Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 11

      Chờ thi xong rồi, anh sẽ đến đón tôi về nhà chứ?


Thủ đoạn vô luận dùng tốt bao nhiêu, sau khi liên tục sử dụng hơn ba lần,  không nhất định còn có thể dùng tốt.


Tuy rằng sớm đã không phải lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, Lục Đăng vẫn là lần đầu tiên chân chính cảm nhận được sự tất yếu của câu nhắc nhở này.


Hôn một chút thế nhưng chỉ đổi được phúc lợi giảm một tờ sách luyện tập, nhìn Cố tổng tài cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, còn  đang tập trung làm bài Lục Đăng rốt cuộc hoàn toàn nhận rõ trình độ nghiêm khắc của thế giới này.


“Không quan hệ, ta cùng bồi cậu, sẽ không quá mức nhàm chán.”


Đã thong thả ung dung cởi quần áo lên giường nằm xuống, nhưng nhìn thấy thần sắc thiếu niên vẫn buồn bã mất mát ngơ ngẩn, ý cười trong mắt Cố Uyên càng sâu, xoa xoa mái tóc cậu: “Từ từ ăn, ta đi ngủ trước một lát.”


Đối phương đã thật lâu không có hảo hảo nghỉ ngơi, Lục Đăng vội vàng gật gật đầu, nhanh chóng dứt bỏ một chút mất mát do bài tập sinh ra, nghiêng người cẩn thận đỡ y nằm xuống, cũng cẩn thận đem chăn ém tốt.


Động tác bận rộn bên cạnh rất nhẹ, mang theo nhu hòa ôn nhuận đặc thù, một chút cũng không cảm thấy bị quấy rầy.


Cố Uyên mỉm cười mặc cậu chăm sóc, thả lỏng nằm yên khép lại hai mắt, cố ý đem hô hấp chỉnh đến đều đều. Qua một lúc, mới nghe thấy bên cạnh tiếp tục truyền đến tiếng vang va chạm rất nhỏ.


Hương cháo thơm ngọt tán trong ánh mặt trời sau giờ ngọ(*), giường chăn mềm mại thoải mái, tinh thần thả lỏng, thân thể thời gian dài không được an ổn nghỉ ngơi nhanh chóng bị mệt mỏi bao phủ.


*Khoảng 11 giờ đến 13 giờ trưa.


Ở trong mê mang ngủ sâu, Cố Uyên mơ hồ cảm thấy thiếu niên bên cạnh giật giật, tay phủ ở trên người bị chạm vào nhẹ nhàng cầm lấy.


Lòng bàn tay giao nhau, ấm áp đến làm người an tâm.


Cố Uyên kéo kéo khóe môi, đem nắm tay hơi hơi siết chặt, rốt cuộc hoàn toàn chìm vào giấc ngủ an ổn.


*


Thời gian làm bài tập, luôn phá lệ gian khổ và dài dòng.


Tuy rằng cũng không tình nguyện bao nhiêu, nhưng chỉ cần Cố Uyên đem bài tập mở ra trước mặt cậu, Lục Đăng vẫn sẽ hết sức chăm chú chiếu theo đáp án hệ thống đưa ra chép xuống. Nguyên bản đầu óc cậu cũng đủ thông minh, viết nhiều như vậy cũng đã qua cửa, hơn phân nửa tháng còn lại, cho dù một mình làm một đề y chang, đại khái cũng có thể làm được bảy tám phần.


Hệ thống có thời gian rảnh, bị cậu ủy thác đóng quân ở Cố thị, giám sát toàn bộ tình huống .


Ngòi bút viết xuống một nét cuối cùng, đem sách luyện tập đã làm xong nhẹ nhàng khép lại. Lục Đăng ngẩng đầu nhìn nam nhân dựa vào sô pha, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía nét nhăn do nhíu mày trên đôi mắt anh tuấn.


Cậu ở thư phòng làm bài tập, Cố Uyên liền ở bên cạnh bồi cậu, giống như chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần, vô luận cậu hỏi cái gì, đều sẽ đúng lúc nhận được đáp lại kiên nhẫn cẩn thận.


Nhưng chỉ cần nhìn kỹ, kỳ thật không khó nhìn ra, đối phương kỳ thật cũng không có bao nhiêu thời gian thả lỏng nghỉ ngơi.


