Cái Chết Trần Trụi

Chương 31

Eve để yên cho Catherine khóc thoải mái, dù cô biết, quá rõ, rằng nước mắt không rửa sạch được vết thương. Cô cũng biết mình không thể xử trí tình huống một mình. Chính Roarke là người xoa dịu Elizabeth và Richard, người ra lệnh cho robot gia nhân thu gom chén đĩa sành sứ, người nắm tay họ; và khi đánh giá đúng thời điểm, chính Roarke là người nhẹ nhàng gợi ý đem một ít trà cho Catherine.

Elizabeth đích thân mang trà đến, thận trọng đóng những cánh cửa phòng khách sau lưng trước khi đem cái tách cho em chồng. “Đây, em thân yêu, uống một chút đi.”

“Em xin lỗi.” Catherine khum cả hai bàn tay run rẩy quanh tách trà cho ấm. “Em xin lỗi. Em nghĩ chuyện đã xong. Em tự bắt mình tin rằng chuyện đã xong. Nếu không thế thì em không thể sống nổi.”

“Được rồi.” Nét mặt vô hồn, Elizabeth quay lại với chồng.

“Cô DeBlass, tôi cần cô khai báo tất cả với tôi. Nữ nghị sĩ DeBlass?” Eve chờ đến khi Catherine chú ý đến cô lần nữa. “Cô hiểu cuộc hỏi đáp này đang được ghi âm chứ?”

“Ông ta sẽ ngăn chặn cô.”

“Không, ông ta sẽ không làm thế. Đó là lý do khiến cô gọi cho tôi, bởi cô biết tôi sẽ chặn đứng ông ta.”

“Ông ta sợ cô,” Catherine thì thào. “Ông ta sợ cô. Tôi có thể nói vậy. Ông ta sợ phụ nữ. Đó là lý do tại sao ông ta làm hại họ. Tôi nghĩ có thể ông ta đã làm gì đó với mẹ tôi. Bẻ gãy tinh thần bà. Mẹ tôi biết chuyện.”

“Mẹ cô có biết cha cô lạm dụng tình dục cô không?”

“Mẹ biết. Bà giả vờ không biết nhưng tôi thấy được điều ấy trong mắt bà. Mẹ tôi không muốn biết - bà chỉ muốn mọi việc đều yên ả và hoàn hảo, nhờ thế bà có thể tổ chức tiệc tùng và làm vợ Thượng nghị sĩ.” Catherine giơ một bàn tay lên che mắt. “Đêm nào mà cha vào phòng tôi, tôi có thể nhìn thấy điều đó trên mặt bà vào sáng hôm sau. Nhưng khi tôi cố nói với bà để xin bà ngăn chặn ông ta thì bà giả như không hiểu ý tôi là gì. Bà bảo tôi hãy thôi tưởng tượng đi. Hãy ngoan ngoãn, hãy tôn trọng gia đình.”

Catherine lại buông tay, khum lấy tách trà bằng cả hai bàn tay nhưng không uống. “Khi tôi còn bé, bảy hay tám tuổi, cha tôi đến vào ban đêm và sờ soạng tôi. Ông ta bảo chuyện ổn thôi, vì ông ta là cha và tôi sẽ giả là mẹ. Đó là một trò chơi, ông ta nói, một trò chơi bí mật. Ông ta bảo tôi phải làm nhiều trò - như sờ ông ta. Như...”

“Được rồi,” Eve xoa dịu Catherine khi cô gái bắt đầu run rẩy dữ dội. “Cô không phải nói ra. Hãy kể tôi nghe những gì cô có thể kể.”

“Mọi người phải vâng lời ông ta. Mọi người phải thế. Ông ta là một thế lực trong nhà chúng tôi. Richard?”

“Phải.” Richard chụp bàn tay vợ trong tay mình và bóp chặt, bóp chặt. “Anh nhớ.”

“Em không thể nói với anh vì em xấu hổ, và em sợ, còn mẹ thì ngoảnh mặt làm ngơ, thế nên em nghĩ em phải làm điều đó.” Catherine nuốt vào khó nhọc. “Ngày sinh nhật lần thứ mười hai của em, nhà mình mở tiệc. Rất nhiều bạn bè, bánh kem to tướng, và những con ngựa nhỏ. Anh nhớ những con ngựa nhỏ không, Richard?”

“Anh nhớ.” Nước mắt thầm lặng lăn trên má Richard. “Anh nhớ.”

