"Đừng mất cảnh giác chỉ vì đây là bài tập huấn luyện giả định. Hãy coi đó như một trận chiến thực sự và tiếp cận nó một cách thận trọng."
Mặc dù Giáo sư Choi nói chuyện nghiêm túc nhưng tâm trạng của các sinh viên lại rất thoải mái.
'Buổi huấn luyện chiến đấu mô phỏng' thực sự là đỉnh cao của công nghệ hiện đại tiên tiến.
Quá trình huấn luyện được tiến hành trong một không gian đặc biệt, nơi có các cổng và quái vật được thiết kế chân thực, và có thể chiến đấu theo cách gần giống với thực tế, chẳng hạn như đánh bại kẻ thù bằng mana và tận dụng địa hình.
Đây là hệ thống đào tạo đáng tự hào nhất của Học viện Năng lực và là chương trình đào tạo được học viên yêu thích nhất.
Có thể điều chỉnh địa hình và độ khó của quái vật để phù hợp với cấp độ của người sử dụng năng lực, và trên hết là an toàn.
Ngay cả khi bị quái vật tấn công, tôi chỉ cảm thấy hơi tê tê chứ không hề bị thương. Vậy nên, tôi có thể tận hưởng trận chiến như đang chơi game, không còn phải lo lắng về cái chết nữa.
Hơn nữa, vì các giáo sư và nhân viên có năng lực của trung tâm sẽ theo dõi mọi tình huống và ngay lập tức dừng đào tạo nếu có bất kỳ tình huống nguy hiểm nên tai nạn rất hiếm khi xảy ra.
Sau Giáo sư Choi, một Esper hạng A của trung tâm đã giải thích về buổi huấn luyện giả định.
Đó là một lời giải thích tuyệt vời, không có bất kỳ chi tiết không cần thiết nào, nhưng vì mọi người trừ những sinh viên năm nhất đều đã biết nên ít người chú ý lắng nghe.
Sau khi giải thích xong, Giáo sư Choi lại cầm micro.
“Cuối cùng, thầy muốn công bố các nhóm sẽ cùng nhau đào tạo trong học kỳ này.”
Vào lúc đó, cả khán phòng trở nên yên lặng.
Tùy thuộc vào người bạn được ghép đôi, buổi tập huấn giả định đáng lẽ phải thú vị nhất cũng có thể biến thành địa ngục. Vậy nên, lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Mọi người đều nín thở và nhìn vào màn hình giám sát ở giữa.
Những chữ cái màu trắng hiện lên trên màn hình đen. Đúng lúc đó, khán phòng lại bắt đầu xôn xao.
Nhóm 1
Siêu năng lực gia hạng S Joo Seung-hyuk
Hướng dẫn viên hạng S Lee Yeon-su
Hướng dẫn viên hạng F Kim Jun
"Joo Seung-hyuk và Lee Yeon-soo cùng nhóm à? Họ thực sự đang hẹn hò sao?"
“Cậu không thấy lúc nãy sao? Họ đã ôm nhau đó.”
“Có thể chỉ hướng dẫn thôi!”
“Nhưng Joo Seung-hyuk đã cười đó!”
“Ồ, vậy thì tôi đoán là hai người họ thực sự đang hẹn hò.”
Ôm eo ai đó chỉ vì hướng dẫn, và mỉm cười nghĩa là đang hẹn hò? Tôi hiểu lý lẽ của những người này, Không, có thể đây là vấn đề ở tính cách nhân vật Joo Seung-hyuk.
“Không phải Lee Yeon-su đang hẹn hò với tiền bối Geon-woo sao?”
"Phải đấy."
“Đó không phải là tin đồn sao?”
“Thật sao? Hai người đó có nhiều hint quá.”
“Vậy đúng rồi. Mọi thứ đã được sắp đặt.”
“Này. Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Vẫn còn nhiều người tin vào tin đồn tôi hẹn hò với Park Geon-woo. Tin đồn đó đã lan truyền từ hồi cấp hai.
Làm ơn dừng lại đi. Anh ấy là một Công phụ. Anh ấy cần phải nảy nở tình yêu với Kim Jun.
