Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!

Chương 57

- Thật là, rời thiên giới lâu quá nên đâu cần nhớ tới ta nữa_ Nam nhân kia tiến lại, lên giọng trách móc, tay vỗ nhẹ đầu nó vẻ cưng chiều. Nó đứng như cột, k ngừng ngây ngốc, lúc sau mới thốt đc tiếng nói

- Na tra? Huynh sao lại ở đây?_ Phải, người đứng trc nó k ai khác là Na Tra, vị thần Trung Quốc mệnh danh là k hồn phách,k trái tim, còn người này, ôn nhu là vậy, dịu dàng là vậy nhưng thật ra là vô cảm, đối với chuyện gì cũng công bằng, nhưng lại như k quan tâm thì đúng hơn. Trước kia khi ở thiên cung, anh là người thân với nó nhất, lại rất hay bao che, bênh vực cho mấy trò quậy phá của nó. vì vậy mà nó cực thích huynh ấy.

- Tại sao lại k? ta rất nhớ muội đấy, được rồi, đây là hạ giới, đừng gọi ta vậy nữa_ Tránh câu hỏi của nó, Huynh vẫn xoa xoa cái đầu.

- Vậy gọi là Lay đi_ Nó cười hiền

- Tên này của ai thế_ Huynh hỏi lại

- Con chó mới chết của em_ Nó hồn nhiên trả lời

-.........._ Quạ bay trên đầu ai đó, một sự tổn thương sâu sắc

- A, k phải em có ý gì đâu, chỉ tại con chó đó cũng giống anh ở vẻ mặt dửng dưng thôi

- ............_ đây gọi là vạn tiễn xuyên tâm

- Này, có phải chị đang xỉ nhục Huynh ấy k hả_ Cô bé kia chống hông hất hàm với nó, nhìn dễ thương mà sao đanh đá vậy?

- Ế con nhóc nào đây_ Nó chỏ xuống cô bé chỉ cao chưa ngực mk

- Chị bảo ai là nhóc hả đồ bà già_ Con bé cãi ngang

- Em gái tôi đấy, Hoàng Thiên Nhi._ Sky trả lời, ngã về cái ghế phía sau, vẻ mệt mỏi như thể mang gánh nặng

- Em gái á?_ Nó và Haray cùng hét lên

- Anh Sky, Kevil, lâu k gặp_ Cô bé cúi đầu lễ phép, rồi tiến về phía Haray và Rin.

- Chào chị, chào bạn, từ nay cứ gọi em là Thiên Nhi nhé_ cô bé hớn hở rồi qua ra nó, rít nhẹ qua kẽ răng _ Chào BÀ GIÀ thừa thãi

Nó giận run, nó chẳng hiểu lí do gì cô bé này lại ghét mk thế, rõ ràng là ghét ngay lần đầu gặp mặt mà.

- Thiên Nhi, đừng hỗn thế chứ_ Lay ( từ giờ gọi vậy nha) cốc nhẹ đầu cô bé.

- Được rồi, giờ cho hỏi ngọn gió độc nào đưa 2 người tới đây?_ Sky mỉa mai

- Em gái nhớ anh mà_ Thiên Nhi nũng nịu, sà vào lòng Sky, nó như chết đứng. Cái kiểu làm nũng này y hệt như nó với Kevil, xem ra cô bé này cũng chẳng phải nai tơ gì đâu. Cũng may Sky k bị chứng cuồng em gái như anh nó.

- Thôi đi cô, chẳng lẽ anh k biết cô bám theo Lay_ Sky đẩy cô bé ra, vẻ k vui

- Được rồi, tụi này xuống theo lệnh Ngọc hoàng để giúp mấy đứa_ Lay cười thích thú

- Giúp hay phá đây?_ Sky thở dài

- Vậy để ta thử nhé, chẳng phải mấy đứa muốn xóa kí ức của những người ngoài kia sao?_ Lay rất tự nhiên tiến về phía Rin, cậu bé k tự chủ lùi lại phía sau.

- Anh định làm gì? _ Rin có chút hoảng loạn

- Đừng lo, chỉ là chỉnh lại một chút chí nhớ thôi, kí ức về ngày hôm nay_ Lay trấn an

- K muốn, dừng lại đi, Seny, em k muốn đâu_ Rin thét lên, chạy lại núp sau lưng nó

- Được rồi, tha cho Rin đi, chỉ cần lo cho lũ người ngoài kia thôi_ Nó hở dài, bất giác k muốn làm tổn thương Rin.

- Bây giờ tôi đi tìm Windy_ Haray đứng dậy

- Em thao với_ Rin cũng vội chạy theo, kéo cả nó.