“Và đêm hôm ấy, cái đêm ngày sinh nhật của tôi, ông ta đến. Ông ta bảo giờ đây tôi đã lớn. Ông ta bảo có quà cho tôi, một món quà đặc biệt vì tôi đang trưởng thành. Và ông ta hãm hiếp tôi.” Catherine vùi mặt vào lòng bàn tay, và run rẩy. “Ông ta nói đó là một món quà. Chúa ơi. Tôi van xin ông ta dừng lại vì đau. Và vì tôi đủ lớn để biết sự việc là sai trái, là tội lỗi. Tôi là kẻ tội lỗi. Nhưng ông ta không dừng. Và ông ta tiếp tục trở lại. Suốt những năm tháng đó cho đến khi tôi thoát được. Tôi đi học đại học ở xa, nơi ông ta không thể chạm vào tôi. Và tôi tự bảo rằng sự việc chưa bao giờ xảy ra. Chuyện đó chưa bao giờ, không bao giờ xảy ra. Tôi cố gắng mạnh mẽ, tạo dựng cuộc sống. Tôi kết hôn vì nghĩ rằng tôi sẽ được an toàn. Justin rất tốt bụng, rất dịu dàng. Anh không bao giờ làm tổn thương tôi. Và tôi chưa hề kể với anh. Tôi nghĩ nếu Justin biết, anh ấy sẽ xem thường tôi. Vì thế tôi cứ tự bảo mình chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.”

Catherine buông tay xuống nhìn Eve. “Đôi khi tôi tin điều đó. Phần lớn thời gian. Tôi có thể quên mình trong công việc, trong gia đình. Nhưng rồi tôi có thể thấy, tôi biết ông ta cũng đang làm trò giống như thế với Sharon. Tôi muốn giúp nhưng không biết cách. Vì thế tôi xua đuổi ý nghĩ đó đi, giống như mẹ tôi đã làm. Ông ta đã giết mẹ tôi. Giờ đây ông ta sẽ giết tôi.”

“Tại sao cô nghĩ cha cô giết Sharon?”

“Sharon không yếu đuối như tôi. Nó trả đũa lại ông ta, lợi dụng vụ việc chống lại ông ta. Tôi đã nghe họ tranh cãi. Ngày Giáng sinh. Khi tất cả chúng tôi đến nhà ông ta để giả vờ như chúng tôi là một gia đình. Tôi thấy họ vào văn phòng của ông ta và tôi đi theo. Tôi mở cửa, tôi xem và lắng nghe qua khe cửa. Ông ta điên tiết với Sharon vì nó đang gây ra trò nhạo báng trong công chúng về tất cả mọi điều ông ta bênh vực. Và nó nói, ‘Ông đã làm tôi ra thế này, đồ con hoang.’ Nghe được lời lẽ đó, tôi thấy ấm lòng. Những lời ấy làm tôi muốn hoan hô. Sharon chống lại ông ta. Nó đe dọa sẽ phơi bày ông ta nếu ông ta không trả tiền. Sharon đã lưu tất cả vào hồ sơ, con bé nói thế, lưu từng chi tiết dơ bẩn. Vì thế ông ta phải chơi theo cách của nó. Họ đấu đá, ném những lời lẽ thô tục vào nhau. Và sau đó...”

Catherine liếc sang nhìn Elizabeth, anh trai, rồi nhìn đi nơi khác. “Sharon cởi áo ra.” Tiếng rên của Elizabeth làm Catherine run rẩy lần nữa. “Nó bảo ông ta có thể chiếm đoạt nó, như bất cứ khách hàng nào. Nhưng ông ta sẽ trả nhiều tiền hơn. Hơn rất nhiều. Ông ta nhìn nó. Tôi biết cách ông ta nhìn Sharon, ánh mắt đờ đẫn, miệng xệ xuống. Ông ta vồ lấy ngực nó. Sharon nhìn tôi. Nhìn thẳng vào tôi. Nó biết tôi có ở đấy và nhìn tôi với vẻ ghê tởm như thế. Thậm chí có thể cả thù ghét vì nó biết tôi sẽ không làm gì. Tôi đóng cửa, đóng cửa lại và bỏ chạy. Tôi thật bệnh hoạn. Ôi, Elizabeth.”

“Không phải lỗi của cô. Lẽ ra Sharon phải cố nói cho chị biết. Chị không hề thấy, không hề nghe. Chị không hề suy nghĩ. Chị là mẹ nó mà không bảo vệ được nó.”

“Tôi đã cố nói chuyện với cháu,” Catherine bóp chặt tay vào nhau. “Khi tôi đến New York dự buổi lạc quyên gây quỹ. Sharon nói tôi đã chọn con đường của tôi còn nó chọn con đường của nó. Và con đường của nó tốt đẹp hơn. Tôi chơi trò chính trị, vùi đầu ngoảnh mặt, còn nó thì chơi với quyền lực và mở mắt nhìn.”

“Khi nghe Sharon chết, tôi biết. Trong buổi tang lễ, tôi theo dõi cha tôi và ông ta quan sát tôi theo dõi ông ta. Ông ta bước đến bên tôi, quàng tay quanh người, ôm sát tôi như thể để an ủi. Và ông ta thì thào bảo tôi phải chú ý. Phải nhớ, và phải thấy điều gì xảy ra khi gia đình không giữ kín những bí mật. Và ông ta khen Franklin là một bé trai sao mà ngoan quá. Những kế hoạch ông ta dành cho nó sao mà lớn quá. Ông ta bảo tôi hẳn phải hãnh diện biết bao. Và cẩn thận biết bao.” Catherine nhắm mắt. “Tôi có thể làm gì đây? Franklin là con tôi.”

“Sẽ không ai làm hại được con của cô.” Eve nắm lấy bàn tay lạnh giá của Catherine. “Tôi hứa với cô.”

“Tôi sẽ không bao giờ biết lẽ ra mình đã cứu được Sharon hay không. Cứu con của anh, Richard.”

“Cô có thể biết lúc này cô đang làm tất cả mọi điều có thể.” Gần như không nhớ mình đang nắm tay Catherine, Eve siết chặt tay cô trấn an. “Cô DeBlass, sẽ khó khăn cho cô khi thuật lại toàn bộ sự việc này, vì cô sẽ phải thế. Để đối mặt với công chúng. Để làm chứng nếu vụ việc phải đưa ra xét xử.”

“Ông ta không bao giờ để bị ra tòa,” Catherine mệt mỏi thốt lên.

“Tôi sẽ không cho ông ta được lựa chọn,” về chuyện giết người thì có thể không, Eve nghĩ. Chưa thể. Nhưng cô đã “bắt nóng” được lão DeBlass về tội lạm dụng tình dục. “Bà Barrister, tôi nghĩ cô em dâu của bà nên được nghỉ ngơi. Bà có thể giúp cô ấy lên lầu không?”

“Vâng, dĩ nhiên.” Elizabeth đứng lên, bước đến giúp Catherine đứng dậy. “Đi nằm nghỉ một chút nào, em thân yêu.”

“Em xin lỗi.” Catherine nặng nề dựa vào Elizabeth khi được đưa ra khỏi phòng. “Cầu Chúa tha tội cho em, em rất hối hận.”

“Có một bác sĩ cố vấn tâm lý hợp tác với Sở, ông DeBlass ạ. Tôi nghĩ em gái ông nên đến gặp bà ấy.”

“Vâng.” Richard lơ đãng trả lời, trân trối nhìn cánh cửa đóng. “Cô ấy sẽ cần đến một ai đó. Một điều gì đó.”

Tất cả quý vị sẽ cần, Eve nghĩ. “Ông có thể chịu vài câu hỏi được không?”

“Tôi không biết. Cha tôi là một bạo chúa, khắc nghiệt. Nhưng chuyện này biến ông ta thành quái vật. Làm sao tôi có thể chấp nhận cha của chính tôi là quái vật chứ?”

“Ông ta có chứng cớ ngoại phạm trong đêm xảy ra cái chết của con gái ông,” Eve chỉ rõ vấn đề. “Tôi không thể buộc tội ông ta nếu không có thông tin gì thêm nữa.”

“Chứng cớ ngoại phạm?”

“Hồ sơ cho thấy Rockman ở bên cạnh cha ông, làm việc với ông ta trong văn phòng Đông Washington đến gần hai giờ vào đêm con gái ông chết.”

“Rockman sẽ nói bất cứ điều gì cha tôi bảo anh ta nói.”

“Kể cả che đậy vụ giết người?”

“Đơn giản đây là lối thoát dễ dàng nhất. Tại sao ai đó tin rằng cha tôi có liên can?” Richard rùng mình một cái, như thể bị táp bởi một cơn lạnh giá đột ngột. “Lời khai của Rockman đơn thuần là tách ông chủ của mình ra khỏi bất kỳ mối nghi ngờ nào.”

“Làm thế nào cha ông đi và về từ Đông Washington đến New York nếu ông ta không muốn có biên bản ghi nhận chuyến đi?”

“Tôi không biết. Nếu xe bay con thoi của ông ta ra ngoài thì sẽ có bản ghi lại.”

“Các bản ghi lại có thể bị thay đổi,” Roarke lên tiếng.

“Phải.” Richard ngước lên nhìn như thể sực nhớ ra bạn anh ta đang ở đó. “Anh biết về chuyện đó nhiều hơn tôi.”

“Nhắc đến những ngày anh buôn lậu thôi,” Roarke giải thích với Eve. “Đã qua lâu rồi. Trò đó có thể làm được, nhưng sẽ phải hối lộ một số người. Gã phi công, có thể cả thợ máy, kỹ sư hàng không thì chắc phải có.”

“Vậy thì tôi biết nơi nào cần gây áp lực.” Và nếu Eve có thể chứng minh xe bay con thoi của DeBlass đã có đi đâu đó vào đêm hôm ấy, cô sẽ có nguyên nhân khả thi. Đủ để bẻ gãy lão. “Ông biết được những gì về bộ sưu tập vũ khí của cha ông?”

“Nhiều dù tôi chả muốn quan tâm.” Richard loạng choạng đứng dậy. Anh ta đi đến một cái tủ, rót rượu vào ly. Anh ta uống nhanh như uống thuốc. “Ông ta thích các loại súng, thường đem ra khoe khoang. Khi tôi còn nhỏ, ông ta đã cố làm cho tôi thích chúng. Roarke có thể kể cô nghe, điều đó không thành.”

“Richard tin súng ống là một biểu tượng nguy hiểm của lạm dụng quyền lực. Và anh có thể nói với em rằng đúng thế, DeBlass thỉnh thoảng có lợi dụng chợ đen.”

“Tại sao trước kia anh không đề cập đến?”

“Em đã không hỏi.”

Trước mắt, Eve bỏ qua vấn đề này. “Cha của ông có kiến thức về an ninh không, những khía cạnh kỹ thuật ấy?”

“Chắc chắn có. Ông ta tự hào biết cách tự bảo vệ bản thân. Đó là một trong những điều chúng tôi có thể đối thoại mà không bất đồng.”

“Ông xem ông ta là một chuyên viên chứ?”

“Không,” Richard chậm chạp đáp lại. “Một người không chuyên có tài.”

“Còn quan hệ của ông ta với Cảnh sát trưởng Simpson? Ông mô tả quan hệ đó như thế nào?”

“Tự phục vụ. Ông ta xem Simpson là một kẻ ngốc nghếch. Cha tôi thích lợi dụng những kẻ ngốc nghếch.” Đột ngột Richard ngồi sụp xuống ghế. “Xin lỗi, tôi không thể trả lời. Tôi cần chút thời gian. Tôi cần vợ tôi.”

“Thôi được, ông DeBlass, tôi sẽ ra lệnh giám sát cha của ông. Ông sẽ không thể tiếp xúc với ông ta mà không bị theo dõi. Ông vui lòng đừng tìm cách.”

“Cô nghĩ tôi sẽ tìm cách giết ông ta ư?” Richard phát ra một tiếng cười buồn và trân trối nhìn xuống hai bàn tay. “Tôi muốn thế. Vì những gì ông ta đã gây ra cho con gái tôi, em gái tôi, cuộc đời tôi. Tôi sẽ không có can đảm.”

Khi họ trở ra ngoài, Eve đi thẳng ra xe mà không nhìn Roarke. “Anh đã nghi ngờ sự việc này?”

“DeBlass có dính líu? Có, anh đã nghi.”

“Nhưng anh không nói em nghe.”

“Không,” Roarke chặn Eve lại trước khi cô kịp giật mở cửa xe. “Eve, đó là một cảm giác. Anh không biết gì về Catherine. Tuyệt đối không. Anh nghi ngờ Sharon và DeBlass đang dan díu.”

“Một từ quá sạch cho vụ này.”

“Anh nghi ngờ,” Roarke tiếp tục, “vì cái cách Sharon nói về DeBlass trong bữa ăn tối đó, chỉ có anh với cô ấy. Nhưng, một lần nữa đó chỉ là cảm giác, không phải sự kịch mắt thấy tai nghe. Cảm giác đó sẽ chẳng làm được gì để vụ án của em được tiến triển. Và,” anh nói thêm, xoay Eve lại đối mặt với anh, “khi bắt đầu hiểu em, anh giữ cảm giác đó lại cho mình, vì không muốn làm em tổn thương.” Eve giật mạnh đầu ra. Roarke kiên nhẫn kéo lại bằng mấy đầu ngón tay. “Em không có ai để giúp em sao?”

“Không phải về em.” Nhưng Eve thở ra một hơi run rẩy. “Em không thể suy nghĩ về chuyện đó, Roarke. Em không thể. Nếu cứ nghĩ, em sẽ làm rối tung, và nếu rối tung, lão có thể thoát khỏi chuyện này. Thoát khỏi tội hiếp dâm và giết người, lạm dụng những đứa trẻ mà lẽ ra lão phải bảo vệ. Em sẽ không để lão thoát tội.”

“Chẳng phải em nói với Catherine cách duy nhất để chống lại là nói ra sao?”

“Em có việc phải làm.”

Roarke cố kiềm chế cảm giác thất vọng. “Anh cho là em muốn đến sân bay Washington, nơi DeBlass để xe bay con thoi của lão.”

“Vâng.” Eve vào xe trong khi Roarke đi vòng sang bên để vào ghế người lái. “Anh có thể cho em xuống tại trạm vận tải gần nhất.”

“Anh ở sát bên em, Eve.”

“Được, tốt. Em cần làm thủ tục vào.”

Trong khi Roarke lái xe bay xuống dưới làn đường quanh co, Eve gọi điện cho Feeney. “Tôi đã có vài thứ nóng hổi ở đây,” Eve lên tiếng trước khi ông ta kịp nói. “Tôi đang trên đường đến Đông Washington.”

“Cô có thứ gì đó nóng hổi sao?” Giọng Feeney trầm bổng gần như hát. “Dallas này, không phải truy tìm xa hơn dữ liệu nhập cuối cùng của Sharon được ghi lại vào buổi sáng hôm xảy ra vụ án đâu. Chúa biết tại sao cô ta đem nó đến ngân hàng. Vận may tuyệt đỉnh. Cô ta có cuộc hẹn nửa đêm. Cô sẽ không bao giờ đoán ra là ai đâu.”

“Ông nội cô ta.”

Feeney trố mắt, lắp bắp thốt lên. “Chết tiệt, Dallas, làm sao cô biết?”

Eve thoáng nhắm mắt. “Nói tôi nghe là nó được lưu hồ sơ thế nào đi, Feeney. Nói tôi nghe Sharon nêu tên lão là gì.”

“Sharon gọi lão là Thượng nghị sĩ - gọi lão là ông nội già dịch. Và cô ta viết khá vui nhộn về khoản năm ngàn đô cô ta tính cho lão mỗi lần lăng nhăng. Trích dẫn: ‘Gần như đáng để cho lão nhỏ dãi thèm khát mình - còn rất nhiều năng lượng trong người ông nội già thân yêu. Lão con hoang. Năm ngàn đô la hai tuần một lần không phải một vụ kinh doanh tồi. Mình chắc chắn sẽ cho lão hưởng giá trị khoản tiền của lão. Không giống như khi mình còn bé và lão lợi dụng mình. Thời thế đã xoay chiều. Mình sẽ không trở thành quả mận khô như cô Catherine đáng thương. Giờ đây mình đang làm ăn phát đạt. Và một ngày nào đó, khi đã đủ chán, mình sẽ đưa nhật ký cho giới truyền thông. Hằng hà sa số ấn bản. Lão con hoang phát điên khi mình dọa sẽ làm như thế. Có lẽ đêm nay mình sẽ ngoáy dao một chút. Ban cho Thượng nghị sĩ một nỗi sợ hoàn hảo. Chúa ơi, thật tuyệt vời khi có quyền làm cho lão quằn quại sau tất cả những gì lão đã gây ra cho mình’.”

Feeney lắc đầu. “Dallas, đó là một hợp đồng lâu dài. Tôi đã xem qua nhiều dữ liệu nhập. Sharon kiếm được khoản thu nhập dồi dào nhờ vào chuyện tống tiền, cô ta liệt kê các tên tuổi và hành vi. Nhưng ghi chép này cho thấy Thượng nghị sĩ ở chỗ Sharon đêm cô ta chết. Và thế là lão coi như đã tiêu đời.”

“Ông lấy cho tôi một trát tòa được không?”

“Lệnh của Chỉ huy là nối đường dây ngay khi cô gọi. Chỉ huy bảo đến bắt giữ DeBlass. Giết người cấp độ 1, ba cáo trạng.”

Eve thở ra một hơi chậm rãi. “Tôi tìm lão ở đâu?”

“Lão đang ở tòa nhà Thượng viện, tuyên truyền Dự luật Đạo đức của lão.”

“Hoàn hảo chết tiệt. Tôi đến đây.” Eve tắt máy, quay sang Roarke. “Cái vật này bay nhanh hơn được bao nhiêu?”

“Chúng ta sẽ tìm hiểu.”

Nếu lệnh của Whitney không đến cùng với trát tòa, chỉ đạo cô phải kín đáo, thì Eve hẳn đã bước lên sàn nhà Thượng viện và còng tay DeBlass trước mắt các đồng nghiệp của lão. Tuy nhiên vẫn có sự thỏa mãn đáng kể xảy ra.