Hơn nữa, Park Geon-woo cũng không thích tôi.
Khi tôi lắc đầu khi nghe những lời bàn tán khác.
“Tại sao hạng F lại ở đó?”
“Nhìn chữ S và chữ F đứng cạnh nhau kìa. Cảm giác thật khó chịu.”
"Thật nực cười. Có bao nhiêu người muốn vào chung nhóm với Joo Seung-hyuk và Lee Yeon-soo, thì tên đó lại được vào? Tiêu chuẩn là gì?"
Nhưng khi nhóm tiếp theo được công bố, sự quan tâm của đám sinh viên tự nhiên chuyển sang xem ai sẽ ở trong nhóm của mình.
Sau khi nhóm cuối cùng được công bố, mọi người di chuyển đến các nhóm tương ứng. Mỗi nhóm có số lượng thành viên khác nhau, nhóm có nhiều người trình độ trung bình và nhóm có trình độ thấp hơn thì có nhiều thành viên hơn.
Cấp bậc của Esper càng thấp thì khả năng thực hiện các chiến lược và chiến thuật với tư cách là thành viên trong nhóm càng quan trọng hơn là mana hay các đặc điểm đặc biệt.
Vì vậy, không giống như cấp độ cao, các Esper cấp độ thấp và trung bình được đào tạo theo nhóm gồm 10 người trở lên.
Nhưng ngay cả khi đó là một nhóm có năng lực cao thì cũng không có nhóm nào giống như nhóm chúng tôi chỉ có ba người.
“Xin chào, tiền bối.”
Tôi đang cố tìm Kim Jun, nhưng cậu ấy đã chạy về phía tôi trước.
“Jun-ah, chào cậu.”
“…….”
Mắt Kim Jun mở to.
“Jun-ah, có chuyện gì vậy?”
“Ồ, không. Em ngạc nhiên vì anh gọi tên em.”
“Tôi đã gọi trước đó rồi.”
Khi tôi giới thiệu Kim Jun với Joo Seung-hyuk ngày hôm đó, tôi cũng gọi cậu ấy bằng tên.
“Ồ, em cứ tưởng mình nghe nhầm. Em nghĩ là anh không biết tên em…”
Kim Jun gãi gãi đầu.
“Sao tôi lại không biết chứ? Cậu nổi tiếng thế mà.”
“Đúng vậy. Vì em hạng F….”
"Ý tôi không phải vậy. Tôi kỳ vọng rất nhiều ở cậu."
“Với em à?”
"Ừ. Cậu rất đặc biệt. Tỷ lệ khớp của cậu rất cao. Cậu có phiền khi tôi gọi cậu bằng tên không?"
“Ôi không! Em rất mong anh cứ gọi em như thế. Không, không, không phải vậy. Đó là một vinh dự!”
Đôi mắt của Kim Jun sáng lên.
Đàn anh gọi đàn em bằng tên khi cả hai đều là hướng dẫn viên thì cũng bình thường thôi, nhưng cậu ấy lại rất cảm động. Chắc là vì cậu ấy cũng từng bị các đàn anh khác bắt nạt...
"Được học cùng nhóm với tiền bối Yeonsu đúng là giấc mơ thành hiện thực. Đây không phải là lần đâu tiên cũng là lần cuối đâu, phải không? Chúng ta sẽ học cùng nhóm suốt cả học kỳ, đúng không?"
Mặc dù chắc hẳn đã nghe thấy tất cả các sinh viên khác chỉ trích mình, Kim Jun dường như không hề nản lòng. Thật nhẹ nhõm.
“Ừ. Đúng vậy.”
"Cảm ơn trời đất. Em biết rồi, nhưng em vẫn lo lắng, và giờ em cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều."
Kim Jun thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười rạng rỡ. Vẻ mặt vừa dịu dàng vừa đáng yêu.
Cậu ấy có vẻ ngoài ấm áp, vóc dáng đẹp và dễ thương nên việc bị Joo Seung-hyuk chú ý đến cũng là điều dễ hiểu.
“Em rất vui khi được ở cùng nhóm với anh, tiền bối.”
