Ý cậu ‘chia sẻ trinh tiết’ là gì? Cậu thậm chí không còn trinh nữa!
Tôi phải cố gắng lắm mới kìm được tiếng hét giận dữ sắp bùng phát.
“Vậy tôi nên gọi cậu là gì?”
“Gọi tôi là ‘Seunghyuk-ah’.”
"Hả?"
Seunghyuk.
Đó không phải là cái tên Lee Yeon-soo dùng để gọi Joo Seung-hyuk trong bản gốc sao?
Joo Seung-hyuk đã yêu cầu Lee Yeon-soo gọi cậu ta là 'sinh viên Joo Seung-hyuk' hoặc 'Esper Joo Seung-hyuk', nhưng Lee Yeon-soo đã gọi cậu ta bằng tên để cố phô trương sự gắn kết của họ.
Và kết quả là một cái chết thảm thương.
Và bây giờ cậu ta muốn tôi giương cờ tử thần sao?
Khi tôi ngậm miệng lại vì sợ hãi, cậu ta xoa d** tai tôi và thì thầm vào tai.
“Tối qua anh cứ gọi em như thế suốt.”
Khi tôi lùi lại vì ngạc nhiên, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt buồn bã.
"Tên em có khó gọi không? Có khó phát âm không? Em có nên đổi tên không?"
“Không, không phải vậy.”
"Nếu anh thấy khó gọi, em sẽ đổi tên khác. Anh thích cái nào hơn?"
Cậu ta quay đi như thể sắp chạy đến văn phòng tòa án. Tôi giật mình, túm lấy áo Joo Seung-hyuk.
“Không đâu!”
“Vậy em có nên đổi họ không? Có phải anh không thích họ của em nên không nói đúng không .”
Tên điên này… làm sao có thể đổi họ của mình được?
Không, điều đó có thể nếu đó là Joo Seung-hyuk.
“Không, không phải vậy đâu.”
“Vậy tại sao anh không gọi tên em?”
“…Bởi vì giữa chúng ta không thân thiết đến vậy?”
Tôi nói rất thận trọng. Rồi ánh mắt Joo Seung-hyuk lóe lên vẻ sắc bén.
“Anh đang phủ nhận chuyện xảy ra đêm qua sao?”
“Không, không phải vậy….”
“Hyung, em là người coi trọng trinh tiết như mạng sống của mình.”
Cậu?
Tôi vội cúi đầu xuống để che giấu vẻ mặt ngơ ngác. Rồi Joo Seung-hyuk nắm lấy cằm tôi nâng lên để tôi nhìn thẳng vào cậu ấy.
“Nếu anh đùa giỡn với mạng sống của tôi, ngay cả Lee Yeon-su tôi cũng không tha thứ cho anh.”
Từ tay Joo Seunghyuk, một luồng mana đen tuyền chảy ra và quấn quanh cổ tôi.
Chỉ cần cậu ta nhấc một ngón tay thôi là đầu tôi sẽ nổ tung.
“Ư..,tất nhiên là tôi sẽ không bao giờ làm thế.”
Cảm giác lạnh buốt nơi cổ họng khiến toàn thân tôi cùng lưỡi cứng đờ. Nhưng tôi vẫn cố nói, chỉ vì thôi thúc phải sống sót.
“Tôi cũng coi trọng trinh tiết.”
"Thật sự?"
"Vâng! Thưa đúng vậy."
Đầu lưỡi tôi run rẩy. Nhưng dù tôi đã thừa nhận, luồng mana đen kịt quanh cổ họng tôi vẫn không biến mất.
“Hyung, sao anh nói trang trọng thế? Bỏ kính ngữ đi.”
"Vâng…."
“Anh nên nói ‘Ừ’ thay vì ‘Vâng’.”
"Ừ…."
Tôi sợ quá nên làm theo lời cậu ta nói.
“Gọi em là ‘Seunghyuk-ah.’”
“S…Seunghyuk-ah.”
"Làm tốt lắm."
Ánh mắt Joo Seung-hyuk dịu lại, và nở một nụ cười tuyệt đẹp. Cùng lúc đó, luồng ma lực quanh cổ tôi biến mất.
“Hyung, chúng ta đi thôi.”
Bàn tay đang nắm cằm tôi tự nhiên di chuyển xuống eo. Sự đụng chạm mang lại cảm giác kh*** g** kỳ lạ.
Mặc dù tôi không có kinh nghiệm t*nh d*c, nhưng bây giờ tôi tính là đã có kinh nghiệm phải không?
Dù sao thì, tôi không có bất kỳ trải nghiệm t*nh d*c nào, nhưng tôi đã hướng dẫn vô số Esper trước đây. Một số Esper thậm chí còn yêu cầu được hướng dẫn sâu hơn và tìm kiếm sự tiếp xúc thân mật.
