Tiếng mưa rả rít, hô hấp của Trịnh Triết nhỏ đến độ không thể nghe rõ.
Anh kiên nhẫn chờ câu trả lời của tôi, tôi nhìn chằm chằm bóng người dưới tán ô trong chốc lát, nói: “Không cần, cảm ơn.”
Ngày hôm qua chơi game quá muộn, vốn là buồn ngủ đến lợi hại, vừa rồi còn làm việc tiêu hao thể lực,tôi hiện tại chỉ muốn ngủ.
Một người. Không làm gì.
Tắm rửa, sau đó ngủ.
Trịnh Triết bình tĩnh tiếp nhận câu trả lời này, khẽ nói: “Được. Vậy để lần sau.”
Tôi không tiếp lời, nhưng cũng không ngắt máy.
Trong im lặng chúng tôi đều trầm mặc nghe hô hấp của đối phương, sau đó tôi nhìn thấy Trịnh Triết để tay xuống.
Tôi cũng thả tay, kéo rèm, quay người lên lầu hai nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau phụ đạo viên quả nhiên cái gì cũng không nhớ rõ, giống như không có việc gì kêu gọicác đội viên đi ra. Tôi đứng ở hàng cuối cùng, nói cho bọn họ biết tôi không về trường học, lại để cho bọn họ bắt xe đi.
Tôi không rõ ràng lắm thầm mến phải làm thế nào để xóa bỏ, thời gian dài không xuất hiện trước mặt đối phương hẳn là được. Tỷ lệ phụ đạo viên trong đại học xuất hiện ở trước mặt học sinh phổ thông vốn không cao, tận lực tránh đi mà nói, một hai học kỳ không thấy mặt hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Phải chú ý an toàn.” Phụ đạo viên không biết tôi đang nghĩ gì, giống như dĩ vãng mà dặn dò vài câu,dẫn một đám người lên xe liền đi.
Mặt đất vẫn còn ẩm ướt, tối hôm qua mưa rơi cả đêm, buổi sáng mới ngừng. Tôi đứng dưới mái hiên đưa mắt nhìn hai xe taxi chở đoàn người phụ đạo viên càng lúc càng xa, một giọt nước từ mái hiên nhỏ xuống, nhỏ vào trong mái tóc của tôi, lạnh đến nỗi khiến tôi rùng mình một cái.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Triết đứng sau lưng tôi.
Mặc một bộ âu phục thoải mái màu cafe, bên ngoài là một áo khoác dài cùng màu, áo sơmi màu trắng để hở cổ, lộ ra một đoạn xương quai xanh gần nhất.
Chiều cao của anh thuộc về mức trung bình, ở trước mặt tôi vẫn không tính là gì, cho nên yêu cầu hơingẩng đầu ngưỡng mộ tôi. Không ngờ ở chỗ là, tôi sẽ để ý đến thứ trước đây không bao giờ để ý, ví dụ như yết hầu anh đang nhẹ nhàng lên xuống, còn có anh ngửa đầu để lộ ra đường cong kéo căng của phần cổ.
Sau đó tôi mới để ý đến khuôn mặt của anh, hiển nhiên là được bảo dưỡng thỏa đáng—— lông màychỉnh sửa, kiểu tóc được làm cẩn thận, còn xịt nước hoa.
Chúng tôi đứng quá gần rồi, tôi có thể ngửi được mùi thơm trên người của anh.
Nhưng tôi cũng không bài xích khoảng cách của chúng tôi.
Nhưng tôi cũng không có ý định tiến một bước.
Có lẽ để ý thấy tôi đang ngửi anh, Trịnh Triết khẽ nói: “Cậu không thích nó?”
“Không có.” Tôi lập tức phủ nhận.
Cùng với anh nói tôi không thích mùi nước hoa này, còn không bằng nói tôi thích cái khác, ví dụ nhưmùi thơm của rượu, ví dụ như sau khi tắm xong cảm thấy trên người anh… có một mùi thơm.
Tôi có chút hiểu ra, lại có chút tuyệt vọng phát hiện: Chính mình thật sự không thoát được cảm thụ đặc biệt Trịnh Triết để lại cho tôi sau trận làm tình đột nhiên xuất hiện kia.
Nói cái gì đàn ông nửa người dưới tách biệt với đầu óc, loại chuyện này không thể úp nồi cho đàn ông, này phải phân loại. Có người là ý chí sắt đá, có người chính là lạnh mặt dưới.
“Không sao, chúng ta tìm một khoản mà cậu thích.” Trịnh Triết nói, vẫn hơi ngửa đầu lên nhìn tôi, “Phải về nhà sao? Tôi đưa cậu về.”
Anh nói cũng đã nói hết, tôi còn có thể nói gì.
Không, tôi còn có thể hỏi: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Ha,” Anh nâng cao âm điệu, sau đó dùng câu văn bình thường để giải thích. “Tôi tạo ra một sự trùnghợp tinh xảo.”
“…”
Hiện tại anh thật sự nói hết rồi, tôi không còn lời nào để nói.
“Phải về nhà sao? Tôi đưa cậu về.” Trịnh Triết mỉm cười lặp lại lần nữa, giống như là để ý đến tâm tìnhcủa tôi, lại bổ sung một câu, “Vừa vặn tiện đường.”
Đương nhiên tiện đường rồi, anh chẳng phải ở đối diện phòng tôi sao. Hoặc là, tôi cảm thấy phải nói “Mua phòng đối diện nhà tôi” thích hợp hơn một chút.
“Được.” Tôi nói.
Dọc đường đi chúng tôi đều không nói gì, xe vững vàng chạy trên đường, tôi chơi điện thoại mộtchốc đã thấy đầu váng mắt hoa, đành phải để điện thoại xuông, hạ cửa kính xe xuống hóng gió, nhìnngoài cửa sổ trong chốc lát, lại nhìn Trịnh Triết.
Tôi không có ý định nhìn mặt anh, tuy rằng tôi biết anh nhất định sẽ vì không để tôi lúng túng mà giả bộ không chú ý.
Tôi nhìn tay của anh.
Tư thế lái xe của Trịnh Triết vô cùng quy củ, hai tay vịn vô lăng, lúc lái xe cứ đặt hờ ở hai bên như vậy,ngón tay cong lên, không chút động tác dư thừa. Động tác sang số của anh cũng gọn gàng linh hoạt, chỉnhìn thấy tay anh buông ra chỗ đó đẩy một cái, ngay sau đó lại trở về bên vô lăng.
Loại động tác máy móc lặp đi lặp lại này chính là nhìn không dễ chán, tôi nhìn tay anh đến xuất thần, lúc đèn đỏ anh dừng lại, giơ tay lên chỉnh lại cổ áo.
Anh kéo cổ áo ra.
“…”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng Trịnh Triết vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước như cũ, cũng khôngnghênh đón tầm mắt của tôi.
Anh còn thuận tay đóng cửa sổ lại, miếng dán màu trà gần như đen, có thể từ trong nhìn ra, ở ngoài không thể nhìn vào.
Một không gian nửa khép kín.
Hai người đàn ông đã từng lăn giường đơn độc ở chỗ đó.
Bên trong lại có một bên ý đồ dụ dỗ.
Mấu chốt ở chỗ người còn lại… cũng không phải hoàn toàn thờ ơ.
Tôi sững sờ trong chốc lát, yên lặng quay đầu, nhìn về phía trước giống như Trịnh Triết.
Trong lòng cũng không phải không giãy giụa, bởi vì Trịnh Triết vô cùng khiến người khác yêu thích.
Tôi thích bộ dạng đặc biệt bình tĩnh, đặc biệt ung dung của anh khi nói chuyện với tôi, còn có bộ dạngcười rộ lên có chút lãnh đạm của anh.
Còn có anh đôi khi như có điều suy nghĩ nhìn tôi chằm chằm, nhìn qua… thật sự đặc biệt ngon miệng,đặc biệt khiến người phạm tội.
Thế nhưng tôi.
Vẫn là.
Càng muốn trở về chơi game.