Cách Thoát Khỏi Vòng Tay Của Công Chiếm Hữu

Chương 15

Sau khi Giáo sư Oh giải thích về lý thuyết và tư thế bắn súng cơ bản, mọi người ngay lập tức bắt đầu luyện tập.

Huấn luyện bắn súng được tiến hành theo thứ bậc.

Là học viên lớp S, tôi là người đầu tiên. Trong số các học viên hiện tại, tôi là hướng dẫn viên duy nhất của lớp S.

Mặc dù chúng tôi luyện tập theo cấp bậc, chúng tôi thường luyện tập với Lớp A, nhưng Giáo sư Oh nhất quyết bắt tôi thử bắn một mình.

Có lẽ ông ta hy vọng tôi phạm sai lầm,  để ông ta soi mói rồi lại mắng nhiếc một học sinh lớp S. Đã trải qua chuyện này suốt năm ngoái, tôi có thể nhìn thấu hành động của ông ta.

Ngay cả trong lớp lý thuyết, ông ta cũng soi mói đủ thứ vớ vẩn, vậy thì trong thực hành ông ta còn soi mói bao nhiêu nữa? Chắc hẳn ông ta đang thầm vui mừng lắm.

Tôi được đưa cho một khẩu súng lục tự động để tập bắn và đứng trước mục tiêu.

Đó không phải là một khẩu súng lục thông thường mà là một loại vũ khí đặc biệt được làm từ khoáng chất khai thác từ cổng.

Ban đầu, đạn được cho là làm từ đá ma thuật, nhưng để luyện tập, người ta đã sử dụng các sản phẩm kim loại rẻ tiền.

Đồng phục của Học viện Năng lực là màu trắng cho Hướng dẫn viên và màu đen cho Esper. Không chỉ màu sắc mà cả chất liệu và kết cấu cũng có đôi chút khác biệt.

Trong khi đồng phục của Esper tập trung vào khả năng cơ động, đồng phục của Guide lại nhấn mạnh vào tính thẩm mỹ. Có lẽ vì vậy mà vai có cảm giác hơi khó chịu.

Khi tôi xoay vai và điều chỉnh tư thế, một tiếng hét giận dữ bất ngờ ập đến.

"Tập trung nào! Cậu định chỉ lắc vai một cách nhàn nhã khi có một con quái vật ngay trước mặt sao?"

Thật là một lời trách cứ vô căn cứ.

Tín hiệu chờ còn chưa tới. Nếu tôi không sửa tư thế ngay bây giờ thì lúc nào mới được làm?

Nhưng ông ta là kiểu người thậm chí còn soi mói cả cây bút tôi đang dùng. Nghĩ lại năm ngoái, chuyện này chẳng là gì cả.

Titti - tít-

Tín hiệu chờ vang lên. Tôi chĩa súng vào mục tiêu.

Và sau đó tôi nhắm bắn vào mục tiêu.

Cả mười phát bắn đều trúng đích.

Ở kiếp trước tôi được thưởng kỳ nghỉ phép là do tài thiện xạ của mình, và kỹ năng của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Đó là kết quả của việc luyện tập liên tục từ năm ngoái.

Khi tôi bắn xong, tiếng vỗ tay nhỏ vang lên khắp nơi.

"Ồ."

“Lee Yeon-su giỏi lắm.”

“Đúng như dự đoán, S-class vẫn là S-class. Thật khác biệt.”

“Thật sự ấn tượng.”

Họ chỉ nói chuyện với nhau thôi, nhưng tôi nghe rõ mồn một. Cảm thấy hơi xấu hổ, tôi gãi gãi trán, nhưng Giáo sư Oh đã quở trách tôi gay gắt.

“Đừng tự mãn.”

Tôi tự mãn lúc nào?

Mặc dù điều này có vẻ vô lý, nhưng Giáo sư Oh vẫn tiếp tục nói mà không chút do dự.

"Cậu là cấp S, nên cậu có nhiều cơ hội hơn những người khác. Vậy nên việc cậu bắn trúng mọi mục tiêu như thế này cũng là điều tự nhiên. Ở cổng, cậu phải đối mặt với những con quái vật di chuyển. Thật nực cười khi kiêu ngạo vì chuyện này."

Đúng là tân binh hạng S có rất nhiều cơ hội. Họ có thể ký hợp đồng với các tập đoàn lớn từ khi thức tỉnh và được đào tạo bài bản dưới sự hỗ trợ của công ty.

Nhưng tôi không ký hợp đồng với bất kỳ nơi nào nên nó không phù hợp với trường hợp mà Giáo sư Oh đang nói đến.

Lý do tôi đạt được điểm tuyệt đối ngày hôm nay là vì tôi đã luyện tập từ năm ngoái.

Vì một số tiện nghi như phòng tập thể dục và trường bắn có thể sử dụng ngay cả ngoài giờ học nên tôi thường đến đó luyện tập bất cứ khi nào có thể.

Bất kỳ học viên nào cũng có thể luyện tập bất kể cấp bậc, nên tôi không nhận được bất kỳ sự đối xử đặc biệt nào chỉ vì tôi là cấp S.

