Cái Này Mỹ Lệ Hựu Xấu Xí Đích Thế Giới

Chương 12

Bởi vì sự tử vong đột ngột của Cơ Thành cộng thêm sự cần thiết giải quyết mấy sự thiếu hụt trong các hạng mục kinh doanh càng sớm càng tốt, ban cổ đông rất nhanh liền triệu tập hội nghị bầu lại ban giám đốc, hơn nữa không biết từ đâu mà những bản ghi chép Cơ thị ăn hụt tiền công quỹ được lấy ra áp chế đòi Cơ Thành Diệu phải sớm đem quyền đứng đầu Cơ thị sang cho Ngụy thị. Những chuyện xảy ra liên tục ập đến như vậy làm cho Cơ Thành Diệu quả thật cảm thấy lực bất tòng tâm. Tuy rằng Cơ Huyền Xa có vào công ty hỗ trợ nhưng dù sao hắn cũng chỉ là đứa nhỏ, cho dù có cố gắng nhưng cũng không thể xoay chuyển được tình thế bao nhiêu đâu.

Ở trong nhà vệ sinh, Cơ Huyền Xa lấy nước rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong tấm gương vẫn là như cũ nét trẻ con hàng ngày, hắn hé miệng bất đắc dĩ cười cười. Cho dù là hắn học chuyên ngành kinh tế nhưng quả nhiên lý luận suông và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nghĩ đến mỗi ngày nhìn cha hắn mây đen đầy mặt mà hắn lại cái gì cũng không giúp được, hắn lại đôt nhiên nhớ tới vẻ mặt bình thản của Ngụy Thành Huy.

Xòe ngón tay ra đếm, hắn không khỏi có chút kinh ngạc thốt lên, “Ôi chao? Như thế nào mà đã gần một tháng không có Huy bên cạnh? A~~~” Một bên ảo não ôm đầu, hắn một bên lấy ra điện thoại di động của mình.  

Lúc nhìn thấy thông tin người gọi đến hiện trên điện thoại, Ngụy Thành Huy phải nói nói vui mừng như trảy hội vậy. Y sờ lấy cái bụng đã sắp tròn bốn tháng hơi nhô nhô lên, vội vàng cầm lấy điện thoại di động trên bàn, ấn phím nghe.

“Tiểu Xa?”

“Huy!” Hắn vui mừng hét lên, giọng nói của y vẫn là giống như những gì trong trí nhớ của hắn. Hắn một bên vừa trách vừa có chút làm nũng nói, “Như thế nào thật lâu mới chịu bắt điện thoại a?”

“Vừa mới có chút việc nên không cầm kịp.” Ngụy Thành Huy nghĩ nghĩ, vuốt ve bụng của mình, “Như thế nào, mất hứng sao?”

“Không có! Chính là nghĩ muốn sớm nghe được giọng nói của anh thôi.”

“Kia hiện tại nghe được rồi có thấy vui không?”

“….Tôi rất nhớ anh, Huy.”

Ngụy Thành Huy trong lòng nổi lên một trận ấm áp, kinh ngạc nhìn vào cái bụng của mình, “Ân, tôi cũng vậy.”

“Nhớ tôi sao không gọi điện thoại cho tôi! Có phải hay không tôi không gọi anh cũng liền vĩnh viễn không thèm gọi?”

Bất đắc dĩ thở dài một cái. Quả nhiên a, bất luận có là bao nhiêu lâu thì vẫn y chang một đứa nhỏ thôi.

“Tôi sợ cậu bận cho nên không muốn làm phiền cậu thôi.”

“…”

“Sao vậy?”

“Không có gì. Huy, anh đoán đúng rồi. Gần đây trong nhà tôi xảy ra rất nhiều chuyện. Mới tháng trước thôi, tôi chính thức vào công ty ba ba bắt đầu hỗ trợ a.”

“Phải không….” Ngụy Thành Huy thấp giọng đáp. Xem ra cũng không bao lâu nữa, bọn họ hai người sẽ kết thúc thôi……

Tay đang vuốt ve bụng không kia không tự giác nắm chặt vạt áo sơ mi. Y lắc lắc đầu, bắt buộc chính mình phải loại đi tạp niệm, ôn nhu nói, “Tốt lắm, vậy thì phải cố gắng lên!”

“Ân! Tôi sẽ! Huy nói cái gì tôi nhất định làm được cái đó!” Thanh âm buồn bã của hắn đột nhiên trong nháy mắt lên tinh thần rất nhiều. Hắn son sắt mà thề, “Tôi nhất định sẽ không làm Huy thất vọng đâu! A! Tôi phải làm việc rồi, khi nào rảnh tôi sẽ lại gọi cho anh.”

“Hảo, tạm biệt.”

“Huy, nhớ hảo hảo giữ gìn sức khỏe.”

“Ta biết. Lời này như thế nào cũng nên là tôi nói với cậu mới đúng a.”

“Ha hả, tôi còn trẻ đó nha! Thôi tạm biệt anh! Hôn gió một cái!” Tiếp theo, Ngụy Thành Huy từ trong điện thoại nghe một trận tiếng hôn vào đánh chụt một cái làm y thật muốn nổi một trận da gà.

“Một đại nam nhân không biết xấu hổ a!”

“Làm sao, ghê tởm hả? Anh là người yêu của tôi, hôn nhau cũng thực bình thường đi?”

“Được rồi được rồi, đừng có giỡn nữa. Tôi cúp điện thoại đây.”

“Ân, tạm biệt.”

Cúp điện thoại xong, Ngụy Thành Huy nhìn chăm chăm vào di động trong tay ngẩn người một chập, mãi cho đến khi đứa nhỏ trong bụng giật giật tay chân đạp y y mới giật mình tỉnh lại.

“Ai~~ nhẹ thôi. Con thật không biết hiếu thuận mà.” Ngụy Thành Huy có chút buồn cười nhìn bụng của mình. Gần đây đứa nhỏ này bắt đầu biết động đậy rồi, thường thường cứ hay đạp y muốn cho y biết chính nó đang rất không thỏa mãn cùng uất ức a.

Đáng tiếc, đứa nhỏ này ngay từ đầu đã là chắc chắn sẽ không có được một gia đình đầy đủ đâu….

“Lão bản, anh quyết định muốn đích thân đến đó?”

“Ân!” Ngụy Thành Huy ngữ khí thập phần kiên quyết, “Tôi muốn tự mình đến nhìn bộ dạng thống khổ của nam nhân kia!”

“Kia…..” Cao Thành nghĩ nghĩ, “Vậy tôi cùng anh đi!”

“Không cần, anh phải đi tham dự hội nghị bầu chọn ban giám đốc ở Cơ thị để nhận chức. Nơi kia tôi một mình có thể đi!”

“Chính là…..”

“Đó là chuyện riêng tư của tôi với Cơ Trung Lâm!” Ngụy Thành Huy hiên định nói xong, trong ánh mắt liền lóe ra kiên quyết không thể nào lay chuyển được.

Cao Thành nhìn Ngụy Thành Huy, chung quy cũng không nói gì thêm.

“Được! Tôi hiểu rồi!”

“Vậy anh đi chuẩn bị đi đi! Tôi cũng phải đi rồi.”

“Được!”

—-

“Gì ạ? Kêu con về nhà?” Cơ Huyền Xa khó hiểu nhìn cha mình.

“Ân, buổi chiều này kí quyết định rồi.”

“Vậy còn không cần đến sao? Nói thế nào thì con cũng là nhân viên trọng yếu trong công ty đi!”

“Ai~~” Cơ Thành Diệu thật sự có chút bội phục sự thẳng thắng của con trai mình. Ông vỗ vỗ bả vai rắn chắc của hắn, vẻ mặt bình thường nói, “Tham gia hội nghị này cũng chẳng phải chuyện gì cho cao hứng. Vả lại ba cũng không nghĩ muốn cho con trai mình nhìn thấy Cơ thị trên tay ba một khắc mất hết đâu.”

“Ba ba, kia không phải là lỗi của ba…”

Cơ Thành Diệu chỉ lắc đầu, chua sót cười, “Bất luận là bởi vì cái gì đi chăng nữa, Cơ thị chính là từ trên tay ba suy đổ! Thôi, không nói nữa. Con nhanh trở về đi. Con đã muốn ba ngày nay không có nghỉ ngơi gì rồi, về nhà hảo hảo ngủ một giấc đi.”

“Ba ba….”

“Tiểu Xa, ba biết con muốn hỗ trợ, thấy con như vậy ba thực rất vui mừng. Bất quá tình hình hiện tại không phải cha con chúng ta có thể lập tức giải quyết đâu. Tốt lắm! Con về đi!”