Và dựa trên kinh nghiệm đó, tôi có thể cảm nhận theo bản năng những gì Joo Seung-hyuk đang nghĩ đến lúc này.
“Xin lỗi… Hôm nay tôi thấy không khỏe… Lưng tôi cũng đau nữa… Tôi nghĩ hôm nay tôi cần nghỉ ngơi….”
Khi tôi cố gắng ép mình nói chuyện một cách không trang trọng, tôi liên tục tạo ra những câu nói vụng về dường như chỉ có từ 'yo' ở cuối câu.
“Ồ, xin lỗi. Em không biết vì đây là lần đầu tiên. Anh có ổn không?”
Joo Seung-hyuk dường như hiểu tại sao tôi lại bị ốm. Nhưng cậu ấy vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, như thể cậu ấy không hề ngờ tới.
Tôi sững sờ khi nghe điều đó. "Đây là lần đầu tiên?" Lại là một lời nói dối nữa.
“Vậy thì tôi đi đây….”
“Em sẽ đưa anh về ký túc xá.”
"Không…!"
"Được mà?"
“Không, không!”
Tôi nhanh chóng nói.
“Không sao đâu. Tôi có thể tự đi được.”
"Vậy thôi."
Khi tôi cứng rắn từ chối, Joo Seung-hyuk buông tay khỏi eo tôi với vẻ mặt buồn bã.
***
Ngay khi đóng cửa lại, tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi không nhớ mình đã đi từ khu phía Tây về ký túc xá bằng cách nào.
Tôi chỉ nhớ mình đi thật nhanh để thoát thân.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống tôi, bàn tay rắn chắc nắm chặt cằm tôi đến mức muốn nghiền nát, luồng mana đen đang siết chặt cổ tôi.
Mặc dù tôi không phải là Esper, nhưng tôi đã nhiều lần cảm thấy tính mạng mình bị đe dọa khi làm hướng dẫn viên.
Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Tôi suýt chết. Nếu Joo Seung-hyuk đã quyết định, cổ tôi chắc chắn sẽ rớt xuống sàn.
Sao cậu ta lại làm thế với tôi? Chẳng phải chỉ là trêu chọc thôi sao? Cậu ta đang nghĩ cái quái gì vậy?
Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, một người bình thường như tôi cũng không thể nào hiểu được suy nghĩ của một kẻ cuồng tín ám ảnh.
“Ư… Woongie.”
Tôi ôm chú cún bông trên giường. Nó không phải Minwoong thật, nhưng vẫn dễ thương và mềm mại, và được ôm nó khiến tôi cảm thấy bình yên cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cốc. cốc.
Đó có thể là ai?
Ban đầu, Học viện Kỹ năng Quân sự có quy định 100% ở ký túc xá, nhưng 10 năm trước, quy định của trường đã thay đổi để học viên có thể tự do lựa chọn ở trong ký túc xá hay ở bên ngoài.
Trong số các ký túc xá, đây là tòa nhà đầu tiên nơi sinh viên lớp S và lớp A cư trú.
Mặc dù có cơ sở vật chất tốt nhất trong tất cả các ký túc xá, nhưng những sinh viên giỏi nhất lại được các tập đoàn hoặc các hội nhóm lớn tài trợ từ khi mới thức tỉnh, vì vậy họ không nhất thiết phải sống trong ký túc xá.
Tầng 6 nơi tôi ở là tầng dành riêng cho hạng S, và vì tôi là người hạng S duy nhất sống trong ký túc xá nên tôi tự nhiên sống ở đó như thể tôi đã thuê toàn bộ tầng.
Vì vậy, rất hiếm khi có người khác lên tầng 6.
"Ai vậy?"
Có phải là bên giao hàng không?
Khi hàng hóa đến, bộ phận quản lý sẽ kiểm tra độ an toàn của hàng hóa rồi mang đến phía trước nơi lưu trú.
“Là em đây.”
Ngay khi nghe thấy giọng nói ngây thơ đó, lông tóc trên người tôi dựng đứng.
“Joo, Joo Seung-hyuk…?”
“Anh phải gọi là ‘Seunghyuk-ah.’”
“Seunghyuk-ah.”
Vẫn còn trong nỗi sợ hãi từ lúc nãy, tôi nhanh chóng gọi tên cậu ấy.
“Thật vui khi anh gọi tên em, hyung.”
Làm sao có thể ép buộc người khác rồi lại tỏa ra vẻ cảm động? Tôi không hiểu nổi suy nghĩ của Yandere công.
“Seunghyuk-ah, cậu đang làm gì ở đây thế?”
“Em mang một ít thuốc vì anh nói anh không khỏe.”
“…CẬu không cần phải đi xa đến thế đâu.”
Đó là lòng tốt mà tôi thực sự không mong muốn.
“Là bởi vì em nên em phải làm thế.”
