"Không, không phải vậy. Trong lúc tôi đợi cậu, đám sinh viên năm nhất đã quấy rối Kim Jun."
Tôi giải thích một cách gấp gáp.
"Vì thế?"
“Đó là lý do tại sao tôi giúp cậu ấy.”
“Tại sao anh lại giúp cậu ta?”
Tại sao tôi lại giúp cậu ta? Cậu hỏi vì không biết thật sao?
“Bởi vì, nếu có ai đó gặp nguy hiểm, thì phải giúp họ.”
“…….”
Vẻ mặt Joo Seung-hyuk lạnh tanh. Dù tôi đã giải thích rất hợp lý, nhưng vẻ mặt cậu ta vẫn có vẻ hoàn toàn không tin.
Cậu ta thực sự điên rồi.
“Sao anh lại chạm vào người khác?”
"Hả?"
Tôi đã chạm vào người khác khi nào? Nghĩ nhanh lên nào. Giọng Joo Seung-hyuk đột nhiên trở nên cộc lốc. Đây là một dấu hiệu cảnh báo.
Có phải, khi tôi đang cố đo nhiệt độ của Kim Jun, tay tôi bị nắm lấy... Cậu ta đang nói lúc đó sao?
“Ồ, đó là vì tôi nghĩ Kim Jun bị sốt nên tôi làm vậy để kiểm tra.”
“Nếu bị bệnh thì đến phòng y tế. Sao anh lại đi kiểm tra như vậy?”
"Tôi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn. Tôi thực sự xin lỗi."
Joo Seung-hyuk có vẻ rất tức giận.
Thành thật mà nói, tôi không biết mình đã làm gì sai, nhưng một công dân bình thường không thể nào hiểu được suy nghĩ của một kẻ cuồng tín ám ảnh.
Tôi cầu xin sự tha thứ vô điều kiện. Nếu không phải đang trong vòng tay Joo Seung-hyuk, tôi đã quỳ xuống cầu xin rồi. Nhưng khí chất đáng sợ của Joo Seung-hyuk vẫn không hề lay chuyển.
“Tại sao anh lại che giấu mối quan hệ của chúng ta lần nữa?”
"Không phải…."
Đó là một câu hỏi bất công.
Nhân vật chính công và nhân vật chính thụ gặp nhau lần đầu tiên, và nếu tôi, phản diện phụ, nói về việc là người yêu của nhau hay bất cứ điều gì khác, thì đó sẽ là một lá cờ tử thần ngay lập tức…
Hơn nữa, tôi hoàn toàn không muốn tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi với bất kỳ ai. Nhưng nếu tôi trả lời như vậy, tôi sẽ bị bắt nhốt ngay lập tức.
“…vì tôi xấu hổ.”
Tôi đưa ra lời giải thích nửa vời.
“Anh xấu hổ à? Hay là anh không muốn thừa nhận?”
“…….”
Joo Seung-hyuk đã nói trúng tim đen.
Giọng nói của cậu ta lạnh lùng, như thể cậu ta không có ý định lắng nghe những lời bào chữa yếu ớt như vậy nữa.
"Lee Yeon-soo, anh dễ dãi như vậy sao? Thứ đồ Lẳng lơ? Ai cũng có thể khiến anh dang chân ra và làm thế sao?"
Ánh mắt cậu ta thật đáng sợ. Không nghĩ ra được lời nào để bào chữa, tôi cúi đầu. Joo Seung-hyuk nâng cằm tôi lên và bắt tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
"Không như anh. Tôi chưa từng làm chuyện đó với ai. Anh là người đầu tiên. Anh đã lấy lần đầu của tôi. Và bây giờ anh từ chối tất cả? Anh nghĩ tôi cảm thấy thế nào? Anh có thể tưởng tượng xem tôi cảm thấy tồi tệ đến mức nào? Tôi muốn giết tất cả."
Bàn tay giữ cằm tôi siết chặt. Nước mắt tôi rơi lã chã, sợ xương cốt mình sẽ vỡ vụn.
“Tôi không có phủ nhận….”
“Vậy tại sao anh vẫn cứ che giấu?”
“Không phải vậy….”
Tôi sợ đến nỗi không nói nên lời. Mà dù có nói được, tôi cũng chẳng có gì để nói.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hẹn hò với Joo Seung-hyuk. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nói với ai cả.
Tôi đã cố gắng phủ nhận lời nói của Joo Seung-hyuk nhưng không có lý do nào xuất hiện trong đầu.
Khi tôi đang rơi nước mắt, Joo Seung-hyuk đã ra lệnh bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Hôn em đi.”
"Cái gì?"
“Hôn em đi.”
“Đây là trường học….”
"Thì sao? Anh có người thích ở trường à?"
Một luồng mana nham hiểm phun ra từ đầu ngón tay và siết chặt cổ tôi.
“Không, không phải vậy….”
“Em không yêu cầu anh phải XX, chỉ là một nụ hôn, vậy tại sao anh lại do dự?”
“Được rồi.”
Tôi vội vàng trả lời trước câu nói đáng sợ đó. Nếu tôi do dự lúc này, có thể tôi sẽ bị yêu cầu thực hiện thứ khác quá đáng hơn.
Chỉ đến lúc đó Joo Seung-hyuk mới buông cằm tôi ra. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai cậu ấy, nhấc gót chân lên và áp môi chúng tôi vào nhau.
Tôi định hôn cậu ấy nhanh chóng và lùi lại, nhưng cậu ấy đã túm lấy gáy tôi.
Lưỡi của Joo Seung-hyuk luồn vào môi tôi một cách thô bạo rồi tham lam nuốt trọn bên trong miệng tôi.
Tôi không biết phải làm gì và bị cuốn theo nhịp độ của cậu ấy.
Joo Seung-hyuk cắn mạnh vào cổ tôi. Nụ hôn sâu đến mức tôi cảm thấy như đang hút máu, tôi bối rối, chỉ biết cựa quậy ngón tay.
Cảm giác thật lạ nhưng tôi không thể từ chối.
Bởi vì ngay khi tôi từ chối sự đụng chạm của Joo Seung-hyuk, tôi sẽ bị nhốt lại.
Nhưng đột nhiên tay cậu ta hạ xuống.
“Khoan đã, đợi một chút!”
Tôi giật mình đẩy ngực cậu ta ra. Nhưng Joo Seung-hyuk vẫn tiếp tục hành động, thô bạo đẩy tôi vào tường.
“Khoan, không!”
Tôi vội vàng nắm lấy tay cậu. Tôi biết mình không nên từ chối gã cuồng tín này, nhưng thế này thì không ổn.
“Buông tay ra.”
Joo Seung-hyuk lạnh lùng ra lệnh. Giọng nói trầm thấp, khàn khàn còn đáng sợ hơn cả lời mắng mỏ, nhưng tôi không thể nhượng bộ như vậy được.
“Không, không phải ở đây.”
Nơi này tuy khuất và vắng vẻ, nhưng dù sao vẫn là trường học. Tôi không thể làm vậy ở một nơi như thế này.
“Tôi bảo anh buông ra.”
Cậu ấy lặp lại điều tương tự. Đây là một trong những điều Joo Seung-hyuk ghét nhất. Nhưng tôi vẫn hỏi lại.
“Mọi người có thể nhìn thấy….”
“Cứ để họ nhìn. Bọn họ cần biết Lee Yeon-su là của ai.”
“Seunghyuk, đừng làm thế mà.”
Tôi khóc lóc và van xin, nhưng cậu ta nắm lấy tay tôi bằng một tay như thể muốn trói chúng lại.
"Anh không nên nhìn người khác như thế. Anh không nên làm em lo lắng!"
"Tôi, tôi không phải! Cậu cũng lừa dối tôi!"
"Lừa dối…?"
“Đúng vậy, cậu đã làm!”
“Khi nào thì tôi làm vậy?”
“Trong mơ! Cậu đã lừa dối tôi trong mơ!”
Tôi hét lên trong sự oán giận và sợ hãi. Rồi Joo Seung-hyuk hỏi.
“…Anh đã mơ thấy em à?”
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu, nuốt nước mắt.
"Khi nào?"
"Tối hôm qua."
“Đó là giấc mơ gì vậy?”
“Cậu trói tôi lại để tôi không thể cử động, nhét giẻ vào miệng tôi và lôi tôi đến nhà cậu.”
"Còn gì nữa?"
Joo Seung-hyuk hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ.
“…sau đó cậu đánh tôi.”
“Đánh à? Không phải XX à?”
Joo Seung-hyuk thốt lên với giọng điệu có vẻ hoang mang. Tôi nghĩ mình nghe thấy một từ lạ nào đó phía sau, nhưng lại lờ đi.
"Cậu đánh tôi không thương tiếc. Cậu đánh tôi mạnh đến nỗi người yêu cậu phải ngăn lại."
“Người yêu à?”
"Ừ. Cậu đã có người mình yêu. Nhưng cậu gặp cậu ấy muộn vì tôi. Thế nên cậu đánh tôi. Cậu đổ lỗi cho tôi về mọi chuyện. Dù người yêu của cậu đã bảo đừng làm vậy, nhưng cậu vẫn cứ đánh tôi và cố giết tôi."
“…….”
"Tôi chỉ muốn giúp đỡ một người đang gặp nguy hiểm, nhưng cậu lại lừa dối tôi. Chính cậu là người khiến tôi cảm thấy bất an..."
Tôi phản đối một cách rụt rè. Tôi cảm thấy bị xúc phạm đến mức muốn hét lên, nhưng tôi lại quá sợ Joo Seung-hyuk.
Thực ra, tôi vẫn còn đang sợ.
Lẽ ra tôi nên nhắm mắt lại và làm theo. Lẽ ra tôi nên làm theo bất cứ điều gì tên cuồng tín kia yêu cầu… Lẽ ra tôi không nên từ chối… Chắc chắn tôi sẽ không bị như thế này?
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo vì tôi đã đưa ra một cái cớ ngu ngốc như vậy.
Khi tôi cắn môi vì hối hận muộn màng, Joo Seung-hyuk cười khẽ.
“Đó chỉ là một giấc mơ thôi.”
“Có thể đó không chỉ là một giấc mơ, mà là một điềm báo.”
Tôi tin chắc đó là một điềm báo. Cảm giác Joo Seung-hyuk đang cố giết tôi vẫn còn sống động.
“Không. Đó chỉ là giấc mơ thôi.”
Joo Seung-hyuk cười khúc khích và ôm tôi.
“Không đời nào em lại đánh hyung.”
Cậu ấy chính là người đã dồn ép tôi lúc nãy. Nhưng trớ trêu thay, âm hưởng của từ "hyung", sự lịch sự và giọng nói dịu dàng ấy đã khiến tôi cảm thấy an tâm.
Joo Seung-hyuk nhẹ nhàng vuốt đầu tôi và thì thầm vào tai tôi.
“Sao em lại đánh anh? Chỉ cần làm XX thôi cũng đã lãng phí rồi.”
“…….”
“Nếu đó thực sự là điềm báo, em sẽ nhốt anh lại và làm XX với anh trong suốt quãng đời còn lại.”
Khoảnh khắc tôi nghe thấy từ 19+ tuôn ra từ giọng nói trìu mến đó, tôi nổi da gà.
Đây chính là kết thúc ban đầu. Joo Seung-hyuk giam cầm Kim Jun trong nhà mình cho đến hết đời.
Khi tôi nghe cái kết gốc từ chính miệng nhân vật chính, và rằng cậu ta sẽ giam cầm tôi chứ không phải nhân vật chính, toàn thân tôi cứng đờ vì sợ hãi.
Joo Seung-hyuk nhếch khóe miệng lên khi nhìn tôi, người đang cứng đờ.
“Nhưng hôm nay em sẽ để anh đi vì anh đã nói rằng anh mơ thấy em.”
Cậu ấy lau nước mắt cho tôi.
“Chúng ta về ký túc xá thôi.”
"Ký túc xá?"
“Vâng. Em phải hoàn thành việc em định làm.”
Joo Seung-hyuk nói điều gì đó đáng sợ, rồi mỉm cười xinh đẹp.
***
Tôi đang nằm trên giường thì Joo Seunghyuk ôm lấy eo tôi.
“S, Seunghyuk, không được, không được nữa….”
Tôi không muốn chọc tức gã cuồng dâm kia càng nhiều càng tốt. Tôi chưa bao giờ từ chối cậu ta khi quan hệ.
Nhưng tôi không thể làm thế này nữa. Nếu tôi làm thêm một lần nữa, tôi sẽ thực sự chết mất.
