Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 9

        Đây là thuyết minh y thích ta?


Edit: Giếng Băng Sâu.


Trong kính chiếu hậu, thân ảnh thiếu niên đảo mắt đã cách xa.


Nơi này đã cách phòng tranh rất gần, dựa theo ký ức lúc đó, Lục Chấp Quang chỉ cần đi đường tắt nhỏ là có thể trở lại nhà ở khu dân nghèo. Nơi đó người nhiều mắt tạp, ngược lại còn an toàn hơn các địa phương hẻo lánh nhiều.


Cưỡng bách bản thân đem tâm thu hồi, Cố Uyên thở sâu, ngưng thần ấn giao diện thao trường ra, thân hình đã căng lên vận sức chờ phát động.


Cái đuôi bị ném rớt rất nhanh liền đuổi theo lần nữa, đại khái là bởi vì hành động tăng tốc bỏ trốn của bản thân y, những chiếc xe huyền phù truy đuổi phía sau đã tháo bỏ vỏ bọc ngụy trang nhàn nhã, tốc độ cũng tăng tới cực hạn, gắt gao cắn chặt ở phía sau.


Cố Uyên đỡ trí não trên cổ tay, trong đầu vang lên tiếng cảnh báo khởi động vũ khí laser dự bị.


Trắng trợn táo bạo ngắm bắn y như vậy, xem ra là tổ chức đấu tranh cấp tiến(*) của Gia Lê Lạc tinh.


*Cấp tiến là dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.


Người Qua Nhĩ tinh đối với trình độ vũ lực của người hợp tác từ trước đến nay phá lệ để ý, vì biểu hiện thành ý, y tới tham gia trận Hồng Môn Yến này, thậm chí không có mang lên bất luận bảo tiêu trong tối ngoài sáng gì.


Cũng không biết lần này đi ra ngoài vừa lúc bị những người đó tìm được sơ hở, hay là bởi vì y liều chết bảo vệ bút đơn đặt hàng kia, lại đi vào nơi đó cùng người Qua Nhĩ tinh khách và chủ tẫn hoan, khiến cho tổ chức đấu tranh kia cảm giác được cần phải xuống tay gấp gáp uy hiếp.


Tình hình hiện tại, toàn bộ Gia Lê Lạc tinh đại khái đều đã biết y cùng Qua Nhĩ tinh đạt thành hiệp nghị. Cho dù đem y đánh chết trước mặt mọi người, đại khái cũng sẽ có không ít người vỗ tay tỏ ý vui mừng, còn có thể dẫn đến nổi lên cảnh tượng cực kỳ tươi đẹp.


Tinh thần căng thẳng đến mức tận cùng, lại không có đau đầu cùng choáng váng trong dự tính.


Cố Uyên như có chút đăm chiêu, giơ tay ấn lên chất gỗ ôn nhuận của bình an khấu, chớp mắt trong đầu hiện lên ánh mắt đen nhuận trong suốt đầy an bình của thiếu niên.


Tánh mạng có thể tùy ý ném, bỗng nhiên có thêm phân lượng ngoài ý muốn.


Tay nắm bình an khấu chậm rãi buộc chặt, ánh mắt Cố Uyên tối xuống, xốc lên hộc xe, lấy ra súng siêu hạt bên trong, chậm rãi nắm chặt trong tay.


Thấy y không có ý tứ dừng lại, truy binh phía sau rốt cuộc bắt đầu công kích, thân xe hung hăng chấn động, tiếng gầm rú theo sát truyền đến.


Tốc độ xe huyền phù bỗng nhiên chạm lại, động cơ hệ thống bắt đầu báo nguy, thân xe kịch liệt lay động, đèn đỏ chói mắt lập loè không ngừng.


Cố Uyên ấn nút khẩn cấp, khởi động nguồn năng lượng dự phòng, xe huyền phù đã chậm dần lại bỗng nhiên điên cuồng vọt về trước, mang theo khói đặc hung hăng chui vào trong khu rừng ở vùng ngoại ô.


Trong tiếng nổ mạnh kịch liệt, ánh lửa đảo mắt đã vọt tới tận trời.


Bị trước mắt biến cố thình lình xảy đến làm khiếp sợ, truy binh sau xe huyền phù khó khăn lắm mới trụ sát được, mấy hắc y nhân cường tráng từ trên xe đi xuống, chần chờ tiếp cận vùng nổ mạnh ánh lửa không ngừng, trong mắt đều có kinh ngạc và chấn động.