Eve chờ đợi trong khi DeBlass hoàn tất bài diễn văn về sự suy đồi đạo đức của đất nước, tình trạng thối nát âm thầm và độc hại nảy sinh từ sự lang chạ tình dục, ngừa thai, kỹ thuật gen di truyền. Ông ta mô tả và giải thích sự vô đạo đức ở giới trẻ, sự thiếu vắng niềm tin tôn giáo có quy củ trong gia đình, trường học, nơi làm việc. Quốc gia dưới chân Chúa của chúng ta đã trở thành vô thần. Quyền sở hữu vũ khí hợp hiến đã bị cánh tả tự do đập tan tành. DeBlass tuôn ra những số liệu về tội ác tàn bạo, sự suy tàn đô thị, ma túy lậu, tất cả là kết quả - lão nghị sĩ tuyên bố - của sự suy đồi đạo đức ngày càng tăng của chúng ta, sự mềm yếu của chúng ta với bọn tội phạm, sự nuông chiều tự do tình dục vô trách nhiệm.

Eve nghe mà muốn phát bệnh.

“Trong năm 2016,” Eve khẽ nói, “vào lúc kết thúc cuộc Nổi dậy Đô thị, trước khi bị cấm, đã có hơn mười nghìn người chết và bị thương bởi súng đạn chỉ riêng trong khu Manhattan.”

Eve tiếp tục theo dõi DeBlass rao bán thứ thuốc bịp bợm của lão trong khi Roarke đặt một bàn tay lên cuối đốt sống của cô.

“Trước khi chúng ta hợp pháp hóa nghề mại dâm, cứ ba giây lại có một cuộc hãm hiếp hoặc mưu toan hãm hiếp. Giờ đây, tất nhiên vẫn còn có sự hãm hiếp, vì hành động đó liên quan đến bạo lực hơn nhiều so với liên quan đến tình dục, nhưng các số liệu đã sụt giảm. Gái mại dâm hoạt động theo giấy phép không có bọn ma cô dẫn khách, do đó họ không bị đánh đập, ngược đãi, giết hại. Và họ không thể dùng ma túy. Đã có thời phụ nữ đến gặp bọn đồ tể để giải quyết khi mang thai ngoài mong muốn. Khi họ phải liều mạng sống của họ hoặc hủy hoại nó. Trước khi kỹ thuật gen di truyền và công cuộc nghiên cứu kỹ thuật ấy có khả năng sửa chữa trong ống nghiệm thì trẻ em sinh ra mù lòa, điếc, dị dạng. Thế giới hiện tại chưa phải là một thế giới hoàn hảo, nhưng lắng nghe thế giới ấy bạn sẽ nhận thấy thế giới lẽ ra đã có thể tồi tệ hơn nhiều.”

“Em biết giới truyền thông sẽ làm gì với DeBlass khi chuyện này nổ ra không?”

“Đóng đinh lão trên thập tự,” Eve thầm thì. “Em rất hy vọng điều đó không biến lão thành thánh tử đạo.”

“Cái giọng nói của quyền đạo đức kia hàm chứa sự loạn luân, song hành với gái mại dâm, phạm tội hình sự. Anh không nghĩ thế. Lão tiêu đời rồi.” Roarke gật đầu. “Theo nhiều hơn một cách.”

Eve lắng nghe tiếng vỗ tay như sấm động từ gian phòng. Cứ nghe âm thanh ấy cũng đủ biết thuộc hạ của DeBlass đã cẩn thận cài người của chính bọn chúng trong khán giả.

Dẹp quách thận trọng đi, Eve nghĩ khi búa được nện xuống ra hiệu đến giờ giải lao. Cô đi xuyên qua đám đông xúm xít những gã phụ tá, trợ lý và phục vụ tới khi đến được bên DeBlass. Lão đang được khen ngợi về tài hùng biện, được đám mạnh thường quân của thượng viện vỗ vào lưng.

Eve chờ đến khi DeBlass nhìn thấy cô, đến khi ánh mắt lão lướt lên cô, rồi qua Roarke, đến khi miệng lão mím chặt. “Trung úy. Nếu cô cần nói với tôi, chúng ta có thể vào văn phòng của tôi chốc lát. Một mình cô. Tôi có thể dành ra mười phút.”

“Ông sẽ có thừa thãi thời gian, Thượng nghị sĩ. Thượng nghị sĩ DeBlass, ông bị bắt vì tội giết hại Sharon DeBlass, Lola Starr và Georgie Castle.” Khi lão oang oang phản đối và những tiếng thì thào bắt đầu, Eve cao giọng nói. “Những cáo buộc bổ sung bao gồm tội hãm hiếp loạn luân với Catherine DeBlass, con gái của ông, và Sharon DeBlass, cháu nội.”

