Cái Chết Trần Trụi

Chương 8

Tất cả những gì Eve muốn là một thỏi kẹo. Cô đã bỏ ra gần cả ngày để làm chứng tại tòa, giờ nghỉ ăn trưa thì bị chiếm dụng bởi cuộc gọi của một tay chỉ điểm làm Eve tốn mất năm mươi đô và đem cho cô manh mối sơ sài về vụ buôn lậu kết thúc với hai vụ giết người, vụ đã khiến cô vò đầu bứt tai suốt hai tháng nay.

Tất cả những gì Eve muốn là một ít chất giả đường trước khi về nhà chuẩn bị cho cuộc gặp lúc bảy giờ tối với Roarke.

Eve đã có thể rảo qua bất cứ nơi nào trong số những cửa hàng InstaStores phục vụ khách ngồi trên xe, nhưng cô thích cửa hàng thực phẩm nhỏ ở góc đường Tây Bảy Tám - mặc dù, hay có lẽ đúng hơn là bởi vì, thật ra chỗ đó thuộc quyền sở hữu và được điều hành bởi Francois, một người tị nạn thô lỗ có cặp mắt rắn, đã trốn chạy đến Mỹ sau khi Quân đội Cải cách Xã hội lật đổ chính quyền Pháp khoảng bốn mươi năm trước.

Francois ghét nước Mỹ và người Mỹ, và Quân đội Cải cách đã bị tiêu diệt trong vòng sáu tháng sau vụ đảo chính, nhưng anh ta vẫn ở đây, chê bai và phàn nàn đằng sau quầy cửa hàng thực phẩm đường Tây Bảy Tám, nơi anh ta tận hưởng thú phân phát những lời lăng mạ và những chuyện ngớ ngẩn về chính trị.

Eve gọi anh ta là Frank để chọc tức, cô ghé vào đấy ít nhất một lần trong tuần để xem anh ta đã vạch ra âm mưu gì nhằm hạ uy tín của cô.

Tâm trí để hết vào thỏi kẹo, Eve bước qua cánh cửa tự động. Cánh cửa chỉ vừa bắt đầu thì thầm đóng lại sau lưng cô thì linh tính mách bảo cô điều gì đó.

Gã đàn ông đang đứng tại quầy quay lưng về phía Eve, áo khoác nặng nề có mũ trùm che khuất tất cả ngoại trừ khổ người, và dáng vẻ đó thật ấn tượng.

Cao gần hai mét, Eve ước lượng, dễ phải nặng đến tạ hai. Cô không cần nhìn khuôn mặt gầy gò, khiếp hãi của Francois mới biết có rắc rối. Cô có thể ngửi thấy điều đó, chín muồi và chua như món thịt băm với rau vốn là món đặc biệt hôm nay.

Trong mấy giây chờ cho cửa đóng kín, Eve đã cân nhắc và loại trừ ý tưởng rút vũ khí ra.

“Lại đây, đồ chó cái. Lại ngay.”

Gã đàn ông quay lại. Eve thấy gã có nước da màu vàng tái của nguồn gốc đa chủng tộc và ánh mắt của một người rất tuyệt vọng. Kể cả trong lúc ghi nhớ các mô tả đó, cô vẫn nhìn vào vật tròn nhỏ mà gã nắm trong tay.

Khí cụ gây nổ tự tạo đã đủ đáng ngại. Còn sự thể rằng nó rung rung do bàn tay cầm nó đang bồn chồn vì căng thẳng thì quả là còn tệ hại hơn nhiều.

Những kẻ nổ bom tự tạo vốn khét tiếng là không ổn định tâm lý. Thằng ngốc đó có khả năng giết chết cả bọn chỉ vì hắn đổ quá nhiều mồ hôi.

