Cách Thoát Khỏi Vòng Tay Của Công Chiếm Hữu

Chương 82

“Tôi đã dạy Jun-ah lý thuyết hướng dẫn. Tôi không hề nắm tay cậu ấy.

Jun-ah tặng tôi sô-cô-la để cảm ơn. Trong đó có 5 viên Ferrero-ro X.”

Tôi gửi tin nhắn cho Joo Seung-hyuk. Đã lâu rồi kể từ vụ việc đáng xấu hổ ở phòng hướng dẫn, nhưng tôi vẫn phải báo cáo mọi thứ với cậu ấy.

Khi nào thì tôi mới có thể ngừng làm điều này? 

Vấn đề là tôi đang dần quen với lối sống như thế. Nếu cứ tiếp tục, có khi tôi sẽ tìm thấy sự thoải mái trong một cuộc sống gò bó như Kim Jun trong bản gốc.

Trước đó, tôi phải tránh xa Joo Seung-hyuk.

Nhân tiện, Kim Jun dễ thương thật đấy. Cậu ấy chuẩn bị sô cô la khi nào vậy? May mà cậu ấy không dính líu đến Joo Seung-hyuk. Nếu không thì cuộc sống của cậu ấy đã rất ảm đạm rồi.

Đây là vấn đề bởi tôi có liên quan, nhưng...

Tôi lấy một viên Ferrero-roX ra và cho vào miệng. Giờ nghĩ lại thì, Geonwoo hyung cũng từng mua cái này…

***

Sau đó tôi thường xuyên gặp Park Geon-woo.

Vì tôi là đại diện của hướng dẫn viên và Park Geon-woo là đại diện của Esper, chúng tôi thường xuyên làm việc cùng nhau tại nhiều sự kiện do nhà nước tổ chức, với tư cách là đại sứ dịch vụ công cộng và khi chúng tôi tham gia tấn công vào cổng.

Đây là điều chưa từng xảy ra trong bản gốc. Trong "Guide's Swamp", Lee Yeon-su đã trở thành người của Seong-han ngay khi cậu ta ký hợp đồng, và cậu ta dùng mọi thứ của Joo Seung-hyuk.

Mặc dù chính phủ tuyên bố cậu ta là hướng dẫn viên hạng S đầu tiên trong 10 năm, nhưng bọn họ không cần người có dính líu tới tập đoàn.

Nhưng mọi chuyện đã thay đổi khi tôi từ chối ký hợp đồng độc quyền với Joo Seung-hyuk.

Thật sự đáng sợ khi tác phẩm gốc có sự kiềm chế mạnh mẽ đến mức nó lại vướng vào mối quan hệ với công phụ chỉ vì một hành động nhằm tách mình khỏi nhân vật chính.

Hơn nữa, có vẻ như mọi người coi tôi và Park Geon-woo là cặp đôi lý tưởng.

Ngay cả việc giao tiếp bằng mắt tại một sự kiện chính thức cũng có thể dẫn đến tin đồn hẹn hò, và thậm chí việc mặc đồ đôi cũng có thể dẫn đến các bài báo khẳng định trên internet.

Ban đầu, mỗi khi có bài báo nào được đăng, chúng tôi đều phủ nhận. Nhưng ngay cả sự phủ nhận cũng có giới hạn. Và đến một lúc nào đó, dù chúng tôi có phủ nhận bao nhiêu lần đi nữa, cũng chẳng ai tin chúng tôi nữa.

Ngược lại, mọi người sẽ khó chịu và nói rằng không biết tại sao chúng tôi lại phủ nhận, hoặc giả vờ trong khi bọn họ đã biết tất cả.

Hơn nữa, khi tôi trở thành học sinh trung học, những tin đồn lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Khi mọi chuyện diễn ra, mọi thứ giữa chúng tôi càng khó xử hơn.

Và ngày hôm đó cũng là ngày mà sự ngượng ngùng lên đến đỉnh điểm.

