”trái tim ta thuộc về nàng- hoạ thần” trần ân củng ngẫm lại thấy thật Thật vô lí, chẳng phải truyền thuyết đã ghi lại hắn là kẻ vô tình không tim, ghét nử nhân tận trời sao, chẳng lẽ nử nhân này phụ tình
hắn.
Trần ân thoáng nhíu mài rõ triết lại lạnh lùng, tiếp tục nhìn lên vách đá
- “ Nơi hẹn ước”
Trần ân trầm ngâm, cười tà mị- nơi này dùng được-
Sực nhớ lại còn có chuyện quan trọng phải làm thở một hơi dài, hắn tiếp tục đi vào cánh rừng.
Trời đã tối mịt trần ân mới quay về, ngôi nhà gỗ đã sáng đèn, vũ hàn gương mặt như lùng đứng ngoài cửa đợi hắn, trần ân thấy vậy vội nhanh chóng chạy vào vẫy đuôi
- Đợi ta à
Vũ hàn đang tức lại thấy cái đuôi hồ ly càng tức tận trời
-Ta chẳng phải nói người rồi sao, nơi đây ta củng chưa từng đi hết, nếu ngài đi như vậy không nói ta lời nào ngài xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao, ngài là vua là vua một quốc, là người của tứ tộc mạng nửa dòng tiên khí đế vương mà trong dị giới này chỉ có 4 người, ngài định để ta mang tội với ngàn vạn người sao? Rốt cuộc gài đã đi đâu
Trần ân cúi mặt kệ đuôi vẫn vẩy vẫy
-Ta chỉ đi dạo một chút thôi, nàng đừng giận, nơi ta đi tuyệt đối an toàn, nàng đừng quá lo lắng, chẳng lẻ nàng khi dễ sức lực ta
Vũ hàn củng cảm thấy mình lo láng quá lên rồi
- Ta không khi dễ người, dù sao nơi này cũng rất xa lạ, tuy nó nhận ta làm chủ nhân nhưng ta vẫn chưa biết hết về nó, nhất là cảnh rừng phía tây bị mờ tạp bao phủ, người có đi củng nên cẩn thận hơn, tại ta lo lắng quá thôi, người vào dùng bửa, uống thuốc rồi nghĩ ngơi đi
Trần ân cười gật đầu vâng lời
- Ta biết rồi vào trong thôi
Hắn thật sự rất vui vì vũ hàn rất lo lắng cho hắn
Nói rồi hắn chạy lại nắm tay vũ hàn vào trong, vũ hàn còn hơi tức bị hành động bất chợt này của hắn làm cho đỏ mặt từ giận chuyển sang thẹn thùng bước vào, hắn miệng cười phúc hắc
Những ngày sao vẫn yên ả trôi qua, hắn cứ ngâm mình xong là lại trốn mất dạng đâu đó,vũ hàn củng ít lo lắng cho hắn hơn, thoáng chóc mại là ngày phải quay về nội thành hoàng cung
Hôm nay hắn ngâm mình xong xuôi, mặc lại trang phục, lấy chén thuốc uống một mạch hết rồi trở về nhà gỗ, vũ hàn đang bưng thức ăn lên bàn rồi, ngồi bên ngoài nhà gỗ đợi hắn, tay đang cầm một quyển sách y thuật ở nơi này đọc say xưa, những ngày Qua
tuy hắn ít làm phiền đi vũ hàn củng cảm thấy thật thư thái nhưng không có hắn thật sự khiến vũ hàn rất buồn chán như thiếu vắng cái gì đó quan trọng vậy, hắn nhẹ nhàng bước lại gần, đây là nhà gỗ bước nhẹ thế nào củng sẽ để lại tiếng động
Vũ hàn tuy hơi bất ngờ vì hôm nay hắn về sớm nhưng cũng cảm thấy rất vui vì dù sau qua hôm nay vũ hàn củng sẽ đưa hắn về rồi trở về đây ở một mình đến lúc ý trời định đoạt số mệnh mình mà không làm ai đau khổ cả, nghĩ tháng ngày về sau không có hắn đến làm phiền, không có hắn cùng đi dạo dưới hoàng hôn, không cùng hắn ngắm sao băng, cuộc đời vũ hàn sẽ trở lại tháng ngày cô độc, nên củng muốn đùa với hắn một tí, nở một nụ cười rồi vờ như không biết
Hắn bây đến vòng tay định ôm lấy vũ hàn, vũ hàn nhấc thân bây lên cao tránh hắn, hắn bị vũ hàn tránh né mặt trở nên đen lại
-nàng đã biết ta đên nên tránh ta
Vũ hàn nhìn hắn
-người rất thích đùa mà phải không, một đế vương lạnh lùng mà lại hay thích chọc một cô nương gần 17 tuổi nhỉ
Trần ân cười phúc hắc, bất ngờ lao lại vũ hàn, rõ ràng khinh công trước kia hắn đã giỏi hơn vũ hàn này lại không còn chướng độc trong mình thì vũ hàn càng lại không còn là đối thủ, ôm vũ hàn vào lòng thật chặt
-Xem ta đùa với nàng thế nào đây, cái gì cô nương 17 tuổi, 17 tuổi nên lấy phu quân đi, ta
sẽ lấy cô nương ngốc nghếch này, chịu thiệt vậy
Vũ hàn đỏ mặt lên
-là vua lời nói là vàng ngọc xin đừng đùa như vậy, bỏ ta ra, người muốn làm gì ta á á
Trần ân cười tà nhìn toàn thân thể vũ hàn- nàng muốn đùa à-
-Ta muốn thứ mà mọi đản ông điều muốn
Vũ hàn tức lên nhìn hắn Như muốn nuốt xương hắn
-nói lại một lần nửa
Hăn cười cắn lên môi vũ hàn một cái
- Theo ta đến nơi này
Vũ hàng vùn vẫy
-người định đưa ta đi đâu
Giữ lấy vũ hàn chặt hơn, cả hai người này lên Như lúc ở chùa thiên bảo
-cứ đi rồi biết, ta chưa ăn nàng vội đâu tuy ta thật sự đã rất kiềm chế khi gặp nàng đó
rừng hoa đào, hắn dừng lại, vũ hàn nhìn quanh, nơi đây quả thật là vô cùng đẹp, xung quanh hoa đào nở rộ, giữa có một thác nước tráng xoá đổ xuống một chiếc hồ nhỏ nước trong xanh, trên trời trăng đã lên cao, duoi hồ nước dạ ánh trăng sáng cả góc trời,
từng nét chử hiện lên, đáy hồ và vách núi thu vào mắt vũ hàn
-” nơi ta hẹn ước””trái tim ta mãi thuộc về nàng- hoạ thần” hoạ thần sao?
