Cái Đuôi Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 23

Cả nhà Minh Minh với Hàn Du nét mặt đầy lo lắng.Hàn Du rút điện thoại gọi cho nó nhưng đều mất tín hiệu,lòng hắn như lửa đốt.Mọi người liền chạy đi tìm nó nhưng không thấy tăm hơi đâu.Họ đành phải đăng tin tìm người ở khắp nơi,chỉ mong có chút hi vọng tìm nó. Tại một nơi tối tăm,Minh Minh bất lực cố cựa quậy người nhưng chân tay nó đã bị trói,miệng bị bịt kín khiến nó chẳng thể kêu la.Nó đưa ánh mắt nhìn khắp xung quanh.Nơi này tối quá,lại rộng thênh thang khiến lòng nó bất giác run rẩy hoảng sợ.Lúc này có một tia sáng lóe lên,cánh cửa mở ra khiến mắt nó nheo lại vì ánh sáng đột ngột.

Một người con trai trẻ tuổi bước vào,anh ta ngoại hình sáng sủa,đẹp trai.Vóc người cao lớn càng khiến anh ta trở nên mạnh mẽ,ma mị.Anh chậm rãi bước đến gần nó rồi đưa tay lên lột miếng băng dính trên mặt nó ra:

"Cô bé,đã khiến em chịu khổ rồi"_Anh nâng cằm nó lên,khiến nó nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia.

"Anh là ai,tại sao lại bắt tôi?"_Nó hỏi

"Tôi là ai không quan trọng,tôi muốn em ở bên cạnh tôi"_Anh ta cười

"Xin anh...thả tôi ra,đám cưới của tôi chỉ mấy hôm nữa là cử hành rồi....xin anh"_Nó khóc,nước mắt bắt đầu chảy ra khiến động tác người kia có đôi phần chậm lại một chút.

"Đó chính là lý do em có mặt ở đây.Em biết chứ?"_Anh nói

"Tại sao lại bắt tôi"_Nó vẫn khóc

"Người mà em kết hôn,hắn ta là một con quỷ khát máu em biết chứ.Hắn giết bố của tôi-Đệ Tỉu"

"anh là.....?"_nó ngạc nhiên

"Tôi là Đệ Bảo Hoàng,con trai ông ấy"

Câu trả lời khiến nó sững người,không thể tin được người trước mặt lại là con trai của Đệ Tỉu,không lẽ anh ta muốn trả thù?

"Anh đừng có làm liều,xin anh đừng hại Hàn Du,anh ấy không liên quan,có giết thì giết tôi đi"_Nó nói trong nước mắt

"Giết? Sao tôi có thể cho hắn chết một cách dễ dàng như vậy? Phải cho hắn gặm nhấm nỗi đau đớn tột cùng,hahaha"

"anh...anh muốn làm gì?"_Nó hỏi

"Tôi muốn...em là người của tôi,thay vì của hắn"_nói xong câu này,anh ta rút một chiếc kim tiêm và tiêm vào tay cô khiến cô hoàn toàn mất đi ý thức.

Lại nói về Hàn Du,mấy hôm nay Minh Minh vẫn không về khiến hắn gần như điên lên.Hắn liên tục ngày đêm không quản mà đi tìm nó.Hắn dẫn cả trăm anh em chân tay của Long Ca lục tung cái thành phố lên mà vẫn vô vọng.Trông hắn bây giờ vô cùng suy sụp.

Minh Minh tỉnh dậy trên chiếc giường trắng tinh phảng phất mùi cà phê trong không khí.Một người con trai mang đến trước mặt cô ly cà phê sữa,giọng nói trầm thấp:"Của em đây"

Nó ngơ ngác,liếc đôi mắt trong veo đẹp đẽ nhìn quanh,hỏi:"Tôi...là ai?"

Anh ta mỉm cười,ngồi xuống cạnh nó:"Rinna,sức khỏe của em không tốt,đừng nên suy nghĩ nhiều,đây là chứng mất trí nhớ tạm thời.Anh sẽ tìm cách chữa trị cho em,đừng lo."

Nó chỉ khẽ gật đầu,vô thức dựa đầu vào ngực người con trai khiến anh ta có chút giật mình rung động.Anh cũng không hiểu đây là cảm giác gì,sao lại kì lạ như vậy.Nhìn người con gái trong lòng,anh vội xua tan ý nghĩ đó:

"Bảo Hoàng,mày điên rồi,mày chỉ muốn trả thù Hàn Du thôi mà,để cô ta yêu mày,nhưng mày tuyệt đối không được có cảm xúc với cô ta.Đến khi sâu đậm,cô ta vì sự lạnh lùng ruồng bỏ của mày sẽ đau khổ tột cùng,lúc đó tên Hàn Du cũng sẽ sống dở chết dở thôi"

Nghĩ xong,anh ta xiết chặt tay ôm nó vào lòng:"Rinna là tên em,em biết chưa?"

Nó khẽ gật đầu rồi dần thiếp đi trong lòng anh ta,bởi tác dụng phụ của thuốc đã phát tác.

Trong giấc mơ của nó,nó cùng một người con trai chơi đùa vui vẻ.Cảm xúc tinh tế rõ nét cứ như là nó từng trải qua thật sự vậy.Người ấy cầm tay nó,trao cho nó chiếc đồng hồ đôi,nói những lời lãng mạng...Khung cảnh đang tuyệt đẹp êm đềm thì bỗng bầu trời trong mơ biến mất,thay vào đó là mây đen xám xịt,sấm chớp đùng đùng.Người con trai khi tan vào không khí,giọt mưa biến thành vô vàn những con rắn độc lao vào người nó...

"AAAAAAA"_nó hét to rồi tỉnh dậy,mồ hôi thấm ướt áo,chảy trên khuôn mặt xinh đẹp của nó

"Rinna,em ổn chứ"_Người con trai bước đến

"Không...không sao,chỉ là ác mộng,ác mộng thôi"_nó nói:"Tôi muốn đi tắm một chút"_nó đứng dậy,lấy bộ quần áo người con trai kia mới chuẩn bị cho nó rồi vào phòng tắm,tiếng nước chảy xuống cơ thể mịn màng của nó,xua đi một phần nỗi sợ trong lòng mà nó mới trải qua...
Bình Luận (0)
Comment