Một ngày trước vụ đột kích cổng, một chương trình truyền hình đã tiến hành khảo sát về những cặp đôi nổi tiếng mà họ hy vọng sẽ kết hôn vào ngày lễ tình nhân, và Park Geon-woo và tôi đã được bình chọn nhiều nhất.

"Mọi người cũng lạ thật. Kết hôn với một đứa trẻ mới bước vào năm thứ ba trung học vậy? Đúng là ngớ ngẩn thật, phải không."

"Geonwoo năm nay hai mươi tuổi rồi. Thế nên bọn họ càng cư xử cuồng hơn."

Đúng như dự đoán, khi tôi bước vào lều hướng dẫn, mọi người đều bàn tán về chuyện đó.

Cảm thấy ngại ngùng khi bước vào.Nên tôi do dự đứng trước lều, Kang In-ho đã bước vào trước.

“Xin chào. Xin lỗi vì đến muộn.”

“Tôi xin lỗi vì đã đến muộn.

Mặc dù đang trong kỳ nghỉ đông, trường vẫn tổ chức lớp hướng dẫn một lần một tuần.

Sau khi tan học, Kang In-ho và tôi đi xe buýt của trường đến cổng, vì vậy chúng tôi đến muộn hơn thời gian dự kiến.

“Này, Yeonsu, chào cậu!”

“Chào chị Chae-ah.”

Chị Chae-ah nồng nhiệt chào đón chúng tôi. Khi tôi chào chị, Kang In-ho gật đầu.

"Xin chào."

“Yeonsu hôm nay thật xinh đẹp. In-ho vẫn ngầu như ngày nào.”

“Chúng tôi đến đây để huấn luyện!”

Hyukjin hyung chạy về phía tôi, dang rộng hai tay. Anh ấy định ôm tôi thì bị Kang Inho ngăn lại.

“Đừng làm trò hề nữa.”

“Inho, cậu có quá khắt khe với hyung của mình không?”

“Tôi đoán là anh không quan tâm tới mạng sống của mình.”

“Cậu thật vô tâm.”

Chae-ah, Hyuk-jin và Park Geon-woo cũng được cho là sẽ đến. Hơn nữa, hầu hết các siêu năng lực gia và hướng dẫn viên khác đều là cấp A trở lên.

Đúng như dự đoán, các thành viên đã gây ấn tượng mạnh mẽ sau một cuộc đột kích vào cổng Hạng A. Tuy nhiên, họ dường như không mấy lo lắng về cổng cấp cao hơn. Có lẽ họ nghĩ đây là chuyện dễ như ăn kẹo. Và quả thực, đúng là như vậy.

“Yeonsu, Inho, hai người cũng ăn sô cô la đi.”

"Sôcôla?"

"Ừ. Geonwoo mua nó vào ngày lễ tình nhân. Đúng như dự đoán, Esper Park Geonwoo tinh ý lắm đúng không."

Chị Chae-ah lấy ra vài viên sô-cô-la từ hộp trên bàn. Đó là Ferrero X, năm viên trong một hộp.

"Ồ, sao chỉ còn một viên vậy? Geonwoo nói cậu ấy mua đủ cho mọi người mà. Do hyukjin, cậu đã ăn rồi à?"

“Không, tôi không có. Còn Chae-ah, tôi nói với cô điều này vì tôi nghĩ cô đã quên, nhưng tôi lớn hơn cô một tuổi đấy.”

“Thì sao? Có phải cậu đã ăn sô cô la rồi không?”

“Tôi đã nói không!”

Trong lúc hai người đang cãi nhau, Kang In-ho đã lấy viên sô-cô-la còn lại.

"ừm…."

Chae-ah, người bị lấy mất sô-cô-la, tỏ ra bối rối. Còn Kang In-ho thì ngồi xuống một góc và lơ đãng bỏ sô-cô-la vào miệng.

Inho không phải là kiểu người như vậy, nhưng cậu ấy có vẻ rất thích sô cô la.