Không hề phòng cứ như vậy mà va chạm, bất luận kẻ nào đều không thể may mắn tồn tại, huống chi nổ mạnh còn đang tiếp tục, thế lửa cũng càng ngày càng lớn.


Nghe đồn Cố Uyên tính tình cố chấp cao ngạo, bọn họ đoán được đối phương đại khái sẽ không khuất phục dưới sự vừa đe dọa vừa dụ dỗ mà huỷ bỏ đơn đặt hàng, cho nên mới lên kế hoạch nhân cơ hội giết y, lại không nghĩ rằng y thế nhưng sẽ quyết đoán như vậy mà tự tuyệt đường sống.


Dưới thế lửa kịch liệt, có lẽ ngay cả dấu vết của thi thể cũng chẳng còn, nhưng phụ cận vẫn bị sóng xung kích tạo thành nơi nguy hiểm.


Mấy người trao đổi ánh mắt qua lại, trầm mặc lên xe huyền phù, rời khỏi khu vực kia.


Sắc trời từng chút từng chút tối lại.


Tới gần khi chạng vạng, trong rừng vang lên âm thanh 'lách tách' rất nhỏ khi hạt mưa rơi xuống chạm lên phiến lá.


Mưa lớn không có xu thế hòa hoãn, ngược lại càng rơi xuống càng lớn, tiếng sấm chớp qua, điện quang xé rách màn đêm, hạt mưa lớn như hạt đậu xuyên qua cành lá rơi xuống.


Thế lửa đã dập tắt, bên trong mảnh đã thành phế tích tối tăm bỗng nhiên giật giật.


Một bóng người gian nan chống thân thể, đi hai bước, lại loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất.


Xe huyền phù của Cố Uyên cố ý cải trang một khoang ẩn nấp phòng ngừa bạo lực, nguyên bản công dụng của nó là vì ứng đối Qua Nhĩ tinh, lại ở ngay thời điểm này phát tác công dụng. Khi chiếc xe tự bạo y đã trốn vào trong khoang phòng ngừa bạo lực, thế lửa cùng nổ mạnh đều bị ngăn chặn bên ngoài vỏ lôi thạch chắc chắn, nhưng nhiệt độ bức người lại ngăn không được.


Dưỡng khí cùng nước uống khẩn cấp trong khoang phòng ngừa bạo lực bị trận lửa này đốt banh hết, y đổ mồ hôi đầm đìa gần như hôn mê, nếu không phải nhờ trận mưa này, y nói không chừng chưa chắc có thể tỉnh lại.


Nước mưa lạnh băng hắt trên người, rốt cuộc tưới đi một thân hỏa khí nóng rực.


Cố Uyên chống cánh tay lật thân thể lại, ngửa đầu để nước mưa thoáng tẩm ướt đôi môi khô khốc, đầu óc hôn trướng cuối cùng cũng có chút thanh tỉnh.


Sờ sờ cần cổ bình an khấu vẫn hoàn hảo như cũ, cánh tay Cố Uyên phát lực, căng người đứng lên, rồi lại đột nhiên nhoáng lên.


Ly rượu xui khiến xưng tội đêm qua đã tháo đi hơn phân nửa thể lực y, cả ngày hạt gạo cũng chưa có, nước dự trữ còn chưa đủ để bù lại mồ hôi bị liệt hỏa hong ra, y biết rõ, thân thể của mình đã là nỏ mạnh hết đà.


Bây giờ không phải thời điểm ngã xuống.


Y kêu Lục Chấp Quang ở nhà chờ mình, thiếu niên kia từ trước đến nay luôn xem lời y nói là sự thật, nếu nghe y dặn dò, liền nhất định vẫn sẽ luôn ở trong nhà chờ y.


Đồ vật càng tinh vi càng dễ dàng hư hao, qua lửa đốt còn bị mưa xối qua, trí não đã hoàn toàn đình chỉ hoạt động. Cố Uyên chịu một trận choáng váng, đi vài bước về phía trước, bẻ nhánh cây chống thân thể, dựa theo phương hướng trong quá khứ đi trở về.


Đơn đặt hàng đã ký qua, mấy đường sản xuất đều đã đầu tư, người Qua Nhĩ tinh cũng đã không hề hoài nghi y. Cho dù không có y can thiệp, giao dịch cũng có thể thuận lợi tiếp tục.


Quốc sự đã hết.


Hiện tại, y muốn vì chính mình sống sót.