Tổng tài ngoài ý muốn bỏ mình, loại tin tức này đối Cố thị có lẽ là đả kích trí mạng. Nếu không phải Qua Nhĩ tinh cần gấp số quặng lôi thạch trong đơn hàng, mạnh mẽ bảo vệ tập đoàn Cố thị lung lay sắp đổ, nói không chừng hiện tại đã truyền ra tin tức Cố thị đóng cửa.


Cố Uyên muốn âm thầm xử lý phong ba gợn sóng trên thương trường, lại phải phân tâm phụ đạo cậu, ban đêm ngủ không tốt chút nào, khuôn mặt tái nhợt dâng lên màu xanh lá nhàn nhạt.


Tiếp tục như vậy không thể nghi ngờ là không được.


Ở trong cốt truyện gốc, Cố Uyên bị tổ chức đấu tranh của Gia Lê Lạc tinh ám sát, khiến cho Qua Nhĩ tinh nhận ra ý chí phản kháng mãnh liệt của Gia Lê Lạc tinh, mới có thể hạ quyết tâm xâm lấn quy mô lớn.


Hiện tại Cố Uyên chết giả ẩn nấp, tạo hiệu quả giống hệt. Căn cứ tin tức hệ thống tìm được, đợt quặng lôi thạch trước đã giao nhận xong, khó đảm bảo Qua Nhĩ tinh sẽ không chịu ảnh hưởng từ chuyện này, do đó trước tiên đã bắt đầu phát động xâm lược.


Một khi khai chiến, nguy cơ bên người Cố Uyên liền sẽ thay nhau nổi lên, cần thiết phải có đủ tâm thần tới ứng đối mới được.


Đứng tại chỗ trầm ngâm một hồi, Lục Đăng phóng nhẹ bước chân, đi qua sô pha.


Cố Uyên còn đang ngưng thần xử lý sự vụ công ty, cục diện Cố thị hiện tại từng bước nguy nan, y đang là vì một cọc hàng bị giải ước hợp tác mà nhăn lại ấn đường, thái dương bỗng nhiên bị lực đạo nhẹ nhàng chạm chạp phủ lên.


Đôi tay ấn huyệt Thái Dương ấm áp ổn định, chậm rãi xoa ấn, lặng yên giảm bớt khó chịu và nỗi buồn ẩn trướng giữa trán.


Tâm trạng Cố Uyên khẽ nhúc nhích, nâng tay bao phủ lên bàn tay đang xoa thái dương y của thiếu niên, đem người kéo vào trong lòng ngực, bất đắc dĩ cười nhạt: “Có thảm, dù cậu muốn trộm đi ra ngoài chơi, nói không chừng ta cũng không phát hiện được.”


Cái chuông kia là vì đi trong rừng đeo lên để y phát hiện, Lục Đăng chỉ mang một lần liền cấp đi. Nhưng cho dù y đối thiếu niên không có phòng bị, lại có thể bị ấn huyệt Thái Dương cũng hoàn toàn không phát hiện, trong lòng Cố Uyên dù nhu hòa ấm áp rất nhiều, nhưng vẫn ít nhiều có chút kinh hãi.


“Là anh quá vất vả, ảnh hưởng tính cảnh giác.”


Lục Đăng nghiêm túc mở miệng, bị y ôm lấy ngồi ở trên đùi, vẫn như cũ giơ tay đi xoa huyệt Thái Dương của y: “Phải hảo hảo nghỉ ngơi.”


Hiếm khi nghe được ngữ khí trịnh trọng như vậy của thiếu niên, Cố Uyên hơi giật mình, đối diện ánh mắt cậu, một cổ nhiệt lưu lặng yên chảy qua ngực: “Được.”


Mỗi lần đều đáp ứng đến thống khoái, đến lúc đó lại vẫn bận rộn không ngừng như trước. Lục Đăng tiếp tục thay y xoa ấn huyệt Thái Dương, một bên tính toán biện pháp mới, đầu ngón tay áp sát tóc ngắn gọn gàng tinh tế, vừa ấn tới gáy liền bị Cố Uyên dùng chút sức lực đè trên lưng sô pha.


