Đầu tiên là phải liên tục nhắn tin.
"Tôi đang ở cửa hàng tiện lợi, nhưng tôi không biết nên ăn sốt mayonnaise cá ngừ hay cơm trộn Jeonju."
Joo Seung-hyuk bảo tôi phải báo cáo mọi động thái của mình. Nhưng nếu tôi nói những chuyện nhỏ nhặt một cách thiếu suy nghĩ, tôi có thể khiến cậu ta mất hết hứng thú.
"Đừng ăn những thứ như thế, hãy chọn thứ gì đó tốt hơn."
"Nhưng tôi muốn ăn kimbap tam giác~"
Tôi thậm chí còn thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương vào đó để làm phiền cậu ta.
Ngay cả khi người đó có tính cách tốt, nội dung vô dụng khiến bạn phải tự hỏi, 'Tại sao nói với tôi điều này?'
"Em có muốn ăn cừng không?"
"Em có thể chứ?"
Thứ hai là lỗi chính tả. Nghe có vẻ lạ nếu tôi lúc nào cũng viết sai chính tả vậy nên cứ mười câu tôi chỉ mắc một ít lỗi.
"Ở khu vực phía tây phải không? Em sẽ đến, đợi nhé."
Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức. Dù cậu ấy chắc hẳn đã nhận ra lỗi chính tả, nhưng vẫn chưa phản ứng gì. Nhưng giống như quần áo bị ướt trong mưa phùn, tôi đoán tình cảm của cậu ấy dành cho tôi rồi cũng sẽ phai nhạt.
Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để tôi yên tâm. Ngay cả khi đang ăn, tôi vẫn tiếp tục dùng đến biện pháp cuối cùng.
"Seunghyuk, cậu có biết thủ đô của Canada là Ottawa không? Cho đến giờ tôi cứ tưởng là Toronto."
Người ta nói rằng nếu một người yêu nhau thiếu sự thông minh thì tình cảm họ dành cho nhau sẽ giảm sút.
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thực sự thích ý tưởng đánh giá dựa trên lẽ thường. Cùng một kiến thức được phân loại thành "lẽ thường" và "thông tin tùy chọn". Ranh giới giữa hai điều này thật khó hiểu, và việc đánh giá người khác bằng sự phân biệt giữa "ngu dốt" và "thông minh" dường như chẳng hấp dẫn chút nào.
Nhưng hầu hết mọi người đều nói họ không thích, nên tôi quyết định làm theo.
Hơn nữa, có vẻ như Yandere Công đặc biệt nhạy cảm với những chuyện như thế này.
Đặc biệt là vì Joo Seung-hyuk có vẻ coi tôi là người trí thức, nên cậu ấy cảm thấy thất vọng gấp đôi mỗi khi tôi có hành vi như thế này.
“Anh có muốn đi Canada vào kỳ nghỉ không?”
"Hả?"
“Chúng ta sẽ đi cả Toronto và Ottawa.”
Không phải như vậy….
“…Cũng được, nhưng mùa đông ở Canada không phải rất tuyệt sao?”
“Vậy thì chúng ta hãy đi vào kỳ nghỉ đông nhé.”
"...ừ…."
“Em rất mong chờ điều đó. Em hy vọng kỳ nghỉ sẽ sớm đến.”
Joo Seung-hyuk mỉm cười rạng rỡ.
Cậu ấy có vẻ không quan tâm đến việc tôi không biết thủ đô của Canada.
Mọi chuyện có ổn không? Tôi đoán là vậy…
***
Tôi nghĩ rằng mặc dù điều đó không thể nhận ra ngay lập tức, nhưng cậu ấy sẽ dần dần chán tôi thôi.
"Tôi đã mua một cây bút bi đen và một cây bút dạ quang màu hồng ở cửa hàng văn phòng phẩm."
"Làm tốt lắm. Anh còn cần gì nữa không?"
"À. Tôi sẽ đến thư viện. Nhưng tôi đang phân vân không biết nên mượn ba hay năm cuốn sách."
"Tại sao?"
“Tôi cảm thấy nếu mượn 5 cuốn thì sẽ quá nặng.”
"Mượn bao nhiêu tùy thích. Em sẽ mang giúp anh."
Nhưng sau hơn hai tuần, hiệu quả chẳng thấy đâu….
Joo Seung-hyuk chưa bao giờ nổi giận với tôi vì tôi soi mói, cũng chưa bao giờ chỉ ra lỗi chính tả của tôi.
"Không. Cậu đang luyện tập. Và việc chọn sách cũng tốn thời gian."
"Vậy thì em sẽ đợi."
"..ừ..."
Có lẽ Joo Seung-hyuk không quan tâm…?
Liệu cậu ấy có thích tôi dù cậu ấy thấy khó chịu, bởi tôi hay viết sai chính tả và thiếu hiểu biết không? Hay là cậu ấy thực sự yêu tôi?
Không, điều đó không thể xảy ra… .
[Tiền bối Seunghyuk, anh có yêu em không?]
Trong bản gốc, Joo Seung-hyuk đã trả lời câu hỏi của Kim Jun như thế này.
Yêu ư? Không đời nào.
Với sự chế giễu đầy mỉa mai.
Joo Seung-hyuk không hề yêu Kim Jun cho đến tận phút cuối cùng. Kim Jun bật khóc, cậu ta trả lời, chỉ để cậu im lặng. Nhưng sự thật không phải vậy.
Vì tuổi thơ bất hạnh, cậu ta không tin vào thứ cảm xúc gọi là tình yêu.
Vì vậy, cậu ta sẽ không cảm thấy quá sâu sắc với một mối quan hệ bắt đầu bằng một cuộc tình một đêm.
Tôi mượn sách và ra khỏi thư viện.
"Tôi đang ở ngoài thư viện. Tôi sẽ tự quay về ký túc xá. Vậy nên, hãy tập trung luyện tập đi."
"hyung."
Khi tôi đang gõ tin nhắn, tôi nghe thấy giọng nói của Joo Seung-hyuk.
“Seunghyuk….”
“Đưa em mấy cuốn sách.”
Cậu ấy lấy sách từ tay tôi.
“Sao cậu lại đến sớm thế? Không phải cậu đang tập luyện sao.”
"Không sao đâu"
Joo Seung-hyuk nói một cách thờ ơ và nhìn vào những cuốn sách.
“Tam Quốc Diễn Nghĩa à.”
"Ừ. Hôm qua tôi xem một bộ phim Trung Quốc. Có cảnh Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi kết nghĩa anh em dưới gốc cây tử đằng. Xem cảnh đó khiến tôi muốn đọc tiểu thuyết."
“…….”
Biểu cảm của Joo Seung-hyuk trở nên cứng đờ.
“Hyung, không phải vậy đâu.”
"Không phải sao?"
Cậu ta có phải là fan của Tam Quốc Diễn Nghĩa không? Có phải vì thế mà cậu ta không thể chịu đựng được ‘Kết nghĩa tại vườn đào’ nói sai? Hay cậu ta đã đến giới hạn chịu đựng rồi?
Dù bằng cách nào thì hiệu quả cũng thấy rõ sau hai tuần.
Tôi ước gì cậu ta phát nổ và đá tôi ra ngoài.
Tôi nhìn Joo Seung-hyuk với vẻ mong đợi.
“Vâng. Đó không phải là cây tử đằng, mà là cây đào nó đẹp trông giống hệt anh.”
Joo Seung-hyuk hôn lên má tôi. Ngay lúc đó, tôi nhận ra điều gì đó.
Kế hoạch này thất bại rồi. Cho dù tôi có thực sự không biết gì, Joo Seung-hyuk cũng sẽ không mất đi tình cảm dành cho tôi.
Tại sao tôi lại không thể bị đá đi chứ?! Tôi và Lee Yeon-soo bản gốc có gì khác nhau? Khuôn mặt, cấp bậc, thậm chí cả tính cách của chúng tôi đều giống nhau!
“Seunghyuk….”
"Vâng."
“Cậu thực sự…thấy ổn sau tất cả chuyện này chứ?”
“Chuyện gì?”
“Có ổn không nếu tôi ngu ngốc và thiếu hiểu biết?”
Tôi hỏi với vẻ tuyệt vọng. Joo Seung-hyuk thực sự không quan tâm sao?
“Không quan trọng.”
Câu trả lời của cậu rất đơn giản.
