Cách Thoát Khỏi Vòng Tay Của Công Chiếm Hữu

Chương 86

“Hyung không bao giờ sử dụng những tấm thẻ mà em đưa cho anh.”

"Hả?"

“Em đang chờ anh khi nào sử dụng chúng.”

“…….”

“Anh còn thẻ khác mà không cho em biết à?”

Giọng điệu rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng sao lại có cảm giác kỳ lạ. Tôi cảm thấy một luồng áp lực lạnh lẽo len lỏi vào, vội vàng lắc đầu.

“Ôi không! Tôi có một ít tiền đã tiết kiệm trước đó.”

"Nhưng nó sẽ sớm hết dần thôi."

Cậu biết tình hình tài chính của tôi à. Tôi không nói gì cả nên tôi cứ tưởng cậu không quan tâm. Nhưng biết đâu cậu chỉ đang đợi tôi hết tiền thôi…phải không?

“Hay là anh chỉ muốn tìm cơ hội trả lại những gì em đã cho anh?”

“…….”

Đúng vậy.

Tôi quá sốc đến nỗi quên cả việc bào chữa và nhìn Joo Seung-hyuk, người đang lẩm bẩm bằng giọng nhỏ.

“Khi nào thì anh định bỏ cuộc?”

"Gì?"

"Đến giờ rồi. Vào đi."

Miệng cậu ấy cong lên nhưng mắt không hề cười.

***

Tôi lo lắng về những gì Joo Seung-hyuk nói, nhưng hiện tại tôi tập trung vào bộ phim.

Vì Joo Seung-hyuk đã đặt vé, tôi tự nhiên nghĩ rằng đó sẽ là một bộ phim hành động, ly kỳ hoặc phim nghệ thuật. Nhưng bất ngờ thay, đó lại là một bộ phim tình cảm.

Bộ phim mở đầu bằng cảnh cầu hôn giữa một cặp đôi Alpha và Beta. Sau đó, phim tiếp tục hé lộ những mâu thuẫn nhỏ mà họ phải đối mặt khi chuẩn bị cho đám cưới.

Tôi thoáng nghĩ rằng Joo Seung-hyuk đang gây áp lực buộc tôi phải kết hôn, nhưng bản thân bộ phim thì ổn.

Nhưng sau khi nhân vật nam chính cứu nữ omega khỏi một tai nạn, câu chuyện đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Nhân vật nam chính và nữ omega nhận ra họ là định mệnh của nhau và họ nhanh chóng yêu nhau.

Cuối cùng, nhân vật chính nam alpha thích và hẹn hò với nữ omega, thậm chí đến mức nói dối người yêu beta của mình.

'Đây mà là người bạn ‘đồng hành định mệnh’ gì vậy? Đúng là dối trá!'

Tôi không hiểu tại sao phim tình cảm lại bị ám ảnh bởi những cặp đôi định mệnh và dấu ấn đến vậy. Chúng giống như những truyền thuyết đô thị, và không rõ liệu chúng có thực sự tồn tại hay không.

Là Beta khổ thật họ thậm chí còn không thể yêu đương bình thường...

Trong lúc đang càu nhàu trong lòng, một cảnh phim hiện ra, nam chính giải phóng pheromone để thể hiện mong muốn được quan hệ với người yêu. Tuy nhiên, người yêu beta của anh lại hoàn toàn không hay biết gì về pheromone của anh, và nam chính, thất vọng, quay lại tìm kiếm omega của mình.

'Thằng khốn nạn đó. Hắn ta bị gì vậy.'

Hắn không biết Beta không thể cảm nhận được pheromone sao? Sao lại thất vọng khi người yêu không thể thế?

Nhưng đó hẳn phải là sự thật… .

Kể cả khi Joo Seung-hyuk có yêu Kim Jun như trong tiểu thuyết gốc hay gặp một omega khác vào học kỳ thứ hai, tôi cũng chẳng thể làm gì được.