Eve ném về phía Francois một cú liếc nhanh đầy cảnh giác. Nếu anh ta gọi cô là Trung úy, cả bọn sẽ trở thành thịt tươi rất nhanh. Đưa tay ra ở vị trí ai cũng nhìn thấy được, Eve đi ngang đến bên quầy.

“Tôi không muốn rắc rối,” cô thốt lên, để cho giọng nói của mình run rẩy, bồn chồn như bàn tay của tên cướp. “Làm ơn đi mà, tôi có con ở nhà.”

“Câm miệng. Cứ câm miệng đi. Nằm xuống sàn. Nằm xuống cái sàn khốn kiếp.”

Eve quỳ xuống, luồn một tay vào dưới áo khoác, nơi vũ khí đang đợi.

“Tất cả,” gã đàn ông ra lệnh, bàn tay cầm quả cầu nhỏ chết người huơ lên cao. “Tao muốn hết mấy thứ đó. Tiền mặt, biên lai tín dụng. Làm nhanh lên.”

“Hôm nay ế hàng,” Francois rên rỉ. “Anh phải hiểu hồi này làm ăn không được như trước kia đâu. Người Mỹ các anh...”

“Mày muốn ăn cái này không?” gã đàn ông mời, gí khối chất nổ vào mặt Francois.

“Không, không.” Hoảng sợ, Francois ấn mã số an toàn bằng những ngón tay run lẩy bẩy. Khi ngăn kéo mở ra, Eve thấy tên cướp liếc vào khoản tiền bên trong, rồi nhìn lên máy quay đang bận rộn ghi lại toàn bộ cuộc giao dịch.

Eve nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt gã. Gã biết hình ảnh mình đã bị khóa ở đó, và tất cả lượng tiền ở New York cũng không xóa bỏ được điều ấy. Chất nổ thì xóa được, khi gã quăng bừa nó qua vai trong lúc phóng ra ngoài đường để lẩn vào làn giao thông.

Eve hít một hơi, như một thợ lặn đang phóng xuống nước. Cô vùng lên mạnh mẽ, dưới cánh tay gã đàn ông. Cú giật chắc nịch làm khối chất nổ bay tự do. Những lời thét lác, nguyền rủa, cầu nguyện. Eve chộp được quả bom bằng đầu ngón tay, một cú bay cao, vượt qua hai người đàn ông và những thế căn bản được khai triển. Ngay khi cô vừa khép bàn tay quanh quả bom, tên cướp vung tay ra đòn.

Đúng ra là vung mu bàn tay chứ không phải quả đấm và Eve tự cho là mình gặp may. Cô thấy hoa mắt khi văng vào một cái giá bày đậu nành, nhưng cô vẫn bám chặt quả nổ tự tạo.

Sai tay, khốn kiếp, sai tay - Eve có đủ thời gian để suy nghĩ khi cái kệ đổ sụp bên dưới cô. Cô cố dùng tay trái để rút vũ khí, nhưng một trăm hai mươi cân thịnh nộ và tuyệt vọng đã đè lên cô.

“Nhấn nút báo động đi, đồ ngu,” Eve la to trong lúc Francois chết đứng như tượng, miệng cứ há ra ngậm lại. “Nhấn nút báo động đi.” Rồi cô hộc lên khi cú đấm vào sườn làm cô ngạt thở. Lần này gã đàn ông dùng đến quả đấm.

Giờ đây gã đang khóc ròng, cào cấu và bấu vào tay Eve trong nỗ lực giật lấy khối chất nổ. “Tao cần tiền. Tao phải có tiền. Tao sẽ giết mày. Tao giết hết bọn mày.”

Eve cố gắng thúc đầu gối lên. Cú phản công cổ điển đem lại cho cô vài giây để thở, nhưng không đủ uy lực để làm địch thủ yếu đi.

Cô lại hoa mắt khi đầu va mạnh vào cạnh quầy. Hàng tá thỏi kẹo mà cô thèm khát đổ xuống người cô như mưa.