*


Tiếng mưa rơi càng lớn, bốn phía đã đen giống như vẩy mực.


Tốc độ xe khi tránh né đuổi giết đã chạy đến mức tận cùng, tiêu ra thời gian gần như cả ngày để đi. Trong mưa bốn phía yên tĩnh, lại nhìn không rõ tình hình bên người, dù cho bước chân vẫn luôn bước về phía trước, nhưng đã hoàn toàn chỉ dựa vào chút chấp niệm chưa tán.


Rõ ràng bản thân có lẽ căn bản không đi được bao xa, Cố Uyên khó được sinh ra chút nôn nóng, cắn răng lau nước mưa trên mặt, muốn biện một biện phương hướng, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông thanh thúy.


Trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia chớp, ngực Cố Uyên hung hăng nhảy dựng, ánh mắt hợp lại nhìn theo phương hướng âm thanh truyền đến, lòng ngực sinh ra cổ nhiệt lưu nóng bỏng.


Tiếng sấm nổ vang, thiếu niên bị mưa xối đến ướt đẫm. Có lẽ cậu thật sự đã chạy bộ đến mệt, tay trụ hai đầu gối nâng mắt nhìn y, thở gấp điều hoà hô hấp, đôi mắt đen trong suốt ở dưới đèn điện quá lệ trầm tĩnh.


Bùa hộ mệnh bị rớt ra khỏi cổ áo, dây chuyền tơ hồng tinh tế, đeo thêm vào  một chiếc lục lạc màu vàng.


Hốc mắt Cố Uyên nóng lên, trong cổ họng khàn đến không nói nên lời. Chỉ có thể nỗ lực cử động khóe môi, muốn  đi qua chỗ cậu, thả lỏng lại thân thể đã hoàn toàn không nghe lệnh.


Lục Đăng đã thoáng lấy đủ khí, phác hiện thân ảnh trước mặt suýt nữa đã vô lực ngã xuống, đầu gối cũng ẩn ẩn nhũn ra, chỉ có thể tận lực cẩn thận nâng Cố Uyên, cùng nhau ngồi dưới đất.


Thân thể luôn mong nhớ đã bị nước mưa làm lạnh lẽo, cánh tay cùng bờ vai cường hãn vẫn gắt gao ôm cậu như trước, tim đập từ trước ngực giao điệp quần áo áy náy truyền thấu, kịch liệt giống như muốn đâm thủng ngực cậu.


Cố Uyên chỉ là khó có thể di chuyển, ý thức lại vô cùng thanh tỉnh. Nhẹ phẩy đi sợi tóc ướt đẫm bên má thiếu niên, khuôn mặt thanh tú tràn ngập trong đôi mắt, không thể chứa thêm bất kỳ tồn tại nào nữa.


Một vòng sinh tử nấn ná không đi, bị cảm xúc luôn được cất giấu thỏa đáng bỗng nhiên ngang ngược vô lý đấu đá lung tung, một chút một chút mà oanh tạc ngực y.


Lục Đăng an tĩnh mặc y ôm, cánh tay đỡ ở phía sau y, nửa quỳ trên mặt đất chống đỡ thân thể hai người. Ngẩng đầu muốn hỏi hỏi tình trạng của đối phương, hơi thở ấm áp lại bỗng nhiên nghênh diện đáp xuống.


Một cánh tay Cố Uyên chống mặt đất, đem cậu khóa ở trong ngực, cúi đầu hôn cậu.


Hơi thở cỏ cây tươi mát trên người thiếu niên ở trong mưa càng thêm rõ ràng, thân thể ấm áp bị y chặt chẽ vòng trong cánh tay. Hôn môi mãnh liệt kịch liệt, trong lòng Cố Uyên lại vẫn chất chứa vô hạn thấp thỏm, cùng chấp niệm quá mức mãnh liệt đan chéo gút mắt nhau, tiến nhập mỗi một tấc huyết nhục.


Dùng hết hoàn toàn dưỡng khí trong phổi, Cố Uyên rốt cuộc ngồi dậy, chậm rãi buông cánh tay ra, nhìn lên cặp mắt kia.


Đôi mắt đen nhuận lãng triệt bình tĩnh chăm chú nhìn y, không thấy phản cảm hay mâu thuẫn, cũng không tìm được cảm xúc dư thừa, giống như là bị dọa, hiện ra ngơ ngẩn hoảng hốt hiếm hoi.


Bị bao dưỡng không sợ hãi, bị y ấn ở trên giường không thấy sợ hãi, nhưng lại bị một cái hôn môi đứng đắn dọa thành như vậy.


Nói không rõ là thả lỏng hay là mất mát, Cố Uyên cứng họng cười khổ, xoa sống lưng vẫn ôn nhuận như cũ của thiếu niên, cảm thấy may mắn vì ít nhất cậu chưa từng né tránh, ôn nhu mở miệng: “Xin lỗi.”


Lục Đăng khó khăn lắm mới hoàn hồn, lắc lắc đầu. Nhìn thấy đáy mắt ẩn sâu mệt mỏi ảm đạm của y, bỗng nhiên nhớ tới chính sự, vội vàng dỡ cặp sách xuống, liên tiếp từ bên trong móc ra đồ ăn dự trữ của mình, nhét hết vào trong lòng ngực của nam nhân: “Nhà tôi chỉ có mấy cái này……”


Còn không có từ trong mất mát hoàn hồn, trong lòng ngực bỗng nhiên có thêm không ít đồ vật, Cố Uyên theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, đỉnh mày không khỏi hơi nhướng lên.


Chocolate thanh, hương thảo đường, bánh gấu làm, tạc khoai lát, còn có một hộp sữa tươi do các trường công phát cho học sinh bồi bổ.


……


Cố tổng tài mới vừa đem người ôm vào trong lòng ngực cường hôn bỗng nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi mãnh liệt.


Thấy y bất động, Lục Đăng chỉ nghĩ là y không thích mấy thứ này. Nhưng trong cửa hàng của hệ thống cũng không có bán đồ ăn, nôn nóng chớp chớp mắt, vẫn là cầm lấy túi bánh quy tránh nước mưa xé mở, cầm lên một cái đưa qua: “Anh cần ăn một chút gì đó, nơi này cách nhà quá xa, không ăn thì không thể quay về.”


Lo lắng cho mình sẽ quấy nhiễu kế hoạch của Cố Uyên, sau khi xuống khỏi xe huyền phù, Lục Đăng liền theo lời trở về gian phòng nhỏ tràn ngập bài tập tàn ác kia.


Thủ một bên nhìn chằm chằm sinh mệnh không ngừng dao động của y, lại phát hiện vị trí sau khi mục tiêu dừng lại liền không tiếp tục di động nữa, sinh mệnh cũng lấy tốc độ cực thong thả giảm xuống.


Nhớ tới chủ tuyến trong cốt truyện nguyên bản, Lục Đăng chung quy khó có thể yên tâm, đem tất cả đồ ăn có thể tìm được vơ vét hết để vào cặp sách, dựa theo chỉ dẫn đuổi theo.


Lại không nghĩ rằng Cố Uyên thế nhưng để xe lại đi ra xa như vậy.


Nhìn thấy khoảng cách trên bản đồ cũng đủ khả quan, chỉ dựa vào hai cái đùi chạy tới, đối với thân thể này mà nói thật sự quá mức cố hết sức. May mà khi chạy đến gần đó vị trí Cố Uyên lại bắt đầu di động, cậu cuối cùng mới hơi thả tâm, lúc này mới hơi giảm tốc độ, một đường tìm kiếm lại đây, vừa lúc đem người đón được.


Sức lực cậu đã tiêu hao đến không còn bao nhiêu, nếu Cố Uyên không nhanh chóng bổ sung chút thể lực, thì cậu cũng không có biện pháp mang đối phương về.


Ánh mắt thiếu niên trong suốt vô trần, lộ ra quan tâm lo lắng như bình thường, tựa hồ cũng không có quá bối rối vì tình huống đột phát vừa rồi.


Thượng ở tự mình tỉnh lại cố tổng tài trong lòng an tâm một chút, cũng không rảnh lo mơ hồ mất mát, tiếp nhận bánh quy gấu nhỏ có nhân mứt trái cây đã bị nước mưa ngâm mềm, xoa xoa mái tóc ướt đẫm của cậu: “Cảm ơn.”


Thấy y chịu ăn, Lục Đăng mới hơi nhẹ nhàng thở ra, mặt mày cong lên độ cung nhu hòa, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.


Một lát sau, mưa lớn đã tạm hoãn lại, xuyên qua cành khô trùng điệp chỉ còn lại mưa bụi vụn vặt, còn có chút nước mưa tích trên lá theo cành lá lăn xuống dưới.


