Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch (Dịch)

Chương 39 - Đoạt Được Thánh Tiên Kiếm, Bắt Đầu Đuổi Giết!

Lý Phi Hồng khẽ nâng mắt, lại công kích lần nữa.

Linh Bảo Nhi cũng không dám coi thường.

Nàng ấy hết sức chăm chú, toàn lực đối phó.

Đồng thời, cũng đang tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

Sau khi Linh Bảo Nhi phá giải rất nhiều lần công kích của Lý Phi Hồng, Lý Phi Hồng thật sự kinh ngạc rồi.

“Đây không phải trùng hợp!”

Phải biết ông ta chính là Nguyên Anh, không nghĩ tới công kích lại bị một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ nhìn thấu.

Chuyện này tuyệt đối khiến người ta cảm thấy khó có thể tin!

Cho dù là Lý Phi Hồng, ông ta từng trải không ít, giờ phút này cũng khó tránh khỏi khiếp sợ.

Như vậy xem ra, may mà tu vi Linh Bảo Nhi mới chỉ là Kim Đan Cảnh.

Nếu Linh Bảo Nhi đột phá Nguyên Anh, chỉ sợ ông ta cũng không phải đối thủ của nàng ấy!

“Nha đầu này, còn tuổi nhỏ đã bộc lộ chiến lực đáng sợ như thế, tư chất đương nhiên không phải bát phẩm, chính là cửu phẩm, người như vậy, không thể giữ lại được!”

Lý Phi Hồng lạnh lùng nhìn chăm chú, đã động sát tâm.

Linh Bảo Nhi đã nhận ra sát ý, trong lòng nàng ấy càng thêm trầm trọng.

“Không được, lão già này muốn giết ta, ta cần phải chạy trốn nhanh lên mới được!”

Nhưng người nàng ấy đang đối mặt là cường giả Nguyên Anh, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng.

Nhưng Linh Bảo Nhi đã nghĩ tới một biện pháp.

Nàng ấy vừa động tâm, sau đó nổi giận quát lớn: “Lão già đáng chết này, cho dù ta chết, cũng nhất định không giao Thánh Tiên Kiếm cho ngươi!”

Pháp lực trong cơ thể Linh Bảo Nhi điên cuồng tiến vào trong Thánh Tiên Kiếm.

Ánh sáng trên thân kiếm chói lóa!

Cũng không công kích về phía Lý Phi Hồng kia.

Mà biến thành một tia sáng lao về phía ngược lại.

Tốc độ của Thánh Tiên Kiếm nhanh như tia chớp, chớp mắt đã biến mất không thấy.

Lý Phi Hồng biến sắc.

Tuy rằng ông ta muốn giết Linh Bảo Nhi, nhưng Thánh Tiên Kiếm càng quan trọng hơn.

Đây chính là tiên khí trên thượng giới giáng thế, cũng không thể mất đi!

“Chờ lão phu đoạt được tiên khí, sau đó sẽ giết ngươi!”

Nói xong, Lý Phi Hồng từ bỏ ý nghĩ giết Linh Bảo Nhi trước, đuổi theo Thánh Tiên Kiếm.

Linh Bảo Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Từ bỏ Thánh Tiên Kiếm, cho nàng ấy một đường sinh cơ.

Nàng ấy cần nắm chắc cơ hội này, trốn về Phi Tiên Sơn.

Cũng may hiện giờ đã cách Phi Tiên Sơn không còn xa.

Linh Bảo Nhi hiện giờ không có sức lực, căn bản không thể trốn xa.

Đây cũng là lý do mà Lý Phi Hồng chọn đuổi theo kiếm trước, rồi quay về giết nàng ấy sau.

Tuy rằng Linh Bảo Nhi thiên tư xuất chúng, tiềm lực vô hạn, nhưng hiện tại cũng đã tới cực hạn, Lý Phi Hồng cũng không đặt nàng ấy ở trong mắt.

Mà trong tay Linh Bảo Nhi, cũng không ném xuống con Long Hỏa Kê Vương kia, vẫn cầm theo.

Đây là thứ nàng ấy muốn mang cho sư phụ đại nhân.

Nhiệm vụ mà sư phụ đại nhân giao phó, nhất định phải làm được!

Nàng ấy dựa vào lực lượng còn lại, chạy về phía Phi Tiên Sơn.

Bên kia, Lý Phi Hồng đã nhanh chóng đuổi kịp Thánh Tiên Kiếm.

Thấy tiên bảo, ánh mắt Lý Phi Hồng nóng bỏng, ông ta ra tay cướp lấy tiên bảo này.

Mà Thánh Tiên Kiếm, bởi vì nhận Linh Bảo Nhi làm chủ, lực lượng bị hạn chế, đặc biệt là khi Linh Bảo Nhi lại không có bên cạnh.

Cho nên căn bản không thể phát ra uy lực vốn có của Thánh Tiên Kiếm.

Đương nhiên, không thể ngăn cản Lý Phi Hồng ra tay toàn lực cướp lấy Thánh Tiên Kiếm.

Nhưng dù vậy, Lý Phi Hồng cũng phải phí rất nhiều sức lực, mới đoạt được Thánh Tiên Kiếm.

Ông ta nắm chuôi kiếm, cảm nhận uy lực khủng bố ẩn chứa trong Thánh Tiên Kiếm, khiến ông ta kinh ngạc cảm thán.

“Thì ra đây là tiên bảo, khó trách nha đầu kia chỉ dựa vào thanh kiếm này, là có thể đối phó với lão phu!”

Thậm chí Lý Phi Hồng còn có một loại trực giác.

Nếu ông ta có thể thu phục thanh Thánh Tiên Kiếm này.

Như vậy, dù là Nguyên Anh mạnh hơn ông ta, thậm chí là Hóa Thần, ông ta có lẽ đều có thể đánh một trận!

Đoạt được Thánh Tiên Kiếm, Lý Phi Hồng lại đi làm một chuyện khác.

Đó chính là giết Linh Bảo Nhi.

Chuyện Thánh Tiên Kiếm quan trọng, sẽ dẫn tới không ít cường giả.

Chỉ cần giết Linh Bảo Nhi, sẽ không có ai biết Thánh Tiên Kiếm ở trong tay ông ta!

Trong nháy mắt, Lý Phi Hồng đã biến mất không thấy tăm hơi.

Sắc mặt Linh Bảo Nhi tái nhợt, ngự không mà đi, nhưng bởi vì thân thể bị thương, hơn nữa pháp lực trong cơ thể cũng đã tiêu hao gần như hết sạch.

Nàng ấy lung lay giữa không trung, dường như lúc nào cũng có thể rớt xuống.

Cũng may Linh Bảo Nhi đã thấy được tòa núi cao nguy nga phía trước.

“Đã sắp trở lại Phi Tiên Sơn.”

Tiểu viện trong miếu tiên nhân.

Thác Bạt Dã, Xà Tử Nghịch và Hồng Y đã nhạy bén nhận ra khí tức của Linh Bảo Nhi.

Nhưng mà, bọn họ phát hiện hơi thở của Linh Bảo Nhi trở nên suy yếu, không khỏi làm cho bọn họ biến sắc.

Xà Tử Nghịch vốn muốn đánh một con cửu văn ra ngoài, tay cũng dừng ở giữa không trung.

Bình Luận (0)
Comment