Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 6


Editor: Anh Anh
Lúc Trần Lộ xuống khỏi lưng ngựa thì Lâm Tử Kiến đứng đợi trong chuồng lâu đã lâu, anh thấy Trần Lộ cởi mũ cưỡi ngựa, tiện tay mở hai nút áo kim loại trên cùng.
"BOSS, Mao Anh đến." Lâm Tử Kiến thấp giọng nói: "Ngài muốn gặp không?"
Trần Lộ cầm roi ngựa trong tay, nở nụ cười: "Gặp thì gặp."
Mao Anh lần đầu tiên nhìn thấy Trần Lộ, khó tránh khỏi hơi sốt sắng, lúc cậu đi vào thì Trần Lộ đang đứng bên cạnh một con ngựa trắng, trên người mặc một bộ đồ cưỡi ngựa mang phong cách trung cổ, đôi ủng màu đen dài qua đầu gối càng làm nổi bật khí thế xuất sắc và dáng người cao gầy của anh.
"Mao Mao?" Trần Lộ cúi đầu liếc nhìn Mao Anh, đứa nhỏ cúi đầu dường như có hơi sợ anh.
Mao Anh nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí hỏi: "Chú, vết thương trên bụng chú...!Ổn chưa?"
Trần Lộ nhíu mày, anh nắm roi ngựa, đầu roi để lên cằm Mao Anh, nhẹ nhàng nâng lên liền thấy rõ khuôn mặt của bé trai, Trần Lộ tỉ mỉ quan sát nửa ngày, không tỏ rõ ý kiến nói: "Khôi phục không tệ, hợp đồng cho ngườ lớn trong nhà xem chưa?"
Mao Anh gật gật đầu.
Trần Lộ lại hỏi: "Cân nhắc thế nào."
Mao Anh có chút khó khăn.
Trần Lộ cũng không ép cậu, chỉ giơ tay vỗ vỗ lưng ngựa: "Mao Mao, muốn cưỡi ngựa của chú chơi một lúc không?"
Lâm Mậu ăn cơm tối xong thì giúp Lâm Thế Đông cất bát đũa đã rửa sạch đi, hai người bổ một quả dưa hấu ngồi trong sân xúc ăn, hai con vẹt xám bên cạnh nhìn mà thèm.
"Tôi cũng muốn ăn! Tôi cũng muốn ăn!" Một con trong đó vỗ cánh kêu lên.
Lâm Mậu nghiêm túc nói: "Không, không...!Cho!"
Lâm Thế Đông nhịn cười, lại muốn trêu cậu nói thêm vài câu: "Vậy ông nội muốn ăn thì sao."

Lâm Mậu mặt không cảm xúc múc một thìa đưa tới bên mép Lâm Thế Đông: "Cho, ông, ông nội...!Ăn, ăn!"
Lâm Thế Đông cắn dưa hấu, ngọt đến mức đôi mắt híp thành một đường, ông ăn vài miếng lại hỏi Lâm Mậu: "Trong đoàn kịch có chuyện gì vui không?"
Lâm Mậu suy nghĩ một lát, hơi vất vả nói: "Hoàng, Hiệu trưởng Hoàng...!Khen, khen con...!Hoàng tử tiên, tiên cá, đẹp, đẹp...!Hát, hát hay!"
Lâm Thế Đông như cổ vũ xoa đầu đứa nhỏ: "Ở cùng với Mao Mao thế nào?"
"Rất, rất tốt." Lâm Mậu gật đầu, cậu hơi do dự, cuối cùng vẫn nói với Lâm Thế Đông: "Mao, Mao Mao, cậu ấy muốn...!Làm, làm, ngôi, ngôi sao."
Lâm Thế Đông vui vẻ: "Vậy còn con, con có muốn không?"
Lúc này Lâm Mậu không nói, cậu cầm bảng viết chữ, nghiêm nghiêm túc túc viết hàng chữ: "Con thích hát."