“Mày, đồ chó má. Mày, đồ chó má.” Eve nghe chính mình thốt lên câu nói, lặp đi lặp lại trong khi cô giáng cánh tay đập ba cú mạnh vào mặt gã đàn ông. Máu phun ra từ mũi, tên cướp chộp lấy tay cô.

Và Eve biết tay cô sẽ gãy. Biết cô sẽ cảm nhận cơn đau sắc ngọt, buốt lịm, sẽ nghe được tiếng rắc mỏng tanh khi xương bị gãy.

Nhưng khi Eve hít hơi để thét lên, trong khi thị giác bắt đầu mờ đi vì đau thì sức nặng kia rời khỏi cô.

Quả bom vẫn nắm trong tay, Eve lăn nghiêng qua một bên, vật vã cô thở và chống lại cơn buồn nôn. Từ tư thế đó, cô nhìn thấy đôi giày đen bóng loáng, cho thấy đó là cảnh sát tuần tra.

“Bắt hắn.” Eve đau đớn ho một tiếng. “Mưu toan cướp có vũ khí, đem theo chất nổ, tấn công.” Lẽ ra cô muốn nói thêm là tấn công một cảnh sát và chống lệnh bắt giữ, nhưng vì đã không xưng danh khi vụ việc xảy ra, Eve chỉ nói có thế.

“Cô ổn chứ, thưa cô? Muốn gọi xe cứu thương không?”

Eve không muốn bác sĩ. Cô muốn một thỏi kẹo chết tiệt. “Trung úy,” Eve chữa lại, tự nhỏm dậy và lấy thẻ chứng minh ra. Cô nhận thấy thủ phạm đã bị khống chế, và một trong hai tay cớm đã đủ khôn ngoan để sử dụng vũ khí gây choáng khiến gã mất sức chiến đấu.

“Chúng tôi cần hộp an toàn - nhanh lên.” Eve nhìn hai tay cớm tái mặt đi khi họ thấy cái cô đang cầm trên tay. “Quả nổ nhỏ này đã phiêu lưu khá nhiều rồi. Hãy vô hiệu hóa nó.”

“Vâng.” Tay cớm thứ nhất phóng nhanh như chớp ra khỏi cửa hàng. Chín mươi giây sau anh ta quay lại với cái hộp màu đen dùng để chuyên chở và vô hiệu hóa chất nổ. Không ai nói gì.

Họ gần như không thở nổi.

“Bắt hắn,” Eve nhắc lại. Ngay khi chất nổ đã được cất giữ, cơ bụng của Eve bắt đầu run rẩy. “Tôi sẽ truyền báo cáo đi. Các anh thuộc đơn vị 123 phải không?”

“Đúng thế, Trung úy.”

“Làm việc tốt lắm.” Eve cúi xuống, dành ưu ái cho cánh tay bị thương và chọn một thỏi Galaxy đã bị đè bẹp trong cuộc vật lộn. “Tôi về nhà đây.”

“Cô chưa trả tiền thỏi đó,” Francois quát với theo Eve.

“Tiên sư anh, Frank,” cô quát lại và tiếp tục bỏ đi.

Sự việc xảy ra khiến Eve trễ hẹn. Khi cô đến được tòa lâu đài của Roarke thì đã bảy giờ mười. Cô đã sử dụng quá liều thuốc để làm giảm cơn đau ở tay và vai. Nếu vài ngày nữa không bớt đau, Eve biết mình sẽ phải đi kiểm tra. Cô ghét bác sĩ.

Cô dừng xe, quan sát nhà của Roarke một lúc. Giống pháo đài hơn, Eve nghĩ. Bốn tầng lầu sừng sững vươn cao trên những hàng cây phủ sương giá của công viên Central Park. Đó là một trong những tòa nhà cổ, gần hai trăm năm tuổi, xây dựng bằng đá thật nếu mắt cô không đánh lừa cô.