"Em thậm chí còn không biết hứa bằng cách móc ngoéo ngón út. Lúc đó anh nghĩ em ngốc lắm sao?"
"Không…."
"Em cũng vậy. Em không quan tâm Lee Yeon-su là ai. Chỉ cần đừng rời xa em là được."
Joo Seung-hyuk nắm chặt tay tôi.
Nhìn vào đôi mắt ngây thơ, trẻ con của cậu, tôi cảm thấy mình là một người rất tệ khi cố gắng rời xa Joo Seung-hyuk.
Joo Seung-hyuk kéo tôi lại gần cậu ấy bằng cách ôm eo và hôn tôi. Đó là một nụ hôn ngọt ngào, kiểu mà bạn không thể trao cho một người mà bạn đã mất hứng thú.
Vậy là kế hoạch bị đá bởi Joo Seung-hyuk của tôi đã thất bại hoàn toàn.
***
Lúc đó là giữa tháng 6. Cảm giác như học kỳ mới chỉ bắt đầu ngày hôm qua, vậy mà kỳ thi cuối kỳ đã sắp đến gần.
Chỉ sau hơn bốn tháng, tác phẩm gốc đã thay đổi hoàn toàn.
Chưa kể đến Joo Seung-hyuk và tôi, công chính và thụ chính cứ gầm gừ chỉ khi nhìn thấy nhau.
Không phải yêu hay ghét, mà là bực bội, khinh miệt và khinh bỉ. Dường như bọn họ trở nên khó chịu với nhau hơn theo từng ngày.
Tôi chưa bao giờ nghĩ hai người họ lại vướng vào nhau như vậy. Tôi thậm chí còn cố gắng tránh mặt Joo Seung-hyuk, bất chấp cốt truyện gốc, nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại.
Thay vì bị công chúng từ chối, áp lực kết hôn ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Chỉ riêng điều này đã đáng lo ngại, nhưng lại nảy sinh một vấn đề khác.
'Tôi không có tiền.'
Joo Seung-hyuk đã cấm tôi làm thêm, thế nên tôi đã phải rút tiền tiết kiệm và sống bằng số tiền đó.
Nhưng giờ thì cả khoản đó cũng sắp chạm đáy rồi. Tôi còn một tài khoản tiết kiệm nữa, nhưng chỉ còn ba tháng nữa là đáo hạn, nên thật tiếc nếu phải dùng nó vào lúc này.
Tất nhiên, giờ đây tôi đã có chiếc nhẫn trị giá bằng cả tòa nhà trên ngón tay, hơn 100 triệu won trong tài khoản ngân hàng và một chiếc thẻ đen có hạn mức mà tôi thậm chí không thể hiểu nổi.
Nhưng tất cả đều thuộc về Joo Seung-hyuk. Tôi không thể sử dụng nó một cách tùy tiện được.
Tôi thở dài, nhìn những món ăn xa hoa trước mắt. Những người khác có lẽ sẽ ngạc nhiên, tự hỏi tại sao một người than không có tiền lại đến một nhà hàng đắt đỏ như vậy.
Joo Seung-hyuk rời khỏi phòng sau khi nhận được cuộc gọi từ Chủ tịch Joo. Tôi đã ở bên Joo Seung-hyuk kể từ lúc quan hệ đầu tiên, nhưng dường như đây là lần đầu tôi thấy cậu ấy nhận được cuộc gọi từ Chủ tịch Joo.
Phải mất khá nhiều thời gian... Bọn họ đang nói về chuyện quan trọng nào nhỉ?
Thức ăn có thể sẽ nguội mất. Nhưng ăn một mình cũng không sao.
Mình có nên tìm việc làm thêm nào khác ngoài hướng dẫn viên không? Biết đâu có việc nào Joo Seunghyuk thấy ổn.
Khi tôi mở báo mạng trên điện thoại, bài viết chính đã thu hút sự chú ý của tôi.
Park Geon-woo chinh phục Cổng Akar thành công! Sắp trở về Hàn Quốc!
'Geonwoo hyung sắp về rồi sao?'
Tôi ngạc nhiên đến nỗi phải nhấp vào bài báo.
Ở Hàn Quốc, những người có năng lực bắt buộc phải đăng ký vào Học viện Quân sự Năng lực Đặc biệt khi đến tuổi trưởng thành. Tuy nhiên, có một cách để tránh việc nhập học.