Chỉ có Joo Seung-hyuk mới có thể bắt đầu và kết thúc chuyện này. Tôi không còn lựa chọn nào khác.

Nếu cậu ấy nói lời chia tay, tôi cũng đành chấp nhận. Dù có nhận được tin chia tay đột ngột, tôi cũng sẽ sợ đến mức không dám nói một lời.

Tôi bỗng thấy bực mình và định cầm một nắm bỏng ngô. Nhưng rồi Joo Seunghyuk nắm lấy tay tôi.

‘Hả? Nếu làm thế này, tôi sẽ không được ăn bỏng ngô nữa…’

Nhưng tôi có thể làm gì đây? Nếu Joo Seung-hyuk muốn nắm tay tôi, tôi phải làm vậy.

Tôi đặt tay trái vào tay Joo Seung-hyuk và cố gắng nhặt bỏng ngô bằng tay phải. Nhưng tay đó cũng bị nắm lấy.

Cậu thực sự ghét bỏng ngô caramel sao? Ghét đến mức không thể chịu đựng nổi việc người khác ăn nó? Có phải tôi gọi món quá vô tâm không?

Tôi đang đảo mắt bối rối thì khuôn mặt Joo Seung-hyuk tiến lại gần. Rồi môi chúng tôi chạm vào nhau.

***

Sau khi xem phim, chúng tôi đến một nhà hàng gần đó.

“Có vui không?”

"Ừ."

“Bộ phim thế nào?”

Thực ra, tôi đã quá choáng váng sau khi Joo Seung-hyuk hôn tôi đến nỗi không thể xem tiếp. Nhưng cảnh cuối thì tôi vẫn nhớ rõ.

Cuối cùng, nam chính vẫn còn do dự cho đến tận lễ cưới. Khúc nhạc đám cưới vang lên, và nam chính bước vào sảnh cùng người yêu beta. Nhưng ngay khi được hỏi liệu anh có đồng ý cam kết tình yêu vĩnh cửu hay không, tâm trí anh tràn ngập những suy nghĩ về omega.

Cuối cùng, anh chạy về phía người định mệnh của mình trong bộ lễ phục, và bộ phim kết thúc bằng cảnh alpha và omega hôn nhau.

Đây có phải là một cái kết có hậu không? Tôi cứ nghĩ đó là một cái kết có hậu vì anh ta đã tìm thấy tình yêu định mệnh của mình, nhưng tôi lại cảm thấy bất an một cách kỳ lạ.

Thậm chí còn khó chịu hơn ở cuối phim, cả bộ phim đột nhiên biến đổi anh chàng beta tài năng và chăm chỉ thành một nhân vật phản diện bằng cách cố gắng hợp lý hóa hành động của nhân vật nam chính.

Giống như Lee Yeon-su vậy. Một nhân vật phản diện được tạo ra để thể hiện nhân vật chính tốt bụng và tử tế đến mức nào...

Trong mối quan hệ với Joo Seung-hyuk, cậu ấy hoàn toàn nắm quyền kiểm soát. Tôi không thể tự mình làm bất cứ điều gì. Mọi thứ đều do ý chí của Joo Seung-hyuk quyết định.

Kể cả ngày cưới, nếu Joo Seung-hyuk rời đi, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cậu ấy đi.

Không, tôi đang nghĩ gì thế này! Không phải là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cậu ấy đi, nhưng nếu tên cuồng tín kia nói muốn chia tay, tôi nên vỗ tay cả chân để ủng hộ!

Tôi có một số suy nghĩ kỳ lạ vì nội dung của bộ phim quá tệ.

‘Mục tiêu của tôi là thoát khỏi nanh vuốt của tên cuồng tín này và sống trong yên bình. Đừng quên điều đó, Lee Yeon-su.’

“Tôi chỉ… Seunghyuk, cậu thấy thế nào?”

“Em không biết vì em chỉ nhìn anh thôi.”