Khi tôi nắm tay cậu ấy, ánh mắt của Joo Seung-hyuk trở nên lạnh lẽo.
“Không phải là tôi muốn dừng. Mà là tôi có cuộc hẹn…”
Tôi vội vàng đưa ra lời bào chữa.
"Hẹn?"
“Ừ. Chúng tôi sẽ gặp nhau ở căng tin để làm một dự án nhóm.”
Đó không phải là lời bào chữa sáo rỗng, mà là sự thật. Tôi có thể cho Joo Seung-hyuk xem tin nhắn đã sắp xếp cuộc hẹn.
“Anh muốn đến đó à?”
"Ừ. Tôi phải đi. Đây là dự án nhóm."
“Anh thực sự phải đi à?”
Cậu ấy v**t v* mặt tôi. Trước khi tôi kịp phản ứng, những ngón tay của Joo Seung-hyuk đã lướt qua môi tôi. Sau đó, cậu ấy dùng ngón tay để ép miệng tôi mở ra.
Tôi để mặc cậu ấy làm theo ý muốn, một ngón tay dài đưa vào miệng tôi và từ từ cọ xát lưỡi tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt Joo Seung-hyuk, nín thở.
“Anh có biết khuôn mặt của anh bây giờ trông như thế nào không?”
“Ngh.”
Tôi cố gắng nói, nhưng Joo Seung-hyuk đã giữ chặt lưỡi tôi nên tôi không thể nói rõ được.
“Em nghĩ ngay cả một người đã độc thân cả ngàn năm cũng sẽ lao vào.”
“Ưm.”
"Anh định trưng bộ mặt này cho ai xem? Hay là em nên nhốt anh lại?"
Tôi lắc đầu nhẹ và ngậm miệng lại.
“ưm…ưm!”
“Ý anh là ‘không’ sao?”
Joo Seung-hyuk cắn lưỡi tôi như thể cậu ấy không muốn nghe điều đó, rồi từ từ rút ngón tay ra.
Cuối cùng tôi cũng có thể cử động lưỡi một cách tự do. Tôi hét lên trong hoảng loạn, gần như không thở được.
“Tôi không nổi tiếng!”
Tôi chỉ là một kẻ phản diện mà mọi người đều ghét.
“Không ai quan tâm tới tôi cả!”
Tôi không được yêu thích, có lẽ là vì ảnh hưởng của tác phẩm gốc.
Tất nhiên, vì là hướng dẫn viên hạng S nên có rất nhiều người quan tâm, nhưng đó chỉ là lời khen ngợi về năng lực của tôi.
Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào thể hiện tình cảm hay sự quan tâm lãng mạn dành cho Lee Yeon-su, một con người bình thường. Tôi thậm chí còn chưa từng nhận được lời tỏ tình nào.
"Thật dễ thương khi anh không nhận ra, anh quá ngốc."
“Không, điều đó không đúng.”
Nghe có vẻ thảm hại! Nhưng tôi thực sự không được yêu thích!
Mặc dù cảm thấy khó chịu, Joo Seung-hyuk vẫn tiếp tục nói những gì cậu ấy muốn nói.
“Hôm nay đừng ra ngoài. Anh định trưng bộ mặt này cho ai xem?”
Cho nên tôi mới nói với cậu, cậu là người duy nhất đến gần tôi! Đồ cuồng tín ám ảnh!
Tôi muốn hét lên, nhưng tôi cố che giấu cảm xúc thật của mình và tiếp tục nói.
“Nhưng dự án nhóm….”
“Nếu anh muốn đi em sẽ nhốt anh lại.”
Đó không phải là lời đe dọa đơn thuần, mà là lời thật lòng. Tôi giật mình và vội vàng gật đầu.
“Ừ, ừm, tôi sẽ không đi.”
"Tốt lắm hyung."
Cậu ta vuốt tóc tôi.
Nhận được lời khen của Joo Seung-hyuk khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và trái tim tôi, vốn đang đập loạn xạ vì sợ hãi, giờ đã bình tĩnh lại.
Cậu ta là người khiến tôi sợ ngay từ đầu… Tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc, nhưng tôi có thể làm gì đây.
Tôi cảm thấy mình như một con thỏ bị mắc kẹt trong hang hổ.