Có rất nhiều kính, và ánh sáng vàng rực phía sau những ô cửa sổ. Có cả một cổng an ninh, phía sau là những bụi rậm xanh quanh năm và hàng cây thanh nhã được bài trí nghệ thuật.

Thế nhưng gây ấn tượng hơn cả nét lộng lẫy của kiến trúc và phong cảnh chính là vẻ yên tĩnh. Eve không nghe có tiếng động nào ở đây. Không có tiếng xe cộ gầm gừ, không có khách bộ hành hỗn loạn. Kể cả bầu trời trên đầu cũng hơi khác bầu trời mà cô đã quen thuộc ở trung tâm thành phố xa xa. Ở đây, người ta có thể thực sự nhìn thấy các vì sao chứ không chỉ ánh sáng chói lòa của các phương tiện chuyên chở.

Cuộc sống mà đạt được thế này thì quả là tươi đẹp, Eve ngẫm nghĩ rồi lại khởi động xe. Cô đến gần cổng, chuẩn bị tự xác nhận danh tính. Cô thấy cái mắt đỏ nhỏ tí của máy quét nhấp nháy, rồi đứng yên. Cánh cổng mở ra không tiếng động.

Vậy là Roarke đã đưa cô vào dữ liệu lập trình, Eve nghĩ, trong lòng không chắc mình thấy vui hay bất an. Cô lái xe qua cổng, lên lối vào và để xe tại chân mấy bậc thềm bằng đá granit.

Một quản gia mở cửa cho Eve. Cô chưa bao giờ thực sự nhìn thấy một quản gia mà chỉ mới thấy trong những băng video cũ, nhưng người này đã không làm trí tưởng tượng của cô thất vọng. Mái tóc bạc, ánh mắt kiên quyết và trang phục tối màu cùng cà vạt kiểu cũ thít chặt.

“Chào Trung úy Dallas.”

Một giọng nói cất lên ngay lập tức, một thứ âm sắc nghe như giọng Anh và Slavơ. “Tôi có hẹn với Roarke.”

“Cậu ấy đang chờ cô.” Ông ta đưa Eve vào một hành lang rộng, sừng sững, nhìn giống như lối vào viện bảo tàng hơn là nhà ở.

Một dàn đèn chùm thủy tinh hình ngôi sao nhỏ giọt ánh sáng lên sàn gỗ bóng được làm duyên bằng một tấm thảm với những nét hoa văn táo bạo điểm sắc đỏ và xanh cổ vịt. Cầu thang uốn vòng sang trái với hình quái vật sư tử đầu chim chạm trên cột trụ chốt.

Trên tường có những bức họa - loại tranh mà Eve đã có lần nhìn thấy trong chuyến đi thực tập đến Met. Các họa sĩ trường phái Ấn tượng Pháp vào thế kỷ nào đó mà cô không nhớ nổi. Thời Kỳ Xét Lại xuất hiện vào đầu thế kỷ 21 đã ca tụng họ với những cảnh tượng thôn dã và sắc màu trầm lặng lộng lẫy.

Không có ảnh toàn ký hoặc tượng sống. Chỉ sơn dầu và vải bố thôi.

“Cho phép tôi cầm áo khoác của cô?”

Eve sực tỉnh và nghĩ mình bắt gặp một vẻ hạ cố đầy tự mãn thoáng lên trong đôi mắt bí hiểm kia. Eve trút áo khoác, nhìn gã quản gia có vẻ rón rén nắm chiếc áo trong những ngón tay được làm móng cẩn thận.

Quái quỷ, cô đã tẩy sạch phần lớn vết máu trên áo rồi kia mà.

“Mời đi lối này, Trung úy. Phiền cô đợi trong phòng khách, Roarke đang bận một cuộc gọi xuyên vũ trụ.”

“Không sao.”

