Cách Thoát Khỏi Vòng Tay Của Công Chiếm Hữu

Chương 74

Mỗi khi tôi tham gia chinh phạt Cổng ở khắp nơi, trung tâm đều cung cấp chỗ ở. Là hạng S, tôi được cấp một phòng khách sạn khá ổn, nhưng chuyện này là một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Khách sạn nào có phòng khách và phòng làm việc?

Thật lòng mà nói, tôi thấy lo lắng nhiều hơn là ấn tượng. Dù Joo Seung-hyuk là một chaebol, cậu ấy cũng đâu có cần một căn phòng như thế này chỉ để ngồi làm việc.

“Anh có muốn tắm trước không?”

Đúng như dự đoán, "câu hỏi đó" đã được đặt ra.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi rằng nếu tôi nói không ở đây, Joo Seung-hyuk sẽ mất hứng, nhưng có vẻ như sự giam cầm sẽ diễn ra nhanh chóng.

Sau khi bị đưa vào bệnh viện, giờ lại bị đưa vào khách sạn…

Tôi muốn được Joo Seung-hyuk đá chứ không phải bị nhốt trong phòng ở khách sạn, nên tôi gật đầu ngoan ngoãn.

"Ừ."

Vừa bước vào phòng tắm, tôi bất giác thở dài.

Sao lại thành ra thế này? Rõ ràng là tôi định làm ầm lên để Joo Seunghyuk mất hứng, nhưng cuối cùng tôi lại ở đây.

Tôi bắt đầu c** q**n áo, tự hỏi liệu mình có phạm sai lầm không.

Bộ đồng phục được thiết kế theo tiêu chí chú trọng bề ngoài nên có quá nhiều nút không cần thiết và khó mặc khó cởi.

Bao giờ thì những bộ đồng phục như này mới thay đổi vậy? Mọi người cứ bảo nên thay đổi cải cách, nhưng có vẻ như họ chẳng có ý định thực sự làm vậy.

Mùa đông năm ngoái, một cuộc khảo sát đã được tiến hành về việc thay đổi đồng phục và phần lớn mọi người cho rằng họ không muốn thay đổi chúng.

Chắc là do mấy anh chị khóa trên làm. Họ sắp tốt nghiệp rồi, nên họ muốn khóa dưới tiếp tục mặc những bộ đồng phục khó chịu này.

Nếu bọn họ tiến hành một cuộc khảo sát vào thời điểm tôi tốt nghiệp, tôi cũng sẽ nói rằng đừng bao giờ thay đổi.

Khi tôi đang định cởi áo với đôi môi run rẩy, cánh cửa mở ra và Joo Seung-hyuk bước vào.

"Gì thế?"

“Để em cởi giúp anh.”

“Ồ, không. Không cần đâu.”

“Nếu anh vô tình làm một chiếc cúc áo rơi ra, anh có khóc không?”

“…không...”

"Anh sắp khóc rồi kìa."

Joo Seung-hyuk nhếch khóe miệng lên.

Thằng nhóc này chắc đang trêu tôi. Nhưng tôi không thể cứ bướng bỉnh từ chối được, nên đành để cậu ta muốn làm gì thì làm.

Những ngón tay dài của Joo Seung-hyuk bắt đầu cởi từng cúc áo đồng phục của tôi.

Khi cậu ta cúi đầu, khuôn mặt cậu ta rất gần, như thể sắp hôn tôi. Tôi thấy mình bị hút hồn bởi đôi mắt đẹp đẽ ấy, tựa như những viên ngọc quý gắn trên đá.

Lúc nào cũng vậy. Ngay cả khi tôi sợ chết khiếp, đôi khi chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của cậu ta là tôi quên hết mọi thứ.

Có phải vì nó gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ của mình cách đây 7 năm không?

Tôi biết về tuổi thơ bất hạnh của Joo Seung-hyuk. Nhưng ngay khi nhận ra câu chuyện gốc, tôi đã chọn cách chạy trốn.

Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy bối rối vì đây là một thế giới trong tiểu thuyết, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là chạy trốn khỏi kẻ cuồng tín ám ảnh có thể giết tôi.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ đó là một lựa chọn đúng đắn. Mối quan hệ với Joo Seung-hyuk đã làm sâu sắc thêm tình cảnh đó. Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ ngây thơ của Joo Seung-hyuk, một nỗi hối hận lại dâng trào.

Giữa Joo Seung-hyuk và Kim Jun lúc này không hề có tình cảm hay sự thân thiết.

Chỉ vì cuộc gặp mặt đầu tiên diễn ra không như mong đợi nên nó đã mang lại một sự thay đổi lớn như vậy.

Nếu bảy năm trước tôi đưa ra một lựa chọn khác thì sao? Nếu tôi ở đó để an ủi Joo Seung-hyuk, dù chỉ một chút, liệu tương lai có khác đi không?

Tôi sợ Joo Seung-hyuk và thấy thương cảm cậu ấy. Vì vậy, tôi muốn tránh xa cậu ấy càng sớm càng tốt.

“Sao anh lại nhìn em như thế?”

“…vì cậu đẹp trai.”

Joo Seung-hyuk bật cười.

“Dù sao thì em cũng đã nói rằng Lee Yeon-su là một con cáo.”

“Tôi là cáo à?”

“Anh không biết sao? Không thể tin được.”

Có ai nói tôi nói như vậy chưa? Tôi chưa bao giờ nghe những lời như vậy, ngay cả trong kiếp trước.

Sau khi cởi cúc áo khoác đồng phục, cậu ta cởi luôn chiếc áo sơ mi trắng tinh của tôi. Nó thực sự có rất nhiều cúc.

Mỗi lần cậu cởi cúc áo, bàn tay cậu ta lại lướt nhẹ trên da tôi. Sự đụng chạm mang lại cảm giác dịu dàng lạ thường, và gợi tình kỳ lạ.

Cậu ta gọi ai là cáo?

Không cần phải chạm vào ngực để cởi cúc. Tôi muốn phản đối, nhưng tôi c*n m** d*** và nín lại.

Ngay khi cởi hết cúc áo, tôi đã thốt ra những lời mình đã kìm nén lúc nãy.

“Cậu có thể ra ngoài!”

“Em sẽ tắm cho anh.”

“Không, không cần đâu.”

Cậu ta cởi áo sơ mi và áo khoác cùng lúc. Joo Seung-hyuk nhìn tôi, vội vã c** đ*, rồi cầm vòi sen và mở nước.

“Sao vậy? Cậu muốn tắm trước à?”

“Không, hyung. Em sẽ tắm cho anh trước.”

"Cái gì?!"

"Hyung yêu quý, anh còn không rửa tay được thì làm sao mà tắm được? Lại đây."

Cậu ta điều chỉnh nhiệt độ nước tắm, tay đặt trên đó. Có vẻ như cậu ta thực sự muốn tắm cho tôi. Tôi vội vàng xua tay.

“Ồ, không, không cần!”

“Đến đây.”

“Tôi có thể tự mình!”

"Lee Yeon-su. Tôi ghét phải nhắc lại."

"...vâng…."

Ngay khi lời nói của Joo Seung-hyuk trở nên trầm xuống, tôi lập tức cúi đầu và trả lời.

Cuối cùng, tôi đã giao cơ thể của mình vào tay Joo Seung-hyuk.

***

Thật đáng xấu hổ.

Tôi là con cả trong một gia đình đông anh chị em. Tôi trưởng thành sớm, thậm chí còn tự tắm rửa từ hồi mẫu giáo. Nhưng giờ tôi đã vào đại học, bị một người khác tắm cho tôi. Mà lại còn nhỏ tuổi hơn tôi nữa chứ…

Hơn nữa, Joo Seung-hyuk đang sấy tóc cho tôi. Tiếng máy sấy kêu vo vo nghe thật ảo não.

“Sao anh trông buồn thế?”

Joo Seung-hyuk cười khúc khích và chọc vào má tôi.

“Tôi đã nói với cậu là tôi có thể tự tắm được mà….”