Mây mù đã dần tan đi, lộ ra ánh trăng sáng tỏ, những ngôi sao thưa thớt cũng từ khẽ mây mù chui ra.


Ánh trăng mơ hồ xuyên thấu qua chạc cây trùng điệp, Cố Uyên đem người ôm vào cánh tay, nhìn kỹ qua một lần, mới phát giác trên cổ thiếu niên lại thêm vài vết máu, đại khái là do chạy đến quá gấp, không lưu ý bị cành cây xước qua.


Quần áo hai người đều đã ướt đẫm, Cố Uyên lưu loát cởi áo ngoài vắt khô, sau đó cẩn thận thay cậu đem vết thương xung quanh lau sạch: “Có đau hay không?”


Cả da cũng chưa rách, bất quá là mấy  vết máu mà thôi. Lục Đăng nhấp khóe môi, cong mặt mày lắc đầu, lại từ cặp sách lấy ra làm khăn lông tới, quỳ thẳng thân thể, học theo bộ dáng của Cố Uyên giúp y lau nước mưa trên đầu trên mặt.


Cặp sách thiếu niên không lớn, không ngờ có thể để nhiều đồ vật như vậy.


Cố Uyên nhướng mày, trong mắt bất giác hiện lên ngạc nhiên, lại nghĩ đến cậu phải cõng mấy thứ thật nặng này chạy một đường, đáy lòng lặng yên bủn rủn, đem người ôm vào trong lòng ngực: “Có mệt hay không?”


“Nhìn thấy ngươi liền không mệt.”
Lục Đăng lắc đầu, cảm thấy mỹ mãn mà giang hai cánh tay ôm lấy y, đuôi lông mày giãn ra độ cung vui vẻ, ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt thâm thúy của nam nhân đang hơi giật mình: “Lần sau không cần một mình mạo hiểm.”


Cho dù đã bị xối tới hoàn toàn ướt đẫm, thân thể thiếu niên vẫn lộ ra hơi thở ấm áp bừng bừng. Lòng Cố Uyên bị cậu ôm đầy, hốc mắt bỗng dưng nóng lên, cánh tay nhẹ nhàng chậm chạp ôm lại, cúi đầu dán mặt vào gương mặt cậu: “Hảo.”


Thấy y đã đáp ứng, Lục Đăng cuối cùng yên tâm, lại đem bánh quy đưa qua.


Tuy rằng toàn mang theo đồ ăn vặt, nhưng năng lượng lại không thấp, hai người cùng nhau đem đồ ăn phân ra ăn xong, thân thể bị hao hết trống không thân thể cũng đều có thêm chút sức lực.


Cố Uyên đứng dậy nhìn nhìn tình hình bốn phía, không bao lâu liền xoay trở về. Lục Đăng chống người đứng dậy, nguyên bản cho rằng còn phải đi trở về, Cố Uyên lại chỉ kéo trí não trên cổ tay cậu qua, đưa vào một đạo mật mã, đơn giản gửi đi mệnh lệnh.


“Biệt thự còn có vài chiếc xe huyền phù, tự động điều khiển mệnh lệnh, nguyên bản là tính toán tặng cho ngươi.”


Đón nhận ánh mắt tò mò của thiếu niên, Cố Uyên cười cười, giúp cậu xách cặp sách, xoa xoa tóc của cậu: “Chúng ta hướng ven rừng đi, đại khái thực nhanh là có thể tới nơi.”


Thảm thực vật trong rừng mềm xốp, đường đi sau cơn mưa đặc biệt không dễ đi. Cố Uyên sợ Lục Đăng bị ngã, cố ý đi ở phía trước, xác nhận một đoạn đường an toàn, mới kêu cậu theo kịp.


Lục Đăng đỡ thân cây, ánh mắt dừng ở trên bóng dáng anh đĩnh của nam nhân.


Áo ngoài vẫn cứ lộ ra hơi ẩm, bị Cố Uyên tùy ý xách trên cánh tay. Áo sơmi ướt đẫm dán trên người, lộ ra đường cong cơ bắp lưu sướng, cổ tay áo bị tùy ý xốc lên, cho dù hơi chật vật, cũng vẫn như cũ không tổn hao một thân trầm ổn cường hãn.


Trộm sờ lên môi sớm đã không còn cảm giác, Lục Đăng hơi một do dự, vẫn ở trong đầu gõ gõ hệ thống giống như cái gì cũng hiểu: “Đây là…… Thuyết minh y thích ta sao?”

Bình Luận (0)
Comment