“…Chỉ Yeonsu không nhận được sô cô la phải làm sao?”

"Em ổn."

“Nhưng chị nghĩ Geonwoo sẽ muốn đưa nó cho cậu….”

Cô ấy trông buồn bã, như thể đó là lỗi của cô ấy, mặc dù thực tế không phải vậy.

“Không. Em nghĩ anh ấy mua để ăn cùng mọi người.”

“Geonwoo….”

Vào lúc đó, Park Geon-woo bước vào lều.

“Yeonsu không ăn socola vì thiếu mất một viên.”

Khi Chae-ah giải thích tình hình, Park Geon-woo tỏ ra do dự.

“Ồ, không phải là thiếu đâu… Yeonsu, lại đây. Của em….không, có một phần khác nữa.”

"Vâng."

Park Geon-woo đi về phía lều Esper và tôi đi theo anh ấy.

Phía bên này vắng tanh vì mọi người đều tập trung ở lều hướng dẫn.

Trong căn lều Esper trống rỗng, Joo Seung-hyuk ngồi một mình. Joo Seung-hyuk cũng tham gia vào cuộc đột kích này…

Cậu ấy đã tham gia chiến đấu từ năm thứ ba trung học cơ sở. Bất chấp những nỗ lực can ngăn của Chủ tịch Joo, cậu ấy dường như tự nguyện tham gia.

Trong bản gốc, cậu ta bị ép buộc tham gia đột kích cổng do áp lực của Chủ tịch Joo. Tuy tình hình khả quan hơn gấp trăm lần, nhưng kết quả cuối cùng vẫn như cũ: Joo Seung-hyuk phải chiến đấu từ khi còn rất nhỏ.

Joo Seung-hyuk liếc nhìn chúng tôi, rồi lại nhìn vào điện thoại. Tôi cố gắng không nhìn vào mắt cậu ấy.

“Yeonsu, đi lối này.”

"Vâng."

Park Geon-woo mở chiếc ba lô đen trên bàn. Ngay lúc đó, mắt anh mở to.

"Hả?"

“Có chuyện gì thế?”

“Sô cô la mất rồi.”

"Hả?"

"chờ một chút."

Park Geon-woo bối rối lục túi nhưng dường như không thấy sô-cô-la đâu.

“Tôi nghĩ là hyung nhầm số lượng rồi.”

“Không. Rõ ràng là tôi để nó ở đây, nhưng nó đâu mất rồi?”

Lần này cũng vậy....

Anh ấy lúc nào cũng thế. Một người đàn ông hoàn hảo trong mọi việc, vậy mà anh ấy cứ phạm sai lầm khi liên quan đến tôi.

Anh ấy thường hay quên và không kiểm tra đồ đạc của mình giống như ngày hôm nay.

Tôi không thể biết liệu đó có thực sự là một sai lầm, liệu anh ấy quan tâm đến tôi hay anh ấy chỉ đang cố tỏ ra rằng anh ấy không thích tôi.

“Không sao đâu. Tôi sẽ dùng chung với mọi người.”

“Không, không phải vậy….”

Trong lúc anh ấy vẫn đang lục tung túi xách, Joo Seung-hyuk đã đi ra khỏi lều.

“Geonwoo, chúng ta phải đi rồi.”

Và rồi tôi nghe thấy giọng Hyukjin hyung từ bên ngoài. Hình như mọi người sắp vào Cổng.

“Đi nào.”

“Chắc vậy… Yeonsu, cậu có thể đợi đến khi cuộc đột kích kết thúc được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Anh muốn nói gì?”

"À."

Vẻ mặt Park Geon-woo nghiêm nghị. Anh ta muốn nói gì sao? Có chuyện gì quan trọng à?

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đợi, anh đi cẩn thận nhé.”

***

Cuộc đột kích vào cổng không kết thúc cho đến tận sau nửa đêm.

"Ban đầu, chúng tôi định chia thành hai ngày, nhưng Seunghyuk không nghe. Tuổi teen đáng sợ lắm, cậu biết mà."

Ngay cả khi đang dẫn đường, Chị Chae-ah vẫn tiếp tục càu nhàu. Ngay cả với một siêu năng lực gia cấp S, cuộc đột kích này có vẻ khó khăn.

“Vậy, mọi người có hoàn thành kế hoạch không?”

“Đội khai thác sẽ đến vào ngày mai nên chỉ để lại phòng trùm thôi.”

“Sẽ rất khó nếu mọi người cố làm điều đó vào ngày mai.”

"Vậy thì Joo Seung-hyuk có thể tự mình làm được không? Cậu ta đúng là quái vật, theo nghĩa tốt."

Chị Chae-ah dịu dàng và tình cảm, nhưng khi bắt tay vào công việc, chị ấy lại bình tĩnh và có khả năng phân tích hơn bất kỳ ai khác.

Chị ấy thừa nhận Joo Seung-hyuk có năng lực hơn Park Geon-woo. Tuy thân thiết với Park Geon-woo hơn, nhưng cô vẫn đánh giá cậu ấy một cách khách quan, không thiên vị.

“Chị cảm thấy mình có thể sống sót vì được Yeonsu của chúng ta dẫn dắt.”

Tôi buông tay cô ấy ra và cúi đầu.

“Cảm ơn chị đã làm việc chăm chỉ.”

“Cậu cũng đã phải chịu khổ đến tận khuya.”

“Em chỉ ngồi thôi.”

“Điều đó khó hơn.”

"Không."

"Buổi hướng dẫn kết thúc rồi chứ? Chúng ta cùng về khách sạn nhé?"

“Không. Em sẽ đợi Geonwoo hyung.”

Park Geon-woo vẫn chưa ra ngoài vì công việc dọn dẹp cổng vẫn đang được tiến hành.

Nhưng khi Chae-ah nghe câu nói của tôi, cô ấy lại cảm thấy xấu hổ.

“Hả? Geonwoo về trước rồi….”

"Vâng?"

Park Geon-woo về rồi à? Anh ấy bảo tôi đợi vì anh ấy có điều muốn nói…

Chị Chae-ah cắn môi nhìn tôi. Rồi Hyuk-jin hyung, người đang đứng cạnh tôi, lên tiếng.

"Khoan đã, Geonwoo à? Cậu ta chạy mất dạng ngay khi cuộc đột kích cổng hôm nay kết thúc."

"Thật vậy sao…?"

Có lẽ chúng tôi không gặp nhau vì Park Geon-woo đã rời đi trước.

"Ừ. Hôm nay cậu phụ trách Geonwoo phải không? Chắc cậu ta bỏ chạy vì không muốn cậu hướng dẫn... Hự!"

“Hyuk-jin! Chết đi! Chết ngay đi!”

Chae-ah đá vào ống chân của Hyuk-jin rồi tiếp tục đập vào lưng anh ấy mà không dừng lại.

Cô ấy đá vào mông Hyukjin một cách không thương tiếc và đuổi anh ấy ra khỏi lều, sau đó nhìn lại tôi với một nụ cười dịu dàng.

"Tôi đoán Geonwoo hôm nay thực sự rất mệt. Cậu ấy đã rất khó khăn vì đứng ở tuyến đầu."

"Vâng…."

Anh ấy quá mệt, thậm chí còn không nhận hướng dẫn, nên tôi đoán là tôi không giỏi...

Anh ấy nói có điều muốn nói, nhưng tôi đoán đó chỉ là cách từ chối. Anh ấy không tặng tôi sô cô la, và anh ấy ghét tôi đến mức cho tôi leo cây, nên tôi đoán đây là cách anh ấy bảo tôi nên chú ý đừng làm phiền anh ấy nữa.

Park Geon-woo là kiểu người không thể nói ra những điều mình không thích, nên có thể anh ấy đã dùng cách gián tiếp như vậy.

Bình Luận (0)
Comment