Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 22

Thật vất vả dàn xếp xong Bành Tri Hàn, hai người lúc này mới nhớ tới còn có một Thea ở trong phòng khách.

Người đẹp để đầu đinh kỳ lạ đang quan sát phòng khách bọn họ: Qua trang trí đơn giản, các loại tranh phong cảnh và đồng hồ treo trên bức tường trắng, bàn ăn xếp gỗ mộc mạc cùng mấy ghế dựa đặt ở một góc, tổ hợp ghế đệm dài vàng nhạt và TV chiếm phần lớn không gian phòng khách.

“Nhà các cậu thật ấm áp.” Thấy bọn họ đi ra, Thea quay đầu cười.

“Ngại quá. Tiểu Hàn có lẽ bị dọa sợ.” Tô Tuyền thoáng cười đáp lại. “Dù sao cũng là con gái.”

“Ừm.” Cúi đầu trầm tư một chút, Thea nói tiếp.“Thật tớ vừa định nói một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tuyền, cậu có thể giúp lão đại không.” Đôi mắt to xinh đẹp tuyệt trần nhìn Tô Tuyền, trên mặt Thea đầy chân thành tha thiết.

Tô Tuyền mặt trầm lại, cuộc nói chuyện với Gaea lại vang lên bên tai. Không phải nói tất cả đã kết thúc sao?

“Thật ra lão đại gần đây rất kỳ lạ.” Thấy Tô Tuyền không nói, Thea tự nói tiếp. “Hắn quả thật luôn ít khi nói chuyện, nhưng gần đây lại thường xuyên tự lẩm bẩm. Trước kia chưa từng thấy.”

“Gaea?” Thea nói nhanh chóng làm Tô Tuyền và Lý Nhược Quang chú ý.

“Đúng vậy, hơn nữa có đôi khi vừa đi là mấy ngày không về.” Trên mặt Thea đầy lo lắng. “Tớ quen lão đại ba năm, hắn vẫn luôn có thói quen sinh hoạt rất tốt. Nhưng gần đây, thời gian tối không về nhà càng ngày càng tăng.”

“Y đi tìm Tạ Du chứ gì.” Tức giận trả lời một tiếng, Tô Tuyền nhớ tới cảnh ngày đó Gaea ở trong hẻm nhỏ cưỡng ép Tạ Du.

“Không phải.” Thea kiên quyết phủ định. “Tạ Du hơn một năm trước đã ở với bọn mình, kể từ khi đó hắn liền thường mang phụ nữ trở về, hay chừng mấy ngày không thấy bóng người. Cũng không thấy lão đại đi tìm hắn.”

Không ngờ hóa ra Tạ Du vẫn luôn ở với Gaea. Tô Tuyền đúng là rất ngạc nhiên.

“Chính là bắt đầu từ hơn một tháng gần đây.” Thea nhớ lại. “Lão đại bắt đầu trở nên kỳ quái.”

Hơn một tháng? Hình như không có chuyện gì đặc biệt thì phải.

Trong nhất thời, ba người rơi vào trầm mặc.

“A, đúng rồi, mấy giờ rồi?” Thea nhìn Tô Tuyền hỏi.

“Năm giờ rưỡi.” Nhìn đồng hồ, Tô Tuyền trả lời.

“Tớ phải đi đây. Tuyền, vậy nhờ cậu, có rảnh trò chuyện với lão đại.” Thea đứng dậy đến trước cửa, cầm tay cầm đẩy cửa ra. “Có lẽ tình trạng của hắn sẽ được cải thiện.“

Thea đi lâu rồi, Lý Nhược Quang và Tô Tuyền đều không nói chuyện.

“Nghe ý cậu ta, tinh thần Gaea đang có vấn đề?” Lý Nhược Quang đột nhiên mở miệng.

“Không biết.” Tô Tuyền lắc đầu.

“Cái chết của bạn học Tôn cậu thấy thế nào.” Rõ ràng cảm giác được Tô Tuyền cảm xúc suy sụp, Lý Nhược Quang ngồi bên hắn, Tô Tuyền ôm cậu vào lòng, đặt cằm lên vai cậu.

“Tiểu Hàn nói đúng.” Giọng nói khẳng định, Tô Tuyền ngước lên, nhìn Lý Nhược Quang gần trong gang tấc, nhịn không được đưa môi lại gần, khẽ hôn khóe môi cậu.

“Tiểu Quang.”

“Ừ.”

“Nếu anh chết, em sẽ thế nào.”

Lý Nhược Quang mở to mắt, cầm chặt tay Tô Tuyền.

“Anh đang nói bậy gì vậy? Đừng nói linh tinh!”

Cúi đầu nở nụ cười, trong mắt Tô Tuyền đầy dịu dàng.

“Tiểu Quang, anh yêu em.”

Lại gần hôn chàng trai anh tuấn mặt ửng đỏ trước mắt, Tô Tuyền một lần lại một lần lặp lại ba chữ này, phảng phất muốn khắc nó vào trong lòng hai người.

Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…

Khi Bành Tri Hàn tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên, ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ rải khắp mặt đất, xoa xoa huyệt Thái Dương bởi vì ngủ quá nhiều mà đau sưng không thôi, Bành Tri Hàn nhíu mày.

“Thật là khó chịu.”

Chuyện ngày hôm qua tất cả chiếu lại trước mặt, mình mẩy Bành Tri Hàn lại bắt đầu rét run.

Ra khỏi phòng, Tô Tuyền và Lý Nhược Quang còn đang ngủ, cửa phòng đóng chặt.

Một mình ngồi trên sô pha, nhìn đồng hồ trên tường tích tắc trôi, Bành Tri Hàn chỉ cảm thấy bốn phía ngày càng yên lặng, nỗi sợ hãi không biết từ đâu tràn ngập trong không khí.

Tính tang ──

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên làm nhỏ giật mình.

Tính tang ──

Nhìn đồng hồ, tám giờ sáng.

Sớm thế này, là ai đến vậy?

Nỗi sợ hãi lúc trước ngày càng sâu, Bành Tri Hàn không mở cửa, chỉ là sững sờ nhìn cánh cửa.
Bình Luận (0)
Comment