DeBlass vẫn đứng yên, sững người vì sốc khi Eve còng cổ tay lão, xoay người lão lại và trói tay ra sau lưng. “Ông không bị buộc phải nói gì.”

“Đây là sự xúc phạm,” DeBlass bùng nổ bài học thuộc lòng tiêu chuẩn về đạo luật Miranda sửa đổi. “Tôi là Thượng nghị sĩ của Hoa Kỳ. Đây là tài sản liên bang.”

“Và hai nhân viên cảnh sát liên bang đây sẽ áp giải ông,” Eve bổ sung. “Ông có quyền gọi luật sư hay đại diện.” Trong khi tiếp tục đọc quyền lợi của DeBlass, ánh mắt lóe sáng của cô đã làm cho các nghị sĩ liên bang và những người hiếu kỳ phải lùi lại. “Ông có hiểu những quyền lợi này không?”

“Tao sẽ lột phù hiệu của mày, đồ chó cái.” DeBlass bắt đầu thở khò khè khi Eve dùng sức đẩy lão đi qua đám đông.

“Tôi xem đó là một phiếu thuận. Lấy hơi thở đi, Thượng nghị sĩ. Chúng tôi không thể để ông ngoẻo vì đau tim.” Eve cúi sát tai DeBlass. “Và ông sẽ không lột được phù hiệu của tôi, đồ con hoang. Tôi sẽ tóm được ông.” Cô giao lão cho hai cảnh sát liên bang. “Họ đang chờ ông ta ở New York,” cô nói ngắn gọn.

Giờ đây hầu như không còn nghe được Eve. DeBlass đang gào thét, đòi phải thả ngay lập tức. Thượng viện bùng nổ những giọng nói và cơ thể. Xuyên qua nó, Eve bắt gặp Rockman. Anh ta tiến về phía cô, khuôn mặt anh ta là một chiếc mặt nạ lạnh ngắt đầy phẫn nộ.

“Cô đang phạm sai lầm đấy, Trung úy.”

“Không, tôi không sai. Nhưng anh đã phạm sai lầm trong lời khai của anh. Theo cách tôi thấy thì điều đó khiến anh thành tòng phạm sau tội ác. Tôi sẽ bắt đầu làm việc khi trở về New York.”

“Thượng nghị sĩ DeBlass là người vĩ đại. Cô chẳng là gì ngoài một con tốt của Đảng tự do và những kế hoạch của họ nhằm triệt hạ ông ấy.”

“Thượng nghị sĩ DeBlass là một kẻ gạ gẫm trẻ em và loạn luân. Một tên hiếp dâm và một kẻ giết người. Và tôi là, anh bạn ạ, tên cớm đang hạ gục anh đây. Tốt hơn anh nên gọi luật sư trừ khi anh muốn chết chìm cùng với lão.”

Roarke phải tự ép buộc mình không nắm lấy Eve khi cô lướt nhanh qua các hành lang thần thánh của Thượng viện. Các thành viên của giới truyền thông đã nhảy xổ về phía Eve nhưng cô cắt ngang qua họ như thể họ không ở đó.

“Anh thích phong cách của em, Trung úy Dallas,” Roarke nói khi họ len lỏi tìm đường ra xe. “Anh rất thích. Và nhân tiện đây, anh không còn nghĩ anh yêu em nữa. Mà anh biết anh yêu em.”

Eve nuốt mạnh cảm giác buồn nôn đang dâng lên cổ họng. “Chúng ta ra khỏi đây thôi. Hãy ra khỏi đây ngay, chết tiệt.”

Chỉ sức mạnh ý chí thuần túy mới giữ cho Eve vững vàng đến khi lên được máy bay. Nó giữ cho giọng nói của cô bình thản và vô cảm khi báo cáo với cấp trên. Sau đó Eve loạng choạng ngã, rồi vùng ra khỏi vòng tay đỡ của Roarke, chạy ào vào nhà vệ sinh để nôn thốc nôn tháo.

Ở bên kia cánh cửa, Roarke đứng bất lực. Nếu có hiểu Eve chút nào thì anh phải biết rằng an ủi sẽ làm cho sự việc tệ hơn. Roarke thì thào hướng dẫn tiếp viên và ngồi xuống ghế. Trong khi chờ đợi, anh trân trối nhìn đường băng.

