Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!

Chương 111

Mĩ Tư Đế cười đầy thâm ý, rút cây trâm cài trên đầu lẳng lặng tiến về phía Haray, cầm bàn tay xước xác trắng trẻo của cô, cứa một đường vừa dài vừa sâu trên cổ tay. Phấn trắng trong hộp hòa với máu nhuộm thành màu đỏ hồng. Nhìn từng giọt máu của mình nhỏ xuống, bị nuốt trửng trong bột phấn cô không khỏi xót xa. Thì ra cảm giác bị cắt tiết là như thế này.

5 phút trôi qua

!0 phút

15 phút

25 phút

Máu vẫn không ngừng chảy, hộp phấn trong tay Mĩ Tư Đế vẫn chưa hòa đủ máu, Haray kinh hãi liếc mắt nhìn bà ta

- Có khi nào tôi chết vì mất máu trước khi chết vì bị hiến tế không?

- Kì lạ, nhiều máu như vậy rồi mà không đủ, hay là ta còn nhẹ tay quá?

Nói đoạn cứa thêm mấy vết nữa trên tay cô, chăm chú nhìn máu chảy xuống như người ta hay nhìn giọt cà phê phin vào ban sáng.

- Sao bà không cắt cổ tôi luôn đi mà hứng tiết

- Đúng ha, vậy mà ta không nghĩ ra

Có đôi lúc người đàn bà trước mặt cô rất kì quặc, mà cũng phải, sống một mình tại nơi lạnh lẽo này lâu như thế, đầu óc có ẩm mốc cũng không phải chuyện lạ. Bột trắng

trong hộp bị hòa tan với máu đỏ. Mĩ Tư Đế dùng nó vẽ lên một vòng tròn lớn, những hình thù, phù chú quái dị mà Haray chưa bao giờ thấy. Cô mù mờ nhìn ngón tay uyển chuyển thoăn thoắt, vẽ lên một vòng ma pháp bằng máu cua mình. Nắm chặt cổ tay còn vương máu, dựa lưng vào tường. Không biết mọi người lúc này thế nào rồi? Thật sự mà nói cô không nghĩ đến chuyện sẽ không gặp lại họ. Nếu biết trước cô sẽ gửi lời tạm biệt thật tốt rồi.

Bên trên kia, Kevil đang vội vã tìm đến cánh cổng Hắc Ám...

***

Cảm giác này là gì? Hụt hẫng? Trống vắng? Nó không phân biệt nổi. Mưa ngớt rồi, ông trời cũng ngừng khóc rồi, vậy nó vì điều gì mà rơi lệ?

Seny ngồi thẫn thờ trên bậc thềm, tay chống cằm nhìn xa xăm. Trên mặt sân còn đọng lại những vũng nước, phản chiếu bầu trời trong vắt. Không khí thanh nhẹ mát mẻ đúng chất thu. Hoa trong vườn tắm trong làn nước trở nên tươi mới, tất cả đều được nó thu vào trong mắt, ngưng tụ lại thành một giọt pha lê thuần túy nhất. Khóe miệng khẽ kéo lên cười, cười thật chua xót.

Đâu phải cứ vui mới có thể cười? Cứ buồn mới có thể khóc?

Sky hẳn đang nghỉ trong phòng, Thiên Nhi hẳn cũng đang ở bê cạnh, nhưng vậy thì sao? Nó không dám đối mặt với hắn. Chưa bao giờ hai người có cảm giác xa cách như vậy, kể cả là trước kia, khi không nhận ra nhau.

Tiếng ho húng hắn cùng tiếng thở mệt mỏi của hắn làm nó thêm se thắt lòng. Túm chặt vạt áo trong tay, nó vội đứng dậy chạy lên lầu. Thiên Nhi cầm chiếc khăn lụa trong tay, nhìn thấy cả chất lỏng màu đỏ thấm vào từng sợi vải. Sky dựa người vào tường thở dốc, vạt áo trước ngực xô lệch đi nhiều, người trở nên tiều tụy. Thấy nó nép mình phía sau cánh cửa hắn khẽ cười vẫy tay kêu lại. Nó dè dặt đi vào, lướt qua bên Thiên Nhi, thật muốn lao vào lòng hắn, muốn nói cho hắn biết nỗi sợ trong lòng nó, nhưng lại không đủ can đảm. Môi khẽ mấp máy, liếc chiếc khăn trên tay Thiên Nhi

- Không sao chứ?

- Không sao không sao, tại Thiên Nhi đem sốt cà chua đến, không cẩn thận bị sặc đấy

Thấy mắt nó nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trong tay Thiên Nhi, hắn vội giải thích. Nó tròn mắt nhìn, cười không nổi, nói cũng không nổi, hắn có phải ốm đến ngốc rồi không? Nắm chặt lòng bàn tay, khuôn mặt lập tức trở lại tươi cười.