Lời phàn nàn tự nhiên phát ra.

Cậu ta cứ khăng khăng đòi tắm cho tôi, không chỉ khi trước, mà ngay cả sau khi chúng tôi quan hệ. Tôi miễn cưỡng đồng ý, cậu ta vào phòng tắm và bắt đầu làm đủ trò.

Cậu ta thực sự là một kẻ xấu.

“Nếu hyung thậm chí không thể rửa tay thì làm sao anh có thể rửa bất cứ thứ gì khác?”

“…….”

Ôi trời ơi! Giết tôi đi. Sao tôi lại nói thế!… Có rất nhiều cách để trở thành người phiền phức tại sao tôi lại chọn cách đó.

Nhưng tôi không thể bỏ cuộc ở đây. Nếu cứ thế này, tôi chỉ còn lại sự xấu hổ mà chẳng đạt được điều gì thực sự.

Hãy bắt đầu lại từ đầu ngay bây giờ. Nghĩ lại lý do tại sao tôi phải rời bỏ Joo Seung-hyuk.

“Ngày mai tôi có tiết đầu.”

"Em biết."

“Cậu phải đưa tôi đến lớp.”

Buổi lớp học đầu tiên của Joo Seung-hyuk là trưa mai. Cậu ấy sẽ rất khó chịu nếu tôi làm gián đoạn lịch trình của cậu ấy.

Làm sao bạn có thể không mất đi tình cảm với một người ích kỷ như vậy?

"Được."

Cái gì? Cậu ta đồng ý dễ dàng thế sao? Điều này không đúng...

“Ừm, tôi phải có mặt ở đó lúc 8 giờ. Tôi phải ăn sáng ở căng tin.”

Đúng lúc đó, bàn tay đang sấy tóc của tôi dừng lại.

Có xúc phạm không? Yêu cầu đưa đi lúc 8 giờ sáng có quá sớm không? Joo Seung-hyuk là người dậy sớm, nhưng điều này vẫn có vẻ hơi sai.

Tôi muốn bị đuổi đi vì là một thằng ngốc thực sự, chứ không phải bị một kẻ điên nhắm tới. Tôi nhanh chóng kiểm soát tình hình.

"Haha, bữa ăn được miễn phí, nhưng tôi nghĩ mình có thể bỏ một hoặc hai bữa. Chỉ cần đảm bảo đến đó trước giờ học là được…."

“…….”

Sao cậu ta im lặng thế? Sự im lặng đột ngột này thật đáng sợ. Có phải tôi đã khiêu khích tên cuồng tín kia quá mức rồi không?

“Ồ, nghĩ lại thì, có một chuyến xe buýt đi từ đây đến trường. Tôi nghĩ mình có thể tự đi được.”

Nếu tôi làm quá mức, tôi có thể chết. Tôi hoàn toàn quên mất rằng mình là nhân vật phản diện phụ của câu chuyện gốc, và nếu sức mạnh kiềm chế của bản gốc được kích hoạt, tôi sẽ chết.

Vào lúc đó, như để chứng minh cho suy nghĩ của tôi, giọng nói của Joo Seung-hyuk trở nên trầm xuống.

"hyung."

“Hả?”

“Sao anh lại nói những điều hiển nhiên như vậy? Bộ em là kẻ quan hệ xong là bỏ đi à? Em bỏ mặc anh bao giờ? Trông em có giống mấy tên rác rưởi đó không?”

“Ồ, không, không.”

“Đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi đi. Dịch vụ phòng ở đây rất tốt, nên đừng lo về bữa sáng.”

"...ừ…"

Đây là khách sạn nên có dịch vụ phòng. Bữa sáng cũng được bao gồm trong đó. Tôi quá nôn nóng nên quên mất.

“Nhưng đừng thức khuya quá. Tắm rửa cũng mất thời gian đấy.”

Cậu lại định tắm cho tôi nữa à? Tôi giật mình lắc đầu.

“Ôi, không. Không phải thế đâu!”

“Nhớ dậy sớm nhé.”

Joo Seung-hyuk lại nói nhỏ. Đó là mệnh lệnh.

"Vâng."

Tôi không thể không gật đầu.

Joo Seung-hyuk sấy tóc xong cho tôi, và như thế vẫn chưa đủ, cậu ấy còn mặc cho tôi bộ đồ ngủ màu xanh.

Có vẻ như khách sạn không cung cấp thứ này có thể Joo Seunghyuk đã đặt riêng.

Bị đối xử như trẻ con cả ngày, tôi nằm vật ra giường trong tuyệt vọng.

“Hyung, anh ngủ chưa?”

“…….”

Tôi nhắm chặt mắt lại và giả vờ ngủ. Nếu tôi tỉnh, tên điên lập dị kia có thể sẽ làm điều gì đó.

Khi tôi nằm yên, Joo Seunghyuk thì thầm vào tai tôi, có lẽ cậu ấy nghĩ rằng tôi đã ngủ.

“Em rất vui vì anh đã chủ động đến gặp em hôm nay.”

“…….”

"Chúc ngủ ngon."

Môi Joo Seung-hyuk chạm vào má tôi rồi từ từ di chuyển ra xa.

***

Nỗ lực làm Joo Seung-hyuk chán ghét đã kết thúc trong thất bại thảm hại.

Sáng nay tôi lại được Joo Seung-hyuk tắm cho. Khi cậu ấy xoa xà phòng khắp mọi ngóc ngách và nói, "Hyung yêu quý của em ngoan quá", tôi thực sự muốn chết.

Cuộc sống của tôi với tư cách là con trai cả hoàn toàn bị đảo lộn. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc.

Tôi nghĩ đến những điều mà Joo Seung-hyuk ghét trong bản gốc.

Lee Yeon-soo hành động như thể tài sản của Joo Seung-hyuk là của riêng cậu ta. Cậu ta là một người vô cùng xa hoa, tiêu hết số tiền lương khổng lồ hàng tháng được trả cho công việc hướng dẫn viên riêng chỉ trong một ngày, thậm chí còn ăn cắp thẻ tín dụng của Joo Seung-hyuk để chi tiêu. Cậu ta muốn cưới vì tiền, và điều này càng khiến cậu ta bị ám ảnh bởi việc trở thành một Omega.

Joo Seung-hyuk khinh thường Lee Yeon-su, người coi cậu là máy rút  tiền.

Tôi có nên nhờ Joo Seung-hyuk mua cho tôi thứ gì đó xa xỉ không?

Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Trong bản gốc, tấm thẻ đen mà Lee Yeonsu đó khao khát bấy lâu nay đã nằm trong tay tôi. Hơn nữa, một chiếc nhẫn đáng giá cả một tòa nhà đang lấp lánh trên ngón tay tôi.

Vài ngày trước, cậu ấy đã mua cho tôi vài bộ quần áo và giày dép. Thậm chí còn có cả một chiếc áo khoác cài rất nhiều cúc nữa... Hình như Joo Seung-hyuk lại nghĩ đến tôi mỗi khi nhìn thấy quần áo cài nhiều cúc.

Thật vô vọng.

Joo Seung-hyuk phung phí tiền bạc cho tôi như nước. Vậy nên việc tôi tiêu tiền cũng chẳng ích gì.

Có thể có sự khác biệt giữa việc cậu ấy mua cho tôi và tôi tự tiêu xài, nhưng khi nghĩ về những gì có thể xảy ra sau khi chúng tôi chia tay, tốt hơn hết là không nên dính líu đến tiền bạc càng nhiều càng tốt.

Ngoài việc tiêu tiền hoang phí, còn có hành vi nào khác có thể khiến cậu ta mất hứng thú không?

'À, đúng rồi!'

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, một phương pháp đột nhiên nảy ra trong đầu tôi.

Đúng vậy. Chính là nó!

Tôi đã nghĩ ra một điều gì đó quá đáng đến mức Joo Seung-hyuk sẽ đá tôi ngay lập tức.

Bình Luận (0)
Comment