Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 23


Editor: Anh Anh
Cuộc thi chuyển cấp nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Lâm Mậu muốn vào trường trung học H, là trường trọng điểm của tỉnh, bằng thành tích hiện tại của cậu thì có thể nói là hơi cố sức.

Lúc điền nguyện vọng cậu rất phiền não, cắn bút chì nửa ngày, đến cuối cùng vẫn chưa có đáp án, Lâm Thế Đông ở trong phòng bếp nấu đồ ăn, như bị sặc khói, ho khù khụ một trận.

Lâm Mậu thăm dò ló đầu nhìn: "A, Ông, nội?"
Lâm Thế Đông xua tay: "Không có chuyện gì không có chuyện gì.

" Ông giảm nhỏ lửa, cầm cái muôi đi ra: "Đã nghĩ xong muốn học trường nào chưa? Cần ông nội hỗ trợ không?"
Lâm Mậu lắc đầu, tâm trạng cậu hơi xuống thấp, đi lên ôm eo Lâm Thế Đông.

"Hơi, hơi sợ! " Lâm Mậu nóng nảy, cậu cầm bảng viết chữ, dùng sức viết: "Con sợ không thi nổi QAQ "
"Không sợ không sợ.

" Lâm Thế Đông dỗ đứa nhỏ, không biết sao cổ họng lại ngứa, liền ho khan mấy cái, vừa khụ khụ vừa nói: "Không thi nổi thì ông nội nuôi con!"
Lâm Mậu lắc đầu, cậu xoay người đi rót nước cho Lâm Thế Đông, trong mắt có vẻ lo lắng, Lâm Thế Đông một hơi uống hết cốc nước, ông ôm Lâm Mậu ngồi xuống chân mình.

"Mậu Mậu nhà ta lớn rồi.

" Lâm Thế Đông cười thở dài, Lâm Mậu không dám đặt toàn bộ trọng lượng lên đùi ông, chỉ ngồi hờ xuống.

Lâm Thế Đông như nhớ lại gì đó: "Khi con còn bé, chỉ lớn bằng từng này.


" Ông khoa tay múa chân: "Lúc sinh ra ông nội là người đàu tiên ôm con, chớp mắt một cái, đầu gối ông nội sắp không ngồi xuống được rồi.

"
Lâm Mậu nắm chặt tay, cậu nghiêm túc chậm rãi nói: "Sau, sau này, con kiếm, kiếm được nhiều, nhiều tiền! Nuôi, nuôi ông.

"
Lâm Thế Đông cười ha ha, ông chẳng nói được hay không, chỉ vỗ nhẹ lên lưng Lâm Mậu.

Cuối cùng cũng điền nguyện vọng xong, Lâm Mậu lộ ra vẻ bi tráng được ăn cả ngã về không, hận không thể cắm rễ trán mình vào trong sách.

Trần Lộ đến gặp cậu mấy lần, bị làm lơ nhiều thì cũng có chút khó chịu: "Nghiêm túc như vậy làm gì, đưa một khoản tài trợ không phải là vào được à.

"
Lâm Mậu nghiêm túc nhìn đối phương, cậu đang làm một đề toán, dùng sức viết lên trỗ trống một câu: "Đó là gian lận! Không được! o( ̄ ヘ  ̄o#)?"
Trần Lộ vui vẻ: "Em vẽ một biểu cảm làm nũng dưới đề thi, nhất định giám khảo sẽ không làm khó em.

"
Lâm Mậu: "┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻ "
Ngày diễn ra cuộc thi cấp ba thời tiết cực kỳ nóng nực, Lâm Thế Đông ho khan mãi không tốt lên, Lâm Mậu sợ ông bị say nắng, sống chết không chịu để đối phương đưa đi.

"Để cháu đưa đi.


" Sáng sớm Trần Lộ đã lái xe đến ngoài sân, đối với lời cảm ơn của Lâm Thế Đông, biểu cảm của BOSS từ đầu đến cuối đều rất thản nhiên: "Người nhà cả, đây là chuyện phải làm.

"
Lâm Thế Đông không dám trèo cao với anh, vừa ho nhẹ vừa thúc giục Lâm Mậu chuẩn bị đồ.

"Đừng khẩn trương.

" Ông nội cằn nhằn liên miên: "Gặp bài không biết làm thì bỏ qua một bên, lúc làm bài thi ngữ văn phải để ý thời gian.

"
Lâm Mậu ngoan ngoãn gật đầu, cậu giơ bảng viết chữ, mặt không cảm xúc vẽ hình nắm chặt tay.

Lâm Thế Đông nở nụ cười, cũng làm cử chỉ nắm tay: "Cố lên nha.

"
Bên ngoài phòng thi hầu hết là cha mẹ, Trần Lộ đưa Lâm Mậu đến cổng trường, anh nhìn bóng lưng có vẻ yếu ớt của đối phương, đột nhiên gọi: "Meo Meo.

"
Lâm Mậu quay đầu lại, cậu không thể hiện được biểu cảm sâu sắc ý nghĩa gì, trên trán chảy một lớp mồ hôi mỏng.

Trần Lộ lấy tờ giấy vẽ hình nắm tay trên bảng ra cho cậu xem, nghĩ một chút, lại viết thêm một hàng chữ vào bên dưới.

Lâm Mậu nhìn hồi lâu, mới nhận ra Trần Lộ viết gì.

Mặt cậu từ từ đỏ lên, đến cả vành tai cũng nóng bỏng.

Trần Lộ viết trên đó: "Bé cưng à, không thi nổi cũng không sao, sau này ba nuôi em.

".

Bình Luận (0)
Comment