Cậu ấy nhẹ nhàng cong mi lại và mỉm cười dịu dàng. Chúng tôi không chỉ nhìn vào mặt nhau... Chúng tôi còn hôn nhau nữa.

“Haha. Nhưng cậu nắm được ý đồ nhà làm phim chứ?”

“Ít nhiều.”

“Sẽ thế nào nếu giống như trong phim, cậu gặp được người bạn đời định mệnh ngay trước khi kết hôn?”

“Điều đó không thể được.”

"Tôi chỉ nói nếu như."

“Không có chuyện nếu như. Em chỉ có Lee Yeon-su.”

Ừ, đó là điều bạn thường nói trước khi người bạn đời xuất hiện. Ngay cả anh chàng alpha nam chính ương bướng, thiếu quyết đoán trong phim kia lúc đầu cũng vậy.

“Được thôi, nếu cậu đã nói thế.”

"Vâng."

“Cậu sẽ làm gì nếu tôi tìm thấy người tôi thích?”

“Anh có sao?”

Ánh mắt Joo Seung-hyuk đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Sợ hiểu lầm, tôi vội vàng xua tay.

"Ồ, không! Không phải vậy đâu. Nếu như, cậu biết đấy? Nếu như tôi thực sự yêu một người khác thì sao?"

“Không quan trọng.”

Cậu ta nói chuyện một cách lạnh lùng đến ngạc nhiên.

"Thật sao?"

“Đúng vậy. Nếu có kẻ như vậy, em sẽ giết hắn.”

“…….”

"Và nếu anh nói anh thích người khác, em sẽ giết tiếp, rồi lại giết. Khi tất cả đều chết hết, chỉ còn lại hai chúng ta trên đời, anh sẽ chọn em."

“…….”

"Phải không?"

“…….”

Joo Seung-hyuk nắm lấy tay tôi và nói một cách sảng khoái. Nó trong trẻo đến nỗi tôi cảm thấy như nước sắp trào ra.

Không có gì thay đổi kể từ lúc bắt đầu….

“Có thực sự còn ai khác nữa không?”

Khi tôi không thể trả lời, ánh mắt cậu ta lại trở nên lạnh lẽo. Tôi vội vàng lắc đầu.

"Không! Tôi chỉ đang nói về bộ phim thôi. Ngoài cậu ra thì tôi còn có thể là ai nữa?"

“Vậy anh có nghĩ đến em mỗi ngày không?”

"Hả?"

“Anh có nghĩ về em mỗi ngày, như em nghĩ về anh không?”

"Ừ. Có."

Tôi gật đầu.

“Ngay khi anh mở mắt?”

"Vâng."

“Ngay cả khi đang học.”

"Ừ."

Tôi trả lời một cách dễ dàng. Không phải nói dối đâu, tôi nghĩ về Joo Seung-hyuk 24/24, mỗi ngày.

Ngay cả khi tôi mất trí trong giây lát, đầu tôi cũng nhanh chóng tràn ngập hình ảnh cậu ta.

Lý do tôi nghĩ đến cậu ấy là vì, ừm, lý do...

À! Đúng rồi! Tôi muốn trốn khỏi Yandere Công. Phải rồi, đó là lý do tại sao tôi cứ nghĩ về Joo Seunghyuk suốt!

“Vậy thì… khi làm điều đó, anh có nghĩ đến em không?”

“Phụt!!”

Khoảnh khắc Joo Seung-hyuk thì thầm vào tai, tôi đã phun hết nước đang uống ra.

"Cái gì?"

Tôi không nghe nhầm đâu, đang mải suy nghĩ. Tôi nhìn quanh cuống cuồng. Làm sao tôi có thể nói ra điều ngượng ngùng như vậy ở một nơi như thế này chứ!

“Seunghyuk….”

“Sao mặt anh đỏ thế? Chẳng phải anh tự làm lúc một mình sao?”