***
"Chưa làm gì đã đòi này đòi nọ." Tô Hồng cau mày lật hợp đồng trong tay, cô bắt chéo hai chân lắc lư: "Cha mẹ đứa nhỏ này cũng đủ kỳ lạ."
Trần Lộ ngược lại không có phản ứng gì, hờ hững đáp lại: "Điều kiện nhà cậu bé không quá tốt."
Tô Hồng nhìn lên trời lườm một cái: "Chúng ta là công ty giải trí, không phải hội chữ thập đỏ...!Còn nữa, anh chắc chắn là đứa nhỏ này à?"
Trần Lộ nhún vai: "Dù sao cũng là Lâm Tử Kiến tìm đến."
Tô Hồng cạn lời: "...!Anh ta tìm đến thì anh nhận luôn? Tùy tiện là con mèo con chó nào cũng không quan tâm à?"
"Cậu ta biết tôi bị thương ở đâu." Trần Lộ cầm lấy hợp đồng rồi ký tên của mình vào mặt sau, anh đứng dậy khoác âu phục lên, thong thả nhìn gương lớn thắt cà vạt: "Tôi đi đón người, buổi chiều cô cứ ngốc ở đây đi."
Tô Hồng: "BOSS...!Đề nghị trao thưởng giải nhân viên xuất sắc nhất năm cho tôi!"
Đoàn nghệ thuật Ngôi Sao Nhỏ sắp xếp kịch sân khấu nhiều nhất, thường thì lúc này Lâm Mậu sẽ không có việc gì, cậu nhàm chán một mình đi ra ngoài, ôm bảng viết ngồi xổm trên đất vẽ hoa vẽ cỏ.
Trần Lộ lái xe lượn một vòng mà không tìm được chỗ đỗ xe, vì vậy hạ cửa sổ xe xuống muốn tìm người hỏi một chút.

"Bạn nhỏ." Trần Lộ gọi Lâm Mậu: "Cậu có biết chỗ đỗ xe ở đâu không?"
Lâm Mậu ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Trần Lộ thì trừng mắt nhìn, chỉ tiếc, cậu không làm được biểu cảm như vui sướng khi gặp lại.
Trần Lộ dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn Lâm Mậu: "Bạn nhỏ?"
Lâm Mậu hoàn hồn, cậu cút đầu viết lên bảng mấy chữ chú còn nhớ tôi không, suy nghĩ một chút lại lau đi, chẹp miệng viết lại: "Bên này không có bãi đậu xe...!Chú dừng ở đâu cũng được ~(≧▽≦)/~ "
Trần Lộ nhìn chằm chằm vào biểu cảm cuối câu của Lâm Mậu, vẻ mặt quái lạ hỏi một câu: "Có ý gì?"
Lâm Mậu viết tiếp: "Nghĩa là đỗ chỗ nào cũng được ấy ~(≧▽≦)/~ "
"Không, ý của tôi là." Trần Lộ thò tay ra, chỉ chỉ vào biểu cảm trên bảng của Lâm Mậu: "Hình vẽ cuối cùng của cậu có ý gì?"
Lâm Mậu: "Cái này có nghĩa là vui vẻ ~(≧▽≦)/~, có thể gặp chú, tôi rất vui ~(≧▽≦)/~ "
Ánh mắt Trần Lộ dừng lại trên mặt Lâm Mậu, vẻ mặt bé trai nghiêm túc, không có chút ý cười nào, Trần Lộ nhìn kiểu gì cũng không thấy có liên quan gì đến cái biểu cảm vui vẻ này.
Lâm Mậu yên lặng ôm bảng viết chữ, cậu trừng mắt nhìn, vừa định viết chữ hỏi Trần Lộ có nhớ không, thì từ đằng xa nghe thấy âm thanh ngạc nhiên vui mừng của Mao Anh.
"Chú Trần!" Mao Anh cười chạy tới: "Sao chú lại tới đây!"
