Chương 3: Một quyền xé trời, lĩnh vực hai mét bé nhỏ!
Gần như cùng lúc, khi Thập Vạn Đại Sơn khôi phục yên bình, những cường giả mà các thế lực lớn phái ra đều lao đến nơi có dị tượng!
Ai cũng biết, đó là dị tượng tiên bảo giáng thế!
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải đoạt được tiên bảo!
Trong miếu tiên nhân,Trần Trường An cũng không biết một quyền nhìn như bé nhỏ không đáng kể của mình lại khiến bầu trời thủng một lỗ.
Thậm chí còn khiến một món tiên bảo rớt xuống từ thượng giới!
Hắn còn đắm chìm trong niềm vui sướng dùng một quyền giết chết nữ quỷ, nhịn không được mà rơi lệ đầy mặt.
Ba năm, suốt ba năm.
Cuối cùng bàn tay vàng của hắn cũng xuất hiện rồi.
Hắn biết ông trời sẽ không quên hắn mà.
Thế giới này quá nguy hiểm, có hệ thống lĩnh vực vô địch, cuối cùng mình cũng không cần sợ hãi nữa!
“Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ giết chết một con nữ quỷ Luyện Khí Tam Trọng Thiên, đạt được 10 điểm giá trị lĩnh vực.”
“Giá trị lĩnh vực, là thứ gì?”
Trần Trường An nghe xong sửng sốt, không khỏi hỏi hệ thống.
Hệ thống đáp lại: “Mỗi 100 điểm giá trị lĩnh vực, sẽ làm phạm vi lĩnh vực vô địch tăng thêm 1 mét, trước mắt, phạm vi lĩnh vực vô địch của ký chủ rộng hai mét.”
Ánh mắt Trần Trường An sáng lên, thì ra là thế.
Lĩnh vực vô địch của hắn hiện giờ chỉ có hai mét.
Nói thật ra, tuy rằng rất mạnh, rất mạnh, nhưng lại vô cùng nhỏ bé.
Mà sau khi biết được sự mạnh mẽ của hệ thống, Trần Trường An chỉ có một mục tiêu.
Đó chính là mở rộng lĩnh vực vô địch của mình!
Khiến nó to hơn, lớn hơn, to lớn - rất mạnh mẽ!
Thượng giới, Huyền Vũ tiên vực.
“Đáng chết! Kiếm Thánh Tiên của bản tôn!!!”
Trong cung điện kim bích huy hoàng, một tiếng rống giận vang vọng thiên địa, khuếch tán như sóng thần gào thét, khiến vô số sinh vật trong phạm vi vạn dặm kinh sợ, khiến bọn họ sợ hãi không thôi.
Bên trong cung điện, sắc mặt nam tử mặc y phục màu vàng âm u, nộ khí đằng đằng, hai tròng mắt hung ác, toàn thân đều tràn ngập tiên uy khủng bố, khiến không gian xung quanh hoàn toàn vặn vẹo!
“Thập Nhị Tiên đâu, cút ra đây cho bản tôn!”
Nam tử mặc y phục màu vàng hét lớn một tiếng.
Chỉ thấy mười tia tiên hồng rực rỡ bay vào cung điện, hóa thành mười hai bóng dáng cao lớn, bọn họ quỳ một gối xuống đất, cùng đồng thanh.
“Tham kiến Tiên Tôn!”
Nam tử mặc y phục vào lạnh lùng liếc qua đám người, trầm giọng nói: “Chúng tiên nghe lệnh, không tiếc bất cứ giá nào, tìm bằng được tiên khí bản mệnh mà bản tôn tế luyện vạn năm bị rơi xuống hạ giới, đem về đây!”
“Nếu có con kiến nào dưới hạ giới dám ngăn cản, giết không tha!”
“Tuân mệnh!”
Ngay sau đó, mười hai đại tiên kia hóa thành mười hai tia tiên hồng, rời khỏi cung điện, xuống hạ giới!
Trong miếu tiên nhân.
Trần Trường An dò hỏi hệ thống, ngoại trừ đánh chết yêu ma quỷ quái, thì còn biện pháp khác để thu hoạch giá trị lĩnh vực không?
“Phương pháp thu hoạch giá trị lĩnh vực, cần ký chủ tự mình thăm dò.”
Không nhận được đáp án, Trần Trường An hơi nhún vai: “Vậy được rồi.”
Hắn cũng không nhụt chí.
Tốt xấu gì mình cũng đã biết một con đường thu hoạch giá trị lĩnh vực, huống hồ thế giới này toàn yêu ma quỷ quái ở khắp nơi, còn sợ không lấy được giá trị lĩnh vực sao?
Sau đó, Trần Trường An đưa mắt nhìn khắp bốn phía.
Trong miếu, khắp nơi yên tĩnh lạnh lẽo.
Trần Trường An hắng giọng, hét một tiếng ở trong miếu.
“Còn có quỷ không?”
Nhưng mà cũng không có bất cứ tiếng đáp lại nào.
Xem ra trong miếu này cũng chỉ có nữ quỷ vừa rồi thôi, có chút đáng tiếc.
Nghĩ tới nữ quỷ xuất hiện trong miếu, trong lòng Trần Trường An lại có chút lo lắng.
Rõ ràng lão già từng nói, trong miếu này có cấm chế, theo lý hẳn là không có yêu ma quỷ quái nào có thể tiến vào.
Mà tối nay lại có một nữ quỷ xông vào trong miếu, hơn nữa còn chỉ là một con tiểu quỷ Luyện Khí Cảnh.
Nghĩ đến chuyện đã một tháng rồi lão già chưa quay về.
Trong lòng hắn có dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ lão già đã xảy ra chuyện rồi?
“Haizz, lão già, ông tuyệt đối đừng có chết ở bên ngoài nhé.”
Trần Trường An lẩm bẩm, nhưng cũng không thể làm gì được.
Hiện tại mình chỉ có thể dựa vào lĩnh vực vô địch.
Nhưng sau khi rời khỏi lĩnh vực vô địch này, mình chẳng là cái thá gì cả.
Đi ra ngoài chính là tìm chết!
“Ọt ọt ọt ọt ——”
Đột nhiên, bụng Trần Trường An truyền đến âm thanh.
Sắc mặt Trần Trường An lập tức khổ sở, xoa bụng.
“Lương khô mà lão già để lại đã ăn hết hôm trước rồi, hiện giờ bụng thật đói ....”
Hắn nhìn về phía ngoài miếu, mưa to bàng bạc, một vùng đen nhánh tĩnh mịch, âm phong không ngừng, không nhìn thấy bất cứ cái gì cũng nhìn không thấy, giống như một con quỷ hoang dã đang mở cái miệng khổng lồ, chờ Trần Trường An bước ra rồi nuốt gọn hắn.
Khiến cho Trần Trường An từ bỏ ý định ra ngoài tìm đồ ăn.