Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 18


Editor: Anh Anh
Lâu Phong Đài cảm thấy dẫn Ôn Ngôn và Lâm Mậu đến tập thể hình quả thật là mất hết mặt mũi của cậu, hai người có thể vây quanh một cái máy chạy bộ chơi nửa ngày, hình ảnh kia hoàn toàn như bản Live-action của bộ phim Phi đội gà bay, điểm khác duy nhất là hai người thể hiện không phải chất dẻo cao su.
Ôn Ngôn cảm thấy rất ngại, xấu hổ nói: "Thật sự đây là lần đâu tiên tôi tới..."
Lâu Phong Đài lạnh lùng nhìn hắn.
Ôn Ngôn lúng túng nhún vai, để làm dịu bầu không khí mà nhìn về phía giá tạ bên cạnh.
"Khà khà, tôi đi luyện lực tay..." Cậu vừa nói vừa cười lấy lòng, cầm lấy cục tạ dùng sức nhấc lên ——!
Lâm Mậu: "..."
Lâu Phong Đài: "..."
Ôn Ngôn nhìn chằm chằm vào cục tạ vẫn không hề nhúc nhích mà xấu hổ muốn chết.
"...!Mới rồi không tính." Cậu lại dùng hai tay cầm lấy một lần nữa, hít sâu một hơi, nhấc mạnh ——!

Lâu Phong Đài: "..."
Lâm Mậu: "..."
Ôn Ngôn: "...!Tôi vẫn nên đi tập gập bụng thì hơn."
Đương nhiên khác với hai con gà bệnh này, sau khi Lâu Phong Đài cởi quần áo thì hoàn toàn là một cảnh tượng khác, làn da màu lúc mạch, hai cánh tay đầy cơ bắp, phần lưng săn chắc, đường nét rõ ràng, lúc vén vạt áo lên lau mồ hôi còn lộ ra tuyến nhân ngư.
Ôn Ngôn nhìn bắp thịt phần lưng cậu luyện được, há hốc miệng nửa ngày không khép lại được.
Lâm Mậu mặt không cảm xúc giơ bảng viết chữ: "Lực sĩ cơ bắp Σ(っ °Д °;) っ "
Đầu Lâu Phong Đài đầy vạch đen, Ôn Ngôn sợ cậu nổi giận, vội vàng giảng cho Lâm Mậu: "Sao lại là lực sĩ cơ bắp được! Dáng người Lâu Phong Đài đẹp như thế! Bắp thị của họ đáng sợ như vậy, hoàn toàn không dễ nhìn như cậu ta!"
Sắc mặt Lâu Phong Đài hơi bớt giận, hừ nhẹ một tiếng, một lát sau không nhịn được tạo dáng lộ ra cơ bụng của mình, hỏi: "Vậy tôi gọi là gì?"
Ôn Ngôn trầm tư nửa ngày, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâu Phong Đài nói: "Mãnh nam cơ bắp!"
Lâu Phong Đài: "..."
Lúc Trần Lộ đến thì ba người đang tập tạ tay, Lâu Phong Đài nâng loại nặng nhất vẫn rất dễ dàng, Ôn Ngôn cùng lắm cũng chỉ nẩng được hạng trung bình, còn Lâm Mậu...!Đùa à, là tạ tay nâng cậu còn nghe được.
BOSS nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người Lâu Phong Đài đảo một vòng, đột nhiên cảm thấy cảm giác nguy hiểm tăng lên mãnh liệt!
"Meo Meo." Trần Lộ vẫy vẫy tay với Lâm Mậu: "Lại đây."
Lâm Mậu trừng mắt nhìn, cậu cúi đầu, nhanh chóng viết hàng chữ: "Không được gọi em là Meo Meo ở bên ngoài! (╯‵□′)╯︵┻━┻ "
Đương nhiên Trần Lộ sẽ không nghe cậu, đùa à, loại kỹ năng tuyên bố chủ quyền này anh hận không thể một giây quét mới một lần.
Lâu Phong Đài tự nhiên phát hiện tâm tư của BOSS, vì vậy thông minh không lên tiếng, nhưng Ôn Ngôn thì không hiểu rõ như vậy.
Cậu cẩn thận từng li từng tí dùng cùi chỏ chọc chọc eo Lâu Phong Đài: "Sao BOSS lại gọi Lâm Mậu là Meo Meo?"
Lâu Phong Đài lạnh lùng liếc cậu: "Anh quan tâm người ta gọi thế nào làm cái gì."
"Tôi cảm thấy không tốt lắm!" Ôn Ngôn trừng mắt, cậu hơi do dự, giơ hai tay lên làm động tác nửa hình tròn trước ngực, có chút xoắn xuýt nói: "Ừm...!Cậu không biết Meo Meo ám chỉ bộ ngực của con gái à..."
Lâu Phong Đài: "..."