Nhưng tôi không muốn đi sâu vào chi tiết ở đây nên tôi gật đầu và trở về chỗ ngồi của mình.

Tiếp theo là nhóm hạng A.

Kang In-ho đạt số điểm tuyệt đối là 10, trong khi Jeong Sang-cheol đạt số điểm là 4.

"Kang In-ho, cậu vội quá đấy. Jeong Sang-cheol, tập trung hơn một chút đi. Tư thế của cậu rất tốt."

Giáo sư Oh bắt bẻ Kang In-ho, một hướng dẫn viên không có hợp đồng như tôi. Rồi ông ta lại dành những lời khen ngợi vô căn cứ cho Jeong Sang-cheol, người đã vạ miệng hôm nay và có điểm số tệ hại.

Tư thế tốt. Mỗi lần bắn, cậu ta đều không đỡ được lực giật, thân hình lảo đảo. Hình như cháu trai của phó chủ tịch hiệp hội không nhận ra sai sót này.

Trong bản gốc, ông ta cũng là người như vậy.

Trong "Swamp’s Guide", Giáo sư Oh liên tục khen ngợi Lee Yeon-su về mọi việc cậu làm. Ông ta nịnh nọt cậu vì cậu là hướng dẫn viên độc quyền của con trai út của Tập đoàn Sunghan.

Lee Yeon-soo bản gốc chỉ trông chờ vào điểm số, không chịu nỗ lực, và bị cho là kém cỏi. Nhưng tôi thì khác. Tôi đã chăm chỉ không biết mệt mỏi suốt bảy năm qua. Vậy nên, kỹ năng của tôi chắc hẳn vượt trội hơn hẳn so với bản gốc. Nhưng có Giáo sư Oh, dù tôi có làm gì đi nữa, tôi cũng bị bắt lỗi.

Sau đó, đến lượt hướng dẫn viên hạng B tiếp tục.

Hầu hết điểm số đều dao động quanh mức 5 điểm và không có điểm tuyệt đối.

Nhưng đánh giá của Giáo sư Oh rất hào phóng.

“Đây là lần đầu tiên của em, em làm tốt lắm.”

"Đừng nản lòng. Những người trung cấp chưa có cơ hội trau dồi kỹ năng của mình. Đó không phải là vấn đề."

"Bắn súng không liên quan gì đến cấp bậc. Tất cả là nhờ nỗ lực. Em sẽ giỏi ngay thôi."

Có lẽ chỉ là tôi tưởng tượng thôi, nhưng những lời nói đó cứ như khiêu khích ngầm nhắm vào tôi.

***

Ưu điểm duy nhất của Giáo sư Oh là tiết học của ông ta kết thúc nhanh chóng.

Giáo sư Oh còn nán lại nói chuyện với Jeong Sang-cheol. Tôi muốn bỏ lớp ngay lập tức. Hoặc chuyển sang lớp khác.

Tuy nhiên, việc phân lớp cho hoạt động huấn luyện thực địa được xác định dựa trên nhiều yếu tố, bao gồm điểm số, đặc điểm và tỷ lệ phù hợp. Việc chuyển lớp không hề dễ dàng, vì việc chuyển lớp của một học sinh sẽ ảnh hưởng đến các học sinh khác. Việc bỏ lớp cũng khó khăn vì lý do tương tự.

Vì sự xuất hiện của Joo Seung-hyuk nên tôi thực sự muốn xin nghỉ phép cho đến khi câu chuyện gốc kết thúc, nhưng học viện quân sự dành cho những người có năng lực đặc biệt lại giống với quân đội, nên việc xin nghỉ phép là không thể trừ khi có trường hợp đặc biệt.

“Yeonsu.”

“A, Unnie.”

Jihee, mặc đồng phục, đang bước về phía tôi.

“Cậu cũng đi tập luyện à?”

“Không, em xong rồi.”

“Tiết gì thế? Kết thúc rồi à?”

“Tiết bắn súng. Lớp của giáo sư Oh.”

"Giáo sư Oh."

Khi nghe đến từ "Giáo sư Oh", cô gật đầu như thể mình biết.

“Chắc hẳn cậu rất khó chịu.”

“Vâng. Em thậm chí còn không nói được gì.”

“Chị biết, Chị hiểu. Chỉ có một người được dạy lớp đó thôi.”

Jihee là học sinh năm ba có thứ hạng cao nhất và xuất thân từ một hội nhóm nhỏ, khiến cô trở thành mục tiêu của Giáo sư Oh. Tình bạn của chúng tôi phần lớn bắt nguồn từ việc cùng trải qua những ngày đau khổ trong lớp của Giáo sư Oh.

“Ồ. Nhưng ông ta vẫn cho điểm cao.”

"Đúng vậy. Trừ những chuyện đó ra, ông ta hay cho chúng ta điểm cao. Như thể để không bị phàn nàn."

Giáo sư Oh vẫn cho tôi điểm cao bất chấp tất cả những điều đó. Ông ta thậm chí còn gửi cho tôi một email sau khi học kỳ kết thúc.