Trần ân gật đầu
-nơi đây thật sự rất đẹp ngài có thể…
Trần ân liêng hỏi
-Sao
Vũ hàn nói từng chử
-bỏ ta xuống
Trần ân cười đặt con thỏ con này xuống, vũ hàn vẫn đâm đâm nhìn vào dòng chử nơi đáy hồ mơ hồ cảm thấy một sự đau khổ nhưng củng đầy nồng nàn, trần ân nắm tay vũ hàn bay lên trên ngọn thác, vũ hàn trợn mắt, nhìn hắn rồi nhìn lại vật trước mặt mình một cây đàn
- Người làm nó sao?
Trần ân gật đầu
- Nơi đây thật sự thích hợp hưởng đêm ngâm đàn
Vũ hàn mò tay lên dây đàn nghệ hắn nói tiếp
-và bồi đắp tình cảm
Vũ hàn khẽ đứng lại- con hồ li này vẫn như vậy- hắn cười
-nàng đàn ta thổi sáo
Vũ hàn nhìn hắn
-người biết thổi sáo
Trần ân gât đầu
-Ta vào đây làm đàn cho nàng sẳng tiện tập thổi sáo, không để mình thua kém.
Vũ hàn thật sự rất vui, một nam nhân có thể vì mình làm nhiều chuyện như vậy, nhẹ nhàng nói
-vậy người hãy đệm theo ta, ta không có lời nhạccho người
Trần ân đồng ý
Vũ hàn ngồi xuống mõm đá trên cao, đặt cây đàn có khác dòng chử- tăng nử nhân của trần ân- miệng cười nhẹ, đặt đôi bàn tay lên dây đàn, tiếng đàn vang lên, tiếng sáo bắt đầu đuổi ý theo, hai âm thanh hoà trộn làm vạn vật chìm đắm trong hương vị ngọt ngào,không một dàn dựng kỹ xão hay tập trước hai người ăn ý đến từng thanh nhạc.
âm thanh ấy xuyên qua từng khe hở của cả rừng đào, gió nhẹ du dương theo, thác ngưng gầm thét nhẹ nhàng đổ nước theo âm thanh hai người, cả thế giới cảm thấy thư thái nhẹ nhàng, ánh trăng đứng yên một chổ quên chuyển mình, vũ hàn mở từ môi cánh đào ra ngân theo lời sáo và tiếng đàn:
-” giữ hành lễ,lạ kì sao? Trong thế giới này ta là ai, ta đến đây, có tất cả, có cha, mẹ và có
chàng
Ta khấu đầu khi gặp chàng,vì sao ư? Tại sao ta lại phải khấu đầu trước người khác
Vì hắn là vua...
Cảm ơn trời cảm ơn đất,tạ ơn ánh thái dương, nhưng rồi sẽ có chăng một ngày ta rời khõi nơi đây, ta chẳng muốn tạ từ
Ta giữ hành lễ, vui chơi trong thế giới này, (lạy trời cao xin ngài đừng đem ta đi) rồi đây sẽ là
thiên ý( cho ta gặp chàng rồi có lẽ ngài sẽ đem ta đi như đêm nay ngài đem vạn vì sao đến nhưng rồi ngày mai lại có thể gặp được một bầu trời sao thế này không)
Hỏi vạn tuế gia,hay là chính chàng, nụ cười của chàng chính là thiên mệnh
Chàng thổi sáo, ta đánh đàn, còn việc nhân gian rồi ta sẽ tạ từ
Khi ta trên đỉnh núi này với chàng, ta thật sự yêu người
Duy trời cao là trêu ngươi,thiên ý mệnh ta hận trời khôn thấu không cho ta thuộc về nơi đây,
Ta khấu đầu, giữ hành lễ, thật uy nghi, chàng có biết lòng ta đã đạo động vì chàng
Hỏi vạn tuế giá, hay chính cháng nụ cười của chàng là thiên mệnh
Hận trời cao chẳng cho ta thuộc về
( Trích: có một số đoạn của bài hát thấy đổi để hợp hơn, vì bài dịch bài hát này hơi khó hiểu, nhưng rất hay,)
Tiếng sáo dừng lại, trần ân chạy vội đến ôm lấy vũ hàn, nét mặt đầy sợ hãi
-vũ hàn đừng hát nửa, nàng đừng đi được không, xin nàng, ta biết nàng không phải vũ hàn ta biết tất cả nhưng ta yêu nàng đừng rời ta