Trong phòng chỉ còn lại Thiên Nhi, lay và Kevil, Sky. không khí bỗng trùng hẳn xuống, nặng nề. ngột ngạt. Lay vẫn rất vui vẻ nhấp ngụm trà, trong khi Thiên Nhi cũng bỏ ra ngoài đi dạo. Kevil nãy giờ im lặng, ánh mắt trở nên dò xét.

- Thật sự thì huynh xuống đây làm gì?_ Kevil dùng ngữ điệu trầm lạ. Nhưng không lời đáp lại, Lay vẫn thản nhiên uống trà như trêu tức.

- Tôi không quan tâm mấy người muốn gì, dẹp quách cái kế hoạch gì đó đi, nhưng nếu dám làm tổn thương Seny tôi sẽ k để yên._ Kevil nắm chặt tay, phải, anh k thích Lay, ai bảo Seny coi Lay như anh trai, làm anh k ít lần bị cho ra rìa, nhưng Lay có thể.......

- Cậu vẫn quan tâm em gái như vậy nhỉ_ Lay cười hiền, nhìn điệu bộ hừ lạnh của Kevil đang quay lưng rời khỏi. Sky k nói gì, nhưng trong lòng tự hiểu, xem ra những ngày sắp tới sẽ rất khó sống đây.

******************************~~~~**************

Cả buổi hôm ấy, nó k tìm thấy Windy thì trong lòng phát hoảng, hay là nhỏ ra biển? Dẫu sao cũng là thủy tộc, về biển cũng không có gì lạ. Nghĩ vậy, nó nhanh chân chạy ra biển, chiều tà, mặt trời đã lặn, nhuốm cả vùng biển trong màu máu vàng cam, đến ảm đạm, bi thương. Nó chạy dọc bờ biển, chân trần đạp lên từng đụn cát. Lòng lo như lửa đốt, Rany k tìm thấy Windy, mà nó biết rõ Windy. tuy lúc nào cũng vui vẻ nhưng thật ra lại mền yếu. Nó nằm ườn trên cát, nhắm mắt tận hưởng gió biển, thật mệt mỏi. Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai khiến nó giật mk ngồi bật dậy. Là Quân, nó thoáng ngỡ ngàng, sau bao chuyện xảy ra nó gần như quên bẵng Quân. Từ hôm gặp nhau trên biển, nó dứt khoát rằng mk k thể yêu cậu ta, cho rằng cậu ta đã sớm từ bỏ. Hôm nay mới thấy cậu ta trườn mặt ra, k biết đã nghe chuyện gì chưa.

- Nghĩ gì vậy? Mới k gặp 1 ngày mà trông em ngây ngốc thế_ Quân hỏi

- Tưởng cậu bỏ đi rồi, đang mừng vì trút đc cục nợ_ Nó thật biết làm tổn thương người khác mà.

- Em còn chưa yêu anh sao anh bỏ đi được?

- Tôi đã nói là chúng ta k thể được mà_ Nó gắt

- Vì em k phải là người bình thường_ Quân trầm mặc, giọng mang chút mỉa mai

- Cậu... cậu biết?_ nó giật mk, chẳng phải Lay đã lo xóa kí ức của m.n rồi sao? sao thừa ra tên này vậy?

- Anh... biết từ lâu rồi, Khi em đến nhà anh, khi em triệu hồi 1 nam nhân áo đen ở dưới hồ lên, anh đã vô tình nhìn thấy. Cả khi em nói anh hãy đến gặp mẹ, thật sự anh đã gặp lại bà. Tất cả đều do em giúp anh. Vì vậy anh đã rất nghi ngờ, rút cuộc em là ai? Anh đã thử điều tra, nhưng mọi thông tin về em qua hoàn hảo, hoàn hỏa đến đáng ngờ_ Quân nhìn xa xăm

- Vậy là cậu đã biết từ lâu? Vậy tại sao k từ bỏ

- Vì anh yêu em, cho dù em có là ai. Anh nguyện ý ở bên em_ Quân cười hiền

- Ngu ngốc, tôi sẽ xóa đi kí ức của cậu_ Nó đứng bật dậy, tức giận tột độ, tại sao? tại sao cậu ta k hiểu rằng người và tiên đến với nhau sẽ tạo ra bi kịch? Nó nhìn ra biển, kí ức chợt ùa về, đau thương tột độ.

- Anh k muốn, anh muốn nhớ mọi thứ về em_ Quân ôm nó từ phía sau, nó biết, Quân thật lòng với nó, lại luôn quan tâm nó, chính nó cũng k nỡ, có lẽ là mềm lòng.

- Nếu cậu muốn vậy thì tôi sẽ k ép_ nó thoát khỏi tay Quân, chạy về phía khách sạn.
Bình Luận (0)
Comment