Cách Thoát Khỏi Vòng Tay Của Công Chiếm Hữu

Chương 58

Khi tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi thấy Joo Seung-hyuk đang đứng một mình đối diện với tôi.

Tại sao cậu ta lại ra ngoài khi không đi vệ sinh hay mua đồ ăn? 

Tôi nhìn Joo Seung-hyuk, người trông có vẻ cô đơn, và nhận ra sai lầm của mình.

Nghĩ lại thì, dù Joo Seung-hyuk có giúp tôi, tôi cũng chẳng nói một lời cảm ơn. Cho dù cậu ta có là kẻ điên, có thể giết tôi, tôi cũng không nên làm thế với người đã giúp mình.

Sau khi xem giờ, tôi vội vã đến cửa hàng tiện lợi ở trạm dừng chân.

Joo Seung-hyuk thích gì?

Trong bản gốc, cậu ấy chỉ uống Americano. Nhưng lúc này cậu ấy vẫn đang học năm ba trung học cơ sở. Vì lý do nào đó, Americano có vẻ không hợp với một đứa trẻ.

Ngay cả đồ uống đóng lon rẻ tiền cũng miễn. Cậu ta có thể nghĩ rằng chúng chỉ là đồ uống rẻ tiền do một người ăn xin đưa cho.

Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua tủ lạnh đồ uống, và một dãy nước ép trái cây tươi đắt tiền đập vào mắt tôi. Nhãn ghi: "100% nước ép tươi".

Đó là lý do tại sao một chai nước ép cỡ lòng bàn tay lại đắt hơn một chai nước ép 1 lít.

Tôi không bao giờ mua cho bản thân dù chỉ còn loại thức uống duy nhất này, nhưng nó có vẻ là món quà hoàn hảo dành cho Joo Seunghyuk.

Nhưng nên mua loại nào? Cam thì chắc chắn là không được. Cà chua cũng không ngon. Khẩu vị mỗi người mỗi khác. Dứa ngọt quá thì phải? Tôi nghĩ Joo Seung-hyuk sẽ ghét nó.

Mỗi thứ đều có những điểm trừ riêng. Thời gian sắp trôi qua, tôi phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Rồi tôi nhìn thấy nước ép bưởi.

'Chính là nó!'

Nếu là bưởi thì vừa phải, không quá ngọt. Tôi nhanh chóng trả tiền rồi bước ra ngoài.

Joo Seung-hyuk nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đi bộ về phía xe buýt.

Đã 51’. Tôi vội vã chạy đến và đúng 52’ đã có mặt tại bến xe buýt. Nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa lên xe.

"Mọi người đều có mặt ở đây chứ? Ai không có mặt? Bao nhiêu người chưa đến? Nếu người bên cạnh hoặc phía sau bạn vẫn chưa có mặt, vui lòng cho tôi biết!"

Người quản lý cứ la hét, còn tôi thì loay hoay với chai nước bưởi giữa cảnh hỗn loạn. Cảm giác có gì đó không ổn.

Cuối cùng, đúng giờ, xe buýt cũng khởi hành. Tôi có thể nghe thấy tiếng mọi người ăn đồ ăn họ đã mua ở trạm dừng chân, nhưng không khí đã yên tĩnh hơn nhiều so với trước.

'Nếu không làm ngay bây giờ, mình sẽ không còn cơ hội để đưa cho cậu ấy khi tới nơi.'

Tôi nhìn Joo Seung-hyuk.

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu ấy kể từ ngày tôi từ chối hợp đồng độc quyền. Tôi hít một hơi thật sâu và mở miệng.

'xin lỗi….'

Joo Seung-hyuk, người đang nhìn vào điện thoại thông minh của mình, quay đầu lại.

'Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.'

Tôi dùng lối nói lịch sự, trang trọng. Khi không biết bản gốc, tôi dùng lối nói không trang trọng, nhưng giờ thì không thể nữa.

Cái kết giả vờ thân thiện rồi bị tên điên kia g**t ch*t là không thể chấp nhận được.

'Đây không đáng gì, nhưng xin hãy nhận nó.'

Joo Seung-hyuk chăm chú nhìn chai nước bưởi, hàng lông mày gọn gàng của cậu giật giật.

Cậu ta có thấy bị xúc phạm không khi một người như tôi lại nói chuyện với cậu ta? Không, thế thì cậu ta không nên ngồi cạnh mình!

Thật không công bằng, nhưng tôi không dám chất vấn gã điên đó.

"Ồ, nếu cậu không thích thì thôi. Tôi không ép buộc cậu phải nhận nó."

Tôi cố gắng bỏ nước ép bưởi vào túi một cách lịch sự nhất có thể, nhưng Joo Seunghyuk đã giật lấy nó.

Nhưng cậu ta không uống. Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào chai nước bưởi.

Cậu ta có ghét nước ép không?

Tôi nhớ một cảnh trong bản gốc Joo Seung-hyuk đã làm đổ nước cam lên người tôi. Có lẽ cậu ấy không chỉ ghét nước cam mà còn ghét tất cả các loại nước ép khác nữa.

Lẽ ra tôi nên chọn một lon Americano. Cậu ấy năm 3 rồi, uống Americano cũng chẳng có gì lạ. Dù nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng cậu ấy cũng chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi, lại còn cao hơn tôi nữa.

Hơn nữa, mặc dù biết rõ Joo Seung-hyuk chỉ uống Americano, nhưng tôi vẫn đưa ra lựa chọn sai lầm vì thời gian eo hẹp.

Tôi đã cân nhắc xem có nên xin lại chai nước ép bưởi không, nhưng cuối cùng tôi không đủ can đảm để nói bất cứ điều gì cho đến khi đến cổng.

Người ta nói rằng cuộc đột kích cổng ngày hôm đó đã hoàn thành dễ dàng nhờ có Joo Seung-hyuk.

Thật ra, tôi không biết chi tiết. Vừa đến Busan, các quan chức cấp cao của trung tâm đã chạy đến.

Họ xin lỗi vì sự cố không mong muốn xảy ra trên xe buýt.

"Trung tâm của chúng tôi luôn đặt sự an toàn của hướng dẫn viên lên hàng đầu. Không giống như các hội nhóm doanh nghiệp, họ chỉ quan tâm đến lợi nhuận. Chuyện này hiếm khi xảy ra. Sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tôi xin hứa với Yeon-su trên danh nghĩa Trung tâm Năng lực Hàn Quốc."

Không phải chạy đến chỗ tôi vì lo lắng hay thực sự hối hận. Hình như họ đang viện cớ, lo lắng việc này sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của trung tâm. Họ hy vọng tôi tha thứ.

Có lẽ bọn họ nghĩ tôi còn sốc do sự việc nên đã đề nghị hộ tống đưa tôi về. Tôi nói không sao, nhưng họ đã điều chiếc xe limousine của trung tâm đến rồi, nên tôi không thể làm gì khác.

Theo những gì tôi nghe được sau đó, Esper đã quấy rối tôi đã bị thu hồi giấy phép hành nghề.

Tên đó ban đầu là một người có vấn đề, nhưng hắn có thể trụ vững vì hắn là thành viên cao cấp hạng A và có nhiều mối quan hệ, nhưng có vẻ như tên đó đã bị đuổi khỏi ngành vì sự việc này.

Từ hôm đó trở đi, mỗi lần cần tôi tham gia vào chinh phục cổng quốc gia, tôi chỉ đi xe buýt dành cho hướng dẫn viên. Và tất nhiên, tôi không còn đi xe buýt cùng Joo Seung-hyuk nữa.

Tôi cứ tưởng Joo Seung-hyuk đã quên chuyện lúc đó rồi. Nhưng cậu ấy vẫn nhớ.

Tôi nhìn Joo Seung-hyuk. Cậu ấy cao hơn nhiều so với hồi đó, vóc dáng cũng cường tráng hơn. Khuôn mặt trẻ con đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt nam tính.

"Seunghyuk, cậu còn nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc đó không? Chẳng phải lúc đó cậu rất ghét tôi sao?"

Kể từ khi phát sinh quan hệ, chúng tôi luôn ở bên nhau, nhưng hiếm khi nhắc lại những chuyện đã xảy ra trước đây.

Chuyện này là điều cấm kỵ. Nói về nó chẳng có lợi ích gì. Đó là điều tôi đặc biệt phải tránh.

Nhưng rồi tôi đột nhiên muốn hỏi. Về những ký ức của Joo Seung-hyuk, những suy nghĩ của cậu lúc đó, tình cảm cậu dành cho tôi...

“Seunghyuk.”

Khi tôi vừa mở miệng thì một giọng nói sắc bén vang lên.

“Esper và hướng dẫn viên không phải ngồi riêng sao?”

Aaron nhìn chằm chằm vào chúng tôi với hai tay khoanh lại.

Aaron, sao cậu ta lại đến đây? Tôi cứ tưởng cậu ta đi rồi vì kể từ ngày đầu tiên đến giờ tôi không thấy cậu ta xuất hiện…

Cậu ta có tham gia huấn luyện chiến đấu không? Dù đã nhập tịch, cậu ta vẫn là người ngoài. Điều này có được chấp nhận không?

Tôi đã hoài nghi, nhưng tôi đoán Giáo sư Oh đã cho phép.

Trước hết, tôi cố gắng làm rõ sự hiểu lầm.

“Cho dù không phải như vậy….”

"Đó không phải là luật ở Hàn Quốc à? Chỉ cần là hạng S, thì anh cũng có thể hành động theo ý mình sao?"

Trước khi tôi kịp nói gì, Aaron đã lạnh lùng quát tôi.

Không, ý tôi là chúng tôi sẽ ngồi riêng! Hãy để người khác nói hết!

Hơn nữa, nếu cậu ta làm vậy vì ghen tị với tôi và Joo Seung-hyuk thì làm ơn dừng lại đi! Cậu đang phạm một sai lầm lớn đấy!

Tôi vẫn chưa từ bỏ kế hoạch liên kết nhân vật phản diện thụ 2 với Công chính và thoát khỏi câu chuyện gốc. Dù có chút khó chịu với Aaron, tôi vẫn hy vọng mọi chuyện sẽ ổn thỏa với Joo Seung-hyuk. Khi đó, tôi có thể thoát khỏi Yandere Công. Tôi sẵn sàng ủng hộ cậu ta những lúc có thể.

Nhưng những lời nói của Aaron lúc này không chỉ nhắm vào tôi mà còn nhắm vào Joo Seung-hyuk.

'Nếu cậu ta định nhắm vào tôi, thì chỉ nên nhắm vào một mình tôi thôi. Sao cậu ta lại khiêu khích Joo Seunghyuk như vậy?'

Quả nhiên, ánh mắt của Joo Seung-hyuk bỗng lạnh lùng và đanh thép. Nếu cứ tiếp tục như thế này, có khi cậu ta còn chẳng chạm tới Joo Seunghyuk, mà chỉ có thể nằm trong quan tài.

Trong lúc cố gắng ngăn cản Joo Seung-hyuk, Ji-hee đã can thiệp.

"Ồ, thường thì thế, nhưng nếu có người có cảm xúc hoặc đang hẹn hò thì đó là ngoại lệ. Chúng tôi chia ra hai bên vì có vài người cứ quấy rầy, nhưng nếu đang hẹn hò thì không cần phải làm vậy."

