Cách Thoát Khỏi Vòng Tay Của Công Chiếm Hữu

Chương 72

“Tôi không quan tâm đến thứ hạng, nên cậu cứ dùng phòng này. Cứ thay đi.” 

“Ồ, vâng….”

Kim Jun do dự một chút rồi lại bắt đầu cởi áo. Một thân hình vạm vỡ hiện ra.

Tất nhiên, vóc dáng của cậu ấy không hoàn hảo như Joo Seung-hyuk, nhưng đó chỉ là tiêu chuẩn của tôi quá cao. Nhìn thấy cơ thể của Joo Seung-hyuk mỗi ngày chỉ càng làm tôi kỳ vọng hơn. Khách quan mà nói, đó là một vóc dáng cân đối, ấn tượng.

“Cậu có thân hình tuyệt vời.”

“Ồ, không đâu.”

Kim Jun xua tay.

“Cậu có tập thể dục không?”

“Vâng! Em đã tập từ khi còn nhỏ.”

“Ừ. Cậu muốn làm hướng dẫn viên chiến đấu phải không?”

“Vâng, em không biết liệu điều đó có khả thi không.”

Kim Jun có tỷ lệ ghép đôi trung bình cao và khả năng hồi mana nhanh. 

Trong tác phẩm gốc, cậu cũng mong muốn trở thành một hướng dẫn viên chiến đấu để tận dụng tối đa điểm mạnh của mình.

Hướng dẫn chiến đấu là loại người trực tiếp tham gia vào tấn công cổng và thỉnh thoảng cung cấp chữa trị cho người có năng lực siêu nhiên.

Trên thực tế, đây không phải là loại được ưa chuộng trừ trường hợp đặc biệt.

Cho dù người hướng dẫn có xuất sắc đến đâu, khả năng chiến đấu vẫn kém hơn một Esper cấp thấp hơn, và nếu lo lắng về hướng dẫn sẽ làm chậm thời gian thì thực tế sẽ là một tổn thất lớn.

Nhưng Kim Jun là nhân vật chính. Ngay cả hành động của cậu ấy cũng được chấp nhận một cách thuận lợi.

Hành động đi theo để cùng tấn công cổng của Kim Jun giống như một sự cản trở, nhưng tôi không thể tức giận cậu ấy chút nào.

Cuối cùng, Joo Seung-hyuk và công thứ Park Geon-woo đã bị Kim Jun, người đang cố gắng khắc phục điểm yếu của mình, quyến rũ.

Ngược lại, Lee Yeon-su được miêu tả là một người chỉ dựa vào khả năng bẩm sinh của mình và được miêu tả là một người kém may mắn.

Kim Jun và Lee Yeon-su hoàn toàn trái ngược nhau về mọi mặt, và sự tồn tại của Lee Yeon-su chỉ là bàn đạp để Kim Jun nổi bật.

“Anh không tập thể dục sao?”

“Chỉ tập tạ cơ bản thôi.”

Tôi đã có kế hoạch tập luyện nghiêm túc trong năm nay, nhưng kế hoạch đó đã tan thành mây khói khi tôi dính líu đến Joo Seung-hyuk.

Ngoài ra, tôi còn lo lắng.

Trong bản gốc, Joo Seung-hyuk thường xuyên khen ngợi vóc dáng cơ bắp của Kim Jun. Ngược lại cậu ta lại nói Lee Yeon su không thoải mái như Kim Jun vì cậu ta quá gầy.

Nếu tôi tập thể dục và có vóc dáng đẹp hơn, tôi có thể hợp với gu của Joo Seung-hyuk.

Ngay cả bây giờ, nỗi ám ảnh của cậu ta vẫn mạnh mẽ như vậy, và nếu ngay cả cơ thể tôi cũng thay đổi theo ý thích của cậu ta, thì thực sự không có cách nào thoát ra được.

'Khoan đã. Đúng rồi, chính là nó!'

Thay vì lo lắng về việc làm sao để từ chối Joo Seung-hyuk, tôi chỉ nên làm trái ngược ý thích của cậu ta.

