Cái Bang Thập Ác

Chương 1

Giang Nam khí hậu rất ôn hòa mặc dù núi non hiểm trở.

Nhưng đang là mùa đông giá rét nên con đường quang đạo rất hoang vắng, chỉ có vài mái nhà xơ xác còn le lói ánh đèn.

Bỗng từ xa có tiếng ngựa hí và tiếng bánh xe gỗ nghiến trên đường đất.

Một đoàn người ngựa xuất hiện quanh eo núi vòng về hướng nam. Ði đầu là lá tiêu kỳ vạch ba vạch đen Ở giữa thành quẻ ’’càn" tượng trưng cho tiêu cục Tam Dương danh trấn Ở Yên Kinh. Ðoàn bảo tiêu Tam Dương xuất hiện trong đêm tối giữa vùng núi non hiểm trở này minh chứng họ đang gấp bảo tiêu hàng hóa gì quan trọng lắm.

Quan trọng hơn nữa là dẫn đầu tiêu cục là đại tiêu đầu Phàn Huệ Chi co ro trong tấm áo hồ cừu dày cộm. Xưa nay Phàn Huệ Chi ít khi phải thân hành bảo tiêu vì tiêu cục của ông nổi tiếng Ở Yên Kinh, các cường đạo giang hồ không bao giờ dám động tới tiêu cục, vì Tam Dương tiêu cục danh trấn võ lâm nhờ có Càn Khôn Yếu Quyết trấn sơn của Phàn Huệ Chi, đại tổng tiêu đầu vốn quảng giao quen biết hầu hết hắc bạch anh hùng cộng thêm võ công thâm hậu nhất nhì vùng bắc mà ai cũng từng biết tiếng.

Giữa đêm khuya bảo tiêu vẫn còn trên đường giữa rừng là một việc đại nguy hiểm.

Nhưng với ai khác thì vậy nhưng với Phàn Huệ Chi thì lại hoàn toàn khác.

Tự tin về uy võ của mình, tự tin vì lá hiệu kỳ quẻ '’càn" xưa nay tung bay suốt dọc đất Trung Nguyên không ai là không biết, Phàn Huệ Chi hoàn toàn không lo lắng gì cho số phận của mình và số phận của đoàn bảo tiêu hơn mười người đang đi sau lưng ông.

Vượt qua eo núi, Phàn Huệ Chi quay lại cao đệ tử của mình luôn luôn phi ngựa bên cạnh, giọng ông trầm trầm:

- Quách Nhan Ngọc, chúng ta sắp tới thị trấn có thể cho ngựa nghỉ ngơi được rồi đó.

Quách Nhan Ngọc tuy là đồ đệ yêu của Phàn Huệ Chi nhưng cũng đã sắp tới tuổi „nhi lập,, cẩn trọng đáp:

- Sư phụ, tiểu đồ nghĩ là không cần đến thị trấn, chúng ta đã đi quá nhiều, tiểu đồ e rằng chúng đã quá mệt.

Phàn Huệ Chi hơi lộ vẻ bất bình:

- Giữa rừng núi thế này biết tìm đâu ra tửu gia?

- Hay là sư phụ ghé đại vào một nhà nào đó xin trọ qua đêm.

Dứt lời Quách Nhan Ngọc reo lên chỉ tay về phía trước:

- ĐỒ! Sư phụ thấy không, trước mặt chúng ta là gian nhà còn ánh đèn, có lẽ chủ nhân còn thức.

Phàn Huệ Chi miễn cưỡng:

- Ờ! con hãy ghé xin phép chủ nhân xem có chỗ ngủ cho cả đoàn chúng ta không?

ÐÓ là một gian nhà lợp bằng lá và vách đan bằng những thân tre khá rộng rãi nằm dựa lưng vào một sườn núi địa hình rất hiểm trở. Nói xong câu ấy, Phàn Huệ Chi bỗng cảm thấy tâm hơi máy động, ông chữa lại liền:

- Hay là thôi con ạ, ta cố đi thêm một đoạn đường nữa xem sao!

Câu sau này của ông đã trễ. Nhan Ngọc đã lao ngựa đến ngay trước thềm nhà Chàng vẫn ngồi trên mình ngựa cất giọng gọi lớn:

- Chủ nhân, xin cho gặp chủ nhân.

Phàn Huệ Chi bắt buộc dục ngựa tiếp đến sau liền, ông gọi giật:

- Quách Nhan Ngọc, hay là ta khỏi làm phiền họ...

Ở trong nhà ánh đèn di động rồi một giọng khô cứng vọng ra:

- Ai làm rộn bên ngoài đó?

Quách Nhan Ngọc đã lỡ liền nói luôn:

- Chúng tôi là Tam Dương tiêu cục lỡ độ đường, xin được tạm ngụ qua đêm.

Cánh cửa mỏng manh mở toang, một đại hán đi ra với cây đèn cháy bập bùng trên tay giọng tỉnh táo:

- Tam Dương tiêu cục à? ôi chà! Sao mà đông thế?

Phàn Huệ Chi tiếp lời:

- Phiền huynh đài cho ngựa xin chút nước, nếu nhà không có chỗ chúng tôi xin đi ngay.

Gã đại hán ngô nghê:

- Nước ư? Hừ! Nước thì con suối Ở gần đây thiếu gì.

Phàn Huệ Chi sợ gã đại hán quay trở vào ngay nên vội vàng nói:

- Giữa đêm khuya thế này, lại không quen đường lối, xin huynh đài giúp cho chút nước vì mấy con ngựa đã khát lắm rồi.

Ðại hán gầm gừ một chút bỗng trong nhà có giọng nữ nhân the thé:

- Ði lấy nước cho người ta mau đi!

Gã đại hán luống cuống "vâng, vâng" rồi vội quay lại Phàn Huệ Chi:

- Ðợi một chút! CÓ nước đây!

Gã nói trống không và nhìn bộ dạng có vẻ hậm hực lắm.

Ðợi gã khuất sau lưng nhà, Phàn Huệ Chi cằn nhằn đệ tử:

- Chủ nhân có vẻ phiền bọn ta lắm...

Chưa dứt lời gã đại hán đã chớp nhoáng quay lại với thùng nước nặng trên tay. Ngọn đèn gã tạm thời cất dưới nhà nên dưới ánh trăng đêm nguyệt tận Phàn Huệ Chi chỉ thấy lờ mờ bóng nước lấp lánh trong miệng thùng vuông bằng gỗ. GÃ hơi gắt:

- ÐÓ nước đỒ! Ai muốn nốc thì cứ nốc đi!

Quách Nhan Ngọc nhảy xuống ngựa đỡ lấy thùng nước đặt trước miệng mấy con ngựa.

Quả thực ngựa đã quá khát. Chúng vục đầu liền vào thùng nước, trong chốc lát thùng nước đã cạn và mấy con ngựa dặm vó lóc cóc xuống mặt đất ra ý rất thỏa mãn. Phàn Huệ Chi dục:

- Lên đường chứ?

Gã đại hán bấy giờ xen vào:

- Chư vị không nghỉ lại à?

Phàn Huệ Chi hơi ngần ngừ:

- Chỉ sợ phiền huynh đài...

Có lẽ Quách Nhan Ngọc cũng đã mệt nên cố do:

- Nhà huynh đài có lẽ cũng rộng rãi, xin cảm phiền...

Lại có tiếng nữ nhân the thé Ở trong nhà:

- Mời người ta vào nhà đi!

Phàn Huệ Chi nghe âm thanh lạnh và sắc đến chói tai, trong bụng nghĩ thầm có lẽ đó là người vợ của đại hán trước mặt và có lẽ mụ ta chuyên áp đảo chồng hay sao mà đại hán vừa nghe tiếng đã vội lúng túng:

- Hoa bứ đã nói, xin mời chư huynh... mời chư huynh vào nhà...

Phàn Huệ Chi nhìn thái độ của gã có vẻ lúng túng quá hơi tội nghiệp định quay trở lui:

- Hay là... nếu phiền cho huynh đài quá thì thôi vậy... để bọn ta cố đến thị trấn cũng được...

Tiếng nữ nhân the thé lần này đã nghe gần cửa nhà lắm rồi:

- Xú tử còn lôi thôi gì nữa mà không mời khách vào?

Ngọn đèn trong nhà lại di động và đã ra tới cửa. Gã đại hán bị gọi là xú tử (tên xấu xí) càng luống cuống dữ:

- Xin mời chư huynh... chư huynh vào nghỉ là thương tiểu nhân... Hoa nữ đã nói rồi, nếu chư huynh không vào tội nghiệp tiểu nhân sẽ bị trừng trị.

Gã run rẩy đến tội nghiệp.

RÕ ràng gã đã quá sợ nên mới kinh hoảng đến thế.

Nam nhi mà sợ vợ hơn cọp cái thế này thì thật chẳng ra gì cả. Phàn Huệ Chi thay đổi ý kiến liền:

- Quách nhi, chúng ta lên đường!

Lời của ông lần này nghiêm như lệnh. Quách Nhan Ngọc thông thuộc tính tình sư phụ hơn ai hết. Chàng biết tính ông rất ôn hòa nhưng khi đã quyết định là rất cứng rắn. Chàng vội cầm lấy cương ngựa đồng thời đáp:

„xin vâng" nhưng tay chàng vừa chạm đến mõm ngựa định vỗ nó mấy cái bỗng chàng giật nẩy người thốt lên hốt hoảng:

- ôi chao! Sư phụ! Sao con ngựa con nóng như lửa thế này?

Lời chàng vừa dứt con ngựa đã khuyu bốn vó xuống mồm thở khì khì hết sức mệt nhọc.

Phàn Huệ Chi linh cảm tai biến vội nhảy một bước đến con ngựa của mình. Ðã muộn mất rồi. Ngựa của ông cũng khuyu bốn vó và ngã vật xuống đất Trong chớp mắt cả tám con ngựa đều vật ra và chỉ một phút sau không còn thở nữa.

Phàn Huệ Chi giận tím mặt, quắc mắt xỉa vào gã đại hán:

- Xú tử! Phải ngươi pha thuốc độc vào nước hại ngựa ta?

Xú tử đã biến mất vào nhà từ lúc nào, trước cửa nhà xuất hiện một nữ nhân dung mạo khá dịu dàng, nàng uyển chuyển đáp:

- Phàn lão gia! E rằng Xú tử có làm thế thật!

Quách Nhan Ngọc nghe giọng nói dịu dàng nhưng lại hàm ý châm chọc ấy tức uất lên, chàng vút roi ngựa muốn đánh nữ nhân:

- Vậy thì hãy gọi Xú tử ra đây cho ta hỏi tội!

Nữ nhân vẫn mỉm cười:

- Xú tử đi mất rồi còn đâu, chi bằng chư vị cứ ngủ lại đây đêm nay vậy!

Quách Nhan Ngọc đỏ gay mặt:

- Ngủ lại đây nhưng ngày mai lấy gì lên đường? CÔ nương là ai... mà ăn nói hồ đồ thế?

Nữ nhân chỉ vào trong nhà:

- Nhà còn rộng lắm, còn ngày mai à? Hay là chư vị đừng lên đường nữa, chư vị... cứ Ở lại đây luôn cũng được!

Phàn Huệ Chi nóng nảy:

- CÔ nương! Chúng ta không đùa! CÔ nương hãy đem Xú tử ra cho chúng ta hỏi tội.

Nhìn lũ ngựa chết thê thảm, Quách Nhan Ngọc nổi xung thiên, chàng rút kiếm ra:

- CÔ nương hãy nói rõ ràng, nếu không ta phải tự tiện mạn phép xông Vô nhà đó!

Nữ nhân dang rộng tay:

- Ồ! Huynh đài nóng quá! Trong nhà này có cái gì đâu mà cần xông Vô?

- Thế không có Xú tử à?

Nữ nhân lắc đầu:

- à! Tên Xú tử Lâm Mậu Tiếu đó hả? Không, ta đã bảo gã đi mất rồi!

Quách Nhan Ngọc bước tới hai bước, chàng định gạt nàng ta ra nhưng vừa động vào vai nàng, họ Quách như bị kình lực đẩy hắn lui lại, chàng ú Ớ kinh ngạc:

- CÔ nương... cô nương... định tỷ thí nội công với ta ư? Hừ! Té ra cũng là người trong giới võ lâm! Xin cho biết tên!

Thần thái nữ nhân vẫn ung dung:

- Tếu nữ là Mậu Quán Hoa, xin được thù tiếp chư vị.

Phàn Huệ Chi kêu lên:

- Mậu Quán Hoa? Phải chăng cô nương là Thiên Thủ Tán Hoa Mậu nữ anh hùng Ở vùng Quan Trung?

- chính là tiện nữ! Té ra Ở vùng Giang Nam này mà cũng có nghe tên tuổi tiện nữ à?

Phàn Huệ Chi rùng mình nghĩ thầm: „thiên Thủ Tán Hoa Mậu Quán Hoa là một nữ nhân rất kỳ dị Ở vùng Quan Trung, nửa chính nửa tà, không biết sao hôm nay lại xuống miền nam này làm chi?" ông đã rút song kiếm:

- Mậu nữ hiệp! Phàn mỗ chưa hề động tới vùng Quan Trung, hôm nay không biết do cơ duyên nào lại được mắt xanh của nữ hiệp lưu tâm tới?

Mậu Quán Hoa giọng tuy rất dịu dàng nhưng nghe rất khó chịu:

- Tam Dương tiêu cục Ở Yên Kinh tuy chưa bao giờ ra tới miền Quan Trung nhưng bí phổ Càn Khôn Yếu Quyết đã chấn động tới Quan Ngoại, tiện nữ vân hành nam du định hỏi mượn Phàn lão huynh về coi chơi ít bữa!

Phàn Huệ Chi quắc mắt:

- Nữ hiệp nói chơi hay nói thật? Phàn gia Càn Khôn Yếu Quyết là vật trấn sơn đại mật truyền, làm sao nữ hiệp lại „coi chơi" dễ dàng thế?

Mậu Quán Hoa phất tay áo:

- Thôi! Ðùa thế đủ rồi! Nếu lão huynh đêm nay không cho ta mượn Càn Khôn Yếu Quyết, e rằng số phận cũng không hơn gì mấy con ngựa đỒ! Phàn lão huynh hãy suy nghĩ kỹ đi!

Quách Nhan Ngọc đón chùy đã đánh vẹt tới:

- Nữ nhân! Ðừng ăn nói hồ đồ! Hãy hỏi ý kiến của chùy ta đây!

Chùy của họ Quách Ở Yên Kinh khá nổi tiếng trong bọn công tử kinh đô là có sức nặng ngàn cân, thế mà Mậu Quán Hoa chăng xem vào đâu, nàng thư thái không thèm nhìn, cánh tay áo rộng phất lên, kình lực phát ra căng phồng cả tay áo đỡ lấy chùy liền, chỉ nghe một tiếng „bộp" trống rỗng, Quách Nhan Ngọc bị đẩy lùi liên tiếp ba bước mới đứng vững nhưng hổ khẩu tê chồn cơ hồ muốn buông rơi chùy xuống đất. Mậu Quán Hoa vẫn vui vẻ:

- Quách công tử nội công hỏa hầu còn non yếu quá! Nghe rằng Ở Yên Kinh công tử chỉ chăm chú vui thú ca lâu tửu quán chứ có tập luyện gì, phải không?

Bị hạ nhục trước mặt sư phụ và đám đông người, Quách Nhan Ngọc đỏ phừng mặt:

- Tất cả xông vào bắt con tiện tỳ này cho ta!

Dưới quyền Quách Nhan Ngọc còn có bảy tám võ sĩ của Tam Dương tiêu cục nên chàng có vẻ tự thị vào đám đông. Bọn võ sĩ tuân lệnh chàng tuốt võ khí cùng xông lại.

Mậu Quán Hoa giơ tay áo che lấy người:

- Chư vị! Ớ Quan Trung tiện nữ có biệt hiệu Thiên Thủ Tán Hoa, chư vị có biết tại sao không?

Phàn Huệ Chi mỉm cười nhìn đám đệ tử:

- Nữ hiệp đây sở dó mang biệt danh Thiên Thủ Tán Hoa vì khi nữ hiệp ra tay phóng độc châm một lúc bắn ra cả ngàn mũi như người ta rắc hoa vậy.

Mậu Quán Hoa cả cười:

- Cám ơn Phàn lão huynh quá khen! Thế mà bọn đệ tử hôm nay của lão huynh bất quá chưa tới mười tên, ít quá so với Thiên Thủ Ðộc Châm Tán Hoa của tiện nữa đó.

Quách Nhan Ngọc chưa biết sự lợi hại của Mậu Quán Hoa, chàng rút luôn cặp song chùy bên người ra múa vun vút:

- Không biết thiên thủ hay vạn thủ gì cả! Tiện tỳ khinh người quá, ta phải dạy cho một bài học!

Mậu Quán Hoa đáp:

- Phàn lão huynh! ÐỒ đệ của lão huynh ngu quá! Xin để tiện nữa mở mắt cho y!

Lời vừa dứt đã nghe mấy tiếng 'xoẹt, xoẹt" trong đêm mờ mờ mấy ánh chớp lóe lên. May mà chùy pháp của Nhan Ngọc không đến nỗi vụng về mới kịp thời đánh trúng độc châm rơi leng keng xuống đất.

Ðúng với biệt danh Thiên Thủ Tán Hoa, độc châm không ngớt bay ra.

Một tên võ sĩ đứng cạnh Quách Nhan Ngọc không kịp tránh đã trúng một độc châm, hắn chỉ kịp rống lên một tiếng lớn ngã liền xuống đất và chỉ trong chớp mắt toàn thân hắn tím bầm chết liền tức khắc. Phàn Huệ Chi kêu lên:

- CÔ nương! Tam Dương tiêu cục với cô nương không oán không thù, sao nỡ hạ độc thủ với nhau như thế?

Mậu Quán Hoa tay không ngớt rung động:

- Phàn lão tiêu! Quả là ta với Tam Dương tiêu cục không oán không thù, nhưng phi châm trong tay ta có cái nào không độc? Chi bằng Phàn tiêu đầu hãy ra lệnh cho thuộc hạ ngừng tay, đừng bắt buộc ta phải động thủ.

Quách Nhan Ngọc và bọn võ sĩ thấy đồng bọn chết thảm trong lòng vừa uất hận vừa kinh sợ, động tác tấn công có hơi chậm lại. Phàn Huệ Chi miễn cưỡng:

- Hãy ngừng tay lại để ta thương lượng với cô nương đây!

Giữa lúc Phàn Huệ Chi vừa dứt lời bỗng có tiếng đáp:

- Còn gì phải thương lượng nữa? Ðang đêm tiêu cục đến quấy nhiễu nhà người định cướp bóc gì phải không?

Tức thì mười bóng đen lố nhố xuất hiện.

Tất cả đều mặc áo dạ hành đen che kín từ đầu đến chân, mỗi bóng đen chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc. Phàn Huệ Chi thấy đối phương quá đông giật mình kinh hoảng:

- Chư vị là ai, có liên can gì đến Tam Dương tiêu cục của Phàn mỗ?

Tên đứng gần nhất, giọng khô cứng rõ ràng là giọng nói quen thuộc của tên Xú tử lúc nãy:

- Không liên can gì đến Tam Dương tiêu cục cả, nhưng liên can đến Phàn gia Càn Khôn Yếu Quyết.

Phàn Huệ Chi lại giật mình:

- Huynh đệ! Phàn mỗ cả đời chưa hề tự nhiên kết oán, xin được hỏi Càn Khôn Yếu Quyết đã gọi là gia bảo của Phàn mỗ có liên can gì đến huynh đệ?

Có lẽ Xú tử cười vi nghe tiếng 'khục khục" trong cái khăn đen gã bịt mặt:

- Hừ, cái đó Phàn lão hãy hỏi họ Vương đại ca của ta đây.

Tên được gọi là 'đại ca" họ Vương tiến lên một bước:

- Phàn tiêu đầu có biết gốc tích của Càn Khôn Yếu Quyết có nguồn gốc Ở đâu không?

Phàn Huệ Chi ngẩn người một chút rồi lạnh lùng đáp:

- Vương huynh hỏi lạ, Càn Khôn Yếu Quyết trong giới võ lâm đều biết là vật gia truyền của nhà họ Phàn, Vương huynh hỏi nguồn gốc là có ý gì, tại hạ chưa hiểu.

Tên họ Vương cười khúc khắc:

- Vật gia truyền của nhà họ Phàn? ấy là Phàn lão nhận vơ đó thôi. Phàn huynh có đọc gia phả biết Phàn Ðiểm Ðao chứ?

Phàn Huệ Chi kinh dị:

- Phàn Ðiểm Ðao là nội tổ nhà ta có liên can gì?

- Rất có liên can vì 'đao Vương" Phàn Ðiểm Ðao chính là người đầu tiên của nhà họ Phàn vì ỷ mình là đệ nhất đao nên cách đây trăm năm đã lặn lội sang Hồi Cương bức đoạt Càn Khôn Yếu Quyết của Vương tộc TÔ Tử Hồng đem về Trung Nguyên tiếm xưng là vật gia truyền rồi trước khi chết di ngôn cho con trai Phàn Lan Chi tức thân phụ nhà ngươi và đến nhà ngươi cứ đinh ninh Càn Khôn Yếu Quyết là của nhà họ Phàn. Ðiều ấy sai lầm gần cả trăm năm, nay chúng ta đến thu hồi về cho giòng họ TÔ Tử gọi là 'vật qui cố chủ' đó!

Phàn Huệ Chi múa song kiếm:

- Chỉ nói hồ đồ! Lấy gì minh chứng cho Càn Khôn Yếu Quyết là của họ TÔ Tử?

HỌ Vương quát lên:

- Lấy cái nầy!

Song chỉ của hắn búng ra rít gió. 'chỉ" trúng ngay vào mũi kiếm Phàn Huệ Chi khiến hổ khẩu lão rúng động. HỌ Vương lại cười gằn:

- CÓ phải Ðiểm Phụng Chỉ trong Càn Khôn Yếu Quyết đó không? Ta hỏi ngươi Ðao Vương Phàn Ðiểm Ðao chỉ nổi tiếng giang hồ là đao pháp tuyệt luân chứ có biết gì về chỉ pháp như trong Càn Khôn Yếu Quyết?

Phàn Huệ Chi ú Ớ không cãi được, ông cố cưỡng:

- Tên đạo tặc đừng hồ đồ, nội tổ Phàn Ðiểm Ðao của ta...

ông chưa kịp nói trọn câu thì một tên bịt mặt thứ hai nhảy vọt lên:

- Và còn cước pháp Thần Thông Thiên nữa, Phàn Ðiểm Ðao càng mù tịt!

Cùng với lời nói là cước chiêu của hắn đá liên tiếp vào mặt Phàn Huệ Chi. Cước pháp quả là táo bạo. Người hắn gần như ngã rạp xuống, cước liên hoàn hai chân đá vào bảy yếu huyệt trên người lão cùng lúc vào các huyệt Du Phủ, Thủy Ðột, Thần Tàng. Phàn Huệ Chi xoay kiếm một vòng che chở trước ngực, thân pháp cong hắn xuống định thoát ra khỏi vòng khống chế của đối phương, quát to:

- Xin cho biết được đối đầu với ai?

Tên này cười to:

- Chính là hậu duệ chính truyền của TÔ Tử Hồng là TÔ Tử Kiệt đây, ta rất muốn đoạt lại Càn Khôn Yếu Quyết của giòng họ ta.

- Lấy gì minh chứng Càn Khôn Yếu Quyết là của giòng họ TÔ Tử?

TÔ Tử Kiệt bật dậy như trong người hắn có gắn sẵn lò so:

- Phàn lão có nhớ trang thứ mười ba của Càn Khôn Yếu Quyết có ấn một triện to bằng bàn tay đứa bé không?

Phàn Huệ Chi quá nhớ nhưng cứ giả vờ:

- Không, làm gì có ấn triện?

- Lão hãy giở trang ấy ra, con triện áp bốn chữ cổ triện đời Hán viết rằng 'tử Chiêm ấn ký" Tử Chiêm không phải là thủy tổ của giòng họ TÔ Tử thì là của ai?

Phàn Huệ Chi đuối lý lắm rồi nhưng vẫn cố cưỡng:

- ấn triện đâu phải vật chứng minh? Ta không nhớ Càn Khôn Yếu Quyết trang mười ba có ấn triện ấy không, nhưng cứ cho là có đi nữa cũng không có giá trị gì.

TÔ Tử Kiệt áp sát người lão, cước pháp của hắn chờn vờn trước mặt Ở tư thế tiếp tục tấn công:

- Lão già này ngoan cố lắm! Các huynh đệ hãy bắt lão phải đưa bảo vật mau!

Mấy tiếng 'leng keng" liên tục vang lên. Một tên sử dụng thiết trượng, treo chung quanh trên đỉnh thiết trượng một dãy vòng kim loại nhảy xổ tới đánh liên hoàn ba chiêu ngang thân lão. Kiếm của Phàn Huệ Chi đụng vào thiết trượng khiến hàng loạt dãy vòng kim loại ngân nga như tiếng chuông.

Kình lực của tên này rất mạnh mẽ chấn động cả đến nội tạng Phàn Huệ Chi, người lão rung động mạnh đến phải thối lui mấy bước mới đứng vững.

Vừa lúc ấy song chùy của Quách Nhan Ngọc đã quạt tới giải vây cho sư phụ. Lần này họ Quách đã Ở tư thế phòng bị trước nên thế chùy đi rất dũng mãnh trầm trọng. TÔ Tử Kiệt dường như không thèm để ý tới, cước pháp hắn vẫn điềm nhiên đá vào thượng diện Phàn Huệ Chi còn chưởng công đập liền xuống giữa hai chùy của Quách Nhan Ngọc vừa đánh tới.

Một tiếng 'bùng" trầm uất như tiếng sấm sét bị nén. Hai quả chùy nặng nề trong tay Quách Nhan Ngọc bật lên dội ngược về phía người cầm trúng ngay đỉnh đầu họ Quách. Kình lực dữ dội quá khiến Quách Nhan Ngọc vỡ toang đầu ngã xuống chết tức thì.

Phàn Huệ Chi bị chấn thương nội tạng vừa lùi lại đã chứng kiến liền cái chết của đồ đệ, lão tái xanh mặt:

- Các hạ... các hạ hạ thủ độc địa quá! Phen này... phen này lão gia quyết rửa nhục cho Tam Dương tiêu cục.

Phàn Huệ Chi đã lọt vào giữa vòng vây của đám người lạ, nhìn quanh các võ sĩ thủ hạ của mình, Phàn Huệ Chi càng tuyệt vọng vì bản lãnh của chúng bị áp đảo một cách thảm hại, đến lúc này thì đứa gãy tay, đứa thì vỡ đầu, một nửa thì tử thương còn một nửa vội vàng thoát thân chạy mất cố bảo toàn mạng sống. Chiến trường sau cái chết của Quách Nhan Ngọc hầu như chỉ còn trơ trọi một mình Phàn Huệ Chi.

Lão đại tiêu đầu cũng nao núng lắm rồi. Lão nắm cứng ngọn tiêu kỳ với ba vạch quẻ 'càn" cố dơ lên cao:

- Tam Dương tiêu cục chưa hề gây oán cừu với chư vị, hôm nay sao nỡ hại nhau đến mức này?

Hình như có giọng cười the thé của Mậu Quán Hoa:

- Hừ! Phàn Huệ Chi! Oán cừu chính do nội tổ của lão huynh cướp đoạt Càn Khôn Yếu Quyết của Vương tộc TÔ Tử, chúng ta chỉ yêu cầu vật hoàn cho cố chủ chứ có ý gì giết mạng lão đâu!

Phàn Huệ Chi thở hổn hển:

- Bất luận ra sao, lão quyết không trả Càn Khôn Yếu Quyết.

Một giọng cười ghê rợn:

- Thì hãy đổi bằng mạng sống của ngươi!

Mậu Quán Hoa đe dọa bằng một giọngnghiêmtrọng hơn:

- Lão huynh nên nhớ giòng họ Phàn chỉ còn lão và Phàn Nhất Chi đang Ở Yên Kinh là độc nhất. Thủ hạ TÔ Tử Vương đã đến Yên Kinh trong ngày nay tiêu diệt nốt Phàn Nhất Chi rồi, không lẽ lão huynh đành tuyệt tự ư?

Phàn Huệ Chi rống lên:

- Cẩu tặc! Bọn bây nỡ hạ độc thủ với đứa con trẻ dại của lão ư?

Một tiếng cười lạnh lùng khác:

- Phàn Nhất Chi đã mười bảy tuổi sao gọi là trẻ dại?

Một tên khác nữa nói:

- Dinh cơ Tam Dương tiêu cục ngày mai chỉ còn là đống tro vụn, lão tiếc làm gì cái Càn Khôn Yếu Quyết Vô dụng đối với lão?

Hắn gọi là 'Vô dụng" cũng có lẽ đúng, vì mặc dù được thân phụ để lại cho Càn Khôn Yếu Quyết mấy chục năm nhưng Phàn Huệ Chi đâu có đọc được một chữ nào trong ấy, vì toàn bộ 'yếu quyết" được viết bằng một thứ chữ ngoằn ngoèo của nước Thiên Trúc (tức nước ấn ÐỘ ngày nay) mà cả đời lão không đọc hiểu một chữ. Nhưng lẽ nào lão lại đê hèn đến độ giao nạp yếu quyết gia truyền cho người khác khi lão còn nhớ như in trước giờ lâm chung thân phụ lão ân cần trao yếu quyết cho lão dặn rằng: „đây là gia bảo nhà ta, con có thể chết chứ không được trao cho ai khác. Hãy cho con của con qua Thiên Trúc tìm Ðảo Vũ chân nhân càng sớm càng tốt." Di ngôn của thân phụ, Phàn Huệ Chi mới thực hiện được một nửa đầu là chưa hề trao Càn Khôn Yếu Quyết cho ai, còn nửa sau „cho Phàn Nhất Chi qua Thiên Trúc tìm Ðảo Vũ chân nhân" lão chưa thực hiện được vì Phàn Nhất Chi chưa tới tuổi 'gia quan" (tuổi gia quan nghĩa là khoảng hai mươi tuổi) lão chưa nỡ cho con vào chốn giang hồ.

Không ngờ sự việc biến đổi, đêm nay lão bị bọn ác đồ này bức bách đã đến bước đường cùng.

Lão vũ lộng song kiếm như rồng bay gió cuốn, mắt ngân ngấn lệ:

- ác đồ! Lão thà chết chứ không trao Càn Khôn Yếu Quyết cho ai cả!

Một tiếng gầm lên, hình như đó là giọng nói khô cứng của tên Xú tử:

- Không muốn cũng không được! Chư huynh đệ! Hãy phanh thây lão già ra xem gan lão lớn bao nhiêu?

Mãnh hổ nan địch quần hồ. Ðêm ấy Phàn Huệ Chi bị bọn mười tên ác tặc phanh thây cùng với đồ đệ là Quách Nhan Ngọc và các võ sĩ tại núi rừng Giang Nam.

Chỉ có một thủ hạ duy nhất sống sót, hắn chạy đêm ngày về Yên Kinh.

Một tuần sau, hắn đến Yên Kinh chỉ kịp chứng kiến người ta thu dọn đống tro tàn của dinh cơ Tam Dương tiêu cục, công tử Phàn Nhất Chi mất tích không để lại dấu vết.

***

Hôm ấy Phàn Nhất Chi đang ngồi đọc sách trong thư phòng.

Cửa sổ phòng chàng nhìn ra ngoài tấm bình phong lớn trước cửa nhà nên mọi khách thường ra vào chàng đều trông rõ mồn một.

Trời mới hửng sáng, khoảng giờ dần, chàng thấy có một tráng sĩ lưng giắt nhuyễn tiên bước vào lớn giọng:

- Xin được gặp Phàn công tử.

Phàn Nhất Chi hơi kinh ngạc vì trong đám bằng hữu chàng giao thiệp Ở kinh đô chưa bao giờ chàng gặp người này. Còn nếu khách đến nhà chàng để nhờ bảo tiêu thì tại sao không tìm thân phụ chàng là tổng tiêu đầu mà tìm chàng làm chi.

Chàng nghe một tên gia nhân lên tiếng:

- công tử còn đang Ở tẩm phòng, khách quan tìm có việc chi?

Khách lạ cười mỉm:

- Ta muốn nhờ bảo tiêu xuống miền Dương Tử.

Gia nhân đáp:

- Rất tiếc, việc bảo tiêu do chủ nhân quyết định chứ đâu do công tử.

Tráng sĩ vẫn cười:

- Nhưng chủ nhân tổng tiêu đầu vắng nhà, công tử không tạm thay quyền được ư?

- Công tử chưa tham dự việc bảo tiêu. Mời khách quan tháng sau trở lại.

Tráng sĩ cười nhạt:

- Tháng sau ư? Biết tổng tiêu đầu còn có trở về không mà chờ đợi?

Tên gia nhân nghe giọng tráng sĩ hơi lạ nên hỏi vặn lại:

- Khách quan nói vậy là có ý gì? Tại sao biết tổng tiêu đầu không trở về?

Tráng sĩ vào một bước:

- Nhưng ta không cần gặp tổng tiêu đầu. Ta muốn gặp Phàn công tử thôi.

Gia nhân cản ngang lối đi dang rộng hai tay:

- xin khách quan cho biết lý do để tiểu nhân vào bẩm báo.

Tráng sĩ cung quyền gạt phăng tay gia nhân ra bước sấn tới:

- Ta chỉ nói lý do cho Phàn công tử thôi. Tránh ra.

Gia nhân hét lớn:

- Ðừng ngang ngược. Tiểu nhân...

Gã kia chưa dứt câu đã bị tráng sĩ điểm trúng Ma Huyệt đổ xuống như cây thịt Phàn Nhất Chi nhìn thấy rõ mọi diễn biến. Chàng vòng ra cửa chính:

- Khách quan cần gì phải ra tay nặng với gia nhân của ta thế? Phàn Nhất Chi đây.