"Ừm, cũng chẳng phải luật gì đâu. Cậu ấy đã hẹn hò rồi, nên cứ để bọn họ yên đi. Cậu vô duyên quá."

"Ghen tị quá đi! Ước gì có người yêu để ngồi cùng!"

"Anh im đi."

Những anh chị khóa trên khác lần lượt xen vào. Họ đều nói với suy nghĩ rằng chúng tôi đang hẹn hò.

Mặc dù đa phần bọn họ đều nghĩ chúng tôi đang hẹn hò, nhưng họ vẫn giữ im lặng và cẩn thận trong lời nói trước mặt chúng tôi.

Tuy nhiên, sau khi một bài báo đưa tin rằng chúng tôi đã có một buổi hẹn hò công khai tại một cửa hàng bách hóa, họ bắt đầu coi chúng tôi như một cặp đôi chính thức của học viện năng lực đặc biệt.

‘À, mình phải trốn thoát càng sớm càng tốt…’

Lời nói của Aaron thật khó chịu, nhưng lời nói của các anh chị khóa trên, xen lẫn lời chúc mừng và ghen tị, lại càng đáng sợ hơn.

Không hiểu sao chúng tôi lại trở thành một cặp đôi chính thức. Nếu cứ tiếp tục thế này, biết đâu tôi tổ chức đám cưới trước khi kịp nhận ra...

“Hướng dẫn viên Aaron, ở đây có chỗ ngồi, cậu lại đây.”

Trong khi mọi người đang nói về mối quan hệ của tôi với Joo Seung-hyuk, Kang In-ho chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh cậu ấy với giọng điệu thờ ơ.

Aaron cắn môi, trừng mắt nhìn tôi rồi xuống xe buýt.

***

Tôi đã cố gắng ngồi tách biệt với Joo Seung-hyuk, nhưng Aaron đã xen vào và tôi hoàn toàn bỏ lỡ thời điểm đó.

Cuối cùng chúng tôi ngồi cạnh nhau.

Bốn năm trước, sự im lặng bao trùm lấy tôi. Nhưng lần này thì khác. Joo Seung-hyuk tựa đầu vào vai tôi. Tôi đón nhận điều đó một cách tự nhiên.

Joo Seung-hyuk nhìn tay tôi và chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.

“Anh đeo nó đẹp lắm.”

“Nó rất quý giá. Nếu tôi làm mất nó thì sẽ là một thảm họa.”

Đó là một chiếc nhẫn đáng giá bằng hai tòa nhà. Chiếc nhẫn này, cùng với khẩu súng lục của Horaitron bên trong, đều vô giá trị.

Tôi sợ đeo thứ này ra ngoài, nhưng cũng sợ để quên nó ở ký túc xá. Nếu nó bị mất cắp thì sẽ là một vấn đề lớn.

“Nếu biết nó hợp với anh như vậy, em đã đem nó cho anh từ sớm rồi.”

Sớm ư? Làm ơn bỏ từ đáng sợ đó đi.

“Tôi nghĩ chiếc nhẫn này đặc biệt thoải mái.”

“Thật không?”

“Ừ. Tôi không giỏi đeo nhẫn, nhưng cái này thoải mái và không làm tôi khó chịu.”

“Anh có thích nó không?”

"Ừ."

“Vậy thì tốt rồi.”

Joo Seung-hyuk nắm lấy tay tôi và đan chúng vào nhau. Rồi cuộc trò chuyện kết thúc. Tôi thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Yên tĩnh nhưng khác hẳn ngày xưa. Hồi đó, tôi thậm chí còn không dám ngoảnh đầu lại vì sợ chạm mắt. Ngay cả khi không làm gì, toàn thân tôi cũng đau nhức.

Nhưng giờ đây, ngay cả trong sự im lặng, tôi vẫn cảm thấy dễ chịu. Sự hiện diện của ngọn hải đăng ngày càng trở nên quen thuộc. Sự dễ chịu này thật đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment