Cái Bang Thập Ác

Chương 13

Phàn Nhất Chi vừa thoát ra ngoài cửa thung đã đụng đầu ngay với Ngọc Cơ đang chăm chú tiến lại. Nàng kinh ngạc khi nhìn thấy chàng đã Ở bên ngoài thung:

- ủa! Sao ca ca ra khỏi thung được? Bọn vệ sĩ đâu cả rồi?

Chàng xoay người chỉ vào bên trong thung:

- Bọn họ đã vâng lệnh Vi đường chủ vào bên trong thung rồi.

Ngọc Cơ mở to mắt:

- CÓ cả đường chủ Vi Thiếu Minh trong thung đó sao? Tôi... tôi... đang cần gặp đường chủ đây.

- CÓ việc gì cô nương cho tôi nghe với được chăng?

Ngọc Cơ thở dài:

- Cũng chăng ngại gì, Ở Lạc Dương bọn chi phái của Khất Cái Tinh Tú bang gửi thiếp mời đường chủ đến để luận kiếm phân ngôi cao thấp trên giang hồ.Nàng vọtlêntrước:

- Ðể tôi vào thung trao thiếp mời cho đường chủ rồi ra gặp ca ca sau. Ca ca chờ tôi nhé.

Nàng nói xong là rảo bước đi liền.

Ngọc Cơ vừa khuất bóng đã có một đại hán xuất hiện chân đường Phàn Nhất Chi. Gã cầm một thương dài mặt mày hung ác. Thấy chàng gã hỏi liền:

- Tiểu tử định đi đâu? CÓ tín chỉ của đường chủ không?

Chàng đáp:

- Xin huynh đài cho tại hạ xuống núi.

Ðại hán ấn mũi thương tới vụt một cái.

Phàn Nhất Chi dùng thế Ðồng Tử Bái Quan âm đánh mạnh vào cườm tay của gã, nhưng gã đã chuyển thế, chân hơi quỳ xuống trầm ngọn thương xuống theo đồng thời cước hữu đá luôn xéo lên mặt chàng. Không đợi cước tới gần chàng vươn tay ra đánh luôn đòn Ðồng Tử Hiến Trà vào huyệt Ðan Ðiền đồng thời tay tả thộp luôn xuống xương tỳ bà trên vai gã bẻ mạnh. Gã rú lên buông trường thương ra:

- ôi! Tiểu tử định trốn thoát hả?

Tiếng rống của gã đại hán làm chấn động cả hang núi. Ba bốn đại hán nữa xuất hiện với những màu áo xanh, đỏ, vàng, tím khác hắn nhau. Tên mặc áo đỏ có vẻ thủ lãnh bọn này gườm gườm nhìn chàng rồi kêu lên:

- A! Tên tiểu tử tội nhân đây mà! Sao không Ở trong Tiêm Ðầu Thung mà lại ra đây?

Chỉ thấy phất phới vạt áo đỏ, gã đã đứng sát cạnh chàng. Thủ pháp của gã xuất chiêu thật mau chộp vào xương tỳ bà của chàng. Phàn Nhất Chi xoay người tránh cái chộp chớp nhoáng của gã rồi cười gằn:

- Chư vị anh hùng! Phàn mỗ tôi bị nhốt trong Tiêm Ðầu Thung đã qua hai con trăng có lẽ cũng đủ rồi. Nay xin chư vị anh hùng cho mỗ xuống núi đi thôi Một tên áo vàng gằn giọng:

- Tiểu tử nói dễ nghe quá! Muốn xuống núi phải có tín lệnh của Vi đường chủ hoặc phó đường chủ đây!

Gã chỉ tên áo đỏ. Thì ra tên này là Y Quật Nhai, phó đường chủ Hồng ÐÔ môn, nhân vật số hai trên núi này sau Vi Thiếu Minh.

Hồng y phó đường chủ không nói không rằng chỉ đứng yên cười khục khắc trong miệng. Ðột nhiên gã thấp thoáng bay tới vạt tay áo quét một chưởng qua đầu Phàn Nhất Chi. Ðợi chàng thụp đầu xuống tránh, gã lập tâm sẵn quay ngoắt tay áo lại chụp luôn xuống. Mùi vải áo của gã chưa tới gần mà đã thơm nồng nặc khiến chàng hơi khó chịu. Chàng vận dụng Dực Tý Công dang hai tay rộng ra bế luôn các huyệt đạo mặc cho tay áo của Y Quật Nhai phủ xuống mặt. Y Quật Nhai cười khẩy với bọn thủ hạ:

- Trúng Tĩnh Hồng Hương của ta chỉ còn nước bán thân bất toại.

Gã vừa nói tới đó thì người Phàn Nhất Chi đã vươn tới, hai cánh tay như hai thanh sắt nguội cong thành gọng kìm đánh vào hai tử huyệt hai bên yết hầu gã. Gã tái mặt kêu "ối chà" lên hai tiếng, thân ảnh rung động thối lui ba bước để tránh công thế của chàng. Tuy thân ảnh của gã đã nhanh nhưng cũng không nhanh bằng chiêu xuất của chàng. Ngón giữa tay hữu chàng chạm tới huyệt Nhân Nghinh của gã ấn mạnh vào. Gã la lên:

- ôi chà!

Người lảo đảo nghiêng về phía trái, mặt xám ngoét. Nhân gã họ Y chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Phàn Nhất Chi nhảy tới sát sau lưng gã, hữu chưởng đè lên huyệt Phong Trì nói bằng giọng trầm trọng:

- Phó đường chủ hãy ra lệnh cho thủ hạ để tại hạ xuống núi, bằng không hữu chưởng tại hạ đập mạnh, phó đường chủ nát sọ luôn đó.

Da mặt gã phó đường chủ trắng bạch như tờ giấy, gã bị khống chế một cách bất ngờ chớp nhoáng quá nên không tài nào xoay đờ kịp. Suốt đời tung hoành trên chốn giang hồ chưa bao giờ gã bị lâm vào tình thế chết người như thế này. Gã run giọng:

- Ngươi... ngươi... dùng võ công gì lạ lùng thế? Phải chăng... phải chăng... là VÔ ảnh Chân Lạc của Hoàng Hạc phái?

Phàn Nhất Chi vẫn đặt hữu chưởng tại huyệt Phong Trì của gã, chậm rãi trả lời:

- Không phải chỉ có vùng Hoa Hạ mới có võ công lạ lùng đâu. ÐÓ là Dực Tý công của họ Trần Ở đất Lưỡng Quảng đó.

- Dực Tý Công à? Hà hà. Ta chưa nghe đến võ công này bao giờ nên chưa tâm phục. Hãy thử lại xem sao.

Nói chưa dứt câu, bỗng nhiên cái đầu tròn như sọ khỉ của gã thụt xuống cổ áo biến mất khiến hữu chưởng của chàng đặt vào khoảng không. Gã phó đường chủ cười the thé trong lòng áo bào rộng thùng thình lăn ra xa. Gã đứng thăng dậy và cái đầu lại nhô lên như cũ. Gã cười lớn:

- Tiểu tử đã thấy võ công ma thuật của ta chưa? Bây giờ hãy thử xem uy lực Dực Tý Công đến đâu!

Gã bắn người lên cao hơn trượng, thân quay vù vù trên không rồi đánh xuống một chưởng như trời giáng vào huyệt Thiên Linh Cái của chàng.

Phàn Nhất Chi đã lui ba bộ để chưởng đánh xuống đất kêu "ầm" một tiếng lớn bụi cát bay mù mịt. Vừa lúc ấy mấy tên thủ hạ kêu lên xao động:

- Ðường chủ Vi Thiếu Minh thọ tử trong Tiêm Ðầu Thung rồi.

Câu nói ấy khiến Y Quật Nhai giật mình dừng tay, gã trợn trừng đôi mắt lồi:

- Ai đã nói Vi đường chủ thọ tử?

Ngọc Cơ đi tới, nàng cũng không giữ nổi bình tĩnh, giọng run bắn:

- Chính mắt tiểu muội trông thấy xác Vi đường chủ dưới chân một thạch nham trong Tiêm Ðầu Thung, thân thể của y đã nát bấy, chỉ còn gương mặt là vẫn chưa hết kinh hoàng.

Gã phó đường chủ lạc giọng:

- Thế ư? Ai sát thương được Vi đường chủ trong Tiêm Ðầu Thung?

Ngọc Cơ lắc đầu:

- việc này tiểu muội đành chịu. Hôm nay tiểu muội tìm đường chủ đưa thiếp mời của bọn Khất Cái Tinh Tú bang rồi gặp xác người...

Nàng vẫn còn cầm trong tay một tấm thiếp đỏ. Y Quật Nhai đôi mắt đỏ nhừ giơ tay giật lấy tấm thiếp liền. Gã đọc lướt qua chớp nhoáng rồi thở dài:

- Hừ! Bọn Khất Cái Tinh Tú bang mời đích danh đường chủ tới hội kiến.

Nếu không đi e rằng Hồng ÐÔ môn ta chết nhát. Nhưng... nhưng... nay đường chủ đại huynh thọ tử rồi ta biết làm sao?

Y Quật Nhai nhét tờ thiếp vào ống tay áo, gã lẩm bẩm:

- Chuyện phó hội với Khất Cái Tinh Tú bang ta sẽ tính sau, hôm nay hãy giải thoát cho tên tiểu tử này đã.

Ngọc Cơ quay sang nhìn Phàn Nhất Chi, nàng ấp úng:

- Ðại huynh! Tiểu tử này do chị em tiểu muội trói giải lên núi, nay xin cho tiểu muội được xừ trí.

Y Quật Nhai lắc đầu:

- võ công của tiểu tử lợi hại lắm, làm sao tiểu muội đối phó được?

Ngọc Cơ không chịu:

- Cần gì phải dối phó bằng võ công? Ðại huynh cứ giao cho tiểu muội xem tiểu tử có thoát khỏi vùng này được không?

Y Quật Nhai có vẻ cũng hơi xiêu lòng vì lập luận của mỹ nhân, vả lại dù sao Phàn Nhất Chi cũng là cừu nhân đã giết chết thân phụ của chị em nàng.

Gã miễn cưỡng:

- Ta bận nhiều việc của môn phái quá, đường chủ đại huynh thọ tử lúc này để lại cho ta nhiều mối lo... Thôi được! Tiểu muội cứ dắt tiểu tử về mà quyết định khi nào giải thoát hắn xong nhớ báo cho ta để ta uống chén rượn mừng.

Y Quật Nhai quay sang chàng:

- Tiểu tử hãy theo Ngọc Cơ cô nương đây.

Chàng cười khẩy:

- Phàn mỗ không phải là người của Hồng ÐÔ môn, việc gì phải nghe theo lệnh của ai?

Y Quật Nhai quát lên:

- Tiểu tử gớm thật!

Rút phăng cây búa lớn trong dây lưng ra chém liền. Lưỡi búa lạ lùng là cả hai mặt đều là lưỡi bén như nước quay vùn vụt trước mặt chàng toát ra khí lạnh kinh người. Ngọc Cơ thấy phó đường chủ thi triển Hàn Phủ Lộng Môn thì sợ quá nàng dục Phàn Nhất Chi bằng giọng ái ngại:

- Phàn huynh! Hãy tuân lệnh phó đường chủ đi thôi. Huynh không sống nổi với võ công của phó đường chủ đâu.

Mặt nàng có vẻ quan tâm đến an nguy của chàng thật sự, chàng bật cười:

- Ngọc cô nương chớ lo! Tôi có xuống địa ngục cũng không chịu để cho ai sai kiến.

Chàng bước xéo một bước xuống bằng tấn chuyển nội lực xô ra một chưởng nhằm ngay lưỡi bén của lưỡi búa đánh tới. Y Quật Nhai mừng thầm vì gã tưởng phen này ít nhất đối phương cũng bị lưỡi búa tiện đứt hai bàn tay. Nhưng khi song chưởng của chàng đụng vào lưỡi búa thì chỉ nghe mấy tiếng "rét rét" rợn người nổi lên. Chăng những tay chàng không bị tiện đứt mà trái lại, hổ khẩu của Y Quật Nhai rung lên bần bật. Gã có vẻ hoảng hốt và sợ mất mặt với đám thủ hạ nên vội vàng quát lên:

- Bọn bay vào Tiêm Ðầu Thung mang di thể của đường chủ đại huynh về chính điện cho ta.

Mấy tên thủ hạ chạy đi liền.Y Quật Nhai nhấc búa lên, gã thận trọng múa một bài búa có chiêu pháp rắc rối hòng áp đảo tinh thần đối phương. Thấy Phàn Nhất Chi vẻ mặt vẫn lạnh băng, gã nhảy phăng tới, tay hữu vẫn còn cầm búa, tay tả tung ra một đám mây mù.

Phàn Nhất Chi định vọt thân lên thoát ra khỏi đám mây mù ấy nhưng không kịp nữa. Chàng chỉ kịp nghe đâu đó loáng thoáng tiếng gọi thất thanh của Ngọc Cơ:

- Ðại huynh, tiểu tử hôn mê rồi. Ðừng hạ thủ vội!

Phàn Nhất Chi mơ màng tỉnh thức trên một mặt gỗ cứng, đầu óc chàng vẫn còn ê ẩm vì chất mê từ hôm qua nhưng đã bắt đầu tỉnh táo. Vật đập vào mắt chàng đầu tiên là bức tranh thủy mặc phóng túng treo trên vách nhà trông rất quen thuộc. Trong nhà, ngoài bức tranh treo dài tận nóc xuống sân không còn gì cả.

Nhìn nét bút thủy mặc tài hoa, chàng nhận ra một nét quen thuộc rất gần.

Chàng tập trưng nhãn lực cố đọc dấu con triện vuông đóng dỏ chói phía tả trên bức tranh có mấy chữ Tử Chiêm quang lãm. Chàng giật mình: Ồ! Bức tranh trong tư thất này của TÔ Tử Kiệt. Không hiểu hai chị em Ngọc Thể, Ngọc Cơ này có quan hệ thế nào với Tử Chiêm viện mà lại có tranh trong cái "viện" quỷ quái ấy.

Phàn Nhất Chi khẽ chống tay ngồi dậy, ngoài sân đã có tiếng cười lanh lãnh vọng vào:

- A! Phàn huynh đã tỉnh rồi ư?

Rồi Ngọc Cơ xinh đẹp uyển chuyển bước vào. Chàng hỏi liền:

- Tại hạ hôn mê có lâu không vậy cô nương?

- Chỉ hơn một ngày thôi. Mà Phàn huynh may mắn lắm đấy nhé, gặp ngay lúc Vi đường chủ thọ tử Ở Tiêm Ðầu Thung nên phó đường chủ bận rộn.

Bình thường họ Y chưa tha chết cho ai hơn mình cả.

- Chắc nhờ có lời của cô nương xin giùm?

Ngọc Cơ cười khanh khách:

- Lúc tôi vào Tiêm Ðầu Thung gặp xác chết của Vi đường chủ gần bên xác chết của một lão già lạ mặt. Không biết lão già nào vậy, Phàn huynh nhỉ?

Chàng cố nén một tiếng thở dài, đánh trống lãng:

- Quả là tại hạ may mắn thật. Cái chết bất ngờ của Vi đường chủ lại là cái may của tại hạ. Hà! Té ra bây giờ tại hạ là người thọ ơn cứu tử của cô nương sao?

Ngọc Cơ vân cười khanh khách:

- Phàn huynh lầm rồi. Tôi chỉ xin với phó đường chủ mang huynh về cai quản thôi Khi Phàn huynh khỏe mạnh và Y phó đường chủ bớt bận rộn tôi phải giao trả cho Y phó đường chủ liền. Ðể ngày mai chị Ngọc Thể về ta sẽ tính - Ngọc Thể cô nương đi đâu vậy?

- Tỷ tỷ về Yên Kinh thăm đại tỷ là Lâm phu nhân ấy mà!

- Lâm phu nhân Tử Chiêm viện à? Không lẽ Lâm phu nhân còn trẻ tuổi mà lại là đại tỷ của nhị vị cô nương?

- Ðúng vậy! Vì Lâm Tiểu Nương là giòng chính thất còn chúng tôi là giòngthứ thất.

Ðột ngột Phàn Nhất Chi hỏi:

- Còn Tuệ cô nương đâu mất rồi?

Ngọc Cơ sa sầm nét mặt:

- Phàn huynh quan tâm tới Tuệ cô nương quá nhỉ? Tuệ cô nương đã được chị em tôi gởi tới nhà một tiều phu gần đây vì chăm sóc cho một người bệnh tốn nhiều công phu quá.

Nhìn ánh mắt của Ngọc Cơ, chàng hơi vững bụng vì biết tiểu cô nương này không nói dối chàng.

Chợt Ở ngoài có tiếng xe ngựa chạy lóc cóc càng lúc càng gần. Ngọc Cơ mừng rỡ:

- Tỷ tỷ đã về rồi đó!

Xe ngựa cũng vừa vào tới khuôn viên nhà. Ngọc Thể vẫn xấu xí ma chê quỷ hờn nhảy vội xuống xe là nhăn nhó liền:

- Cái con bé Ngọc Cơ này đã dặn ra ngoài cửa rừng đón ta mà đợi mãi sao chăng thấy mặt mũi đâu vậy?

Ngọc Cơ tươi cười vuốt ve chị:

- Tỷ tỷ không biết hôm nay trên núi bận tối mắt vì lễ động quan của Vi đường chủ sao?

- Chôn mất rồi à?

Nghe câu hỏi cụt ngủn của chị, Ngọc Cơ ngạc nhiên:

- Em đã báo tin với tỷ tỷ, đường chủ thọ tử trong Tiêm Ðầu Thung rồi mà!

Ngọc thể quay sang Phàn Nhất Chi:

-Tiểu tử này tỉnh dậy rồi! Ta dẫn độ lên núi cho Y phó đường chủ thôi chứ!

Nàng nhảy xuống xe ngựa đi vào nhà nhìn chàng:

- Tiểu tử sửa soạn lên núi!

Ngọc Cơ chần chừ:

- Tỷ tỷ hãy để y tĩnh dưỡng vài ngày...

Ngọc Thể gắt với em:

- Chị không muốn ai cãi lời chị. Hãy đi mau!

Nàng ta nhăn nhó cặp lông mày rồi vươn tay ra nắm cổ tay Phàn Nhất Chi. Chàng để yên cho nàng nắm lấy. Ðột nhiên Ngọc Thể rú lên kinh ngạc:

- Ồ! Sao tay tiểu tử nóng như hòn than vậy?

Nàng không biết chuyện thời gian bị nhốt trong Tiêm Ðầu Thung chàng đã luyện được Dực Tý Công nên có thể điều vận chân khí nóng hay lạnh tùy ý Ngọc Thể cau có:

- Tiểu tử giở trò ma gì thế này? Thôi lên đường!

Bấy giờ Phàn Nhất Chi mới nói:

- Tại hạ chỉ muốn về Yên Kinh với Tuệ cô nương, xin nhị vị cô nương thứ lỗi Chàng tung thân ra cửa, nhảy lên xe ngựa bỏ trống của Ngọc Thể chuẩn bị ra roi.

Ngọc Thể không chịu kém, nàng tuốt trường kiếm nhảy theo liền:

- Tiểu tử dừng lại!

Kiếm nàng phạt ngay xuống tay cầm cương của chàng, chàng lật bàn tay nắm lấy lưỡi kiếm sắc mặc cho Ngọc Thể tròn mắt kinh ngạc, tay kia chàng ra roi.

Chiếc xe ngựa lăn bánh rời sân nhà. Nhìn Ngọc Cơ ngơ ngác trông theo, Ngọc Thể quát:

- Con bé kia! CÓ truy cản cho ta không?

Ngọc Cơ như tỉnh thức, nàng phi thân vọt theo xe ra chân ngay trước mũi ngựa, mặt ủ rũ:

- Phàn huynh! Nếu huynh bỏ đi lúc này trách nhiệm tất cả thuộc về tôi...

Nàng ấp úng mãi không tìm được lời nói.

Lúc ấy dưới chân núi cũng chạy xuống ba gã áo vàng, thân pháp phấp phới trong nắng. Một gã cầm song đao lóng lánh dơ cả hai tay giữa đường:

- Phó đường chủ có lệnh gọi nhị vị cô nương và tội nhân!

Ngọc Thể nói luôn:

- Tội nhân tiểu tử định trốn thoát. Khắc ca hãy gọi anh em bắt nó lại.

Tên được gọi là Khắc ca cười gằn:

- Chốn này là giang sơn của Hồng ÐÔ môn, tiểu tử định cãi lệnh ư?

Gã phóng luôn lên mình ngựa chặt hết mấy sợi dây cương rời ra khỏi xe.

Sợ gã trong cơn điên cuồng có thể giết luôn cả ngựa, Phàn Nhất Chi xuất Dực Tý Công đánh hữu chưởng chàng thăng vào lưỡi đao. Khắc Minh hất đao lên theo đà chưởng đi đồng thời đao tay tả chém quặt ngược trở lại vào mặt chàng.

Phàn Nhất Chi để yên cho đao tả của gã chém tới sát rồi mới co tay tả lên gạt phăng ra. Thế là cùng một lúc hai tay đao đều trúng Phàn Nhất Chi kêu lên hai tiếng "cốp cốp" rồi rời tuột khỏi tay gã văng xuống đất. Gã kinh dị đến trợn trừng hai mắt:

- Tay tiểu tử bằng sắt à? Ðệ đệ! Vây bắt lấy tên này cho ta.

Hai gã áo vàng khác cũng xông lại dưới chân xe ngựa. Ngọc Thể quát mộtlầnnữa:

- Tiểu tử có xuống xe ngay không?

Bốn người, hai nam, hai nữ vây Phàn Nhất Chi vào giữa. Cả bốn đều cầm những vũ khí sáng lấp lánh còn chàng chưa rút kiếm. Chàng chậm rãi bước xuống xe:

- Tại hạ không có ý tỷ thí võ công với chư vị, nhưng nếu bắt buộc thì...

Chàng cười gằn một tiếng tay vươn ra đánh liên tiếp hai chưởng cực mạnh về phía hai gã áo xanh. Song chưởng của chàng đánh ra mau như chớp lóe khiến hai gã Hồng ÐÔ môn không biết đường nào tránh. Chỉ nghe hai tiếng "ầm" dữ dội, cùng với bụi cát mù mịt hai thân thể bị nhấc bổng lên quăng ra xa đến ba bốn trượng. Hai gã áo xanh thổ máu tươi nằm bất động.

Ngọc thể trợn mắt:

- Tiểu tử hạ thủ bọn Vệ Mật Cơ của Hồng ÐÔ môn, vào mang Hoạch Thiên Kiếm Vân Pháp ra đây!

Chàng biết đó là tên gọi của cái lưới lợi hại của hai chị em nhà này.

Chàng đưa tay ngăn lại:

- Ngọc Cơ cô nương đừng đi đâu hết. Tôi đánh chết hai tên Vệ Mật Cơ Hồng ÐÔ môn là tôi chịu trách nhiệm. Một chút nữa trên núi báo động, phó đường chủ sẽ xuống ngay thôi mà.

Ngọc Cơ dợm dừng chân nhưng cô chị quát to:

- Ta bảo ngươi có nghe không?

Ngọc Cơ đành miễn cưỡng chạy vào nhà.

Trên núi có ba tiếng chuông lanh lảnh báo động cùng lúc với Ngọc Cơ mang lưới tơ ra. Phàn Nhất Chi nhìn bóng nắng nói to:

- Ðã gần đúng ngọ rời, tại hạ phải đi đây!

Hai chị em Ngọc Thể, Ngọc Cơ thay đổi thân pháp cực kỳ mau lẹ, mỗi người nắm một đầu lưới thấp thoáng chạy qua chạy lại trước mặt Phàn Nhất Chi rồi đột ngột tung lưới ra.

Hai chị em đinh ninh chàng sẽ bị lưới chụp trúng như lần trước, có ngờ đâu bây giờ chàng đã luyện được Dực Tý Công nên võ công đã khác hằn.

Khi lưới tơ chụp trúng vào người chàng, chàng cả cười giơ cả hai tay lên xé rách như bình thường người ta xé những sợi chỉ mục vậy. Chỉ nghe mấy tiếng "toạc" lưới đã bị chàng vất dưới đất. Ngọc Thể là người kinh ngạc hơn hết. Mặt nàng cứ ngẩn ra trông hết sức tức cười, nàng lẩm bẩm:

- Tiểu tử này có thân pháp gì mà xé được lưới của ta?

Nàng nhặt đống lưới rách lên coi. Quả nhiên nó chỉ còn là một đống Vô dụng. Riêng Ngọc Cơ vân bình thản, giọng nàng nhỏ xíu:

- Phàn huynh đã học được kỳ công trong Tiêm Ðầu Thung phải không?

ánh mắt nàng khi nói câu đó rất ấm áp chứ không tỏ ra vẻ kinh ngạc hay oán ghét gì cả.

Khắc Minh lượm song đao tiếp tục múa tít xông vào, gã phấn chấn:

- Trên núi đã báo động, nhị vị cô nương, hãy bắt sống tiểu tử này lập công đầu Thực tâm gã rất sợ Phàn Nhất Chi nhưng trước mặt đồng bọn gã phải nói cứng như vậy để trấn áp nỗi sợ trong lòng.

Ngọc Thể không còn chạy quanh nàng nữa, cô nàng lăm lăm trường kiếm trên tay giọng căm tức:

- Tiểu tử hôm nay phạm thêm nhiều tội nặng với Hồng ÐÔ môn lắm đó!

Liệu hồn!

Hai tiếng "liệu hồn" chưa dứt, trường kiếm đã theo lời phóng xéo tới, mũi kiếm kêu "u ư' như có gắn sáo đâm thăng vào vai chàng. Lúc ấy Phàn Nhất Chi vẫn nhìn vào mắt Ngọc Cơ, để mũi kiếm đâm trúng sớt qua vai. Ngọc Cơ hoảng hốt kêu "ối" lên một tiếng, kiếm đã văng dội trở lại và Ngọc Thể kêu lên:

- Tiểu tử này có thân thể bằng đá chắc?

Song đao của Khắc Minh cũng chém trúng vai chàng dội lên hai tiếng chát chúa. Ðúng là người chàng đã biến thành đá nên đao kiếm không cách nào đâm thủng được.

Trên núi đã vọng lại ba tiếng chiêng nữa.

Bấy giờ từ dưới chân núi đang tỏa ra một đám người mặc y phục ngũ sắc khác nhau. ÐÓ là các chi đường trong Hồng ÐÔ môn.

Nhìn thấy mình đã bị bao vây bởi trừng điệp các hảo thủ Hồng ÐÔ môn nữa, Phàn Nhất Chi hú lên một tiếng dài, người chàng bay vượt lên trên cao để tiếng nói vọng ra lồng lộn:

- Chư vị hảo hán, Phàn mỗ hôm nay bị bức bách đến thế này nên đành dùng Dực Tý Công hầu tiếp chư vị!

Người áo xanh Y Quật Nhai phó đường chủ xuất hiện. Ðã một lần đụng độ nên gã hết sức thận trọng, rút lưỡi búa đồ sộ cầm nơi tay, gã nói luôn:

- Tiểu tử hãy nói rõ Dực Tý Công do ai truyền dạy?

Chàng cười lớn:

- Bình sinh Phàn mỗ chăng hề để ý gì đến võ công. Chỉ vì cái chết thảm thương của gia phụ rồi liên tiếp gặp kỳ duyên Phàn mỗ mới gặp chân sư nhưng rất tiếc không thể nói tên.

Y Quật Nhai đột ngột quay sang Ngọc thể nói bằng giọng gay gắt của kẻ bề trên:

- Nhị vị cô nương không kiềm tỏa được tiểu tử này ư?

Ngọc Thể đang ngơ ngác vì câu trách mắng của phó đường chủ, Y Quật Nhai nhanh như điện đánh tả chưởng vào người nàng. Nàng không ngờ được sự thể nên khi chưởng phong ập tới vẫn chưa hay biết, đến khi nghe một tiếng "ùm" lớn, cả người nàng văng ra xa, lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo trong người. Ngọc Thể ứa ra một vết máu nơi khóe miệng, mặt nàng đã xấu xí nay trắng bệch trông không khác gì một xác chết trôi. Ngọc Cơ chạy tới nâng chị dậy:

- Tỷ tỷ, ồ, đường chủ sao nỡ hạ thủ với tỷ tỷ của tiểu muội?

Lúc ấy Phàn Nhất Chi cũng tới gần, chàng cúi xuống cầm tay Ngọc Thể xem mạch. Mạch còn rất yếu, chàng nói với Ngọc Cơ:

- CÔ nương bị trọng thương rồi, để tôi giúp truyền chân khí.

Không đợi Ngọc Cơ đồng ý hay không, chàng ngồi xuống ấn chỉ vào Du Huyệt của Ngọc Thể.

Y Quật Nhai phủi tay gườm gườm nhìn Phàn Nhất Chi. Thấy chàng dùng chỉ pháp truyền nội lực cho Ngọc Thể, gã lại xoay bộ tung ra luôn hữu chưởng. Chưởng công của gã nói thì chậm nhưng thực sự ra hết sức mau lẹ, bút mực không sao tả được.

Vì đã ngồi bệt dưới đất nên Phàn Nhất Chi khó xoay sở tránh chưởng công của Y Quật Nhai. chàng định vừa truyền nội lực cho Ngọc Thể vừa vận dụng Dực Tý Công lên đỡ chưởng của đối phương thì đã nghe "vờ' một tiếng. Ngọc Cơ nhảy vào giữa đường chưởng của Y Quật Nhai, đỡ dúm chàng, bị trúng chưởng văng ra xa ba trượng, người Ngọc Cơ hơi khuỵu xuống nhưng khi nhìn thấy Y Quật Nhai vung búa lên định chém tiếp Phàn Nhất Chi, nàng lại cố gượng dậy lao tới dùng thân mình che cho chàng.

Lưỡi búa Vô tình của phó đường chủ Y Quật Nhai chém xuống một đường sấm sét xả người Ngọc Cơ làm hai. Cảnh tượng kinh dị và mau lẹ chớp nhoáng khiến chàng cũng ngấn cả người. Chàng ú ớ:

- HỌ Y kia... Hai vị cô nương cũng trong Hồng ÐÔ môn... lẽ nào... lẽ nào...

Y Quật Nhai cười mũi:

- Ngọc Cơ cô nương với tiểu tử có tình ý gì mà cô nương cứ cố tình đỡ dúm ngươi thế?

Nghe câu nói đó của Y Quật Nhai, Phàn Nhất Chi càng nóng mặt, chàng đứng thăng dậy cười khẩy:

- HỌ Y! Ta không định giở sát thủ hôm nay, nhưng đến nước này thì...

Phàn Nhất Chi ngửa mặt lên nhìn trời cười một hồi dài, hai tay chàng dang rộng như thu hết chân lực trong không gian rồi chàng chụm hai bàn tay lại đánh ra một chưởng mười thành công lực.

Y Quật Nhai cũng đang hoang mang vì cái chết của Ngọc Cơ, vội vàng thoái bộ một bước, đưa tả chưởng ra đỡ. Một tiếng "ầm" long trời lỡ đất vang lên cát bụi bay mù mịt. Thân hình của Y Quật Nhai bị nhấc cao bắn ra xa có đến bốn năm trượng. Trước ngực gã một lỗ thủng đẫm máu mở toang hoác. Gã nằm vật giữa đám cát bụi, miệng chỉ còn ngáp được hai cái rồi tắt thở Phàn Nhất Chi bước ba bước đến phía bọn hảo hán Hồng ÐÔ môn, giọng đầy sát khí:

- CÓ vị hảo hán nào muốn thử chưởng công với Phàn mỗ nữa không?

Một tên áo đỏ nhảy ra múa song đao chém vùn vụt qua đầu chàng. Chàng vươn tay chụp luôn lưỡi đao bên hữu của hắn hô lớn:

- Buông đao!

Vừa giật lấy lưỡi đao chàng vừa chém luôn thăng tới nhanh như xé gió.

Lưỡi đao tả của đối phương chưa kịp tới hắn đã bị đao trong tay chàng ghim ngọt vào yết hầu. Hắn rống lên lật ngứa ra sau cho một vòi máu phun lên.

cầm lưỡi đao trên tay, Phàn Nhất Chi như một kẻ đã phát điên nhảy xổ vào đám hảo hán tả xung hữu đột. Vừa chém giết chàng vừa hú trong miệng những tiếng quái dị.

Ðến khi chiều tắt nắng dưới chân chàng đã có mười bốn xác chết nằm lăn lóc ấy là chưa kể hai xác chết của Ngọc Thể và Ngọc Cơ bị Y Quật Nhai sát hại trước đó.

Dừng tay lại nhìn lưỡi đao ướt đẫm những máu, Phàn Nhất Chi rùng mình. Chàng bước một bước lại bên xác Ngọc Thể. Nàng vẫn còn thoi thóp thở Chàng cúi xuống định xốc nàng dậy nhưng nàng thều thào ngăn cản:

- Phàn tiểu tử đừng bận tâm đến ta. Ta... ta... không sống thêm được lâu nữa đâu... Tuệ cô nương đang Ở gần đây, chỗ góc rừng phía tây... vẫn còn...

Nàng ngoẻo đầu sang một bên, đồng tử bất động.

Phàn Nhất Chi dơ con đao lên ngang mặt, ấn nội lực bẻ làm đôi vất xuống đất:

- CÔ nương! Hôm nay vì tôi mà cô nương mệnh vong. Tôi xin thề với hương hồn cô nương, tôi sẽ không bao giờ sử dụng Dực Tý Công nữa cho đến suốt đời tôi.

Phàn Nhất Chi nhảy lên chiếc xe tứ mã do Ngọc Thể bỏ lại ra roi. Ðám võ sĩ của Hồng ÐÔ môn thấy phó đường chủ Y Quật Nhai và đồng bọn chết quá nhiều nên vội vàng xô nhau chạy lên núi, không còn tên nào dám ngăn cản chàng nữa.

Theo lời chỉ dẫn của Ngọc Thể, chàng đánh xe đến một làng nhỏ ven rừng. Nơi này chỉ có chừng độ mươi nóc nhà lưa thưa. Căn nhà mà Ngọc cô nương gửi gắm Ở tận cuối làng có một hàng dậu lưa thưa màu xanh ngắt.

Hai vợ chồng lão tiều phu Ở nhà chạy ra đón chàng vì đã nhận ra chiếc xe tứ mã là của Ngọc Thể.

Người chồng già lùn tịt còn người vợ lại cao lớn mập mạp khác thường.

Mụ vợ cất tiếng ồm ồm như đàn ông hỏi liền:

- Ngọc Thể cô nương mấy bữa nay đi đâu không thấy?

Tuệ Chân đang ngồi trên một chiếc ghế ngoài sân nhìn thấy Phàn Nhất Chi đến rạng roi nét hoa:

- Ồ! Phàn ca ca! Tiểu muội tưởng khó có ngày gặp ca ca rồi chớ!

Phàn Nhất Chi xuống xe đến bên nàng ân cần:

- TÔ còn nặng nợ với cô nương làm sao không tìm được, tiểu muội sửa soạn ta về Yên Kinh đi thôi.

Mặt Tuệ Chân thoáng vẻ gì khó hiểu, nàng kín đáo liếc trộm về phía hai vợ chồng chủ nhà, thấp giọng:

- Khoan đã! Phu phụ họ Mậu này đáng ngờ lắm đó, họ chưa cho chúng ta lên đường đâu!

Chàng kinh ngạc đưa mắt nhìn vợ chồng họ Mậu, đúng như lời Tuệ Chân nói, mặc dù đã có nghe câu giục "Ta về Yên Kinh đi thôi!" của chàng nhưng người vợ vẫn ra gài cổng lại cẩn thận và chiếc xe tứ mã đã được người chồng đánh vòng về phía sau nhà. HỌ Mậu? Hừ! Cái họ này sao nghe quen quá, nhất thời chàng thấy ngờ ngợ nhưng chưa kịp nhớ đã gặp họ này Ở đâu Chàng vội nói với người vợ:

- Thưa lão bà, xin cho tiểu sinh đón Tuệ cô nương về Yên Kinh hôm nay.

Nét mặt người đàn bà thay đổi:

- Muốn dẫn Tuệ cô nương đi phải có lệnh của Ngọc Thể cô nương, chúng ta nhận nhiệm vụ của Ngọc Thể cô nương mà!

Lão bà chưa biết Ngọc Thể đã chết rồi. Phàn Nhất Chi đành phải xuống gi ong đau khổ:

- Nhưng bọn tiểu sinh gấp quá, xin lão bà tha đi!

chàng bế xốc Tuệ Chân lên:

- Ði thôi tiểu muội!

Lão bà đứng Ở cổng với chiếc then gài trên tay thấy Phàn Nhất Chi bế Tuệ Chân lên tay liền phóng chiếc then gài nhằm huyệt Thái Dương của chàng. Hết sức bất ngờ vì đòn đầu tiên của đối phương nhưng Phàn Nhất Chi cũng kịp nghiêng đầu tránh. Chiếc then gài bằng sắt lướt qua đầu chàng cắm phập vào cột nhà sâu có đến gần đốt tay cho biết lão bà không phải là một tiều phu bình thường.

Vẫn bồng Tuệ Chân trên tay, chàng nhảy ba bước đến cổng nhà sát nơi Mậu thị đứng. Lão bà đã nhấc cái cuốc dựng Ở mé vườn, mặt bà đổi khác một cách mau lẹ:

- Công tử không đặt cô nương xuống, ta quyết liều thân Ở đây đó.

Bà quay vào hét lớn:

- Mậu Công Tào Tài Tứ Linh!

Chồng bà lẹt đẹt chạy ra. Trên tay lão đã sẵn sàng một thiết côn hai đầu nhọn hoắt. Bà vợ ra lệnh:

- Bảo tiểu công tử đây bồng cô nương vào trong nhà!

Mậu Công Tào Tài Tứ Linh lập lại lời vợ như cái máy:

- Công tử nghe rồi chứ? Hãy bồng Tuệ cô nương vào trong nhà!

Trước mặt là người vợ với cây cuốc, sau lưng là người chồng với thiết côn, Phàn Nhất Chi phân vân không biết có nên đối địch với hai vợ chồng này hay không và có ích lợi gì?

Tuệ Chân ngước mắt nhìn người vợ họ Mậu:

- Lão bà, xin thả cho chúng ta, chúng ta xin gởi lại mười lạng vàng tạ ơn lão bà.

- Ta không cần tiền! Cái ta cần Tuệ cô nương đã biết rồi! Hãy đưa đây rồi muốn đi đâu thi đi.

Tuệ Chân lắc đầu:

- Vật đó thì không được. ÐÓ là gia bảo của nhà họ Tuệ, lẽ nào... lẽ nào...

Vả lại ta đâu có mang theo trong người.

Nghe đối đáp của Mậu thị và Tuệ Chân, Phàn Nhất Chi hết sức kinh ngạc, chàng hỏi bên tai nàng:

- Tiểu muội nói đến cái gì vậy?

Mậu thị gắt toáng lên thay cho câu trả lời của nàng:

- Ta không cần Tuệ cô nương phải đem theo bên người, ta chỉ yêu cầu Tuệ cô nương vẻ tỉ mỉ cho ta rõ chỗ dấu ngoài đảo Trường Viễn thôi.

- Chỗ ấy gia gia ta cất dấu làm sao ta biết được mà vẽ?

Lão chồng Mậu Công xen vào:

- Chỉ cần Tuệ cô nương vẽ kỹ đường ra vào Trường Viễn đảo là được rồi.

Chàng vẫn chưa hiểu gì cả. Ngoài Trường Viễn đảo có gì mà hai vợ chồng lão già này tha thiết muốn biết đến như thế?

Tuệ Chân đáp:

- Vâng! Vâng! Nếu nhị vị lão nhân cần, tiện nữ xin vui lòng vẽ ngay họa đồ Trường Viễn đảo của gia gia...

Phàn Nhất Chi lại hỏi tiếp:

- Phụ thân tiểu muội dấu gì Ở Trường Viễn đảo mà họ tha thiết muốn biết đến thế?

- HỌ muốn đoạt Càn Khôn Yếu Quyết của gia gia đó mà!

Câu trả lời này như một ánh chớp lóe lên, chàng đã nhớ ra họ Mậu rồi.

ÐÓ chính là chữ "Mậu' là thiếu chủ Cái bang TỔ Di Khánh trước khi giả biệt đã viết trên chiếc quạt bồ phiến Cái Bang Di Công. ÐÓ cũng là chữ đầu trong bốn chữ "Mậu, Tài, Tiến, Cử" mà TÔ Lệnh Ngọc ái nữ của TÔ TỨ Kiệt đã báo cho chàng biết. Hừ! Ớ trong căn nhà này có đến hai chữ nếu chàng không ghe lầm, đó là lão bà họ Mậu và lão ông Tài Tứ Linh.

Mụ vợ họ Mậu lại hầm hừ:

- Nhưng trước khi ra Trường viễn đảo, cô nương phải trao cho chúng ta kiếm Can Tương mới được chứ?

Phàn Nhất Chi họ i:

- Kiếm Can Tương Ở đâu mà Tuệ cô nương biết được?

Lão chồng Tài Tứ Linh xen vào:

- Hồi còn Ở Hợp Phì chính ta biết Tuệ cô nương có chôn kiếm Can Tương dưới nền nhà cũ, có phải không Tuệ cô nương?

Tuệ Chân gật đầu:

- Kiếm ấy là của nội tổ ta để lại đấp Hợp Phì trước khi đến Trường Viễn đảo CÓ kiếm này mới có thể dễ dàng ra vào Trường Viễn đảo mà không bị cha ta ngăn cản. Khi xưa tổ phụ họ Tuệ rất mê kiếm báu. Khi còn thế lực Ở Hợp Phì, ngươi đã giết năm đồng tử (con trai còn trinh) lấy máu và xương luyện thành kiếm rồi giết chết năm đồng nữ nhốt oan hồn của họ vào kiếm để nó thành bảo vật độc nhất Vô nhị trên đời đó.

Chàng lại hỏi sát vào tai nàng:

- Thế sao tiểu muội không cho tôi biết chuyện này?

Vẻ mặt Tuệ Chân có nét đau khổ, nàng miễn cưỡng đáp:

- Tiểu muội muốn dấu ca ca vì không muốn ca ca lấy kiếm báu ấy. Cầm một vũ khí trong tay, càng lợi hại bao nhiêu càng nguy hiểm bấy nhiêu. CÓ tốt đẹp gì lưỡi kiếm đã được tôi luyện bằng cái chết của mười người đồng nam đồng nữ kia?

Tài Tứ Linh lạch bạch chạy vào nhà, lát sau mang ra giấy mực, lão giục:

- Giấy bút đây, Tuệ cô nương hãy chỉ dúm ta chỗ giấu kiếm.

Phàn Nhất Chi đặt Tuệ Chân ngồi xuống ghế, nàng cầm lấy giấy bút ngồi tư lự Mắt nàng nhìn ra xa xăm như đang cố hồi tưởng lại chuỗi ngày năm xưa Ở Hợp Phì. Mậu thị cau cÓ:

- CÔ nương mau vẽ đi chứ, còn nghĩ ngợi gì nữa?

Nàng đã vẽ xong và đã chỉ rõ nền nhà cũ của tổ phụ nàng, chỗ chôn dấu thanh kiếm báu Can Tương mà họ Tuệ đã tốn bao công phu xương máu luyện thành.

Tuệ Chân trao họa đồ cho Mậu thị rồi dặn:

- Kiếm báu này có hồn oan người chết, khi đào lên nhị vị lão nhân phải cho mời pháp sư đến giải oan mới yên lành được.

Mậu thị cầm lấy họa đồ, bà ta tặc lưỡi:

- Biết cô nương có thật dạ hay không? Tài Tứ Linh, chuyến này lão chịu khó về Hợp Phì đào nền nhà cũ của họ Tuệ xem Tuệ cô nương có thật dạ với ta chăng?

Bà ta quay sang Tuệ Chân, sắc mặt thay đổi:

- Còn công tử và cô nương, ta chỉ yêu cầu nhị vị nán lại đây đến khi Tài lão của ta đây đi Hợp Phì mang kiếm báu về.

Mụ vỗ liền hai cái. Hai tráng niên xuất hiện có vẻ muốn chờ lệnh, bà nói:

- Dẫn công tử và cô nương xuống trai đình canh gác cẩn thận. Từ đây đến Hợp Phì rồi trở về chắc chỉ trong vòng hai ba tuần thôi. Nhị vị hãy cố chờ.

Trước khi bước theo hai tráng niên, Phàn Nhất Chi cố ý hỏi một câu rất đột ngột:

- Mậu bà năm xưa đã có Ở Giang Nam phải không?

Mậu thị hơi ngẩn người ra một chút rồi bần thần đáp:

- Ư ư Giang Nam ư? Ta cũng có đi qua trong bước giang hồ.

Nói xong câu Vô nghĩa ấy, Mậu thị vội vàng xòe tay ra có ý tiễn chàng bồng Tuệ Chân đi theo hai tráng niên. Nhìn bàn tay thô kệch của bà ta, chàng định xuất chiêu áp đảo liền, nhưng nhớ tới cái chết bi thảm của Ngọc Thể, Ngọc Cơ và lời thề của mình "Ta xin thề với hương hồn cô nương, tôi sẽ không sử dụng Dực Tý Công đến suốt đời," chàng dừng tay lại.

Trong lòng Phàn Nhất Chi có khởi niệm muốn biết thanh kiếm báu Can Tương có gì quý giá mà ngày xưa nội tổ họ Tuệ phải luyện công phu đến thế? Ta hãy chờ Ở đây hai tuần xem sao!

Ðã quá hai tuần mà Tài Tứ Linh đi Hợp Phì vẫn chưa về.

Người nôn nóng chờ lão Tài không phải là bà vợ phì nộn của lão mà chính là Phàn Nhất Chi. Một chiều chàng đang đăm chiêu: "Không hiểu lão Tài Tứ Linh có gặp bất trắc gì không mà về trễ đến thế?" Ngay khi ấy Ở ngoài ngõ có tiếng vó ngựa lóc cóc.

Phàn Nhất Chi chồm người ngó ra ngoài cửa sổ trong khi Mậu thị đã chạy vọt ra.

Trên lưng ngựa ướt đẫm mồ hôi và cát bụi đường xa là một xác người nằm vắt ngang. Xác người ấy chính là Tài Tứ Linh.

Mậu thị chỉ kịp lật ngửa xác chết của chồng lên không kịp xem rõ vết thương liền tháo cái túi vải to lớn bên hông xuống lục lọi một hồi. Bà ta rút ra một bao vải dài ngoằng reo lên:

- Bảo kiếm đây rồi!

Mậu thị run tay mở dây thắt trên miệng bao vải. Cán kiếm sáng lóe hiện ra. Bà run rẩy cầm lấy chuôi kiếm nhè nhẹ rút ra khỏi bao. Lưỡi kiếm không sáng loáng như những ánh kiếm khác mà lại đem tới một màu kim khí lâu ngày không sử dụng tới. Nhưng Mậu thị vẫn reo mừng:

- Ðúng là Can Tương bảo kiếm!

Bà ta vươn va đứng dậy với thanh bảo kiếm trên tay, miệng nở nụ cười thỏa mãn:

- Từ nay ta sẽ là tay kiếm Vô địch nhờ thanh Can Tương này. Ha ha! Tiếc rằng Tài lão không còn sống để cùng ta chia sẻ niềm vui.

CÓ lẽ bà lão trong phút chốc đã quên cái chết u oán của người chồng già tội nghiệp.

Phàn Nhất Chi lúc ấy đã tiến ta cổng. Chàng lật xác chết của Tài Tứ Linh: một vết thương lòn xé vùng ngực quanh tim lão một miệng lớn, máu vẫn còn ri rỉ thấm ướt. Chàng kêu to:

- Lão bà! Dường như lão ông vừa gặp cừu nhân gần đâu đây!

Lúc này Mậu thị mới cúi cái thân hình cao lớn xuống quan sát thây chồng, mặt bà ta đờ ra trong giây lát rồi xám lại:

- À vết thương do lão già Tý Ngọ thần quân Ở giữa thôn đây mà. Ðang lúc ấy một bóng người phi vọt vào:

- Mậu xú lão! Chính ta đánh một chưởng đánh gục lão Tứ Linh đấy!

Thanh Can Tương ta đã dày công theo đuổi, nay lão cướp mất dễ thế sao?

Tý Ngọ thần quân vươn trảo pháp định đoạt luôn kiếm trên tay Mậu thị nhưng Mậu thị đã nhanh nhẹn móc chuỳ thủ bên hông vẹt ngang một đường buộc lão phải thu tay về. Mậu thị cười hô hố:

- Tý Ngọ Tiến lão gia! Ðúng là lão gia tiết lộ cho ta biết tên người cất giấu kiếm Can Tương như năm xưa lão gia là người đầu tiên biết Tam Dương tiêu cục sẽ đi qua Giang Nam. Nhưng cũng như năm xưa, ai lấy được bảo vật trước người ấy là chủ. Làm gì có chuyện cướp đoạt hồ đồ vậy?

Tiếng cười Mậu thị nghe như có máu. Thì ra đây chính là bọn đã nhúng tay vào việc thảm sát Phàn Huệ Chi năm xưa Ở Giang Nam. Phàn Nhất Chi đứng bất động trong giây phút, chàng không ngờ hôm nay tình cờ vì thanh kiếm báu mà chúng đã để lộ hết bí mật ba bốn năm nay.

Tý Ngọ thần quân mặt tái xám không còn chút thần khí, lão co tay hữu về nhưng tay tả lại nhanh như cắt vươn ra định tiếp tục đoạt kiếm. Mậu lão bà lần này có đủ thì giờ để rút thanh Can Tương kiếm ra khỏi vỏ. Một ánh biếc hơi lóe lên, tay tả Tý Ngọ thần quân vừa đưa tới liền bị tiện ngang từ lúc nào không ai trông thấy. Chỉ nghe tiếng rống khủng khiếp của lão rồi lão ôm lấy cổ tay lảo đảo lùi lại.

Máu từ cổ tay Tý Ngọ thần quân tuôn có vòi xuống nền nhà.

Tiện đà đi của kiếm, Mậu bà quơ một đường tiếp theo. Tý Ngọ thần quân tràn người qua tránh để hở bên sườn. Không để mất cơ hội, Mậu bà thúc luôn mũi chuỳ thủ tới, Tý Ngọ thần quân lại tràn ngược về sau tránh luôn.

Thanh Can Tương đã vọt khỏi hắn cái vỏ và như một con rồng được điểm nhãn nó quay ngoặt một vòng đưa cái mũi nhọn sắc lém thọc từ dưới lên trên xuyên suốt người Tý Ngọ thần quân từ rốn đến lưng. Tiếng rống của lão lần này mới thật là khủng khiếp, lão ngã ngửa xuống đất. Lưỡi kiếm như tự động sút ra khỏi thây ma Tý Ngọ thần quân thọc thăng vào cái bao của no.

Bây giờ Phàn Nhất Chi mới xuất thủ.

Chàng bước qua xác chết của Tý Ngọ thần quân, nói với lão bà Mậu thị:

- Ngày đầu tiên kiếm về tới nhà đã gây ra hai cái chết thảm khốc, xem ra như vậy lão bà không nên giữ làm gì.

Mậu lão bà thu kiếm vào giữa ngực, mắt long lên:

- Tiểu tử là ai, nói vậy có nghĩa là sao? Ngươi cũng muốn đoạt kiếm chăng?

Phàn Nhất Chi hô:

- Ðúng vậy! Lão bà có nhớ họ Phàn Ở Tam Dương tiêu cục chăng?

Mặt Mậu thị ngây ra trông thật khó coi, lão đang lắp bắp: "Tam Dương tiêu cục à? Hừ, chuyện đã ba bốn năm rồi còn gì. Hừ, ngươi thật là người họ Phàn Ở Tam Dương tiêu cục à?" Nhưng thân pháp chàng đã đến sát đối phương. Chàng đánh một đòn vào huyệt Bách Hội của Mậu thị. Ðòn này từ trên cao đánh xuống đầu khiến Mậu thị buộc phải giơ tay hữu lên khoa một vòng trên đầu che chở, tay trái cầm kiếm của lão bà hơi đưa ra phía trước.

Bỗng nhiên lão bà kêu thét "ôi" một tiếng buông thanh kiếm xuống đất. Ớ huyệt Thủ Tam Lý của bà rung rinh mũi kim tiêu vàng óng. ÐÓ là mũi kim tiêu Ở tay Tuệ Chân bắn ra.

Phàn Nhất Chi như một con đại bàng đáp xuống cắp mồi chớp nhoáng xà xuống chụp lấy lưỡi kiếm. Lúc ấy Tuệ Chân cũng vừa đẩy chiếc ghế lăn ra, nàng cười tươi như hoa:

- Lão bà! Kiếm báu của nội tổ, xin được thu hồi!

Nàng phóng ra liên tiếp ba mũi kim tiêu, Mậu thị tràn người qua bên hữu tránh kim tiêu thì bên trái Tuệ Chân đã giăng ra một sợi dây nghe "vụt" một tiếng.

Sợi dây như kết bằng những mảnh tơ mỏng nhưng hết sức uyển chuyển giống như Kim Thằng Ðoạt ảnh của đại tỷ Tuệ Minh của nàng đã trói chặt hai cánh tay của đối phương lại. Tuệ Chân cười ròn tan:

- Ca ca thấy tiểu muội học nghề phóng kim tiêu và kim thằng đã đến mức tinh luyện chưa?

Chàng dắt thanh kiếm vào lưng áo cũng cười theo nàng:

- Tiểu muội giỏi lắm! Không hổ là dòng dõi họ Tuệ...

Quay lại Mậu thị đang gầm gừ với đôi mắt đổ lửa,chàng chậm rải nói:

- Vãn sinh là con trai duy nhất của tiêu đầu Tam Dương tiêu cục Phàn Nhất Chi đây. Kiếm báu này không phải là vật của họ Mậu, cũng không phải của vãn sinh, nhưng cái chết của gia phụ cũng còn một tên họ Cử nữa.

Khi nào gặp họ Cử, tính xong sổ nợ sẽ xin trao lại cho tiểu muội Tuệ cô nương đây.

Chàng êm ái hỏi Tuệ Chân:

- Tiểu muội đồng ý thế chứ?

Mắt Tuệ Chân long lanh sáng, nàng hơi mỉm cười:

- Xin vâng lệnh ca ca!

Ðột nhiên lão bà Mậu thị la lớn:

- Phàn công tử! Cái chết của lệnh nghiêm năm xưa Ở Giang Nam, chủ mưu là TÔ Tử vương, quân sư là Cử Nhân Kiệt. Tối nay chúng có đại hội trên Cấm Sơn đó. Công tử hãy cố tham dự xem!

Chàng bế xốc Tuệ Chân lên vòng xuống nhà sau, miệng nói nhỏ:

- Tiểu muội hãy cho phép ta lên Cấm Sơn đêm nay nhé. Tuệ Chân không đáp nhưng chàng dư biết nàng bằng lòng.
Bình Luận (0)
Comment