Tên tráng sĩ đã vào gần tới phòng trong thì đụng mặt Phàn Nhất Chi, hắn dừng lại đưa ra một khuôn vải nhỏ bàng hai bàn tay:

- Xin mời công tử!

Chàng nhìn khuôn vải. Trên ấy có in hình một quẻ 'càn" nằm nghiêng đè lên một chữ chương" viết ám nổi lờ mờ. ÐÓ là mật tín của cha chàng.

Chàng kinh ngạc:

- Cha ta cho kêu à? CÓ việc gì?

- công tử cứ theo ta rồi sẽ biết.

- Thân phụ ta trên đường bảo tiêu về Giang Nam đâu có mặt Ở Yên Kinh này mà đến gặp?

Tráng sĩ cười bí hiểm:

- Ðúng là tổng tiêu đầu trên đường đi Giang Nam nhưng đã sớm quay về rồi. Người đang gặp rắc rối nhỏ muốn gặp công tử.

Phàn Nhất Chi cứng cỏi:

- Nếu khách quan không nói rõ sự việc ta không đi đâu hết.

Tráng sĩ có vẻ hơi ngần ngừ một chút rồi nhẹ nhàng đưa cho chàng một mảnh giấy nhỏ. Mảnh giấy ấy viết mấy giòng cuồng thảo: 'hãy đến với ta ngay. Nhớ mang theo Càn Khôn Yếu Quyết. Ta đợi con." Phàn Nhất Chi cười ha hả:

- Khách quan đùa dai thật. Thân phụ ta có bao giờ cho ta biết Càn Khôn Yếu Quyết cất giữ nơi nào mà đòi ta mang theo?

Tráng sĩ hơi sững người:

- Công tử... công tử... mới thực là người đùa dai. Chính tay thân phụ công tử viết mấy hàng chữ này, sao bảo là không biết?

Phàn Nhất Chi mỉa mai:

- Chư vị là ai? Chắc đang có âm mưu gì? Xin cứ nói thật dễ bàn luận với nhau hơn. Xin báo để khách quan biết: thân phụ ta vẫn uất hận vì suốt đời chưa học được chữ, làm sao có thể viết cho ta mấy giòng chữ cuồng thảo rất đẹp như thế này được?

Lần này tráng sĩ thực sự ngây người lúng túng:

- Phàn... Phàn... tổng tiêu đầu mà lại không biết chữ ư?

Phàn Nhất Chi cười rất sảng khoái:

- ấy là điều mà võ lâm giang hồ không bao giờ ngờ tới mà thân phụ ta cũng dấu rất kỹ. Suốt đời người rất mặc cảm vì điều này, người cố sức dấu rất kỹ, không dám cho ai biết. Hôm nay không ngờ gia gia ta lại... đột nhiên viết được chữ thì buồn cười thật.

Khách lạ biết mình bị hớ, y 'hừm" một miếng vất miếng giấy xuống đất, nhuyễn tiên nhảy vào tay từ lúc nào quét một vòng quanh thân chàng. Phàn Nhất Chi lùi lại lưng đụng bức vách ngăn cách phòng trong và phòng ngoài, miện ghét lên:

- Gian tặc! Dám vào trong Tam Dương tiêu cục làm loạn ư?

có lẽ tráng sĩ không còn gì phải cần dấu diềm nữa, y quay nhuyễn tiên lên vòng lại tiếp tục tấn công:

- Tam Dương tiêu cục là cái quái gì mà ta không dám vào?

Tiếng ồn ào Ở khách sảnh kéo đám gia nhân đông đảo chạy đến. Trong chốc lát khách sảnh đã đen kín những người, nhưng tên tráng sĩ không có vẻ gì tỏ ra lúng túng, nhuyễn tiên vẫn áp sát buộc Phàn Nhất Chi phải nhảy vọt vào gian phòng trong. Tráng sĩ đuổi theo liền:

- Tiểu tử họ Phàn! Vương Gia TÔ Tử có lệnh đòi đến ngay, hãy tuân lệnh kẻo không toàn mạng đó!

Phàn Nhất Chi xưa nay là một công tử được cha nuông chiều, tuy có biết chút ít võ nghệ nhưng chỉ đủ hộ thân đối với bọn trộm vặt, chứ với tiên pháp lồng lộng như tráng sĩ này, chàng không có đường nào tránh né, liên tiếp chàng luống cuống quanh quẩn trong vòng vây của nhuyễn tiên, cuối cùng chàng bị nhuyễn tiên, đập như trời giáng vào ngay huyệt Bách Hội ngã ra bất tỉnh.

Bọn gia nhân tràn vào phòng nhưng cũng không làm gì được tráng sĩ có bản lãnh cao cường hơn chúng.

Vừa lúc ấy đồng đảng của tên tráng sĩ tràn vào lục soát Tam Dương tiêu cục chúng lật xới từng viên gạch, phá vỡ từng mảng tường và cuối cùng phóng lửa đốt tòa dinh cơ đồ sộ của nhà họ Phàn.
Bình Luận (0)
Comment