Trần ân nắm chặt tay vũ hàn hơn, lắc đầu
- đừng đi, ta có chuyện muốn nói
nhìn hắn, mặt vũ hàn thoáng đỏ
- ngài nói đi
Trần ân hơi cúi đầu mặt đến tai đều đỏ lên
-ta thích nàng, rất thích... À không là yêu mới đúng nàng cho ta cơ hội bên cạnh nàng được không?
Tim vũ hàn như tê dại - hắn yêu mình.....- vũ hàng không biết sao mình lại cảm thấy vui sướng thế này nhưng cqmr xúc là chuyện khác hắn là vua có nhiều giai nhân mỹ nử lại là chuyện không thể chối bỏ, vũ hàn độc là liệu sau nàng có thể chịu đựng kiếp chung chồng mà các đế vương lại là những người trăng hoa
- ta không.... Không thể....
Trần ân lắc đầu
- nàng khó tin ta yêu nàng, hay chính nàng không yêu ta
Vũ hàn câm lặng rồi nhìn hắn
-người là vua
Trần ân vẫn giữ chặt vũ hàn
- tại sao, ta là vua thì sao chứ
Vũ hàn đáp lại
-nô tì không như nử nhân khác bất chấp làm mỹ nhân vì mê dung mạo người hay thân phận của ngài, xin ngài hãy đi nói lời này với những nử nhân khác ta đây không tiếp nổi
Trần ân cười nhìn vũ hàn
- ta sẽ bỏ hậu cung
Vũ hàn trừng mắt, bỏ những nử nhân hắn yêu mà hắn còn vui vậy ư, vũ hàn vùng vẫy tay
- các mỹ nhân ấy đều là người của ngài
Trần ân hơi trầm giọng
- nghe ta nói, ta chưa từng ân sủng cả, phi tần hay mỹ nhân chưa một ai, ta củng không nghĩ mình sẽ yêu ai cho đến khi gặp nàng, bạch thỏ, điều này hai tổng quản và tứ tộc đều biết
Vũ hàn nhìn trần ân
- vậy người lập hậu cũng làm gì
Trần ân thở ra hơi dài rồi nói
-vũ hàn, nghe ta, ta lập hậu cung chẳng qua ta muốn tìm người đứng sau vụ hạ độc phụ hoàng mẫu hậu tạ thôi, ta thật sự một nử nhân cả tay củng chưa từng chạm,có thể hỏi vũ thừa tướng, ông ấu sẽ không nói dối nàng
Vũ hàn vẫn yên lặng, trần ân biếtvũ hàn đang rối rắm không biết làm gì, cái tường ngăn cách để vũ hàn có thể tin tưởng một người vốn đã trở nên sắt từ lâu, nhưng vũ hàn à sắt cứng thì củng có lửa trị, trần ân sẽ là ngọn lửa ấy, trần ân xoay người vũ hàn về phía mình nói
- vũ hàn, nếu nàng vẫn chưa tin thì nàng hãy xem phụ hoàng mẫu hậu tạ hai người rõ ràng bai nhiêu năm vẫn tình nồng son đậm, ta củng sẽ tin chúng ta được như vậy, vũ hàn, xin nàng chấp nhận ta được không?
Vũ hàn nhìn trần ân
- vậy nếu bây giờ ngài vì ta bớt hậu cũng thế chẳng phải ta là người giúp phê trần hầu chóng lại người à
Trần ân nhìn vũ hàn, - rõ là nàng yêu mình nhưng vẫn không nhận, trông nàng lo lắng thật
yêu chết mất- trần ân cười lắc đầu
Trần ân lắc đầu nói
-nàng không cần lo điều ấy bỡi vì ta đã phái mật vệ theo rồi, với lại ta đang đoán chừng cả phe trần hẩu củng chẳng biết người phía sau mình là ai nửa, vũ hàn nàng chỉ cần ở bên ta, như lên triều cùng ta, ăn cơm cùng ta, ngủ cùng ta....
Vũ hàn tức đỏ mắt lên
- có cần tắm chung để tắm cho người không
Trần ân cười gật đầu
- có luôn chứ, điều đó quan trọng nhất
Vũ hàn càng lúc càng tức lên
- hoàng thượng người hoàng thượng cần là bảo mẫu không phải nô tì
Hắn kéo vũ hàn vào lòng
- cưới một người vợ được luôn bảo mẩu rất lời nhà, vũ hàn.... Nàng yêu ta không?
Vũ hàn đáy mắt nhìn xa vào cánh rừng chợt nhớ tới đêm trong rừng trúc
Vũ hàn nhảy ra khõi vòng tay hắn, nhớ lại cái đêm ở trong rừng hắn nắm chặt tay vũ hàn miệng luôn gọi " tiên tử" này lại nói yêu vũ hàn, làm vũ hàn càng lúc càng khó chịu hơn
- người không nhớ đêm đó người đã gọi tên nử nhân khác trước mặt ta,
một ngày nào đó nử nhân đó trở lại ngài có còn nói những lời đó với ta không, sẽ còn yêu ta sao, ta rất sợ bị bỏ rơi, cuộc đời ta đã từ đau đớn mà ra
Trần ân nhăn mặt
- nử nhân nào, nàng đang nói gì thế, ta xưa giờ chỉ yêu mình nàng
Vũ hàn trừng mắt
- hay cho bậc đế vương cả người mình từng yêu củng quên, thế khi nào người nhớ ra tên nử nhân đó thì hãy đến gặp ta
Dứt lời vũ hàn phóng ra giữa không trung
Trần ân nhìn thân ảnh vũ hàn dần khuất xa thất thần không biết mình đã gọi tên ai, hắn xưa giờ chưa bảo giờ mơ thấy nử nhân mà,hắn đau đớn vừa hụt hẫn, hét lớn
- nử nhân khác, vũ hàn nàng nghe cho rõ đây,lòng ta xưa giờ chưa bao giờ có nử nhân khác chỉ có một nử nhân ngư ngốc bạch thỏ là nàng thôi nàng đừng mong thoát khỏi ta