Tôi kỳ vọng rất nhiều vào Lee Yeon-su. Có lẽ vì vậy mà tôi rất nghiêm khắc với cậu. Tôi tin rằng cậu sẽ trân trọng sự quan tâm của tôi dành cho học sinh với tư cách là một giáo viên.

Nội dung đại khái như thế. Jihee cho biết cô cũng nhận được một email tương tự.

Ông ta lợi dụng những đối tượng như chúng tôi để năng cao sự nổi tiếng, nhưng sau đó lại sợ gây thù hằn nên dùng lời lẽ ngọt ngào sau lưng.

"Ồ, vui lên nào. Hôm nay tuy mọi chuyện khá phiền, nhưng chị đoán là sẽ yên tĩnh một thời gian."

“Vâng. Chắc sẽ yên tĩnh trong khoảng hai tuần.”

Nguyên tắc của Giáo sư Oh là nghỉ ngơi khoảng hai tuần, sau đó lại làm ầm ĩ để xây dựng hình ảnh của mình, rồi nghỉ ngơi thêm hai tuần nữa.

“Chị nghe nói họ sắp đến chuyển ông tới trung tâm. Chị mong ông ta đừng làm phiền bọn trẻ nữa và cút đi ngay.”

“Ông ta sẽ vào trung tâm à?”

"Chị đoán là ông ta sẽ đến một vị trí tốt. Ông ta đang khoe khoang về điều đó. Chị không chắc, nhưng ông là ứng cử viên tiềm năng nhất. Trọng tâm của chuyện này là cải cách và đổi mới. Đó là lý do tại sao có tin đồn rằng Giáo sư Oh sẽ được bổ nhiệm làm giám đốc trung tâm mới."

"Cải cách và đổi mới? Giáo sư Oh?"

"Ông ta cứ nói năng lung tung trên TV nên ông ta rất được công chúng yêu mến."

Giáo sư Oh thường xuyên xuất hiện trên các chương trình thời sự và giải trí, được nhiều người yêu mến vì những lời chỉ trích thẳng thắn và lời lẽ gay gắt đối với những người ở vị trí cao hơn.

Không có sự chân thành, chỉ giả vờ để được nổi tiếng, nhưng công chúng vẫn yêu thích.

“Những người ở trung tâm đã chịu tội gì chứ?”

Tôi muốn gửi lời chia buồn sâu sắc nhất tới các cấp lãnh đạo ở trung tâm.

Những người ở đó đã từ chối những lời mời hấp dẫn từ các công ty lớn và chọn trung tâm chỉ vì lòng yêu nước và ý thức về sứ mệnh, để bây giờ trở thành vật tế thần cho dư luận của Giáo sư Oh.

Rõ ràng là ở đó ông ta cũng sẽ tìm kiếm những người có năng lực cao hơn và cố gắng làm bản thân được nổi tiếng.

“Nếu ông ta ở trung tâm thì em sẽ không bao giờ vào.”

Ban đầu, tôi chỉ có khoảng 10% mong muốn được đến trung tâm, nhưng khi nghe Giáo sư Oh có thể đến đó, mong muốn của tôi giảm xuống còn 0%.

"Ừ, đừng đi. Sao em lại làm công chức ở đó? Hãy tìm hiểu nhiều nơi. Rồi chọn đến nơi nào đối xử tốt với em nhất."

“Ừ. Em sẽ làm vậy.”

“Nhân tiện, khóa huấn luyện của chúng ta sắp tới.”

Môi Jihee cong lên.

“Sao chị nhìn em đáng sợ thế?”

“Yeonsu của chúng ta, em hẳn có điều gì đó muốn nói với chị gái của mình đúng không.”

“À, hôm qua chị đưa tiền cho em. Em sẽ trả lại.”

“Hôm qua vui đến mức ngay cả Lee Yeon-su thông minh cũng quên mất chuyện đó sao?”

Không, tôi chớp mắt, không phải vì vui mà vì sợ.

Nhưng dù cô ấy là Jihee, tôi cũng không thể nói sự thật đó với cô ấy.

Trong bản gốc, Joo Seung-hyuk thậm chí còn khiến những người xung quanh Kim Jun gặp nguy hiểm để có được cậu ta.

Nếu Joo Seung-hyuk vẫn tiếp tục ám ảnh tôi, Ji-hee cũng có thể gặp nguy hiểm.

“Không phải vậy.”

"Không?"

"Vâng…."

“Vậy thì cậu và cậu ấy không có quan hệ gì cả?”

Tôi muốn nói thế. Nhưng nếu tôi nói bừa và để Joo Seung-hyuk nghe được thì sẽ thành thảm họa.

“…Em sẽ nói với chị sau. Khi em chắc chắn hơn một chút.”

Tôi sẽ nói cho chị ấy sau khi mọi chuyện kết thúc. Nếu cậu ta gặp được thụ chính, có lẽ nỗi ám ảnh của Joo Seung Hyuk với tôi sẽ tan biến...

“Được rồi. Khi nào chắc chắn thì nói cho chị biết nhé.”

Jihee không hỏi thêm câu nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment