soát được tính chiếm hữu...

"Vâng…."

“Tại sao anh lại không hấp dẫn?”

“Mọi người có vẻ không thích tôi.”

Mặc dù tôi không làm gì hết, nhưng mọi người đều tránh xa tôi. Không giống như bản gốc, tôi không hề làm điều gì xấu cả, và mặc dù tôi có vẻ đã sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng sự thật lại không như vậy.

Tôi nghĩ có lẽ là do sự kiềm chế của bản gốc lên tôi.

Sức mạnh của cốt truyện quá lớn, dù có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được gì. Tôi phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa để không bị Joo Seung-hyuk g**t ch*t. Tôi cứ cúi mình xuống và sống sót, tự nhủ như vậy.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm đầy ám ảnh của Joo Seung-hyuk về phía tôi, có vẻ như điều đó không đúng.

“Đừng lo. Có em ở đây rồi.”

"Vâng…."

Đó là điều tôi lo lắng nhất.

Tôi thà sống cả đời trong cô độc và bị ghét bỏ còn hơn là trở thành đối tượng ám ảnh của Yandere Công.

Nhưng tôi chỉ mỉm cười nhẹ và gật đầu.

***

Tôi nghĩ có lẽ Joo Seung-hyuk đang giả vờ thích tôi để trả thù cho chuyện đã xảy ra bảy năm trước.

Nhưng ngay khi cậu ta cắt vào cái bàn thay vì cắt miếng bít tết bằng con dao ăn, ngay cả hy vọng cuối cùng còn lại của tôi cũng tan vỡ.

Gọi đó là hy vọng thì buồn cười, nhưng tôi vẫn nghĩ trả thù còn tốt hơn gấp trăm lần việc trở thành đối tượng ám ảnh của Joo Seung-hyuk.

Nếu bị trả thù, bạn có thể quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ, may mắn có thể sẽ được bỏ qua.

Nhưng đó không phải là tất cả. Không phải là sự chế giễu, trả thù, giải trí hay bất kỳ động cơ thầm kín nào khác.

Joo Seung-hyuk hoàn toàn bị ám ảnh bởi tôi. Công tắc ám ảnh của cậu ta đã thay đổi hoàn toàn.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Bảy năm cố gắng thoát khỏi câu chuyện gốc đều vô ích.

Tôi thà bị khinh thường như Lee Yeon-su trong bản gốc.

Nếu đúng như vậy thì tất cả những gì cần thiết chỉ là một lời xin lỗi chân thành và lời chúc phúc cho Kim Jun.

Nhưng nếu bạn trở thành nhân vật chính, bạn sẽ đi trên con đường dẫn đến ám ảnh, giam cầm và hardcore cấp độ cao. Bạn có thể bị mắc kẹt trong nhà cậu ta mãi mãi, mắc kẹt trong nỗi ám ảnh vô tận.

“Lee Yeon-su.”

Có người vỗ vai tôi. Đó là Kang In-ho, một hướng dẫn viên hạng A.

“Cậu đang làm gì thế? Đi thôi.”

"Ồ, vâng."

Chúng tôi bước vào trường bắn.

Sau khi cổng được phát hiện, nó sẽ được đưa ra đấu giá trong vòng 12 giờ và cuộc đột kích sẽ bắt đầu ngay khi có người thắng thầu.

Những esper cấp cao sẽ đánh bại quái vật, trong khi những esper cấp thấp sẽ khai thác khoáng sản bên trong cổng. Hướng dẫn viên sẽ đợi gần cổng hoặc trong phòng hướng dẫn để sẵn sàng hỗ trợ.

Tuy nhiên, trong trường hợp có một cánh cổng rất lớn khiến phải mất cả ngày mới đi đến phòng trùm, hoặc khi cần một chiến lược đặc biệt nhanh chóng, hướng dẫn viên sẽ cùng vào cổng.

Khi hướng dẫn viên bước vào cổng, họ sẽ đợi ở khu vực an toàn hoặc được một Esper hộ tống. Tuy nhiên, có những lúc họ phải tự bảo vệ mình.

Và để chuẩn bị cho những tình huống như vậy, học viện Quân sự dành cho những người có Năng lực đặc biệt cũng cung cấp đào tạo thực hành cho hướng dẫn viên.

Khi chúng tôi bước vào trường bắn, các sinh viên năm thứ hai mặc đồng phục hướng dẫn màu trắng đang xếp hàng theo từng lớp.

Không giống như các lớp lý thuyết, bạn phải mặc đồng phục khi tham gia các lớp thực hành.

Là một người hạng S, tôi ngồi ở hàng ghế đầu.

Khi chúng tôi đứng vào chỗ ngồi được chỉ định, Jeong Sang-cheol, hướng dẫn viên hạng A ngồi ở hàng ghế sau, lên tiếng với chúng tôi.

“Lee Yeon-su, cậu đến muộn.”

“Tôi đến vừa đúng lúc….”

“Nhưng cậu luôn là người được ưu tiên nhất khi có buổi huấn luyện như thế này.”

“Thực ra không phải….”

Tôi cố gắng ngắt lời, giọng nói nhỏ dần. Tôi thực sự không muốn dính dáng gì đến Jeong Sang-cheol. Nhưng cậu ta vẫn tiếp tục lảm nhảm.

"Dù sao thì, cậu vẫn là người đến sớm trong số những người cấp cao. Nhưng hôm nay cậu đến muộn, tôi đoán là cậu bắt đầu thấy khó chịu vì lớp học vô ích."

"Hả?"

"Tại sao những hướng dẫn viên cao cấp như chúng ta lại phải trải qua loại huấn luyện này? Hội nhóm hay tập đoàn ngu ngốc nào lại đưa những hướng dẫn viên cao cấp quý báu của mình đến tận cổng? Loại huấn luyện này nên chỉ dành cho hạng B trở xuống."

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Lớp huấn luyện bắn súng có tổng cộng 35 học viên. Trong số đó, 32 người, ngoại trừ tôi, Kang In-ho và Jeong Sang-cheol, đều là hạng B hoặc thấp hơn.

Cậu ta vừa đưa ra một nhận xét thiếu tôn trọng 32 người.

Một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm trường bắn. Nhưng Jeong Sang-cheol vẫn tiếp tục nói, không hề nao núng trước cái lạnh từ hàng ghế sau.

"Nhà nước quản lý thật tệ hại. Tại sao chúng ta phải tuân theo một chương trình giảng dạy được thiết kế cho những người kém cỏi? Đúng không?"

Đây là lý do tại sao tôi ghét dính líu đến cậu ta. Nếu cậu ta nói điều gì gây tranh cãi, thì cậu ta nên tự chịu trách nhiệm, nhưng cậu ta cứ lôi tôi vào.

"Vì đây là huấn luyện cần thiết. Tôi nghĩ cấp bậc không quan trọng."

Tôi cố gắng xoa dịu tình hình bằng cách nói chuyện theo nguyên tắc. Rồi Jeong Sang-cheol cười khẩy.

"Cậu lại cư xử như thể cậu cấp thấp vậy. Này, tự tin lên đi. Cậu là hạng S đấy. Chúng ta có nói gì sai đâu?"

Cậu ta là loại người gì thế này! ‘Chúng ta’ chỉ có mình cậu ta nghĩ thế thôi!

Tất nhiên, chương trình giảng dạy của học viện cũng có vấn đề.

Hầu hết các bài giảng đều hướng đến người học ở trình độ trung cấp, khiến chúng không phù hợp với người học ở trình độ cao và thấp, đồng thời kém hiệu quả.

Đây là điểm mà ngay cả các chuyên gia cũng chỉ ra.

Nhưng ngay cả khi những gì cậu ta nói là sự thật, cũng không cần phải chỉ ra điều đó bằng giọng điệu như thế này trong tình huống này.

Hơn nữa, ngay cả những hướng dẫn viên cao cấp cũng không phải lúc nào cũng được phân công ở phòng hướng dẫn. Nhiều người vẫn sẵn sàng bước vào cổng cùng với Esper của mình, ngay cả khi họ đã được in dấu.

Câu phát biểu này sai ngay từ đầu.

"Tôi chỉ là…!"

“Ồn ào quá.”

Khi tôi định phản bác lời của Jeong Sang-cheol thì Giáo sư Oh Seok-gwang bước vào.

“Tên ngốc nào nói mấy lời nhảm nhí đó vậy? Một hướng dẫn viên tự biết bảo vệ mình chính là bảo vệ mạng sống của bản thân. Nếu giao phó cơ thể và mana cho Esper điều đó biến bản thân thành cái gì? Một công cụ cho bọn siêu năng lực à."

Giáo sư Oh, là một hướng dẫn viên hàng đầu, lại là một giáo sư được công chúng yêu mến nhờ những lời phê bình thẳng thắn dành cho các giảng viên cấp cao khác. Hơn nữa, cách ông ta tiếp cận các hướng dẫn viên trình trẻ độ thấp, cùng lối nói chuyện thẳng thắn, và những lời động viên đã giúp ông ta được sinh viên yêu mến.

Nhưng tôi không thích ông ta lắm. Tôi thậm chí còn ghét ông ta hơn cả Jeong Sang-cheol.

Bạn có thể nghĩ, "Tại sao nhiều người lại ghét người đó đến vậy? Tính cách của người đó có vấn đề gì không?" Nhưng mọi việc đều có lý do của nó.

"Nếu nghe theo những lời nhảm nhí như thế cuộc đời của các cậu sẽ bị hủy. Ngay cả Lee Yeon-soo hạng S cũng không ngoại lệ."

Không, người nói câu đó là Jeong Sang-cheol, vậy tại sao ông ta lại nhìn tôi?

Giống như Jeong Sang-cheol, Giáo sư Oh cũng thỉnh thoảng chỉ trích tôi.

Hơn nữa, nếu Jeong Sang-cheol say sưa với những lòng tự tôn và nói những điều vô nghĩa thì Giáo sư Oh lại lợi dụng tôi để gây dựng sự nổi tiếng cho mình.

'Mọi người đều coi trọng Lee Yeon-su như một nhân vật hạng S, nhưng tôi thì khác. Tôi là một người công bằng ngay cả với sinh viên cấp cao.' Ông ta đang cố tình hạ thấp tôi để nâng ông ta lên.

Nếu định chỉ trích những sinh viên cấp cao, thì nên chỉ trích tất cả. Những người làm việc cho các tập đoàn lớn hoặc xuất thân từ gia đình giàu có sẽ bị bỏ qua, và chỉ những đứa trẻ dễ tính như tôi mới bị nhắm đến.

Nhìn xem này. Chẳng phải chỉ có mình tôi bị ông ta chỉ trích mà không thèm nói một lời với Jeong Sang-cheol, cháu trai của phó chủ tịch hiệp hội hướng dẫn viên sao?

"Đừng kiêu ngạo chỉ vì cậu là hướng dẫn viên hạng S. Một khi đã bước vào cổng, tất cả các người đều chỉ là thức ăn cho quái vật, dù là hạng S hay hạng F. Đừng lấy hạng làm cái cớ để khoe khoang. Mọi người hiểu chưa?"

"Dạ vâng!"

Các sinh viên, cảm động trước lời nói của Giáo sư Oh, đã đồng thanh hưởng ứng.

Nhưng tôi im lặng. Tôi im lặng đến tận phút cuối. Tôi đã nói gì mà phải chịu đựng điều này? Nhưng tôi thậm chí còn không thể cãi lại giáo sư.

Bình Luận (0)
Comment