- Là...là vậy sao? Vậy anh tiếp tục nghỉ đi, em không làm phiền

- Chị cứ ở lại đi, em ra ngoài một lát

Thiên nhi bất mãn bê khay cháo chưa quá phân nửa ra ngoài, vội dấu chiếc khăn vào trong túi, khẽ thở dài. Sao nó có thể không nhận ra mùi máu chứ?

Sky bất ngờ kéo tay nó lại gần, áp đầu nó vào lồng ngực mình, khẽ vỗ nhẹ như đang an ủi,giọng trầm ấm

- Ngoan, em ngồi đây, canh cho anh ngủ được không?

- Được

- Đừng bỏ đi đâu trước khi anh thức dậy nhé

- Em biết

Tiếng thở khe khẽ trên đầu nó, vòng tay này vẫn vững chắc như vậy, vẫn an toàn như vậy. Chỉ là, nó không có cách nào tiếp tục lưu lại.

Nằm bên cạnh hắn, nó ngủ lúc nào không hay. Nhưng trong mơ hồ còn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo

- Em nói anh nên tránh xa Seny ra cơ mà, anh không sợ chết nhưng em sợ

- Em đừng có làm loạn nữa

- Em làm loạn? Em muốn thế đấy, theo em về Thiên Giới, chị ta không đi, vậy anh đi

- Anh không cần em quyết định giúp

- Thôi đi, trên đời này thiếu gì đàn bà? Sẽ có người khác tốt với anh hơn chị ấy, anh tội gì phải lao vào chỗ chết. Anh chết rồi chẳng ai cảm động về tình cảm của anh đâu. Cả thế giới này chẳng lẽ lại không tìm ra Nguyệt Hải Băng thứ hai? tơ duyên của anh và Seny em sẽ bảo Nguyệt lão cắt đứt, tìm một người khác cho anh. Chúng ta về Thiên Đình

- Thiên Nhi, trên đời này, ngoài cô ấy, anh không cần ai khác, cô ấy là duy nhất, cũng là tất cả với anh

Thiên Nhi nghiến răng, khuôn mặt loli đầy giận dữ, đóng sập cửa đi ra ngoài, còn nghe tiếng cô quát lại

- Anh cứ cứng đầu đi, ngu ngốc

Bàn tay cẩn thận vuốt nhẹ trên khuôn mặt nó, nó nín thở vờ như đang ngủ. Tất cả đều nghe thấy, không bỏ sót một chữ. Nó cảm thấy... quả là cẩu huyết, đúng là một bể máu chó mà. Cứ như nó là nàng dâu nhỏ bé đang bị chia cắt với người yêu vì bà mẹ chồng độc đoán khó tính vậy. Nghĩ đến đây không kìm được mà khục khặc cười, run lên bần bật trong lồng ngực hắn. Nhưng Sky nào có biết nó nghĩ gì tưởng nó đau lòng mà khóc thì luống cuống an ủi, như vậy càng làm nó cười dữ hơn, mặc con mắt hắn đang ngơ ngác.

- Em... huhu... ahaha... hix hahaha...khụ khụ... huhu

- Rút cục là đang cười hay đang khóc vậy?

- em cũng không biết mà

***

Lão già đã bạc trắng mái đầu lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, nhìn ba người trước mặt đau lòng không thôi. Kì này lão nhất định sẽ về hưu, lũ trẻ ranh này đang bức chết lão đây. Đến một người đã đủ phiền, đến ba người chẳng phải rút ngắn tuổi thọ của lão sao? Diêm Vương, sợ rằng cái địa ngục này không giữ nổi nữa rồi.

Windy không chút kiên nhẫn, hai tay một bên nắm sừng Ngưu Đầu một bên nắm tóc Mã Diện. Rany thở dài mặc cô làm loạn. Lay chẳng những làm như không trông thấy, còn túm cổ Hắc Bạch vô thường nâng lên săm soi, như thể lần đầu nhìn thấy người Châu Phi đi với người Châu Âu không bằng. Rany chẳng thèm liếc hai người, vội tìm hiểu đầu đuôi sự việc, sau đó cân nhắc một hồi

- Phán Quan, làm phiền ông chỉ đường cho chúng tôi tìm họ

- À, chuyện... chuyện này...

- Tay tôi hình như rảnh rồi thì phải

- A, anh cũng vậy này

Windy quăng hai tên trâu ngựa trên tay mình sang một bên, xòe lòng bàn tay uy hiếp như thể muốn dành cho lão một vé thử qua bàn tay mình. Lay hồn nhiên hùa theo. Lão già bất đắc dĩ đành chỉ đường, thôi thì họ biến càng nhanh càng tốt, cục nợ này, Diêm vương ngài tự gánh đi, lão về viết giấy từ quan.
Bình Luận (0)
Comment