Vừa nói xong, Cơ Thành Diệu đẩy Cơ Huyền Xa đi hướng cửa, cao thấp đánh giá hắn rồi cười cười, “Ba cũng không nhớ ba có sinh ra đứa con nhìn tàn tạ như vầy a.”

Cơ Huyền Xa đau lòng nhìn người cha càng ngày càng thêm tiều tụy của mình. Môi hắn giật giật nhưng lại không biết nên nói cái gì. Cân nhắc cả nửa ngày, hắn rốt cuộc chỉ biết gật đầu, “Con biết rồi! Con về trước, ba lát nữa cũng phải về đó!”

“Ân, ba biết rồi!”

Cúi đầu xuống, Cơ Huyền Xa chán nản đi ra khỏi đại lâu. Mặt trời mùa đông không giống như mặt trời của mùa hè nóng rực nhưng hôm nay lại chói đến lạ. Cơ Huyền Xa híp mắt lại suy nghĩ, ngẩng đầu quay lại nhìn tòa nhà Cơ Thị — Cơ thị một thời hùng hậu như vậy nay lại bị người khác thu vào trong túi mất rồi.

Cơ Huyền Xa không biết tâm tình mình hiện tại phải dùng từ gì để mô tả chính xác đây? Thương tâm khổ sở hay là không cam lòng? Nhưng hắn biết hắn không có ý nghĩ này đâu.

Trước khi nhìn thấy người cha của mình vì chuyện công ty mà bận tối tăm mặt mũi, hắn cảm thấy được đem Cơ thị giao cho người khác cũng không phải là chuyện gì không tốt. Ít nhất, này có thể làm người cha đã gần năm mươi tuổi nghỉ ngơi một chút. Có lẽ là do đã trải qua khá nhiều biến cố, ở trong lòng hắn hiện tại, đã không có gì muốn quan trọng hơn người đó trong cuộc đời của hắn…. một người đặc biệt quan trọng…

Tận dưới đáy lòng nhắc tới bốn chữ ‘đặc biệt quan trọng’ này, trong đầu hắn không tự giác hiện lên hình ảnh Ngụy Thành Huy.

Hắn ngọt ngào tươi cười – xem ra hôm nay thật đúng là thời gian thích hợp để tìm y đi!

Vừa nghĩ xong, Cơ Huyền Xa xoay người hướng bãi đỗ xe mà đi. Nhưng ở nơi đó hắn lại gặp một người mà hắn không nghĩ đến là sẽ gặp đâu.

“Cậu?” Cơ Huyền Xa có chút kì quái nhìn cậu trai trước mặt, thần tình kinh ngạc.

“Rất kì quái sao?” Cậu trai tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm mặt Cơ Huyền Xa.

“Không, chỉ là có chút ngoài ý muốn thôi.”

“Có gì kì quái chứ?”

“…” Cơ Huyền Xa nhấp mím môi, nói, “Tùy cậu. Tóm lại cậu tránh ra, tôi muốn lên xe.”

“Chẳng lẽ không muốn hỏi tôi đến đây làm gì ư?”

“Cậu sẽ nói sao?” Cơ Huyền Xa quay đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của cậu bé kia.

“Ha hả,”Câu trai cười cười nhưng rất nhanh liền nghiêm mặt trở lại, tựa đầu sát vào mặt Cơ Huyền Xa, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, “Tôi là tới tìm anh!”

“…” Cơ Huyền Xa chớp chớp đôi mắt, trầm mặt một hồi, thật lâu sao mới mở miệng nói, “Tôi không hiểu tôi có cái gì đáng giá để cậu tới tìm tôi đâu.”

“Tôi muốn dẫn anh đến gặp một người.”

Lộp bộp! Tâm bình tĩnh của hắn tựa hồ như bị đánh vỡ rồi, chẳng lẽ là….

“Đi gặp Cơ Huyền Chiêu!”

—-

Cánh cửa sắt lạnh lẽo vẫn đứng im chỗ đó, cây cối um tùm buổi giữa trưa mùa đông cũng làm cho lòng người càng thêm rét lạnh…. Không, phải nói là trước sau như một đều giống như địa ngục vậy. Ngụy Thành Huy trong lòng thầm suy nghĩ như thế, cặp mắt vô hồn làm cho người ta không nhìn ra là đang suy nghĩ cái gì.

Theo trí nhớ, Ngụy Thành Huy tiến đến phía cửa đại môn. Lão nhân giữ cửa nhìn nam nhân quần áo chỉnh tề, cả người phát ra một loại khí chất niên kỉ khinh nhân. Sau một hồi tỉ mỉ đánh giá, đôi đồng tử trong mắt lão nhân bỗng chốc co rút lại, trên khuôn mặt già nua lộ ra một bộ ngạc nhiên không ngớt, cười cười lắp bắp, “Tam….. tam thiếu gia…..”

Ngụy Thành Huy đối với lão nhân hơi hơi vuốt cằm cười, “Trọng bá, đã lâu không gặp. Có thể cho cháu đi vào không?”

“Đương nhiên! Đương nhiên rồi!” Trong bá hưng phấn mà nói, vừa một bên mở cửa ra. Xong rồi, lão liền đưa mắt nhìn chằm chằm y.

“Cảm ơn bác, Trọng bá.”

Lão nhân có chút kích động nhìn Ngụy Thành Huy, “Cảm ơn gì chứ, đều là người trong nhà cả mà. Nhìn thấy cậu còn sống trở về, lão Trọng tôi cao hứng còn không kịp kia kìa! Như vậy tiểu thư ở trên trời cũng có thể an tâm rồi.”

“Ân.” Gật gật đầu, Ngụy Thành Huy nhàn nhạt cười ngẩng đầu nhìn tòa nhà cách đó không xa, “Trong bá, cháu đi vào đây.”

“Được, được được!”

—-

Nhìn hai người ngồi đằng trước, Cơ Huyền Xa có chút không kiềm chế được hỏi, “Các người rốt cuộc có quan hệ gì với Tiểu Chiêu?”

Bé trai quay đầu nhìn nhìn hắn một chút, sau lại xoay sang nhìn người đang chuyên chú lái xe, trầm tư một lát rồi nói, “Cơ Huyền Chiêu và Cơ Tuyền Dĩnh xem như là ân nhân của chúng tôi.”

“….” Cơ Huyền Xa có chút kinh ngạc nhíu mày. Lấy hiểu biết của hắn đối với Cơ Huyền Chiêu thì Cơ Huyền Chiêu là một loại người vẫn luôn bo bo giữ thân, không phải bất đắc dĩ thì nhất định không nhúng tay vào, chỉ biết đứng một bên giương mắt ngó mà thôi, nhưng nhìn thấy sự chân thành hiện trên mặt cậu trai, hắn cảm thấy được chính mình thật sự chính là chưa hiểu rõ vị anh họ đã cùng mình lớn lên này rồi.

Bé trai quay đầu nhìn về phía trước, không mục đích nói, “Năm tôi mười sáu tuổi, chuyện tôi cùng với anh ấy bị người trong nhà biết. Cha mẹ tôi là người có tư tưởng bảo thủ vô cùng, vô luận có như thế nào cũng không thể chấp nhận được loại con trai như tôi cho nên rốt cuộc đuổi tôi ra khỏi nhà. Khi đó anh ấy đang ở nước ngoài du học cho nên tôi căn bản không có chỗ để dựa dẫm vào. Dù sao, loại người như chúng tôi bạn bè hiển nhiên là không có nhiều.”

Bé trai cúi đầu xuống hoàn toàn rơi vào quá khứ của mình, “Khi đó tôi không có nhà để về cho nên chỉ có thể đi làm MB, bất quá cũng rất may mắn gặp phải nụ cười thản nhiên của Cơ Huyền Chiêu. Đừng nhìn bộ dạng Tiểu Chiêu hoa hoa công tử, nam nữ đều ăn của ảnh mà đánh giá ảnh a. Tôi lần đó chính là có tới sờ sờ ảnh có mấy cái thôi mà ảnh đã không nói hai lời bật dậy chạy tót vào trong nhà vệ sinh trốn tôi mãi tới hừng đông ngày hôm sau mới mắt gấu mèo lò dò đi ra đó. Sau đó tôi mới biết được khi đó ảnh đã có bạn gái là Cơ Tuyền Dĩnh rồi nhưng là bởi gia đình không cho phép cho nên ảnh cần tôi giúp đỡ ảnh ngụy trang. Điều kiện còn lại chính là tôi không được làm MB nữa mà chuyển sang ở nhà của ảnh. Mà Cơ Tuyền Dĩnh cũng có vẻ rất đồng ý như vậy, hơn nữa còn thường xuyên giúp tôi đi khuyên nhủ cha mẹ cứng đầu của tôi kia. Cho nên khi anh ấy về nước, cha mẹ tôi cũng rốt cuộc chấp nhận chuyện của chúng tôi rồi. Cơ Tuyền Dĩnh là một nữ nhân tốt lắm, có kiến thức lại có lễ nghĩa, người như chị ấy như vậy mà lại…..”

Cậu trai run rẩy thân thể, khóe mắt không khỏi dâng lên một tầng hơi nước, “Tiểu Chiêu cũng là một nam nhân rất tốt. Nhớ rõ khi trước tôi còn hay nói giỡn rằng nếu tôi sớm một chút biết ảnh, tôi nhất định sẽ yêu ảnh chứ không chừng. Nhưng mà xem người Cơ gia các người đã làm gì rồi kìa?”

Nam nhân đang lái xe phát hiện giọng nói của cậu trai có chút nghẹn ngào lên liền vươn tay sang trấn an, vuốt vuốt mu bàn tay có chút lạnh lẽo của cậu trai trẻ.

Cơ Huyền Xa lẳng lặng nghe. Hắn hoàn toàn không biết chính mình hiện tại nên thế nào nữa. Từ những lời cậu trai vừa nói, đối với hắn những chuyện như vậy hắn thật sự hoàn toàn mù tịt.

—–

“Lão gia, có người muốn gặp ngài.” Vị quản gia trẻ tuổi đừng ở cửa căn phòng hôn ám kia gõ cửa kính cẩn thông báo, thỉnh thoảng lại quan sát phản ứng của người ngồi trên xe lăn. Sắc mặt già nua của lão nhân vẫn cứ như cũ lạnh lùng chẳng hề có chút biểu tình nào cả, lão chỉ là đơn giản thấp giọng hỏi, “Là ai?”

“Anh ra nói anh ta là…..” Quản gia có chút do dự không biết có nên nói ra hay không đây. Nhưng mà không đợi người quản gia này quyết định, Ngụy Thành Huy đã sớm đi thẳng vào phòng đưa tay bật đèn lên, “Là tôi.”

Tại một khắc vừa thấy rõ khuôn mặt y, hai mắt Cơ Trung Lâm liền chậm rãi ngắm nhìn một chút, càng lúc càng trừng lớn lên. Kia ngũ quan tương tự, kia vẫn là ánh mắt mang theo khinh miệt không ngừng kia nhìn lão, những gì của quá khứ lại bỗng chốc nỗi lên.

—–

Chờ ở trong phong thăm thân nhân trong tù đã hồi lâu, Cơ Huyền Xa rốt cuộc cũng gặp được Cơ Huyền Chiêu. Cơ Huyền Chiêu hiện tại đã không còn tinh thần phấn chấn bồng bột của ngày xưa, nay chỉ còn lại một khuôn mặt vô thần ngồi ở chỗ kia giống như người đã chết, chỉ riêng có lồng ngực phập phồng cùng mí mắt thỉnh thoảng chớp nháy cùng hơi thở của gã mới cho thấy gã còn sống mà thôi. Đầu tóc gã bù xù tùy tiện nhiều ngày không chải làm cho gã càng nhìn thêm giống một người tha phương tứ phía không chốn nương thân.

Nhìn Cơ Huyền Chiêu chỉ sau một trận tang thương mà tiều tụy, lại nhìn sang còng tay và còng chân trên tay chân gã, Cơ Huyền Xa thoáng chốc ngẩn ngơ, những câu hỏi đã sớm nghĩ sẽ nói cũng nhanh nghẹn lại nơi cổ họng rồi.

Hít mũi một cái, hắn cẩn thận thấp giọng gọi, “Tiểu Chiêu…”

Cơ Huyền Chiêu tựa hồ như không có nghe thấy, vẫn là như cũ ngồi một chỗ, đầu cúi xuống không hề nhúc nhích.

“Tiểu Chiêu, van cầu anh, anh nhìn em đi, em là tiểu Xa a!”