“Không tôi không làm chuyện đó…!”

Tôi lắc đầu dữ dội.

“Thật sao? Anh chưa từng sao?”

Khóe miệng cậu ta nhếch lên một cách tinh nghịch.

“Không, không phải vậy, nhưng….”

“Lúc đó anh nghĩ đến ai?”

“…nghĩ đến cậu.”

"Thật sao?"

Tôi xấu hổ đến nỗi không thể trả lời và chỉ gật đầu.

“Anh thực sự chỉ nghĩ tới em thôi sao?”

Tôi lại gật đầu dữ dội lần nữa.

"Thật sự?"

"ừ."

“Nếu anh nghĩ tới ai khác thì hãy nói cho em biết ngay.”

"Tại sao?

Ý cậu ta là cậu ta sẽ tha cho tôi chỉ một lần thôi sao?

“Em sẽ giết tên đó ngay lập tức.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Nếu là Joo Seung-hyuk, chắc chắn cậu ấy sẽ làm thật 100%.

“Không! Chỉ có mình cậu thôi!”

Không phải là tôi đang giấu diếm ai, thực ra chỉ có mỗi Joo Seung-hyuk thôi.

Ngay cả trong kiếp này, kể cả kiếp trước, người duy nhất tôi từng có mối quan hệ là Joo Seung-hyuk. Nhưng nghĩ lại thì, cuộc đời tôi thật sự khốn khổ...

"Em thật hạnh phúc khi chúng ta là mối tình đầu của nhau. Anh có cảm thấy như vậy không, hyung?"

“Ừ. Đúng vậy….”

Dù cậu ta cứ nói là lần đầu tiên, nhưng tôi biết đó không phải! Tôi không nói nên lời và chỉ biết bĩu môi, nhưng Joo Seung-hyuk đã v**t v* mặt tôi.

“Sao mặt anh đỏ thế?”

Đó là lỗi của cậu! Vì cậu đã nói những điều đáng xấu hổ! Đồ khốn nạn điên rồ!

“Tôi xấu hổ quá….”

Trái ngược với cảm xúc thật, giọng điệu của tôi rất lịch sự. Joo Seung-hyuk xoa má rồi chạm vào khóe mắt tôi.

"Mắt anh cũng đỏ rồi. Anh hờn dỗi cũng dễ thương đấy, nhưng đừng khóc. Anh khóc làm em sợ lắm đấy, hyung."

"Sợ ư…?"

“Hôm nay anh ngủ lại nhà em nhé.”

Thay vì hỏi, cậu ta ra lệnh.

“Ồ, nhưng….”

"Sao thế?"

Tôi không biết chỗ nào khác, nhưng tôi chắc chắn không muốn đến nhà Joo Seung-hyuk. Quá nguy hiểm. Hơn nữa, còng tay, roi da và những thứ khác cậu ta mua ở phiên đấu giá chắc vẫn còn đó. (Có lẽ cậu ta đã thêm vào "Bộ sưu tập Thảm họa ấm áp" trong thời gian này...)

"Hôm nay tôi phải về sớm. Nội quy ký túc xá quy định không được ở ngoài quá thường xuyên. Tháng này tôi sắp vượt quá giới hạn rồi."

"Thật vậy sao?"

Dĩ nhiên là có những quy định như vậy, nhưng hiện tại chúng không có hiệu lực. Tôi không biết các cấp bậc khác thế nào, nhưng quy định ký túc xá không được thực thi nghiêm ngặt đối với lớp S và A. Dù vậy, tôi vẫn gật đầu.

"Ừ."

“Được rồi. Hyung của em rất thích các luật lệ, nên em không thể làm gì khác.”

Ngón tay Joo Seung-hyuk lại lướt nhẹ dưới mắt tôi, chậm rãi và lưu luyến.

“Em đang mong chờ kỳ nghỉ đông.”

“…….”

Bình Luận (0)
Comment