“Tôi cũng vui. Chúng ta hãy cố gắng hết sức nhé.”
“Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức.”
Khi tôi đưa tay ra, Kim Jun giật mình và xoa tay vào bộ đồng phục.
Và rồi, ngay lúc cậu ấy mỉm cười ngượng ngùng và định nắm lấy tay tôi, một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên.
Tôi giật mình quay lại nơi phát ra tiếng động và thấy các Esper nằm la liệt dưới đất. Đó chính là nhóm đã nhắc đến việc tôi quen với Park Geon-woo.
"Joo Seung-hyuk! Cậu đang làm gì thế!"
Giáo sư Jeon, trưởng khoa Esper, hét lên, nhưng Joo Seunghyuk bước về phía chúng tôi mà không hề trả lời.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi anh ấy."
Joo Seung-hyuk hất tay Kim Jun ra, người lúc này đang cứng đờ trong tư thế bắt tay tôi.
“Seunghyuk….”
“Hyung, sao anh không đợi em, và tại sao anh lại cho tên đó chạm vào tay anh chứ?”
Joo Seung-hyuk lau tay tôi bằng một chiếc khăn tay đen. Các Esper săn quái vật và thường dính đầy máu, nên họ luôn mang theo khăn tay bên mình.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chiếc khăn tay đen như vậy.
“Seunghyuk….”
Cậu đã làm gì với những người esper đó? Tôi muốn hỏi.
Nhưng về phía Esper họ chỉ càu nhàu “Tên khốn Seunghyuk”, “Thằng khốn điên khùng” và chuẩn bị cho buổi luyện tập. Như thể đây là việc thường ngày vậy.
Đúng như dự đoán, một kẻ điên chính hiệu thì dù thế nào đi nữa cũng khác biệt. Tôi quay đầu lại, nhìn những siêu năng lực gia đang được hỗ trợ.
Dù sao đi nữa, tôi không thể phá hỏng ngày trọng đại khi nhân vật công chính và thụ chính trở thành một đôi như thế này.
Đầu tiên, tôi cố gắng xoa dịu Joo Seung-hyuk, nhưng Kim Jun đã mạnh dạn tiến lại gần, hai tay nắm chặt đỏ mắt.
“Mặc dù anh là tiền bối của tôi nhưng như vậy có hơi vô phép không?”
'Ồ.'
Tôi thực sự ấn tượng. Đúng như dự đoán, đó là Kim Jun.
Kim Jun là một người cấp thấp, không tiền, không có quan hệ và luôn bị những người có năng lực trung bình đánh bại, nhưng cậu là người duy nhất có thể đứng lên chống lại nhân vật chính, Joo Seung-hyuk, mà không hề sợ bị đe dọa.
Ngay cả khi phải đối mặt với sự giam cầm và bạo lực, cậu không bao giờ đầu hàng.
Khi đọc tiểu thuyết, tôi cứ nghĩ, 'Nếu tôi là cậu ấy, tôi sẽ sợ Joo Seung-hyuk nhất, nhưng cậu chàng này thực sự tuyệt vời.'
Nhưng khi thực sự trải nghiệm, tôi thấy nó còn tuyệt vời hơn nữa. Có lẽ vì tôi là nhân vật phản diện nên tôi không hề sợ hãi.
Đây là một thái độ rất đáng mong đợi.
Joo Seung-hyuk đã phải lòng sự táo bạo và thái độ kiên định của Kim Jun ngay cả khi ở trước mặt cậu ta.
“Thô lỗ là điểm mạnh của tôi.”
“…….”
Tuy nhiên, không giống như bản gốc, lần này Joo Seunghyuk đã tàn nhẫn phá hủy lòng tự trọng của nhân vật chính.
Kim Jun im lặng, mất đi vẻ quyến rũ nhẹ nhàng nhưng táo bạo của mình.
"Được rồi, vào trong thôi. Chúng ta cần đến Cổng số 1."
Trước khi bắt đầu, nhân vật chính công và nhân vật chính thụ đã muốn đánh nhau. Tôi nói chuyện vui vẻ, cố làm cho không khí trở nên dễ chịu hơn.
