Joo Seung-hyuk đưa tôi vào xe cậu ấy và khởi động xe mà không nói một lời.
Tôi muốn hỏi cậu ấy đang đi đâu. Nhưng giữa luồng mana đen kịt bao quanh Joo Seung-hyuk và luồng sát khí lạnh lẽo như muốn g**t ch*t tôi bất cứ lúc nào, tôi không thể nói gì.
Một chiếc xe sang trọng chạy vào một ngôi nhà riêng.
Đó là một ngôi nhà lớn với thiết kế hiện đại và tinh tế với tông màu xám đậm chủ đạo, nhưng lại có bầu không khí u ám khó hiểu.
Tôi có thể cảm nhận theo bản năng đây là nơi nào.
Một không gian nơi Kim Jun, nhân vật chính của không chỉ là một cuốn tiểu thuyết 19+ đơn giản, mà là một cuốn tiểu thuyết cực tàn bạo, cấp độ cao và đồi trụy.
Thông tin về tiểu thuyết có cảnh báo rằng, "Tiểu thuyết này có chứa các yếu tố về mối quan hệ cưỡng ép, sự giam cầm, điều giáo, SM và dùng công cụ. Xin hãy cẩn thận cân nhắc trước khi đọc."
Phần đánh giá đầy những bình luận mang tính không biết khen ngợi hay xúc phạm, chẳng hạn như, "Thật là một thảm họa dễ chịu." Đây thực sự là một tiểu thuyết kinh dị.
Đã là không công bằng khi ở trong một cuốn tiểu thuyết giống như thảm họa này, giờ đây còn lại bị ném vào cái thùng rác đó.
Có thể đối với nhân vật chính thì nơi này khá ‘dễ chịu’, nhưng đối với tôi, nó giống như địa ngục.
Nước mắt rơi xuống. Môi Joo Seung-hyuk hé mở, và tiếng nước vòi sen dừng lại.
Cậu ta đưa ngón tay cái lướt qua mắt tôi.
“Sao anh lại khóc?”
“…….”
“Anh có buồn vì không được nắm tay người khác không?”
Mỗi lời nói đều lạnh lẽo.
Tôi cố gắng kìm nén nước mắt vì cảm thấy điều gì đó giống như bản gốc sẽ thực sự xảy ra, nhưng càng cố kìm nén, cảm xúc của tôi càng dâng trào.
"Sao anh lại khóc? Chết tiệt! Đừng bắt tôi phải nhắc lại một câu đến hai lần!"
Cậu ta ghét thấy tôi khóc, hay cậu ta tức giận vì cậu hỏi tôi cùng một câu hỏi hai lần?
Dù sao thì, tôi không nên chống lại ý muốn của Joo Seung-hyuk.
"Anh ghét em à? Có phải vì anh không thích em hôn anh không?"
“Không, không phải vậy, áo….”
“Áo thì sao?”
“Tôi mượn nó từ hội. Nếu cậu xé hết cúc áo như thế, tôi phải bồi thường…”
Dù sao thì cũng không thể thành thật được. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào những chiếc nút trên sàn và lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
“…Chuyện đó có đáng khóc không?”
“Tôi phải trả tiền cho bộ quần áo tôi mua, tôi phải bồi thường cho cánh cửa cậu làm hỏng, và tôi thậm chí còn chưa lãnh lương … Tôi phải kiếm tiền….”
Lúc đầu, tôi chỉ nói ra bất cứ điều gì hiện lên trong đầu, nhưng khi tiếp tục nói, tôi bắt đầu cảm thấy buồn.
Lần này, sau khi bắt đầu làm hướng dẫn viên và có thêm tiền trong tài khoản ngân hàng, tôi dự định mua một chiếc máy tính cho em gái mình là Jisoo, năm nay em ấy sẽ là học sinh trung học cuối cấp.
Tôi dự định tặng bố mẹ tôi, Minsu và Kyungsu những món quà nhỏ, nhưng kế hoạch của tôi đã bị phá hỏng khi một tên điên cuồng xuất hiện.
Đây không chỉ là một nhiệm vụ hướng dẫn. Sau khi gây ra một tai nạn nghiêm trọng như vậy, công việc bán thời gian tiếp theo của tôi là điều không thể.
Changwi trả một khoản phí hướng dẫn khá hậu hĩnh. Tuy không thể so sánh với một guild lớn, nhưng mức phí này khá cạnh tranh giữa các guild cùng cấp và được thanh toán nhanh chóng.
Hơn nữa, nó còn giúp tôi ẩn danh tính và đối với một bang hội nhỏ, chế độ bảo vệ hướng dẫn viên rất tuyệt vời.
Tôi còn tìm đâu ra một công việc bán thời gian như thế này nữa? Càng nghĩ, tôi càng thấy tương lai mình thật ảm đạm.
“Đừng khóc.”
Tôi cắn môi để không khóc, như Joo Seung-hyuk đã nói, nhưng tôi càng cố gắng kìm nén thì nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Anh nghĩ anh làm đúng điều gì mà cứ khóc thế này?”
“Tôi xin lỗi. Tôi không muốn nhưng. Cái nút, cái nút…”
Dù có cảm thấy bất công và u ám đến đâu, tôi cũng không đủ can đảm để đổ lỗi cho Joo Seung-hyuk. Tôi chỉ biết ôm chặt chiếc áo rách nát và tìm chiếc cúc áo bị mất.
“Mẹ kiếp! Đừng khóc nữa, em sẽ mở cho anh một xưởng nút áo!”
Khi tôi giật mình và lùi lại vì những lời gay gắt, Joo Seung-hyuk kéo tôi về phía cậu ấy.
Tôi sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Joo Seung-hyuk lại mở vòi sen. Tôi cúi xuống, sợ lại phải hứng chịu thêm một đợt nước lạnh nữa. Nhưng bất ngờ, một dòng nước ấm áp bao phủ toàn thân.
Joo Seung-hyuk vỗ nhẹ lưng tôi. Bàn tay cậu ch*m r** v**t v* lưng tôi dịu dàng đến bất ngờ, và kỳ lạ thay, nó khiến trái tim tôi bình yên.
Tôi cảm thấy như mình đang ở trong vòng tay của một con thú dữ. Tuy nhiên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết mình sẽ không bị giết. Nước mắt tôi cũng dần dần ngừng rơi.
Nhưng bây giờ cậu ta đang làm gì vậy…?
“Ưm, ưm, bạn học Joo Seunghyuk.”
Tôi mở miệng, không giấu được sự xấu hổ.
“Nếu anh còn nói thế một lần nữa, em sẽ bịt miệng anh lại.”
Dừng lại đi! Cậu định cắt lưỡi tôi à?
Nghe thấy cậu ta lại dùng kính ngữ khiến tôi bớt tức giận hơn một chút, nhưng tôi vẫn không thể thoải mái vì những câu nói lạnh lùng đó.
“Tôi sẽ không nói….”
Thành thật mà nói tôi không còn muốn nói gì cả.
Nhưng nhìn vào hành động của Joo Seung-hyuk thì điều đó là không thể.
“Nhưng Seunghyuk-ah….”
“Thật vui khi anh gọi tên em.”
"Ồ vậy sao?"
“Vâng, em thích nó.”
“Ừm, tốt thật. Nhưng tại sao cậu lại cởi áo tôi…?”
Joo Seung-hyuk đang cởi từng chiếc cúc áo còn lại của tôi.