Tác dụng phụ của dược xui khiến xưng tội đã đi hơn phân nửa, lại còn có tàn lưu, gỗ ninh thần lại dùng được, cũng là chịu hao phí tinh thần vì y.


Lực đạo ngón tay ấn lên gáy rất chuẩn xác, mỗi một lần ấn xuống đều có cảm giác đầy chua xót, khi buông ra lại cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái khó được.


Cố Uyên bị cậu cẩn thận ấn xoa, quanh thân như hợp lại trong hơi thở thanh nhuận an bình của thiếu niên, tinh thần căng thẳng dần dần thả lỏng lại, giơ tay ôm lấy eo cậu, thử thăm dò thoáng sử dụng lực.


Hôn một chút hoàn toàn không thể đổi sách luyện tập, Lục Đăng không chịu, vẫn ngoan cường mà căng thân dò ra cánh tay, thay y xoa ấn huyện thái dương gần như hiện ra cả gân mạch.


Cố Uyên yên lặng cười khẽ, bấm tay nhẹ gõ lên trán cậu, thỏa hiệp mà đóng trí não, nhắm mắt lại thả lỏng dựa về phía sau.


Ra vẻ ngủ say đợi một hồi, xúc cảm ấm áp quả nhiên nhẹ nhàng lại gần nằm xuống, tự động tự giác nằm vào trong cánh tay y, mở ra hai tay đem cậu toàn bộ ôm lấy, mái tóc mềm mại ở cần cổ nhẹ cọ cọ.


Quả thực ngoan đến muốn mệnh.


Thế đạo gian nan, vận mệnh quốc gia nhiều chông gai, chỉ còn một mảnh bên người này vẫn mền mại thuần tịnh như cũ.


Cố Uyên lặng yên mở to mắt, nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ngủ ở trong lòng, khóe môi gợi lên độ cung ôn tồn, lật cánh tay ôm ôm, thỏa mãn mà khép lại hai mắt.


Ngày hôm sau, Lục Đăng liền lấy lí do làm bài tập cả ngày quá mệt mỏi, buổi tối mỗi ngày đem người phụ đạo theo từ thư phòng đổi tới phòng ngủ.


Thiếu niên ngồi ở trên giường chuyên tâm ôm bài tập, vỗ vị trí trống bên người kêu y nửa nằm xuống, đối diện cặp con ngươi thuần tịnh đến không nhiễm hạt bụi nhỏ kia, Cố tổng tài rốt cuộc ẩn ẩn ý thức được chính mình thất sách (tính sai).


Tuy rằng rõ ràng Lục Chấp quang cũng chỉ là có tâm tư suy nghĩ muốn kêu y hảo hảo nghỉ ngơi, nếu thật sự bồi người nửa nằm ở trên giường, lại chỉ có thể thảo luận vấn đề học tập, đối với ý chí vẫn là một khảo nghiệm không nhẹ.


Hơi thở thiếu niên thanh triệt ấm áp, an ổn mà mà dán bên người, ngòi bút nghiêm túc rơi xuống chữ viết tinh tế. Ánh đèn dừng lại ở trên long mi mảnh dài, ngẫu nhiên bởi vì lật trang chớp một chút, dưới đáy lòng y liền rơi một mảnh ngơ ngác trong suốt.


Cố tổng tài liền cảm thấy mỗi ngày tựa hồ càng khổ sở.


Vẫn là lần đầu cảm thấy sự vụ cần xử lí thật sự quá ít. Ngay cả văn kiện kế thừa và phân phối công ty sau khi y đi đều đã soạn thảo xong, Cố tổng tài thật sự không có việc gì để làm cuối cùng vẫn đóng lại trí não, đem ánh mắt dừng ở bàn nhỏ trước mặt Lục Đăng.


Lục Chấp Quang càng ngày càng hiểu nhiều, chỉ khi thật sự giải không thông mới có thể hỏi y. Không khí phòng ngủ dù sao so với thư phòng còn khiến người thả lỏng hơn nhiều, thiếu niên dừng ngòi bút trên giấy phát ra âm thanh ma xát rất nhỏ, liền thành thuốc ngủ tốt nhất.


Trong lòng yên tĩnh, mí mắt cũng dần dần trĩu xuống. Cố Uyên miễn cưỡng chống đỡ một hồi, vẫn là chịu không nổimệt mỏi, híp mắt dần dần ngủ.


Trên vai nặng xuống, hơi thở bên tai cũng trở nên ổn định đều đều.


Lục Đăng buông bút, tay chân nhẹ nhàng đỡ Cố Uyên nằm xuống, cẩn thận dặt nằm thoải mái, trong đầu bỗng nhiên vang lên âm thanh máy móc.


Hệ thống mới vừa tan tầm trở về, trơ mắt nhìn ký chủ cùng mục tiêu cư nhiên ở trên giường viết bài tập, sợ tới mức gần như chết máy lần hai: “Túc túc …. ký chủ đang làm gì!”


“Làm bài tập.”


Lục Đăng chớp chớp mắt, nghiêm túc đáp một câu. Ánh mắt dừng ở đôi mắt nhàn nhạt mệt mỏi của nam nhân, giơ tay nhẹ xoa lên, chậm rãi đem một chút nét nhăn đè dãn ra, mi mắt cậu cuối cùng mới hơi cong theo, từ túi tiền lấy ra một viên kẹo, lặng lẽ nhét ở dưới gối Cố Uyên.


Hệ thống nhìn đến kinh ngạc, lặp lại dò xét vài lần, mới xác định Cố Uyên bồi ký chủ ở trên giường làm bài tập, cuối cùng cứ như vậy ngủ đến vô cùng sâu.


Như vậy mà cũng có thể nhịn được, hệ thống sầu đến xoay hai vòng giảm xóc, tâm sự nặng nề mà trầm mặc xuống, lại lâm vào buồn rầu mới.


Đương sự tự mình không cảm thấy ở trên giường làm bài tập có vấn đề gì, Cố Uyên thường xuyên gặp cũng đã tạo thành thói quen, tâm thần từ từ thả lỏng xuống, chất lượng nghỉ ngơi cũng vô hình đề cao.


Thẳng đến đêm trước khi thi chuẩn hoá đêm trước, ở dưới sự dốc lòng điều dưỡng Lục Đăng, trặng thái của Cố Uyên đã điều chỉnh tốt hơn trước kia rất nhiều, sinh mệnh cũng một lần nữa ổn định từ 95 trở lên.


Ngày thi đầu tiên, Cố Uyên tự mình đưa Lục Đăng đến đài truyền tống chiến hạm của tinh tế.


Mấy ngày này cơ hồ một tấc cũng không rời mà sớm chiều chung sống, tị thế(*) mà sống an bình gần như đã khiến người quên mất hiện thực ngoại giới chiến hỏa tàn khốc. Xe huyền phù xẹt qua nội thành bị oanh tạc đến hủy hơn phân nửa, Cố Uyên trầm mặc xoay người, cố tình tránh đi ý niệm lần thứ hai xâm nhập vào trong đầu.


*Tị thế: trốn đi, thoát khỏi xã hội không quan tâm, không liên quan gì với bên ngoài.


Lúc này đem Lục Chấp Quang đưa ra ngoài, lần gặp lại tiếp theo tột cùng là tới khi nào, đã là biến số hoàn toàn không thể đoán trước.


Thiếu niên bên cạnh giống như còn không hoàn toàn ý thức được ly biệt đã đến, chậm rãi xem tư liệu lưu trong trí não, đại khái là đang ôn tập lần cuối cùng trước khi thi.


Không muốn ảnh hưởng tâm tình cậu, Cố Uyên không có đem những lời ly biệt nói ra, chỉ là bất động thanh sắc bồi cậu, kiên nhẫn hỏi cậu còn có chỗ nào không hiểu hay không.


Lục Chấp Quang ngẫu nhiên sẽ hỏi y vài câu, phần lớn thời điểm lại chỉ an tĩnh rúc vào cánh tay y, thẳng đến khi sắp xuống xe, mới bỗng nhiên ngửa đầu hỏi : “Chờ khi thi xong, anh sẽ đến đón tôi về nhà chứ?”


Cánh tay Cố Uyên hơi buộc chặt, hốc mắt bị hai chữ “Về nhà” hung hăng  làm cho nóng lên, nín thở nhìn cậu, lần đầu không thể lập tức nói ra lời.