Thân thể Cơ Huyền Chiêu hơi hơi lay động một chút. Gã chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, khàn khàn cổ họng hỏi, “Cậu tới làm gì?”

“Em….” Cơ Huyền Xa đau lòng nhìn Cơ Huyền Chiêu hiện tại chỉ giống như một cái xác không hồn mà thôi, “Em đến thăm anh.”

Cho dù Cơ Huyền Chiêu giết mẹ hắn, đâm bị thương ông nội mà hắn luôn tôn kính, cho dù giữa hắn và gã có thật nhiều khúc mắt nhưng kia hai mươi năm thân tình cũng không thể hủy diệt được đâu, không có gì là có thể thay thế nó cả.

“Thăm tôi?” Cơ Huyền Chiêu hừ lạnh một tiếng, “Tới xem tôi khi nào thì chết sao? Yên tâm đi, sẽ nhanh thôi!”

“Tiểu Chiêu!” Cơ Huyền Xa quát to một tiếng, “Em cho tới bây giờ cũng không nghĩ như vậy, em không muốn nhìn thấy anh chết!”

Đúng vậy, hắn đã muốn mất đi thật nhiều người thân rồi. Hắn không nghĩ sẽ lại mất đi thêm một vị anh họ đã cùng mình từ nhỏ lớn lên này nữa đâu.

“Vậy cậu muốn thế nào? Tôi đã muốn hai bàn tay trắng rồi, chết mới có thể được giải thoát thôi.”

“Tiểu Chiêu, em muốn anh sống! Anh còn có em, còn có Cơ gia a.”

“Cậu? Cơ gia?” Cơ Huyền Chiêu dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt đứng đắn của hắn, lập tức không hề báo trước mà ha hả cười, “hahahahahahahaha ~ Còn có Cơ gia? Ha haha haha cáp ~”

“Có cái gì đáng cười?”

“Y~~~ Ha hả, nếu tôi có thể lựa chọn, tôi tình nguyện không phải sinh nhầm vào Cơ gia!” Cơ Huyền Chiêu hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cơ Huyền Xa, “Không có cậu, không có Cơ gia, thậm chí còn không cần được sinh ra trên đời này, như vậy…..” Gã đưa tay đặt lên ngực, “Nơi này sẽ không đau như vậy…..”

Cơ Huyền Chiêu gục đầu xuống, lại tiếp tục cười đến ngớ ngẩn, âm thanh khàn khại lại có chút bi thương, “Ha ha ha, Tiểu Xa a, biết không, tôi là tôi rất ganh tị với cậu a, ganh tị cậu có tất cả, ganh tị đến nổi tôi muốn tự tay hủy diệt hết tất cả, tự tay hủy diệt cậu kìa!”

“Cho nên anh giết mẹ em?” Cơ Huyền Xa kích động, gắt gao đập tay vào tấm chắn thủy tinh. Khớp hàm hắn cắn chặt lại vang lên chút âm thanh kẽo kẹt ghê người.

“Ha hả, mẹ cậu?” Cơ Huyền Chiêu ngẩng đầu, đôi hàng lông mi chớp nháy một chút, một bộ như là bất đắc dĩ, “Đúng vậy, bà ấy là mẹ cậu, là mẹ của cậu…. Chính là cậu biết không, bà ấy cũng là mẹ của tôi, là mẹ ruột của tôi đó! Ha ha haha~”

—–

“Sao? Làm gì giật mình nhìn tôi như vậy?” Ngụy Thành Huy thản nhiên đứng dựa vào khung cửa, hai mắt gắt gao nhìn lão nhân ngồi trên xe lăn kia, “Vẫn là nói, không phải ông đang nghĩ tôi là hồn ma về ám ông đó chứ?”

Ánh mắt kia, điệu cười kia làm cho Cơ Trung Lâm vĩnh viễn cũng không có cách nào khác quên được. Hơn ba mươi năm trước có một cái nữ nhân cũng dùng ánh mắt như thế này nhìn lão đầy cười nhạo như thế. Cơ Trung Lâm hai tay nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Cậu tới đây làm gì?”

“Ông liền như vậy không hoan nghênh đứa con đã xa cách hai mươi năm này của ông?”

“Hừ! Tôi cho tới nay cũng chưa từng xem cậu là con tôi!”

