"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải động đất không?"
Tôi giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh. Những rung động và tiếng gầm rú quá lớn, không thể là một trận động đất thông thường. Hơn nữa, tôi còn cảm nhận được những đợt sóng mana khổng lồ. Và tôi không phải là người duy nhất giật mình.
“Aaaaaah! Cái quái gì thế này?”
Aaron hét lên. Và….
“Áaaaa!”
“Đợi đã, ánh sáng!”
Một tiếng hét vang lên từ phòng giảng đường ở cuối hành lang, sau đó là tiếng động mạnh khi mọi người ùa ra khỏi cửa.
Chiếc máy ảnh lăn xuống sàn và đèn chiếu sáng rơi ra ngoài.
Có vẻ như họ là một đoàn quay phim. Liệu họ có đang trốn trong một lớp học trống nào đó, và bí mật quay phim chúng tôi không?
“Hướng dẫn viên Aaron, đây là cái gì?”
Tôi hỏi Aaron. Bọn họ lập tức liếc nhìn cậu ta ngay khi bị phát hiện. Nhưng Aaron dường như không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của những bóng người khả nghi này. Cậu ta đã biết trước điều này.
“Ồ, tôi đang quay vlog.”
Cậu ta nói ra nhẹ nhàng như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Đây có thật là quay vlog không?”
“Ừ. Anh không biết vlog là gì sao?”
“Không vấn đề không phải ở đó, cậu nên nói cho tôi biết trước khi quay phim.”
Trong đoàn làm phim có một Esper hạng C. Anh ta có lẽ là người sử dụng năng lực tàng hình. Thậm chí còn có những người thuê Esper sử dụng năng lực không gian hoặc tàng hình để quay phim trộm.
"Tại sao? Tôi đã được nhà trường cho phép rồi. Và họ quay phim từ lúc ở khán phòng rồi. Vậy nghĩa là tôi phải đến gặp từng học sinh và xin phép sao?"
“Sẽ tốt hơn nếu cậu nói với tôi trước.”
"Tôi theo trường phái quay tự nhiên. Hơn nữa, người Hàn Quốc thường có xu hướng làm quá khi quay phim."
“Tôi hoàn toàn không đồng ý với lời nói đó.”
“Giáo sư đã cho phép, anh không đồng ý thì có thể làm gì?”
Aaron, người vẫn đang cãi nhau với tôi mà không hề xin lỗi, đột nhiên mỉm cười rạng rỡ.
“Esper Joo Seung-hyuk!”
Tôi quay đầu nhìn theo Aaron. Cuối hành lang, Joo Seung-hyuk đang bước về phía tôi, khí chất toát ra vẻ hung dữ. Bị vẻ hung dữ của Joo Seung-hyuk làm cho giật mình, các nhân viên vội vã chạy vào lớp.
Joo Seung-hyuk tiến lại gần tôi mà không thèm liếc nhìn họ.
"Hyung."
“Seunghyuk….”
“Tên này là ai vậy?”
Joo Seung-hyuk nhìn Aaron bằng ánh mắt lạnh lùng. Cậu ta không hề thấy chút tò mò đối với vị hướng dẫn viên hạng S.
Mặc dù rất tức giận với Aaron, tôi vẫn cố gắng kìm nén và cố gắng giới thiệu hai người một cách chính thức, nhưng Aaron lại lên tiếng trước.
“Xin chào. Tôi đã gặp anh ở khách sạn! Hôm đó ở bữa tiệc Lexington…”
“Anh có thân với tên này không?”
Joo Seung-hyuk hỏi tôi mà không hề nhìn Aaron.
“Không. Hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.”
“Vậy tại sao anh lại đi với tên đó?”
"Cậu hỏi hay đấy."
Đường từ đây đến phía Đông không phải là mê cung, và nếu cậu ta tự tìm được đường đi thì cũng dễ thôi. Tại sao tôi lại phải bận tâm hướng dẫn cậu ta chứ?
"Đi thôi."
"Hả?"
“Chúng ta quyết định đi mua nhẫn.”
"À…."
Tôi do dự một lúc.