Lúc Trần Lộ xuống khỏi lưng ngựa thì Lâm Tử Kiến đứng đợi trong chuồng lâu đã lâu, anh thấy Trần Lộ cởi mũ cưỡi ngựa, tiện tay mở hai nút áo kim loại trên cùng.
"BOSS, Mao Anh đến." Lâm Tử Kiến thấp giọng nói: "Ngài muốn gặp không?"
Trần Lộ cầm roi ngựa trong tay, nở nụ cười: "Gặp thì gặp."
Mao Anh lần đầu tiên nhìn thấy Trần Lộ, khó tránh khỏi hơi sốt sắng, lúc cậu đi vào thì Trần Lộ đang đứng bên cạnh một con ngựa trắng, trên người mặc một bộ đồ cưỡi ngựa mang phong cách trung cổ, đôi ủng màu đen dài qua đầu gối càng làm nổi bật khí thế xuất sắc và dáng người cao gầy của anh.
"Mao Mao?" Trần Lộ cúi đầu liếc nhìn Mao Anh, đứa nhỏ cúi đầu dường như có hơi sợ anh.

Mao Anh nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí hỏi: "Chú, vết thương trên bụng chú...!Ổn chưa?"
Trần Lộ nhíu mày, anh nắm roi ngựa, đầu roi để lên cằm Mao Anh, nhẹ nhàng nâng lên liền thấy rõ khuôn mặt của bé trai, Trần Lộ tỉ mỉ quan sát nửa ngày, không tỏ rõ ý kiến nói: "Khôi phục không tệ, hợp đồng cho ngườ lớn trong nhà xem chưa?"
Mao Anh gật gật đầu.
Trần Lộ lại hỏi: "Cân nhắc thế nào."
Mao Anh có chút khó khăn.
Trần Lộ cũng không ép cậu, chỉ giơ tay vỗ vỗ lưng ngựa: "Mao Mao, muốn cưỡi ngựa của chú chơi một lúc không?"
Lâm Mậu ăn cơm tối xong thì giúp Lâm Thế Đông cất bát đũa đã rửa sạch đi, hai người bổ một quả dưa hấu ngồi trong sân xúc ăn, hai con vẹt xám bên cạnh nhìn mà thèm.
"Tôi cũng muốn ăn! Tôi cũng muốn ăn!" Một con trong đó vỗ cánh kêu lên.
Lâm Mậu nghiêm túc nói: "Không, không...!Cho!"
Lâm Thế Đông nhịn cười, lại muốn trêu cậu nói thêm vài câu: "Vậy ông nội muốn ăn thì sao."
Lâm Mậu mặt không cảm xúc múc một thìa đưa tới bên mép Lâm Thế Đông: "Cho, ông, ông nội...!Ăn, ăn!"
Lâm Thế Đông cắn dưa hấu, ngọt đến mức đôi mắt híp thành một đường, ông ăn vài miếng lại hỏi Lâm Mậu: "Trong đoàn kịch có chuyện gì vui không?"
Lâm Mậu suy nghĩ một lát, hơi vất vả nói: "Hoàng, Hiệu trưởng Hoàng...!Khen, khen con...!Hoàng tử tiên, tiên cá, đẹp, đẹp...!Hát, hát hay!"
Lâm Thế Đông như cổ vũ xoa đầu đứa nhỏ: "Ở cùng với Mao Mao thế nào?"
"Rất, rất tốt." Lâm Mậu gật đầu, cậu hơi do dự, cuối cùng vẫn nói với Lâm Thế Đông: "Mao, Mao Mao, cậu ấy muốn...!Làm, làm, ngôi, ngôi sao."
Lâm Thế Đông vui vẻ: "Vậy còn con, con có muốn không?"
Lúc này Lâm Mậu không nói, cậu cầm bảng viết chữ, nghiêm nghiêm túc túc viết hàng chữ: "Con thích hát."