Nếu tôi khiến Joo Seung-hyuk ghét và đá tôi, tôi có thể thoát khỏi sự giam cầm, về hôn nhân và mọi cuộc khủng hoảng.

***

Nếu bạn nghĩ về điều đó thì bản gốc không hề quan trọng chút nào.

Không có lý do gì để Joo Seung-hyuk yêu Kim Jun. Không cần phải ép cậu ta vào mối quan hệ với phản diện thụ 2. Chỉ cần tôi là người duy nhất bị bỏ rơi là đủ.

Còn nhớ bản gốc, Joo Seung-hyuk khá ngầu. Dù là tình một đêm hay bạn tình, cậu ta hoàn toàn quên mất bất kỳ ai cậu ta từng bỏ rơi. Cậu ta thậm chí còn không thèm làm hại họ trừ khi họ làm phiền đến cậu ta.

Nếu như tôi có thể trở thành một trong vô số người đã qua, mọi nỗi lo lắng này sẽ biến mất.

Con đường để bị Joo Seung-hyuk bỏ rơi rất đơn giản.

Trong bản gốc, Joo Seung-hyuk rất ghét Lee Yeon-soo. Lee Yeon-soo là hiện thân của tất cả những hành vi mà cậu ta không ưa. Vì vậy, nếu tôi bắt chước hành động của Lee Yeon-soo trong bản gốc, Joo Seung-hyuk sẽ nhanh chóng chán tôi thôi.

Tôi nắm chặt tay và đưa ra quyết định.

Từ hôm nay, tôi sẽ hóa thân thành Lee Yeon-soo bản gốc! Nhưng nếu tôi đi theo con đường "phản diện" như bản gốc, tôi có thể sẽ chết thật, nên tôi sẽ trở thành một phản diện vừa vừa.

Nói cách khác tôi sẽ trở thành một ‘kẻ gây phiền toái’.

Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ trở thành 'thụ phiền phức'!

***

Vì chúng tôi ở bên nhau mỗi ngày nên tôi tự nhiên biết được lịch trình của Joo Seung-hyuk.

Hôm nay cậu ấy đã tập luyện liên tục trong tiết 3 và tiết 4.

Tôi cố tình đi đến Tòa nhà phía Đông của Esper vào cuối buổi đào tạo tiết thứ ba.

Lee Yeon-su của "Guide's Swamp" là một kẻ ích kỷ và thích khoe khoang. Cậu ta luôn muốn thể hiện địa vị là hướng dẫn viên của Joo Seung-hyuk, và thường xuyên xông vào phía Đông của Esper, chửi rủa Joo Seung-hyuk và thực hiện nhiều hành vi đáng ghét khác.

Cho dù Joo Seung-hyuk có bảo cậu ta đừng đến thế nào đi nữa, cậu ta cũng không nghe.

Tôi cũng phải đi. Tôi sẽ cho Joo Seung-hyuk thấy phiền phức thật sự.

Vấn đề là ngay từ đầu tôi đã quá thận trọng.

Tôi chưa bao giờ phản đối lời nói của Joo Seung-hyuk. Câu nói mạnh mẽ nhất tôi có thể thốt ra là "Tôi mệt quá"

Bởi vì tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi từ chối một kẻ cuồng tín ám ảnh như vậy.

Tuy nhiên, điều này thực sự phản tác dụng và dẫn đến chuyện kết hôn.

Vậy nên nếu hôm nay tôi làm điều gì ngu ngốc, Joo Seung-hyuk sẽ mất hứng thú.

Tôi bước về phía cánh phía đông của Esper với vẻ mặt kiêu ngạo, giống hệt Lee Yeon-su trong bản gốc.

Không giống như các lớp học hướng dẫn, vốn nhấn mạnh nhiều vào lý thuyết, các lớp Esper gần như hoàn toàn tập trung vào huấn luyện. Phía Đông có một sân tập riêng dành cho Esper, và hầu hết đều mặc đồng phục hoặc bộ đồ huấn luyện màu đen.

Tôi đang vội để đến đó đúng giờ nên tôi mặc đồng phục màu trắng.

Bởi vì nó là màu trắng duy nhất trong đám người đồ đen nên nó nổi bật hẳn.