Điều nào tốt hơn, đi với cậu ấy và hay tiếp tục ở với tên này?
Tôi không muốn nói một lời nào với Aaron, nhưng tôi nghĩ như vậy vẫn tốt hơn là đi với Yandere Công.
Bởi vì nếu đi mua nhẫn, chúng tôi sẽ trở thành một cặp.
“Vì, Giáo sư Oh đã yêu cầu tôi dẫn hướng dẫn viên Aaron đi tham quan quanh khuôn viên trường chúng ta.”
"Sao anh lại làm mấy chuyện vớ vẩn thế? Cứ kệ nó và đi với em."
"Nhưng…."
Làm sao để thoát khỏi chuyện này đây? Giải pháp tốt nhất là để Joo Seung-hyuk và Aaron đến với nhau mà và không cần đi mua nhẫn đôi…
Sau đó có người gọi tên tôi.
“Lee Yeon-su.”
Kang In-ho bước về phía tôi.
Có chuyện gì thế?
Kang In-ho ghét ồn ào và phiền phức. Dù công việc có gấp gáp đến đâu, cậu ấy cũng là kiểu người phớt lờ.
Kể cả có chuyện gì muốn nói, cậu ấy nhắn tin hoặc nói chuyện sau. Không phải kiểu người dấn thân vào phiền phức.
“In-ho, có chuyện gì thế?”
Chẳng lẽ lại liên quan đến vụ nổ lúc nãy? Kang In-ho đến tìm tôi chắc phải nghiêm trọng đến mức nào? Một làn sóng lo lắng bất chợt ập đến trong tôi.
“Nếu cậu có hẹn trước thì cứ đi đi. Tôi sẽ dẫn Aaron đi tham quan thay cậu.”
"Cái gì?"
“Đi thôi nào.”
Kang In-ho nói một cách lịch sự, nhấc kính lên bằng ngón giữa.
‘In-ho, dạo này tính cách cậu thay đổi nhiều quá. Cậu có đang hẹn hò hay sao vậy? Cậu chu đáo quá. Nhưng dù tôi rất cảm kích lòng tốt của cậu, tại sao cậu lại giúp đỡ vô ích như vậy? Trời ơi!’
Tôi muốn túm lấy cổ áo Kang In-ho và đòi cậu ta giải thích. Nhưng trước khi tôi kịp làm vậy, Joo Seung-hyuk đã kéo tôi lại gần hơn, mỉm cười rạng rỡ.
“Bây giờ mọi chướng ngại đã không còn nữa.”
"Ừ…."
'Chướng ngại' ư? Cậu ta thậm chí còn không coi nhân vật phản diện thụ 2 là con người nữa.
"Đi thôi."
"Vâng…."
Không còn lời nào để từ chối nữa. Joo Seung-hyuk mỉm cười khi tôi ngoan ngoãn trả lời.
Sau khi gặp Giáo sư Oh và Aaron, hai kẻ phản diện thực sự, khiến tôi mệt mỏi, thì nhìn thấy cậu ta lại khiến tôi thấy dễ chịu hơn. Ít nhất thì Joo Seung-hyuk cũng đẹp trai...
Tôi đã định không đi cùng Joo Seung-hyuk, nhưng may là tôi nhận ra mình đã mém chọn sai, thì bỗng Aaron hét lên phía sau tôi.
“Này hai người đi đâu vậy? Anh đã nói là sẽ giới thiệu tôi với… Ối!!”
Ngay lúc Aaron định nắm lấy tay tôi, cơ thể cậu ta bay ra và đập vào tường. Joo Seung-hyuk đã sử dụng năng lực.
“Ối!.”
Aaron r*n r* khi bị đập vào tường rồi ngã xuống sàn. Joo Seung-hyuk giẫm lên tay cậu ta với ánh mắt lạnh lùng.
“Sao ngươi dám chạm vào hyung bằng bàn tay bẩn thỉu đó?”
“Áaaa!”
Aaron hét lên, nhưng mọi người đều bị luồng sát khí của Joo Seung-hyuk áp đảo, không thể tiến lên. Tôi cũng đứng chôn chân tại chỗ.
"Sinh viên Joo Seunghyuk, hãy bình tĩnh. Đây là trường học."
Đúng lúc đó, Kang In-ho bước tới và cố gắng ngăn Joo Seung-hyuk lại. Tuy nhiên, Joo Seung-hyuk phớt lờ lời cậu ta và tiếp tục giẫm lên tay Aaron.
Lúc này, tôi là người duy nhất có thể ngăn cản Joo Seung-hyuk. Tôi trấn tĩnh lại trái tim đang hoảng hốt của mình và nắm lấy tay cậu ấy.
"Seunghyuk, tôi…tôi ổn mà. Cậu ta thậm chí còn chưa kịp chạm tôi. Chính cậu đã ngăn cậu ta lại."
"Anh có chắc là mình ổn không?"
"Ừ. Đi thôi."
"Được rồi."
Joo Seung-hyuk mỉm cười ngây thơ với tôi. Rồi cậu ta quay lại và đá vào bụng Aaron.
Aaron hét lên. Nhưng Joo Seung-hyuk chỉ lờ đi và nhìn tôi.
“Hyung, chúng ta đi thôi.”
"ừ."
Joo Seung-hyuk bước tới, vòng tay ôm lấy vai tôi như thể đang bảo vệ. Giọng Aaron như bị quỷ ám vang lên phía sau, nhưng cậu ta không hề để ý.
***
Chúng tôi lên một chiếc xe màu đen đỗ ở bãi đậu xe.
Khi tôi ngồi vào ghế phụ, Joo Seung-hyuk thắt dây an toàn cho tôi như thường lệ.
“Tôi có thể làm được….”
“Em muốn làm điều đó.”
Khóe mắt cậu ta cong lên đầy quyến rũ. Vẻ mặt cậu ta dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh vừa đập ai đó vào tường và nhẹ nhàng giẫm lên tay họ.
Cậu ta dường như không hề chú ý đến sự hiện diện của Aaron. Như một người bình thường không lo lắng nếu giẫm phải một con kiến đi ngang qua.
Tôi thận trọng mở miệng vì cảm thấy sợ hãi.
“Seunghyuk, như cậu đã nghe trước đó, Aaron là hướng dẫn viên hạng S.”
Thật tình mà nói, Aaron rất khó chịu. Cậu ta bắt đầu gây tranh cãi và làm tôi khó chịu ngay từ lần đầu gặp mặt, và tôi rất tức giận không muốn chiều theo ý cậu ta.
Nhưng sự thật là, kẻ điên thì có thể giam cầm và giết tôi, còn cậu ta thì chỉ gây khó chịu.
Quả nhiên, Joo Seung-hyuk không phải là người tôi có thể xử lý được. Gửi cậu ta đến chỗ Aaron là đúng đắn.
"Ồ, chắc cậu cũng biết rồi. Cậu ta là ngôi sao đẳng cấp thế giới."
“Em không biết. Em không hứng thú với bất kỳ hướng dẫn viên nào khác ngoài Lee Yeon-su.”
"V..vậy à?"
Đừng làm thế... Tôi biết đó chỉ là lời nói suông, nhưng nó thật đáng sợ.
“Vâng. Với em, không có ai khác ngoài Lee Yeon-su.”
"Ồ, cảm ơn cậu. Dù sao thì, Aaron cũng là một hướng dẫn viên hạng S đẳng cấp thế giới, nên nếu cậu kiểm tra tỷ lệ, có thể tỷ lệ khớp của cậu ấy sẽ cao hơn tôi. Sao cậu không thử xem?"
“Hyung, sao anh lại nói những lời khó nghe như vậy bằng cái miệng xinh đẹp của mình?”
Đột nhiên, giọng nói của Joo Seung-hyuk trở nên lạnh lẽo.
Tôi định đề xuất một bài kiểm tra tỷ lệ khớp 1:1 khác, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng.
Tay Joo Seung-hyuk chạm vào môi tôi. Tôi cảm nhận được một luồng mana sắc bén từ đầu ngón tay cậu ấy. Chỉ cần sai một chút là tôi sẽ bị cắt.
Tôi nhìn Joo Seung-hyuk mà không thể nuốt nước bọt.
