Chương 7: Nhận đồ đệ? Một người công cụ thỏa đáng! (2)
Trần Trường An đang gặm lương khô tìm được trong nhẫn trữ vật, Linh Bảo Nhi bên cạnh nhìn hắn chằm chằm.
“Ngươi nhìn ta làm gì?”
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng ‘bộp’, Linh Bảo Nhi kia đột nhiên quỳ gối trước mặt Trần Trường An.
“Ngươi làm gì đấy?”
Linh Bảo Nhi đột nhiên quỳ xuống, khiến Trần Trường An bất ngờ, vẻ mặt ngơ ngác, lương khô trong tay cũng không ngon nữa
Linh Bảo Nhi nghiêm túc nói: “Tiền bối, người đã cứu ta, việc này chứng minh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đó chính là tiền bối và tiểu nữ là duyên phận do số mệnh an bài.” Trần Trường An cắn miếng lương khô, vẻ mặt không tin: “Đây cũng gọi là duyên phận sao?”
Linh Bảo Nhi nghiêm túc gật đầu.
“Đương nhiên, giữa biển người mênh mang, tiểu nữ có thể gặp tiền bối, còn được tiền bối, đây chẳng lẽ còn không phải duyên phận sao?”
Trần Trường An suy tư: “Ngươi nói rất đúng, hình như cũng có chút đạo lý.”
“Tiền bối, người và ta đã có duyên như vậy, người có thể nhận ta làm đồ đệ không?”
“Ta nhận ngươi làm đồ đệ???”
Trần Trường An thật sự trợn tròn mắt, không nghĩ tới Linh Bảo Nhi này sẽ nói vậy.
“Tiền bối, người có ân cứu mạng với ta, dù không nhận ta làm đồ đệ, vậy để ta bên cạnh người đi, ta nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt.”
Linh Bảo Nhi nói chuyện vẫn rất nghiêm túc.
Trong lòng nàng ấy biết rõ, cường giả Nguyên Anh rất ít khi hành tẩu nhân gian, là sự tồn tại khủng bố nhất Cửu Châu đại lục, nếu có thể bái hắn làm thầy, đây chính là tạo hóa lớn của trời cao.
Cho nên, nàng ấy nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Trần Trường An gãi cái ót, thật sự không nghĩ tới Linh Bảo Nhi sẽ bái hắn làm thầy.
Nói thật ra, một mình hắn trong ngôi miếu đổ nát này cũng quá nhàm chán.
Bên cạnh có người cũng khá tốt.
Huống hồ, còn là một thiếu nữ loli diện mạo ngoan ngoãn, hắn đương nhiên vui lòng nhận Linh Bảo Nhi làm đồ đệ.
Nhưng mà, Trần Trường An thở dài một hơi.
Hắn cũng chỉ nghĩ thôi.
Tuy bản thân hắn mạnh, nhưng là thành lập dưới cơ sở có lĩnh vực vô địch.
Một khi rời khỏi lĩnh vực vô địch, dù thực lực Linh Bảo Nhi trước mắt này yếu hơn nữa, cũng có thể ba quyền hai chân dạy hắn làm người.
Nhận Linh Bảo Nhi làm đồ đệ, vậy mình có thể dạy nàng ấy cái gì?
Trần Trường An không khỏi nhớ lại bản thân đời trước.
Haizzz, thật thất bại.
Cũng đã hơn hai mươi tuổi, ngoại trừ ở nhà chơi game, chơi di động, đấu địa chủ, đánh mạt chược, hình như cũng không biết cái gì.
Thấy Trần Trường An cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng Linh Bảo Nhi rất khẩn trương, chẳng lẽ tiền bối sẽ không nhận nàng ấy làm đồ đệ?
Cũng đúng, tiền bối là tuyệt thế cao nhân, sao có thể dễ dàng nhận nàng ấy làm đồ đệ như vậy.
Trần Trường An vốn không muốn nhận đồ đệ, dù sao mình cũng không có gì để dạy.
Nhưng nghĩ lại, hiện giờ hắn có vấn đề khó giải quyết.
Tuy bản thân hắn vô địch trong lĩnh vực, nhưng lại cũng phát sầu vì đồ ăn thức uống.
Bên ngoài nguy hiểm như vậy, hắn ra ngoài tìm ăn uống rồi chết thẳng cẳng thì làm sao bây giờ?
Hắn chính là con rùa đen rút đầu, co đầu rút cổ trong lĩnh vực vô địch của mình mới được.
Huống hồ còn ở nơi hoang vu dã ngoại này, muốn gặp một người cũng không dễ dàng.
Hì hì hì, nhận nàng ấy làm đồ đệ.
Để Linh Bảo Nhi này làm người công cụ cho mình, tìm ăn, tìm uống cũng không tồi.
Nghĩ như vậy, nhận nàng ấy làm đồ đệ, hình như hắn cũng không tổn thất gì.
Nếu nàng ấy thật sự muốn học gì đó, cùng lắm thì dạy nàng ấy chơi mạt chược, đấu địa chủ cũng được.
Đến lúc đó mà làm ầm ĩ, cũng không liên quan đến ta, dù sao cũng là do ngươi chủ động yêu cầu bái sư.
Trần Trường An nghĩ kỹ rồi, hắn ho nhẹ hai tiếng, mặt không biểu tình, ra vẻ cao thâm khó đoán.
“Nhóc con, lão phu đã tung hoành Tiên giới trăm triệu năm, người muốn bái lão phu làm sư phụ đã vượt qua lục đạo luân hồi, ngươi có tư cách gì để lão phu thu ngươi làm?”
Dưới ánh mắt chăm chú của Trần Trường An, khuôn mặt Linh Bảo Nhi có chút đỏ lên, không còn lời nào để nói.
Tung hoành trăm triệu năm, lục đạo luân hồi, sự lợi hại của tiền bối đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của nàng ấy.
Haizz, dù sao thì mình cũng chỉ là tu sĩ bình thường trong muôn ngàn chúng sinh tư chất tầm thường mà thôi.
Tiền bối không muốn nhận nàng ấy làm đồ đệ, cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.
Là do mình có suy nghĩ kỳ lạ.
Mà ngay khi Linh Bảo Nhi muốn từ bỏ, Trần Trường An lại lên tiếng: “Nhưng mà.....”
Con ngươi Linh Bảo Nhi lập tức sáng lên, khó tránh khỏi có chút chờ mong: “Tiền bối, nhưng mà cái gì?”
“Ngươi cũng đã nói rồi, ngươi và ta có duyên. Vậy lão phu liền cho ngươi một cơ hội, miễn cưỡng nhận ngươi làm đệ tử ký danh, sau khi ngươi thông qua khảo nghiệm, lão phu lại chính thức thu ngươi làm đồ đệ.”
Trần Trường An nói, giọng nói trầm thấp, giống như vô cùng tang thương.