Lời nói lãnh tuyệt như vậy cũng không có làm cho y cảm thấy thương cảm gì cả, tựa hồ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm. Ngụy Thành Huy nhíu nhíu mi, chậm rãi đến gần Cơ Trung Lâm. “Nếu hai mươi năm trước ông có thể để cho Cơ Thần Huy tới giết tôi, này liền chứng minh ông cho tới bây giờ cũng không có đem tôi làm con ông rồi!”

—-

“Điều đó không có khả năng…. không có khả năng!” Cơ Huyền Xa lắc đầu thì thào nói, “Anh nói bậy!”

“Nói bậy?!” Cơ Huyền Chiêu hừ lạnh một tiếng, “Tôi Cơ Huyền Chiêu dù có rảnh rỗi cỡ nào cũng sẽ không lấy mấy thứ này ra nói bậy. Huống chi lại vì một con đĩ, tôi đây cũng sẽ không thèm lãng phí chính mình!”

“Không cho phép anh nói mẹ tôi như vậy!” Hắn kích động đập vào tấm chắn kính, hai mắt hắn sung huyết hận không thể ở trên người Cơ Huyền Chiêu đốt ra vài cái lỗ, “Anh có chứng cớ gì chứ! Vì sao lại nói bừa như vậy!”

Cơ Huyền Chiêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không quan tâm đến Cơ Huyền Xa đang quát to, gã chỉ nói, “Ay! Tiểu Xa có còn nhớ rõ lúc sinh nhật mười tuổi của cậu không? Tôi đánh cậu một cái, một cái rất mạnh, sau đó lão nhân gia kia liền đem tôi hung hăng mắng một trận đó.”

Sinh nhật mười tuổi? Hắn nhíu mi, tựa hồ nhớ tới cái gì.

Ngày đó là sinh nhật mười tuổi của hắn, cả nhà cao thấp đều vui vẻ chúc mừng hắn. Tuy rằng Cơ Huyền Chiêu ngày đó đã muốn là học sinh trung học nhưng vẫn như cũ rất hiếu động, mặc kệ người lớn đi qua đi lại bao nhiêu cũng cùng hắn chơi đùa rất vui vẻ. Nhưng ngay sau đó tựa hồ như Cơ Huyền Chiêu cũng không thể nào thân cận hắn nữa, có khi còn dùng một loại ánh mắt không cam lòng cùng một chút ghen ghét mà nhìn hắn.

“Nhớ rõ! Anh đánh em làm mặt em xưng một cục…..”

“Thật không? Bởi vì a, ngày đó ở trong phòng bếp, tôi nhìn thấy mẹ ngươi cùng ba ta yêu thương vụng trộm, cũng là khi đó tôi biết, tôi chính là do bà ấy cùng ba tôi sinh ra….. Ha hả, cậu biết lúc ấy tâm tình tôi thế nào không?”

Cơ Huyền Xa hoàn toàn sững sờ tại chỗ. Lúc nãy vẫn còn tức giận lên xuống nhưng giờ phút này hoàn toàn trống rỗng. Hình ảnh một nhà hạnh phúc hòa thuận phút chốc vỡ tan.

Yêu đương vụng trộm? Mẹ, anh họ….. vẫn là nói chính mình nên kêu gã một tiếng anh trai?

“Biết không? Tiểu Xa, từ khi biết được sự thật, tôi liền không có lúc nào là không ghen tị với cậu, không hận cậu! Rõ ràng đều là con của bà ấy, dựa vào cáu gì cậu lại có hết thảy quan tâm của bà ấy. Mà tôi cái gì cũng không có. Thậm chí lúc đối mặt nhau cũng giống như tôi với bà ấy không có quan hệ vậy! Ay, Tiểu Xa, cậu nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết tại sao a!”

Cơ Huyền Xa run rẩy, hai mắt suy sụp ngồi phịch xuống. Hắn lẩm bẩm nói, “Em không biết…. Em không biết……”

“May mà khi có Dĩnh cùng tôi, an ủi tôi. Cô ấy quả thật rất ôn nhu, rất tốt…..” Nhớ lại quá khứ tươi đẹp, trên khuôn mặt thống khổ của Cơ Huyền Chiêu lại lộ ra một nụ cười, ánh mắt gã thật nhu hòa làm Cơ Huyền Xa một bên thật không thở nổi, một loại thống khổ thở không được.