Khi chúng tôi rời khỏi sảnh trung tâm và đi về phía cổng, tôi giải thích trận chiến giả cho Kim Jun.
“Tổng cộng có năm cổng.”
“Vậy chúng ta chỉ có thể huấn luyện năm nhóm thôi sao?
"Ừ. Vì hôm nay là lần đầu tiên nên chúng ta sẽ tập ngắn gọn thôi, khoảng 30 phút, để tất cả các nhóm có thể luyện tập. Từ lần sau, mỗi nhóm sẽ có thời gian cố định..."
Đúng lúc đó, Joo Seung-hyuk đột nhiên kéo tôi về phía anh ta và khạc nhổ lạnh lùng vào Kim Jun.
“Tự tìm hiểu những thông tin cơ bản trong sách hướng dẫn.”
“…Vâng, tiền bối.”
Kim Jun gật đầu.
Điều này cũng có trong bản gốc.
Khi Kim Jun, người đang lo lắng về buổi thực tập đầu tiên của mình trong học kỳ thứ hai, đặt ra nhiều câu hỏi khác nhau, Joo Seung-hyuk lạnh lùng trả lời, bảo cậu ấy nhìn sách hướng dẫn.
Ồ, đó là một khởi đầu tốt.
Chúng tôi nhanh chóng đến Cổng số 1.
Cổng 1 là cổng lớn nhất trong năm sân tập giả định. Ban đầu cổng này được phân công cho các đội đông người, nhưng chúng tôi được phân vào Cổng 1 mặc dù số lượng người tham gia ít nhất.
Ngay cả Cổng 1 cũng có vẻ quá nhỏ đối với Joo Seung-hyuk, một siêu năng lực gia hạng S.
“Hôm nay em sẽ nhận được sự hướng dẫn từ hyung.”
Joo Seung-hyuk nắm chặt tay tôi.
Chúng tôi tiếp tục có mối quan hệ sau đêm đó, nhưng tôi chưa bao giờ hướng dẫn cậu ấy.
“Cậu có thể sẽ thất vọng đấy.”
“Tại sao em lại phải thất vọng?”
"Vì không chỉ có thứ hạng mà còn có cả tỷ lệ khớp nữa."
“Anh không cần phải lo lắng gì cả.”
Cậu ấy ôm eo tôi. Tôi cẩn thận đẩy Joo Seunghyuk ra, vừa nhìn biểu cảm của Jun Kim.
“Đây là huấn luyện nhóm.”
“Đúng vậy. Tại sao lại có vị khách không mời mà đến?”
Joo Seung-hyuk công khai tỏ thái độ thù địch với Kim Jun. Nhưng Kim Jun cũng không hề dễ dàng.
“Tiền bối Yeonsu thấy không thoải mái, anh nên dừng lại.”
"Hả?"
“Anh không thấy là tiền bối không thích sao?”
Nhân vật chính của chúng ta sắc sảo và can đảm, đúng như mô tả ban đầu. Cậu ấy cũng thiếu hiểu biết, một đặc điểm điển hình của nhân vật chính...Cậu ấy đúng là một nhân vật "vô tâm".
Thật tốt khi cậu nhận ra tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi không ngờ cậu lại nói thẳng như vậy.
“Kim Jun, chắc là mày muốn chết.”
“Tôi đoán là anh cũng biết điều đó vì bản thân anh không thể phủ nhận đúng không?”
Cuộc trò chuyện giữa hai người diễn ra tương tự như bản gốc.
Kim Jun ấp ủ những ảo tưởng về Joo Seung-hyuk, người đã giúp đỡ cậu nhiều lần. Tuy nhiên, khi trở thành người dẫn đường cho cậu ta, cậu đã nhiều lần xung đột với Joo Seung-hyuk, dần dần nhận ra bản chất thật của cậu ta và tranh cãi với cậu ta về mọi vấn đề.
Ừ, thì cãi nhau giống bản gốc cũng tốt. Nhưng tại sao các người lại cãi nhau vì tôi?
Hãy xóa bỏ sự tồn tại của tôi và hãy chiến đấu vì sự yêu-ghét của các người đi!!!