Trần Lộ tự nhiên có phòng tập cá nhân, Lâm Mậu chỉ có thể đi vào theo, BOSS cởi trần thân trên, mặc dù không có màu da lúa mạch như Lâu Phong Đài, nhưng cơ bắp cũng không thiếu.
Bảng viết chữ nhất định bị cướp mất, Trần Lộ kéo cơ, bắt đầu chống đẩy.
"Ngồi lên eo chú." Trần Lộ cũng không ngẩng đầu lên dặn dò: "Giúp chú đếm."
Lâm Mậu ngoan ngoãn ngồi lên, cậu sợ Trần Lộ không chịu được lực, mũi chân như có như không chống lên mặt đất.
Đường nét phần lưng của Trần Lộ cực kỳ đẹp đẽ, cơ bắp trên hai cánh tay tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, lúc đầu Lâm Mậu ngồi lên còn hơi run sợ, chờ đến khi đếm hơn mười cái mới xác nhận đối phương chống đẩy rất dễ dàng.
"Đếm thành tiếng." Trần Lộ ra lệnh.
Lâm Mậu nghiêm mặt há miệng: "1, 1...!2, 22...!3, 4...!4!"
Trần Lộ trêu chọc: "Đếm như em thì đã được tám cái rồi."
Lâm Mậu mím môi, cậu hơi tức giận, rồi lại không có cách nào phản bác, miệng không lưu loát sẽ phải chịu thiệt, Trần Lộ còn cực kỳ thích trêu chọc cậu.
"Sao lại tới phòng tập cùng người khác?" Trần Lộ đè vai xuống, ung dung thong thả hỏi: "Không thích ở cùng chú à?"
Lâm Mậu cố hết sức nói: "Chú luôn, luôn bắt...!Bắt em, nói, nói chuyện!".

Cập nhật truyện nhanh tại [ trùmtru уệЛ.Vn ]

Trần Lộ: "Hai người không nói lời nào sao được, chơi máy chạy bộ cũng để bị trượt."
Lâm Mậu dứt khoát ngậm miệng, nhớ đến dáng vẻ lao nhanh trên máy chạy bộ vừa nãy cũng cảm thấy mất mặt.
Trần Lộ nâng lên lại hạ xuống, hơi thở không thay đổi chút nào thản nhiên nói: "Em đi cùng chú, cho dù nói lắp cũng không sao, em đi với người khác, không lo bị bọn họ biết à?"
"Ôn, Ôn Ngôn không, không không...!nói." Lâm Mậu khẳng định.
Trần Lộ bật cười: "Sao em biết là không, bây giờ các em là anh em, mấy ngày nữa chính là đối thủ cạnh tranh." Anh nhấc một cái tay lên vỗ vỗ mông Lâm Mậu, quay mặt nhìn đứa nhỏ: "Sắp đến chung kết của cuộc thi TSM rồi, em móc tim móc phổi với người ta, người ta lại đề phòng em như phòng trộm cướp, liên quan đến vấn đề tiền đồ giá trị của bản thân, em nghĩ tất cả mọi người đều đơn thuần giống em à?"
Lâm Mậu không biểu cảm, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Trần Lộ, đối phương xưa nay chưa từng nghiêm túc với mình như vậy, hoàn toàn là giọng điệu của thương nhân, đánh giá lợi ích và giá trị của bản thân.
Trần Lộ thở dài, anh hòa hoãn lại xoa mặt Lâm Mậu: "Nếu sống tốt trong cái giới này, em chỉ cần hiểu một chuyện là được."
Lâm Mậu có chút sốt sắng thẳng tắp lưng: "Cái, cái gì?"
"Cả đời," Vẻ mặt Trần Lộ cực kỳ nghiêm túc chỉ chỉ vào mình: "Đều đi theo chú."
Lâm Mậu: "...".

Bình Luận (0)
Comment