Chương 11: Thật không hợp lẽ thường
Yên lặng đóng cửa lại, ngồi trở về bàn ăn phòng bếp, Trần Tư Văn phát hiện tay bưng chén cơm của mình đang run nhè nhẹ.
"Tiểu Vũ đang làm gì? Tại sao vẫn chưa ra ăn sáng?" Trần mẫu vừa ăn vừa hỏi.
Trần Tư Văn: "Hắn đang liều mạng..."
...
Ăn xong điểm tâm, hai chị em Trần gia cùng nhau ra cửa.
Trần Vũ mang theo túi sách.
Trần Tư Văn xách hành lý.
Đều im lặng.
Thẳng đến gần tới cửa trường, Trần Tư Văn mới đem hành lý đưa cho Trần Vũ, trước tiên mở miệng: "Ký túc xá của thấy không thể so với trong nhà em, thông minh một chút, chú ý vệ sinh. Chớ chọc người phiền chán."
"Dạ."
Tiếp nhận hành lý, Trần Vũ liền cúi đầu đi vào trường học.
"Chờ một chút..."
"Còn có chuyện gì?"
"Ừm..." Trần Tư Văn chần chờ, cố gắng quy hoạch từ ngữ trong đầu: "Là như vầy... Đầu tiên, Chị không có ý chế giễu em. Chị và em đều là người trẻ tuổi, sinh lý phát dục, thỉnh thoảng tự mình... tự mình “an ủi” là chuyện bình thường."
Trần Vũ: "..."
Trần Tư Văn: "Nhưng..."
Trần Vũ: "..."
Tay trái xách hành lý, tay phải mang theo túi sách, Trần Vũ không nhịn được mặt mo ửng đỏ.
Trần Tư Văn cũng cảm giác được gương mặt của mình nóng lên.
Nhưng thân là người làm chị, nhất định phải chú ý đến sự khỏe mạnh về " tinh thần thể xác " của em trai mình.
Thế là, nàng kiên trì, mở miệng nói: "Nhưng. . . Nhưng mọi thứ đều có một cái độ, quá lượng, đối thân thể sẽ có rất lớn tổn thương..."
Nói đến đây Trần Tư Văn đưa mắt nhìn, thấy sắc mặt Trần Vũ "Tinh thần toả sáng", "Thần thái sáng láng", ngừng nói: "Coi như hiện tại không có gì ảnh hưởng, thời gian lâu dài thì thân thể cũng chịu không được. Đúng không?"
Trần Vũ: "..."
"Tóm lại, em cũng đã trưởng thành, chị muốn nói cái gì, em cũng có thể minh bạch, không dài dòng nữa." Lui lại một bước, Trần Tư Văn vẫy tay: "Đi học đi, không đủ tiền ăn cơm thì đến tìm chị. Ngày mai chị sẽ đưa Tăng Khí đan cho em."
"Gặp lại." Trần Vũ xoay người rời đi.
"Gặp lại..."
Trần Tư Văn thở dài, mắt nhìn xem dần dần biến mất Trần Vũ, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm.
【 Nam giới một đêm có thể xuất tinh mấy lần? 】
Website lóe sáng.
Lập tức xuất hiện hàng ngàn hàng vạn tin tức.
Xếp tại trang đầu, là rất nhiều quảng cáo của các cơ sở khám chữa bệnh.
Trần Tư Văn tùy tiện click vào một cái, lập tức liền có một vị gọi là "Chủ nhiệm y sư" hỏi thăm.
【 bác sĩ Trương: Xin chào, bạn muốn hỏi chuyện gì sao? 】
"Tôi muốn hỏi một chút, một đêm thì thiếu niên tự sướng hơn trăm lần, là thuộc về bình thường sao?"
【 bác sĩ Trương: Thằng đó đếu phải người? 】
Trần Tư Văn: "..."
...
"Càng ngày càng phát hiện, cái đáng sợ của 'Nguyền rủa' này."
"Chí ít về sau tìm bạn gái chỉ có thể chọn khỏe mạnh một chút..."
Đang đi về phía túc xá dành cho giáo viên, Trần Vũ cực kỳ buồn rầu.
Hắn hoài nghi, nếu như điều kiện cho phép, cho hắn đầy đủ thời gian và không gian, hắn thậm chí có thể sướng tới kế tiếp thế kỷ.
Giấy vệ sinh đã qua sử dụng có thể vòng quanh trái đất ba mươi bảy vòng...
"Chuyện này quá đáng sợ..."
Vô ý thức rùng mình một cái, Trần Vũ thở một hơi thật dài, khống chế đại não bài trừ những suy nghĩ lung tung, bước cũng nhanh hơn.
Không bao lâu, liền tiến vào lầu ký túc xá dành cho giáo viên, đứng ở trước cửa phòng thầy chủ nhiệm, gõ cửa một cái.
"Thùng thùng."
"Là Trần Vũ sao? Tiến đến."
Trần Vũ đẩy ra cửa phòng, chỉ thấy trong phòng khá sạch sẽ, chủ nhiệm lớp đang ngồi ở trước một cái bàn làm việc, chấm bài thi.
Cho dù có trường lấy "Võ" làm chủ, thi viết cũng là tồn tại.
Bởi vì trí tuệ chiến đấu cũng thuộc về bộ phận trọng yếu tạo thành chiến lực một cá nhân.
Quay đầu liếc qua, động tác trong tay chủ nhiệm lớp cũng không dừng lại, nói: "Đem đệm chăn bỏ xuống dưới giường của thầy đi. Khi hết giờ học buổi tối, thầy sẽ chuẩn bị cho em một tấm chăn đệm để nằm dưới đất."
"Dạ em chào thầy." Trần Vũ buông xuống hành lý hành lễ: " Gian phòng kia của thầy nhỏ quá, hai người ở quá chật. Nếu không thì chuyện này coi nhu xong đi thầy."
"Nếu không như thế này,em thì ngủ trên giường, thầy sẽ ngủ dưới mặt đất."
"Sao thầy lại nói ra những lời này..." Trần Vũ có chút xấu hổ, đặt mông ngồi ở trên giường: "Dạ thôi được rồi, em nghe lời thầy, vậy em liền ngủ trên giường."
"..." Tay cầm bút của thầy chủ nhiệm lập tức lắc một cái.
Trần Vũ: "Em cảm ơn thầy."
Chủ nhiệm lớp: "..."
Ông thầy đứng người lên quay sang liếc xéo Trần Vũ: "Em có phải hay không cảm thấy mình rất hài hước?"
"Không có, thầy đừng nóng giận." Trần Vũ giải thích: "Em có một cái tật xấu đó chính là ngủ trên giường quen rồi. Không có giường em ho khan."
"Không quen thì về đi!"
"Vâng ạ!" Trần Vũ lập tức tháo chạy, xách lên hành lý liền rút lui.
Chủ nhiệm lớp lập tức phản ứng lại, giận dữ: "Trần Vũ! Em dám đi!"
Trần Vũ đương nhiên dám đi.
Không chỉ đi, hắn còn dám chạy nữa.