Qua Nhĩ tinh tùy thời đều có khả năng xâm lấn, y đã nhờ bằng hữu ở chủ tinh thay mình chiếu cố Lục Chấp Quang, cho dù sau khi thi xong chiến hỏa có lập tức bốc lên hay không, ở trong khoảng thời gian ngắn, y cũng sẽ không cho thiếu niên trở lại bên người mình mạo hiểm.


Hết thảy được mất đều đã cân nhắc rõ ràng, con đường phía trước cũng đã dựng tốt, chuyện tới trước mắt, lại vẫn là luyến tiếc.


Trong cổ họng khàn đặc đến nói không nên lời, cánh tay Cố Uyên buộc chặt, nụ hôn tinh mịn rơi xuống, đuôi lông mày khóe mắt, cánh mũi bên môi, gần như tham lam mà khắc sâu xúc cảm dung nhập hơi thở, lồng ngực lại vẫn tràn ra khẩn ức nghẹn ngào.


Thiếu niên không có mở miệng, chỉ  giơ tay ôm chặt y, an tĩnh mặc y hôn, ở cánh tay y cọ cọ, lại cầm tay y, đặt một thứ vào lòng bàn tay.


Cố Uyên ngẩn ra, theo bản năng mở  bàn tay ra, tiếng chuông thanh thúy vang lên.


Cơ hồ cho rằng đây là đưa cho y làm kỷ niệm, Cố Uyên vừa muốn đem chuông cất vào, lại bị Lục Đăng cầm lấy cổ tay, lôi kéo y đem cái chuông kia mang vào cần cổ chính mình.


“Như vậy.”


Lục Đăng nhẹ giọng mở miệng, ngửa đầu nhìn phía đồng tử đen nhánh hơi hơi giật mình lóe quang mang, nghiêm túc nói tiếp: “Là có thể tìm được tôi.”


Tay Cố Uyên bỗng nhiên hung hăng run lên.


Trong nháy mắt, y thậm chí muốn không màng tất cả mà đem Lục Chấp Quang lưu lại bên người. Chẳng sợ giấu ở biệt thự, giấu ở mật thất không ai biết, giấu ở nhà xưởng cơ mật an toàn —— Y chưa bao giờ có khát vọng có thể cùng một người bên nhau cả đời như là bây giờ, mà không phải dùng tự chủ cực độ khắc nghiệt ép bản thân buông tay ra, đem người đưa đến ngoài mấy năm ánh sáng.


Nhưng y cuối cùng cũng chỉ có thể ôn hòa cười cười, nhẹ nhàng gật gật đầu, kiên nhẫn mà xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, nghiêm túc bảo đảm: “Ta sẽ đi đón cậu.”


Đời này không được thì kiếp sau, kiếp sau tìm không ra liền lại tìm cả đời. Thiếu niên của y mang theo chuông,  nhất định y sẽ tìm được.


Nghe thấy y hứa hẹn, mặt mày Lục Đăng rốt cuộc kéo ra độ cung nhu hòa, giơ tay ôm cổ y, ngửa đầu hôn lên đôi môi khẽ mở của nam nhân.


Ý trí sắc bén bị môi cậu hôn lên dần dần thả lỏng, xúc cảm mềm mại ấm áp khiến ngực Cố Uyên hung hăng nhảy dựng, rốt cuộc từ từ cười khổ: “Còn như vậy, ta liền không thể để cậu đi được rồi……”


Lục Đăng chớp chớp mắt, trong mắt lộ ra ý cười thanh triệt, giống như cơn gió phất đi khói mù chiếm cứ đáy lòng chiếm. Đau đớn trong ngực Cố Uyên tạm hoãn, cũng không nhịn được mỉm cười thấm đượm ý buồn, ở trên lưng cậu nhẹ nhàng đẩy một cái: “Đi thôi, hảo hảo thi, thi được cái danh đệ nhất.”


Lục Đăng gật gật đầu, nhẹ nhàng mà nhảy xuống xe huyền phù, ở dưới cái nhìn chăm chú của y bước lên tàu vũ trụ.


Cố Uyên vẫn trước sau đứng ở cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh tập trung nhìn thân ảnh thiếu niên đi xa, rốt cuộc chậm rãi khép lại hai mắt.


Như bên trong dự kiến, bước xâm lấn đầu tiên của Qua Nhĩ tinh đã bắt đầu rồi.

Bình Luận (0)
Comment