Từ biểu tình kia của Cơ Huyền Chiêu, hắn biết, đối với Cơ Huyền Chiêu mà nói đó là khoảng thời gian hạnh phúc đến cỡ nào, tất thảy liền có thể đem hết thảy thống khổ của gã đánh tan đi.

—-

Mở lớn hai mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngụy Thành Huy, Cơ Trung Lâm bị quá khứ đã qua ẩn hiện làm trên mặt lão khó được hiển lộ khiếp sợ cùng chột dạ.

Ngụy Thành Huy không cho là như vậy, cười cười, “Giật mình như vậy sao? Ông cảm thấy được kế hoạch của mình quá hoàn mĩ không có sứt mẻ nào sao? Làm cho Cơ Thần Hi tự mình ra mặt đem mọi người giết chết rồi ngụy trang thành trận ẩu đả, một phen thiêu chết tất cả, ân, ông làm đích thực rất hoàn hảo!” Nói xong, Ngụy Thành Huy vỗ vỗ tay, “Có lẽ ông nên đổi nghê làm biên kịch, như vậy ít nhất còn không sợ nửa đời sau không còn tin tức!”

“Ngươi không cần châm chọc khiêu khích ta! Có chuyện gì cứ nói thẳng ra!”

“Ân, đúng, vốn là tôi với ông ngay khi ông giết mẹ tôi liền đã không còn gì để nói!” Dứt lời, vẻ vui cười của Ngụy Thành Huy trong nháy mắt biến thành cừu hận, nổi lên bão tố khắp nơi làm cho người ta nhìn vào sinh ra hàn quang.

—-

“Tiểu Chiêu, thực sinh lỗi, nếu em có thể sớm biết chuyện giữa anh và chị Tuyền Dĩnh thì…..” Cơ Huyền Xa cúi đầu uể oải nói. Tuy rằng mình không có làm gì để sinh lỗi gã nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy thực áy náy. Mà phần áy náy này ngay khi biết được Cơ Huyền Chiêu chính là anh trai ruột của mình thì lại càng tăng thêm.

Cơ Huyền Chiêu lắc đầu cười khổ, “Tiểu Xa, cậu không có sai. Tôi trách cậu là bởi vì tôi vô năng. Bởi vì tôi ngay cả bảo vệ người mình yêu cùng đứa con cũng đều không thể….”

Cái gì? Đứa nhỏ?….. Như thế nào như thế? Cơ Huyền Xa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cơ Huyền Chiêu.

Cơ Huyền Chiêu đưa tay lau mặt nghĩ muốn che đi nước mắt sắp chảy ra nhưng thanh âm run rẩy lại không thể nào che dấu được tâm tình của gã, “Ha ha….Chúng tôi đều đã có kế hoạch rời khỏi Cơ gia, rời khỏi đất nước này….. khi biết chính mình sắp làm cha làm cho tôi cảm thấy…. cảm thấy…. tôi trên đời này chính là nam nhân hạnh phúc nhất. Chính là…. chính là……”

Chính là ông nội lại đem Cơ Tuyền Dĩnh gả cho hắn…. khó trách khi đó Cơ Tuyền Dĩnh lại phải bỏ qua món cà phê mà cô yêu nhất mà uống nước chanh, khó trách cô cực lực bảo cậu phải đi thuyết phục ông nội hủy bỏ hôn ước. Đơn giản chỉ là, khi đó cô đã có người yêu, giữa bọn họ còn đã có kết tinh.

“…. Cho nên anh giết mẹ? Thậm chí làm bị thương ông nội? Đơn giản chỉ là vì ông nội làm hôn ước cho em và chị Tuyền Dĩnh?”

“Vì đứa nhỏ, tôi đã quyết sẽ không làm chuyện gì dính đến chuyện sát sinh!” Cơ Huyền Chiêu ngẩng đầu, kiên định nói, “Mà là bọn họ quá phận, là bọn họ! Là bọn họ giết Tuyền Dĩnh!”

Cuối cùng một câu, Cơ Huyền Chiêu hét lớn làm vang vọng cả một căn phòng, chán động cả Cơ Huyền Xa đang ngồi trên chiếc ghế kia. Trong đầu hắn là cả một mảng hỗn loạn hoàn toàn không có đáp án….. Thế giới xinh đẹp khi chưa bỗng nhiên trong nháy mắt đều chuyển thành hắc ám….
Bình Luận (0)
Comment