Chất lượng viện bảo tàng tiếp tục ở đó. Một lò sưởi đang bình thản cháy. Một ngọn lửa đốt bằng củi thật trong lò tạc từ đá màu lục và lam. Hai cây đèn tỏa ra ánh sáng trông như những viên ngọc đầy màu sắc. Bộ sofa đôi có lưng uốn cong và vải bọc sang trọng phản ánh những sắc độ ngọc ngà của căn phòng. Đồ nội thất bằng gỗ được đánh bóng lóa cả mắt. Những tác phẩm mỹ thuật được bày biện khắp nơi. Tượng điêu khắc, tô chén, thủy tinh đa diện.

Đôi ủng của Eve gõ lách cách trên mặt gỗ rồi tắt nghẹn trên lớp thảm trải sàn.

“Cô muốn giải khát không, Trung úy?”

Eve liếc ra sau, thích thú nhìn gã quản gia vẫn rón rén nắm chiếc áo khoác của cô bằng ngón tay như thể đó là một cái giẻ bẩn thỉu. “Hẳn rồi. Có thứ gì nào, thưa ông...?”

“Tên tôi là Summerset, thưa Trung úy. Gọi tôi là Summerset thôi. Chắc chắn chúng tôi có thể mời cô bất cứ món gì hợp khẩu vị của cô.”

“Cô ấy mê cà phê,” Roarke lên tiếng từ bậc cửa, “nhưng tôi nghĩ cô ấy thích dùng thử loại Montcart 49.”

Mắt Summerset lại chớp giật, vẻ sợ hãi - Eve nghĩ thế. “Loại 49, thưa cậu?”

“Đúng vậy. Cảm ơn ông, Summerset.”

“Vâng, thưa cậu.” Lúc lắc chiếc áo khoác, gã quản gia đi khỏi, xương sống thẳng đơ.

“Xin lỗi đã để cô phải chờ,” Roarke cất tiếng, rồi mắt anh ta nhíu lại, tối sầm.

“Không sao,” Eve đáp lại khi Roarke bước đến bên cô. “Tôi chỉ... Này...”

Eve hất mặt ra khi tay anh ta đỡ lấy cằm cô nhưng mấy ngón tay của Roarke giữ chặt, xoay má trái cô ra ánh sáng. “Mặt cô bị bầm tím.” Giọng nói thản nhiên khẳng định, thật lạnh lùng. Ánh mắt khi rọi vào vết thương chẳng để lộ điều gì.

Nhưng những ngón tay của Roarke lại ấm áp và căng thẳng, Eve thấy dạ dày mình thắt lại. “Một vụ ẩu đả vì thỏi kẹo,” cô giải thích với một cái nhún vai.

Ánh mắt Roarke gặp ánh mắt Eve, nán lại một khoảnh khắc kéo dài đến khó chịu. “Ai thắng?”

“Tôi thắng. Sẽ thật sai lầm nếu đứng chắn giữa tôi và thức ăn.”

“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.” Roarke buông tha Eve, thọc bàn tay đã đụng chạm cô vào túi. Vì anh ta muốn chạm vào Eve lần nữa. Roarke cảm thấy lo vì nhận ra mình muốn, rất muốn vuốt ve cho tan đi vết bầm tím làm tổn hại gò má Eve. “Tôi nghĩ cô sẽ tán thưởng thực đơn tối nay.”

“Thực đơn? Tôi không đến đây để ăn, Roarke. Tôi đến để xem xét bộ sưu tập của anh.”

“Cô sẽ làm cả hai việc.” Roarke quay lại khi Summerset bưng vào một cái khay đựng một chai rượu vang màu lúa mì chín và hai ly pha lê.

“Rượu 49, thưa cậu.”

“Cảm ơn ông. Tôi sẽ tự rót.” Roarke vừa nói với Eve vừa rót rượu. “Tôi nghĩ loại này sẽ thích hợp với cô. Điều thiếu sót về mặt tinh tế...” Anh ta quay lại, mời Eve một ly. “Sẽ được đền bù bằng nét gợi cảm.” Roarke chạm ly vào ly của Eve để tiếng pha lê vang lên, rồi nhìn cô nhấp rượu.