"Ý em là, bất cứ khi nào hyung cố gắng dẫn em đến một hướng dẫn viên khác, em đều không thể chịu đựng được. Khiến em chỉ muốn bịt miệng anh bằng thứ khác."
Cậu ta nói những câu 19+ bằng giọng nói đầy sát khí.
“Tôi..tôi xin lỗi. Đó là lỗi của tôi.”
Tôi mấp máy môi, chuẩn bị nhìn thấy máu. Nếu không xin lỗi ngay bây giờ, có thể tôi sẽ tái hiện một cảnh tượng kinh hoàng ở đây.
Nhưng trái với dự đoán của tôi, tôi không hề cảm thấy đau đớn. Đó là vì Joo Seung-hyuk rút mana lại ngay khi tôi cử động miệng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cơn thịnh nộ của gã điên đã lắng xuống. Một luồng mana đen kịt tràn ngập chiếc xe.
- Brr-Brr…
Khi tôi không thể tiếp tục nói và chỉ quan sát biểu cảm của Joo Seung-hyuk, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Tôi vội vàng rút điện thoại ra. Đó là cuộc gọi từ Jihee.
Nếu là Jihee unnie, Joo Seunghyuk sẽ không tức giận đến thế. Không, cậu ấy sẽ ít tức giận hơn những người khác. Nhưng trong tình huống này, tôi không thể trả lời điện thoại.
Tôi vừa định vội vàng nhấn nút từ chối cuộc gọi thì Joo Seunghyuk lên tiếng.
“Bắt máy đi.”
"Vâng."
‘Nếu cậu đã nói vậy, tôi nghe máy.’ Tôi nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Xin chào."
- Yeonsu.
“Ôi, unnie.”
- Có phải cậu đang ở cùng Joo Seung-hyuk không?
"Có chuyện gì vậy?"
- Joo Seung-hyuk đã phá hủy tòa nhà.
“Cái gì? Phá hủy à?”
Có phải đó là lý do cho tiếng động mà tôi nghe thấy lúc trước không?
- Ừ. Cậu ta đã phá hủy 'phòng kiểm tra số 1' phía sau tòa nhà KR. Toàn bộ tòa nhà đã bị phá hủy.
"Tòa nhà thí nghiệm HanSeong" được xây dựng vào cuối những năm 1990 với sự hỗ trợ của Tập đoàn Seonghan. Tòa nhà nhỏ này, hai tầng với một tầng nổi và một tầng hầm, chứa một máy đo mana và một máy kiểm tra tỷ lệ khớp lệnh 1:1 do Seonghan sản xuất.
Người ta nói rằng khi Seonghan đang mở rộng ngành công nghiệp siêu năng lực trên toàn cầu vào thời điểm đó, đã thành lập nó để quảng bá sản phẩm của mình.
Mặc dù tần suất sử dụng đã giảm đáng kể kể từ khi phòng thí nghiệm mới hoàn thành cách đây tám năm, nhưng nó vẫn được sử dụng cho các kiểm tra đơn giản.
- Joo Seung-hyuk đã biến mất sau khi gây ra chuyện này, và các giáo sư bảo tôi liên lạc với cậu vì họ nghĩ cậu ta có thể đã đến gặp cậu, nên tôi đã gọi điện.
"À…."
Giờ đây, khi Joo Seung-hyuk biến mất, mọi người đều nghĩ đến tôi. Thật là một thực tế đáng buồn...
- Joo Seung-hyuk, không có ở đó sao?
"Vâng…."
Tôi gật đầu, nhìn vẻ mặt của Joo Seung-hyuk. Lương tâm tôi cắn rứt khi nghĩ đến việc nói dối, nhưng nỗi sợ hãi về gã cuồng tín ám ảnh kia vẫn lấn át.
- Gọi cho tôi nếu thấy hắn. Tên khốn Joo Seung-hyuk đó có vẻ không tỉnh táo lúc này, nên nếu hắn trông có vẻ nguy hiểm thì tránh xa ra.
"Vâng…."
Quá muộn rồi unnie. Em đã ở một mình với tên điên đó rồi...