***
"Chưa làm gì đã đòi này đòi nọ." Tô Hồng cau mày lật hợp đồng trong tay, cô bắt chéo hai chân lắc lư: "Cha mẹ đứa nhỏ này cũng đủ kỳ lạ."
Trần Lộ ngược lại không có phản ứng gì, hờ hững đáp lại: "Điều kiện nhà cậu bé không quá tốt."

Tô Hồng nhìn lên trời lườm một cái: "Chúng ta là công ty giải trí, không phải hội chữ thập đỏ...!Còn nữa, anh chắc chắn là đứa nhỏ này à?"
Trần Lộ nhún vai: "Dù sao cũng là Lâm Tử Kiến tìm đến."
Tô Hồng cạn lời: "...!Anh ta tìm đến thì anh nhận luôn? Tùy tiện là con mèo con chó nào cũng không quan tâm à?"
"Cậu ta biết tôi bị thương ở đâu." Trần Lộ cầm lấy hợp đồng rồi ký tên của mình vào mặt sau, anh đứng dậy khoác âu phục lên, thong thả nhìn gương lớn thắt cà vạt: "Tôi đi đón người, buổi chiều cô cứ ngốc ở đây đi."
Tô Hồng: "BOSS...!Đề nghị trao thưởng giải nhân viên xuất sắc nhất năm cho tôi!"
Đoàn nghệ thuật Ngôi Sao Nhỏ sắp xếp kịch sân khấu nhiều nhất, thường thì lúc này Lâm Mậu sẽ không có việc gì, cậu nhàm chán một mình đi ra ngoài, ôm bảng viết ngồi xổm trên đất vẽ hoa vẽ cỏ.
Trần Lộ lái xe lượn một vòng mà không tìm được chỗ đỗ xe, vì vậy hạ cửa sổ xe xuống muốn tìm người hỏi một chút.
"Bạn nhỏ." Trần Lộ gọi Lâm Mậu: "Cậu có biết chỗ đỗ xe ở đâu không?"
Lâm Mậu ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Trần Lộ thì trừng mắt nhìn, chỉ tiếc, cậu không làm được biểu cảm như vui sướng khi gặp lại.
Trần Lộ dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn Lâm Mậu: "Bạn nhỏ?"
Lâm Mậu hoàn hồn, cậu cút đầu viết lên bảng mấy chữ chú còn nhớ tôi không, suy nghĩ một chút lại lau đi, chẹp miệng viết lại: "Bên này không có bãi đậu xe...!Chú dừng ở đâu cũng được ~(≧▽≦)/~ "
Trần Lộ nhìn chằm chằm vào biểu cảm cuối câu của Lâm Mậu, vẻ mặt quái lạ hỏi một câu: "Có ý gì?"
Lâm Mậu viết tiếp: "Nghĩa là đỗ chỗ nào cũng được ấy ~(≧▽≦)/~ "
"Không, ý của tôi là." Trần Lộ thò tay ra, chỉ chỉ vào biểu cảm trên bảng của Lâm Mậu: "Hình vẽ cuối cùng của cậu có ý gì?"
Lâm Mậu: "Cái này có nghĩa là vui vẻ ~(≧▽≦)/~, có thể gặp chú, tôi rất vui ~(≧▽≦)/~ "
Ánh mắt Trần Lộ dừng lại trên mặt Lâm Mậu, vẻ mặt bé trai nghiêm túc, không có chút ý cười nào, Trần Lộ nhìn kiểu gì cũng không thấy có liên quan gì đến cái biểu cảm vui vẻ này.
Lâm Mậu yên lặng ôm bảng viết chữ, cậu trừng mắt nhìn, vừa định viết chữ hỏi Trần Lộ có nhớ không, thì từ đằng xa nghe thấy âm thanh ngạc nhiên vui mừng của Mao Anh.
"Chú Trần!" Mao Anh cười chạy tới: "Sao chú lại tới đây!".

Bình Luận (0)
Comment