Chúa ơi, một khuôn mặt tuyệt vời, Roarke nghĩ. Tất cả những góc cạnh và nét biểu cảm kia, tất cả cảm xúc và kiềm chế kia. Ngay lúc này cô ấy đang cố không để lộ vẻ ngạc nhiên và hài lòng khi hương vị rượu đã ngấm vào lưỡi. Roarke đang trông đợi giây phút hương vị của Eve ngấm vào lưỡi của mình.

“Cô tán thưởng chứ?” anh ta hỏi.

“Ngon đấy.” Nếm rượu này có khác gì nếm vàng đâu.

“Rất hân hạnh. Montcart là chuyến phiêu lưu đầu tiên của tôi vào các lò sản xuất rượu vang. Chúng ta ngồi xuống tận hưởng lửa sưởi chứ?”

Ý tưởng thật cám dỗ. Eve có thể hình dung bản thân cô ngồi đó, chân hướng về phía hơi nóng thơm nồng, nhấp rượu trong lúc làn ánh sáng ngọc ngà nhảy múa.

“Đây không phải là chuyến viếng thăm xã giao, Roarke. Đây là một cuộc điều tra án mạng.”

“Vậy thì cô có thể xét hỏi tôi trong khi ăn tối.” Anh ta nắm lấy tay Eve, nhướng lông mày lên khi cô gái đờ người ra. “Tôi nghĩ một phụ nữ đấu tranh vì thỏi kẹo sẽ biết đánh giá một khoanh thịt phi lê dày năm phân, tái vừa.”

“Bít tết?” Eve gắng sức để không nhỏ dãi. “Món bít tết thật, làm từ thịt bò?”

Một nụ cười uốn cong làn môi của Roarke. “Vừa bay về từ Montana. Món bít tết chứ không phải con bò.” Trong khi Eve còn lưỡng lự, anh ta nghiêng đầu. “Đi nào, Trung úy. Tôi không tin một chút thịt đỏ lại cản trở được kỹ năng điều tra đáng nể của cô.”

“Ngày hôm kia một kẻ đã tìm cách hối lộ tôi,” Eve thì thào, tâm trí nghĩ đến Charles Monroe và chiếc áo dài lụa đen của gã.

“Bằng gì?”

“Không có gì thú vị như món bít tết.” Eve ném một ánh nhìn lâu, điềm đạm. “Roarke, nếu chứng cớ chĩa vào anh, tôi vẫn sẽ hạ anh.”

“Chính là điều tôi trông đợi. Chúng ta ăn thôi.”

Roarke dẫn Eve vào phòng ăn. Thêm pha lê, thêm sàn gỗ sáng bóng, lại một ngọn lửa lung linh khác, lần này là trong lò sưởi viền đá cẩm thạch có vân hồng. Một phụ nữ trong trang phục đen dọn món khai vị tôm nâu xốt kem. Rượu vang được đem vào, rót đầy ly.

Eve, vốn hiếm khi chú ý đến vẻ bề ngoài, ước gì cô đã mặc gì đó thích hợp cho dịp này hơn là quần jean áo len.

“Vậy, anh làm giàu bằng cách nào?” cô hỏi Roarke.

“Nhiều cách khác nhau.” Roarke phát hiện mình thích nhìn Eve ăn. Có vẻ rất chuyên tâm vào việc đó.

“Nêu tên một cách đi.”

“Ham muốn,” Roarke nói, để mặc cho ngôn từ ngân nga giữa họ.

“Chưa đủ.” Eve lại nhấc ly rượu lên, đón nhận trực tiếp ánh mắt của Roarke. “Hầu hết mọi người ai cũng muốn giàu có.”
Bình Luận (0)
Comment