“…….”
“Hyung, anh không mở cửa sao?”
Joo Seung-hyuk nói với giọng điệu cực kỳ logic và lịch sự. Tôi không muốn cho cậu ấy vào, nhưng cũng không nghĩ ra cách nào thích hợp để từ chối.
"Chân em đau quá. Anh có thể cho em vào không?"
Giọng nói uể oải của cậu ta có chút lạnh lẽo. "Em có thể phá cửa mất nếu cứ tiếp tục thế này."
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở cửa.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cánh cửa mở ra, hàng ngàn suy nghĩ vụt qua tâm trí tôi.
Tại sao Joo Seung-hyuk lại đến đây?
Không đời nào cậu ấy thực sự mua thuốc. Cậu ta có điều gì không thích trong cuộc nói chuyện lúc nãy sao? Hay cậu ta thực sự định tống khứ tôi đi?
Có lẽ cậu ta đang cố trả thù vì tôi đã từ chối hợp đồng độc quyền của cậu ta bảy năm trước.
Tôi đút tay vào túi. "Trung tâm Kiểm soát Năng lực" do nhà nước quản lý đã cung cấp cho tôi thiết bị khẩn cấp để tự vệ, cho một hướng dẫn viên hạng S. Nếu tôi nhấn nút này, các Esper từ trường và trung tâm sẽ ngay lập tức được huy động.
Vấn đề là tôi có thể chết trước khi họ đến đó… .
Tôi run rẩy nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cửa mở toang, và bóng dáng Joo Seung-hyuk hiện ra. Ngay lúc đó, mắt tôi mở to.
Mồ hôi lấm tấm trên trán cậu ta, trên tay cầm một túi nhựa đựng thuốc, một vật sở hữu không phù hợp với một kẻ điên ám ảnh.
Cậu thật sự đến hiệu thuốc sao…? Hôm nay trời lạnh, nhiệt độ xuống dưới 0 độ. Nếu cậu ta không chạy thì làm sao cậu ta ướt đẫm mồ hôi như thế…?
"Cảm ơn…."
Tôi cúi đầu, cảm thấy có lỗi vì đã nghi ngờ cậu ấy mà không có lý do, và Joo Seung-hyuk ôm chặt tôi.
“Thật vui khi được gặp lại anh mặc dù chúng ta mới tạm xa nhau một chút.”
“Ồ….”
Khi người đàn ông cao 191cm ôm tôi bằng toàn bộ sức mạnh của cậu ta, một cơn đau nhói truyền đến lưng tôi, như thể nó sắp gãy vậy.
“Ồ, em xin lỗi.”
Khi tôi r*n r*, Joo Seung-hyuk giật mình và xin lỗi. Trông cậu ấy thật dễ thương, giống như một chú chó lớn không nhận ra kích thước của mình vậy.
Không, khoan đã. Mình đang nghĩ gì thế này, dễ thương? Cậu ta bị tâm thần phân liệt rất nặng!
Không cần phải nhớ lại câu chuyện gốc. Chỉ cần nhìn vào số lượng Esper và Guide mà Joo Seung-hyuk đã làm bị thương cho đến nay là đủ thấy cậu ta điên rồ đến mức nào.
"Không sao đâu bạn học"
“Cuộc nói chuyện này lại trang trọng rồi.”
"Tôi ổn…."
“Anh cần uống thuốc. Chúng ta vào trong đi.”
"Ừ."
Cậu ấy thậm chí còn mua thuốc rồi, nên không thể trả lại được. Tôi gật đầu và Joo Seung-hyuk bước vào.
“Anh chưa ăn phải không?”
"Ừ…."
“Em mua cháo rồi. Anh ăn nhanh đi.”
Tôi tự hỏi đó là gì vì ngoài túi đựng thuốc ra còn có một túi khác, nhưng có vẻ như cậu ấy đã mua một ít cháo.
“Cậu không cần phải làm thế đâu.”
“Vì em mà anh lại bệnh.”
Joo Seung-hyuk mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó mang chiếc bàn gấp đến bên cạnh bàn làm việc và mở nó ra.
Và sau đó, đổ cháo vào một hộp nhựa.
Tôi thường ăn ở đó, nhưng thấy Joo Seung-hyuk tự nhiên như thể đó là phòng của cậu ấy khiến tôi rùng mình.
“Đây là cháo bào ngư. Anh ăn đi.”
"Ừ được rồi."
Tôi nhìn chằm chằm vào tô cháo.
Trong tác phẩm gốc cũng có một cảnh tương tự.
Joo Seung-hyuk đã bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của Kim Jun rồi giam Kim Jun trong nhà khi cậu ta đang ngủ.
Sở thích của Joo Seung-hyuk là giam cầm và dùng chất k*ch th*ch.
Không thể biết được bên trong có gì.