Roarke nhìn lên khi cửa mở. Nét mặt Eve tái lạnh, mắt mở quá to, quá u tối. Dáng đi thường uyển chuyển trở nên yếu ớt và cứng đơ.

“Xin lỗi, em nghĩ sự việc đã tác động đến em.”

Khi Eve ngồi xuống, Roarke mời cô một ly. “Uống cái này đi. Có ích đấy.”

“Cái gì thế?”

“Trà, thoảng pha chút whiskey.”

“Em đang làm nhiệm vụ,” Eve dợm phản đối nhưng sự bùng nổ đột ngột dữ dội của Roarke làm cô nín bặt.

“Uống đi, chết tiệt, nếu không anh sẽ đổ vào họng em.” Roarke bấm nút và ra lệnh cho phi công cất cánh.

Tự bảo mình như thế thì dễ hơn là tranh cãi, Eve nhấc ly lên nhưng đôi bàn tay cô không vững. Cô chỉ cố nhấp được một ngụm qua hàm răng lập cập trước khi bỏ ly sang một bên.

Eve không thể ngừng run rẩy. Khi Roarke đưa tay ôm cô, Eve co người ra sau. Cảm giác buồn nôn vẫn còn đó, quỷ quyệt luồn lách qua dạ dày cô làm cho đầu cô đập mạnh như búa bổ.

“Cha em hãm hiếp em.” Eve nghe chính mình nói. Cú sốc của nó, cảm giác nghe tiếng nói của chính mình thốt ra lời, phản ảnh trong mắt Eve. “Lặp đi lặp lại. Và ông ta đánh đập em, lặp đi lặp lại. Em có chống trả hay không chống trả cũng không thành vấn đề. Ông ta vẫn hãm hiếp em. Vẫn đánh đập em. Và em không thể làm gì. Ta không thể làm gì khi những người có bổn phận chăm sóc ta lại lạm dụng theo cách đó. Lạm dụng ta. Xúc phạm ta.”

“Eve.” Roarke nắm lấy tay Eve, giữ chặt khi cô cố giật ra. “Anh rất tiếc. Rất tiếc.”

“Người ta nói em tầm tám tuổi khi họ phát hiện ra em trong một ngõ hẻm nào đó ở Dallas. Em đang chảy máu, tay bị gãy. Chắc hẳn ông ta đã vứt bỏ em ở đó. Em không biết. Có lẽ em đã chạy trốn. Em không nhớ. Nhưng ông ta không bao giờ đến vì em. Không có ai từng đến vì em.”

“Mẹ em thì sao?”

“Em không biết. Em không nhớ bà ấy. Có thể mẹ đã chết. Có thể bà ấy giống như mẹ của Catherine, đã giả như không biết. Em chỉ nhận được những ánh chớp, những ác mộng tệ hại nhất. Thậm chí em không biết tên mình. Người ta không nhận diện được em.”

“Vậy nên em được an toàn.”

“Anh chưa bao giờ bị xáo trộn khắp cơ thể. Không có cảm giác an toàn đâu. Chỉ có sự bất lực. Người ta lột trần anh với ý định tốt.” Eve thở dài, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm lại. “Em không muốn bắt giữ DeBlass, Roarke. Em muốn giết lão. Em muốn giết lão bằng chính tay em vì điều đã xảy ra với em. Em để sự việc thành chuyện cá nhân.”

“Em đã làm xong việc của em.”

“Ừ, em đã làm việc của em. Và em sẽ tiếp tục làm.” Nhưng thứ mà giờ đây Eve đang nghĩ đến không phải là công việc. Mà là cuộc sống. Cuộc sống của cô, và của Roarke. “Roarke, anh phải biết là em cũng có những mặt xấu nào đó bên trong. Nó giống như một con vi rút lẻn vào khắp cơ thể, ló mặt ra khi sự đề kháng của ta yếu kém. Em không phải là ván cược tốt.”

“Anh thích tỷ lệ cược cao.” Roarke nhấc tay Eve lên hôn. “Tại sao chúng ta không xem xét nó nhỉ? Tìm hiểu xem liệu cả hai chúng ta có thể thắng cược không.”

“Trước kia em chưa hề nói với ai.”

“Điều đó có ích không?”

“Em không biết. Có thể. Chúa ơi, em mệt quá.”

“Em có thể dựa vào anh.” Roarke luồn tay quanh Eve, ghì đầu cô vào đường hõm trên vai anh.

“Nghỉ một lúc,” Eve thầm thì. “Đến khi chúng ta tới New York.”

“Nghỉ một lúc đi em.” Roarke áp môi vào mái tóc Eve và hy vọng cô sẽ ngủ.
Bình Luận (0)
Comment