“Sinh viên Lee Yeon-su!”

“Xin chào, tiền bối Seonwoo.”

Khi tôi đang đi dọc hành lang, Moon Seon-woo tiến lại gần tôi. Anh ấy vẫn đang mặc đồ bảo hộ.

Hậu sốc rune đỏ vẫn còn đó.

“Tiền bối, anh thấy thế nào?”

“Tôi khỏe hơn rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ tháo nó ra khi đi xét nghiệm vào ngày mai.”

Anh ấy mỉm cười nhẹ, vẫy vẫy tay trong bộ đồ bảo hộ của mình.

“Thật may quá.”

“Tất cả là nhờ có cậu.”

“Em không có làm gì nhiều.”

"Đừng nói vậy. Cậu đã cứu mạng tôi. Yeonsu, tôi không biết phải cảm ơn cậu thế nào cho đủ nữa."

Anh ấy liên tục xin lỗi, nghĩ rằng tôi phải chịu khổ vì anh ấy, mặc dù người có lỗi là Aaron chứ không phải tiền bối Seonwoo.

“Đừng nghĩ thế. Em chỉ làm nhiệm vụ hướng dẫn thôi.”

“Nếu cậu cần gì thì cứ nói với tôi. Tôi sẽ cố gắng giúp cậu.”

“Không, không cần đâu.”

Nếu tôi chấp nhận chuyện như vậy, tôi không biết tên cuồng tín kia sẽ làm gì. Chuyện này không chỉ nguy hiểm cho tôi mà còn cho cả tiền bối Seonwoo nữa.

"Được thôi. Nếu em thấy khó chịu thì anh không ép. Nhưng nếu sau này em cần gì thì cứ nói với anh nhé."

“Vâng, em sẽ làm vậy.”

“À mà, Yeonsu, tại sao em lại đến đây?”

“Em chỉ có chút việc phải giải quyết thôi… Chắc là tiền bối Seonwoo đang tập luyện phải không?”

Anh ấy đang khoác áo tập luyện.

“Ồ, đó không phải là việc huấn luyện của tôi, tôi đang dạy đàn em của mình.”

Tiền bối Seonwoo chỉ vào đám đàn em đang đứng phía sau. Có vẻ như anh ấy đang chăm sóc họ thay vì tham gia tập luyện vì tay bị thương.

"Đây là những siêu năng lực gia nhập đội với chúng tôi lần này. Còn đây là, mọi người đều biết cả chứ? Cậu ấy là hướng dẫn viên hạng S Lee Yeon-su. Mọi người chào hỏi nhau nhé."

“Xin chào. Tiền bối Lee Yeon-su.”

Khi tiền bối Seonwoo giới thiệu tôi, các sinh viên năm nhất đã chào đón rất nồng nhiệt.

"Ồ, xin chào."

“Xin lỗi, thưa tiền bối. Em có thể bắt tay anh một lần được không?”

Trong số những người cao lớn, có một sinh viên năm nhất đặc biệt cao đỏ mặt ngại ngùng.

Cảnh tượng đó thật tươi mới và dễ thương đến nỗi tôi không thể không mỉm cười.

"Tất nhiên rồi."

“Ồ, cảm ơn anh!”

Khi tôi đưa tay ra, đàn em của tôi cúi đầu thật sâu và bắt tay tôi.

"Ôi, đây là bàn tay của một hướng dẫn viên hạng S! Thật vinh dự! Em sẽ không bao giờ rửa tay, thưa tiền bối!"

“Không cần thiết phải thế đâu.”

“Không! Đây thực sự là vinh dự.”

“À! Tiền bối, em cũng muốn!”

“Em cũng vậy, chỉ một lần thôi!”

Những đàn em khác cũng xin được bắt tay.

“Này, dừng lại đi!”

Seonwoo hyung đã cố gắng trấn an họ và nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi.

“Anh xin lỗi. Mấy đứa này hơi thô lỗ.”

“Không. Không sao. Lúc đầu ai cũng như vậy.”

“Dù sao thì chỉ là một cái bắt tay thôi… Ôi!”

Một năm nhất đang đưa tay ra bỗng ngã xuống sàn.

Đó là do Joo Seung-hyuk. Những tân binh quá kinh hãi trước luồng sát khí lạnh lùng, đến nỗi không dám phản kháng.

“Seunghyuk….”

Joo Seung-hyuk nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng, rồi lặng lẽ nắm lấy tay tôi dẫn tôi vào một lớp học trống.

“Tại sao anh lại đến đây?”

Khuôn mặt cậu ta đầy vẻ bực bội.

Cậu ta liên tục xông vào Tòa nhà phía Tây nhưng ngay khi tôi bước vào lãnh địa của cậu ta, cậu ta tỏ ra khó chịu.

Trong bản gốc cũng vậy. Cậu ta luôn ghê tởm khi Lee Yeon-soo xuất hiện. Thật là đạo đức giả.

“Tôi đến để gặp cậu.”

“Nếu có việc hãy nhắn tin cho em. Sao anh lại đến tận đây?”

“Có sao đâu? Đây là trường của chúng ta mà.”

“Lần sau hãy liên lạc với em. Em sẽ đến đón.”

Cậu ta buông lời lạnh lùng. Cảnh tượng này thật đáng sợ.

Dù dạo này mọi thứ đã dễ thở hơn một chút, Joo Seung-hyuk vẫn là Joo Seung-hyuk. Thậm chí cậu ấy còn đi xa đến mức giam cầm tôi.

Tôi bắt đầu tự hỏi liệu tôi có sai khi đến đây không, nhưng với tôi, đây là nhiệm vụ vô cùng quan trọng để bị Joo Seung-hyuk bỏ rơi.

“Tôi…tôi,.... tôi không thích.”

Tôi cố gắng mạnh dạng. Nếu tôi rút kiếm ra, tôi phải cắt trúng thứ gì đó. Tôi không thể uốn cong mãi được.

“Anh nói gì thế?”

“Tôi muốn gặp cậu ngay lập tức!”

Lee Yeon-soo nguyên bản thường nổi cơn thịnh nộ và thốt ra những câu thoại như vậy. Tuy nhiên, để tránh nguy cơ tử vong nếu phải tái hiện trực tiếp, tôi đã hạ giọng xuống một chút và nói bằng giọng than vãn.

“…….”

"Giờ thì tôi gần như là hướng dẫn viên cá nhân của cậu rồi. Tôi không thể gặp cậu khi tôi muốn sao?"

“…Nhưng dù sao thì, cứ gọi cho em. Em sẽ đến.”

"Nếu tôi gọi, cậu sẽ không đến. Cậu còn phải học nữa."

Tôi nói thẳng thừng nhất có thể.

“Anh biết em phải lên lớp à?”

"Ừ. Tôi biết. Nhưng có chuyện tôi muốn đi cùng cậu ngay bây giờ. Đi với tôi được không."

"Đi đâu?"

“Tôi đói bụng chúng ta cùng ăn trưa nhé.”

“Anh đến đây vì đói à?”

“Ừ. Tôi không muốn ăn một mình.”

Trong bản gốc, Lee Yeon-soo không tôn trọng thời gian hay hành động của Joo Seung-hyuk và luôn tỏ ra bướng bỉnh.

Vị chủ tịch cố lợi dụng việc cậu ta, với tư cách là hướng dẫn viên hạng S, được đối xử đặc biệt, để áp bức Joo Seunghyuk. Joo Seunghyuk đã quá mệt mỏi vì sự tùy hứng của cậu ta.

Hơn nữa, Joo Seung-hyuk ghét việc thói quen của mình bị gián đoạn.

Vì vậy, dòng tiếp theo rất rõ ràng.

[Chỉ có vậy mà anh làm phiền tôi sao?]

Joo Seung-hyuk sẽ bực mình lắm. Vậy thì tôi chỉ cần càu nhàu một chút rồi chuồn khỏi đây thôi.

Ngay từ đầu, tôi thực sự không có ý định bỏ tập luyện và ăn trưa.

Tôi mỉm cười trong lòng, cái miệng đang khép chặt của Joo Seung-hyuk bỗng mở ra.

“Hyung muốn ăn gì?”

Bình Luận (0)
Comment