Đó là việc theo quân đội ra nước ngoài. (đưa quân ra nước ngoài)
Không phải tất cả các quốc gia trên thế giới đều có thể chuẩn bị cho việc tấn công Cổng.
Các nước nghèo không đủ khả năng chi phí hay hướng dẫn. Do đó, hầu hết những Esper từ các nước nghèo đều nhập tịch ở các nước khác. Kết quả là, ngay cả khi các cổng cấp cao xuất hiện ở đó, cũng không có ai ngăn chặn, và tình trạng bùng nổ cổng thường xuyên xảy ra.
Khi cánh cổng mở ra, thiệt hại nhanh chóng lan sang các khu vực xung quanh, thậm chí ảnh hưởng đến các quốc gia có biên giới giáp ranh.
Sau sự cố Bùng nổ Cổng cấp S ở Châu Phi, vấn đề này đã trở thành vấn đề toàn cầu và Hiệp hội Năng lực Thế giới đã quyết định cử những người có năng lực đến các quốc gia nghèo nhất hoặc những nơi xảy ra nghiêm trọng nhất.
Vì Hàn Quốc cũng là thành viên của Hiệp hội Năng lực Thế giới nên họ sẽ gửi một số lượng người Năng lực nhất định mỗi năm.
Nếu một người trưởng thành có năng lực tham gia triển khai quân sự, người đó sẽ được công nhận là đã tham gia các lớp học trong khoảng thời gian đó, do vậy người đó có thể miễn nhập học.
Luôn có những lời chỉ trích rằng chương trình giảng dạy của Học viện Kỹ năng Quân sự hướng tới những năng lực trung cấp nên không hữu ích cho những người sử dụng năng lực nâng cao và thấp.
Một số học viên cao cấp phàn nàn rằng thà đi triển khai và học huấn luyện chiến đấu còn hơn là đi học. Nhưng không ai trong số họ thực sự đi.
Việc triển khai đồng nghĩa với việc phải sống trong môi trường khắc nghiệt, đến cả nước uống cũng khó khăn. Ngay cả khi chính phủ trả lương, số tiền đó cũng chẳng thấm vào đâu so với những khó khăn mà họ phải chịu đựng.
Tất nhiên, có những người đã chuẩn bị cho mọi thứ và lên đường đến những địa hình hiểm trở, nhưng ngay cả những người có tinh thần mạnh mẽ cũng tránh xa châu Phi.
Châu Phi là vùng đất chết chóc đầy rẫy quái vật và vô số người có năng lực đã mất mạng ở đó.
Không chỉ ở trong nước mà cả ở nước ngoài, người ta cũng tránh xa Châu Phi, và như một biện pháp cuối cùng, những người có năng lực nhưng đã phạm tội sẽ bị đưa đến đấy thay vì bị bỏ tù.
Tuy nhiên, Park Geon-woo đã tình nguyện tới Châu Phi.
Là một siêu năng lực gia hạng S, anh đã từ bỏ mọi thứ: một tương lai đảm bảo, một cuộc sống thoải mái và một số tiền khổng lồ.
Và với màn trình diễn đáng chú ý, anh đã trở thành một anh hùng đẳng cấp thế giới. Những thành tựu của anh được báo chí Hàn Quốc đưa tin hàng ngày.
Cuối cùng anh đã chinh phục được Cổng Akar.
Cổng Akar đặc biệt quan trọng vì đây là điểm khởi đầu của sự kiện 'Khủng hoảng cổng ở Châu Phi'.
Tôi biết Park Geon-woo sẽ chinh phục Cổng Akar. Điều đó đã có trong bản gốc. Nhưng tôi không ngờ nó lại xảy ra nhanh đến vậy.
Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, anh ấy sẽ chinh phục xong Cổng Akar vào tháng 8, sau đó nghỉ ngơi ở nước ngoài khoảng một tháng, rồi trở về trường vào học kỳ thứ hai khi câu chuyện gốc thực sự bắt đầu.
Nhưng anh ấy sắp về rồi sao? Cuộc tấn công có thể sớm hơn một chút, nhưng tại sao anh ấy lại quay về mà không nghỉ ngơi?