Cẩm Chướng Xanh Xin Đừng Tàn

Chương 26

Mùa đông năm nay đến sớm hơi mọi khi, thời tiết trở lạnh, tháng 10 ở Bắc Kinh đã đón gió mùa đông bắc, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, kéo theo những trận rét lạnh và mưa lớn.

Bệnh viện Bắc Kinh cũng có chút ảm đạm. Sáng nay, một cô bé ở phòng kế bên vừa qua đời vì cơ tim giãn, suy tim giai đoạn cuối. Cô bé cũng không nhận được tim thích hợp và càng không qua được cánh cửa tử thần.

Cô bé mới chỉ có 11 tuổi. Cô bé hàng ngày vẫn tới phòng của Chính Đông, gọi “anh Chính Đông”, mách với Chính Đông việc bác sĩ Ngạo Quân bắt nạt mình ra sao.

Mới hôm qua, cô bé còn khiến tôi đau đầu vì không chịu uống thuốc. Và Chính Đông mỉm cười dịu dàng, kiên nhẫn giải thích bác sĩ Ngạo Quân muốn cô bé uống thuốc để mau khỏi bệnh.

Ngày ấy là một ngày ảm đảm. Cô bé được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng lại chẳng thể trở ra. Hành lang bệnh viện chìm trong tiếng khóc của người mẹ, người bố, người thân của cô bé.

Ngày hôm ấy, tôi vốn tưởng Chính Đông sẽ khóc.

Nhưng khi tôi bước ra khỏi phòng mổ, khi nghe tôi cúi đầu nói.

– Xin lỗi.

Chính Đông lại không hề rơi một giọt nước mắt.

Chính Đông bước về phòng, tưới cho cây hoa cẩm chướng trong chậu nhỏ.

– Xin lỗi.

Tôi đứng sau Chính Đông, bất lực nói.

Chính Đông dừng tay. Em chỉ thản nhiên đáp lại:

– Đó không phải là lỗi của anh. Sinh mạng một người không phải muốn níu kéo là được. Anh cũng làm hết sức mình rồi.

Chính Đông an ủi tôi, tôi lại càng cảm thấy tâm trạng của mình thật nặng nề.

Sau ngày đó, sức khỏe của Chính Đông ngày càng giảm sút nghiêm trọng. Thay đổi thời tiết càng khiến em trở nên khó thở và kiệt sức. Bệnh suy tim ngày càng nặng đến nỗi Chính Đông chỉ cần đi ba bước đã không chịu nổi. Chính Đông không thể ăn được gì. Mỗi lần tôi cố ép Chính Đông ăn là em lại đau tức ngực và không thể thở nổi.

Tôi nhìn sắc mặt tái nhợt của em, trái tim không khỏi quặn thắt lại. Em đang ngủ, cả giấc ngủ đều khó nhọc. Tôi chỉ ước, giá như tất cả mọi đau đớn, khổ sở của Chính Đông đều có thể chuyển sang cho tôi.

– Chính Đông. Đến giờ rồi.

Tôi lên tiếng gọi em. Sợ mình có thể khiến em giật mình, giọng tôi nhỏ đến nỗi ngay cả người đứng gần tôi cũng sẽ chẳng nghe thấy tôi nói gì. Nhưng Chính Đông thì khác. Em ngủ không sâu. Nên một tiếng gọi của tôi đã có thể đánh thức em dậy.

Ngày hôm nay là ngày an táng của cô bé phòng bên cạnh, Chính Đông muốn đi tiễn.

Tôi giúp em mặc áo vét, lại giúp em chải lại mái tóc dài. Em nói tóc mình dài quá, em muốn cắt, tôi liền làm thợ cắt tóc bất đắc dĩ. Kiểu tóc của tôi cắt không đẹp như ngoài tiệm, nhưng Chính Đông nhìn trong gương vẫn mỉm cười hài lòng. Tôi bế em lên và để em ngồi vào chiếc xe lăn đặt cạnh giường.

Ngày an táng của cô bé là một ngày mưa. Lúc cô bé được chôn xuống mặt đất, mọi người đều khóc, duy chỉ có Chính Đông là không.

Chính Đông dùng hết sức lực của mình đứng lên khỏi chiếc xe lăn, rồi lại ngồi xuống ở bên cạnh mộ, tự tay xới đất, trồng xuống một bông hoa cẩm chướng. Là một bông hoa cẩm chướng trong chậu đặt bên cửa sổ. Nụ hôn e ấp còn chưa nở rộ.

Một việc trồng hoa đã tốn bao nhiêu sức lực của Chính Đông nhưng Chính Đông vẫn muốn tự mình làm bằng được, chỉ bởi cô bé nói thích những bông hoa Chính Đông trồng.

Tôi vội đỡ lấy Chính Đông. Chúng tôi trở về bệnh viện.

Một đường trở về, tôi luôn lo lắng cho sức khỏe của Chính Đông. Em có vẻ mệt mỏi, khuôn mặt đều tái nhợt, môi cũng nứt ra vì lạnh.

Tôi có chút hối hận vì đã đồng ý đáp ứng yêu cầu của Chính Đông.

– Chính Đông, tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi.

Tôi nói.

Chúng tôi ở dưới mái hiên của bệnh viện. Chính Đông đưa mắt nhìn mưa ở bên ngoài, nghe tôi nói thế, em quay lại nhìn tôi. Em nhíu hàng lông mày, đưa tay sờ lên áo khoác của tôi:

– Anh ướt hết rồi.

Một đường từ bệnh viện tới nơi an táng, tôi đều cầm ô che cho Chính Đông. Sợ em bị ướt nên rất chú ý. Kết quả, chính tôi lại là người bị ướt như chuột lột.

Tôi cởi áo khoác bị ướt bên ngoài, xoa xoa hai bàn tay đã đông cứng vì lạnh đến khi chúng ấm dần lên. Tôi ngồi xuống nói với Chính Đông:

– Tôi đưa em về phòng.

Trước sự kinh ngạc của tôi, Chính Đông hơi rướn người qua. Em lần đầu tiên chủ động hôn tôi. Tim tôi đập thật nhanh trong ***g ngực. Tôi sững sờ tới mức bất động. Em chỉ có thể chạm vào môi tôi, ánh mắt có chút bất mãn.

Một lúc sau, tôi mới có thể hoàn hồn. Môi em rất khô do bị bệnh, không mềm như môi con gái, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật ngọt ngào. Ngọt tới mức dường như khiến tim tôi tan chảy và ấm áp.

Tôi đưa đầu lưỡi liếm lên môi của em, rồi hôn em thật nhẹ, thật ôn nhu, chỉ là liếm lên hai cánh môi, chạm vào răng, và đầu lưỡi. Em thuận theo mở miệng để tôi hôn. Tiếng mưa rơi mang theo giai điệu. Cái lạnh không thể so với lòng người ấm áp.

Thời điểm ấy, danh tiếng của tôi ngày càng nổi. Bác sĩ Hà Ngạo Quân tốt nghiệp bằng xuất sắc đại học y, từng là trợ lý cho bác sĩ Lương và làm việc tại một bệnh viện nổi tiếng ở Pháp, có tỉ lệ phẫu thuật thành công là 7/10. Chủ tịch bệnh viện càng lúc càng chú ý tới tôi, cân nhắc đào tạo tôi trở thành trưởng khoa khoa tim mạch sau này, đồng thời cố ý giới thiệu con gái độc nhất của mình cho tôi với hi vọng tôi có thể trở thành con rể của ông.

Với mối quan hệ kiểu này, tôi thật sự muốn thẳng thừng từ chối.

Nhưng trước khi tôi suy nghĩ xem phải từ chối như thế nào, tôi đã trở thành một chủ đề tin đồn của mọi người.Bác sĩ Hà Ngạo Quân thích đàn ông.

Ngỡ tưởng mối quan hệ của tôi và em sẽ không bị ai phát hiện, nhưng giấy không thể gói được lửa. Còn về phần, tại sao chúng tôi lại bị phát hiện, tôi cũng hoàn toàn mù mịt.

Truyền thông chĩa mũi nhọn vào tôi, ngay lúc danh tiếng của tôi ở trên đỉnh cao.

Họ chỉ đưa tin tôi thích đàn ông. Nhưng hoàn toàn không đề cập tới người đàn ông đó là ai.

Nhưng tôi biết rằng, sẽ rất nhanh, sự tồn tại của Chính Đông sẽ bị phát hiện. Tôi có thể tượng tưởng tới một ngày, khi mình và Chính Đông tỉnh dậy, thứ chúng tôi nhìn thấy sẽ là bài báo: ” Lộ diện người đàn ông của Hà Ngạo Quân”.

Hiện giờ, ngày đó còn chưa tới, tôi chỉ có thể cố gắng bảo vệ Chính Đông khỏi sự thương tổn. Chỉ cần, em bình yên ở trong vòng bảo vệ của tôi là được rồi.

Còn về phần tôi, tôi không quan tâm lắm tới ánh mắt của mọi người nghĩ gì về mình.

Giống như kiếp trước, mọi người gọi tôi là luật sư ác ma, tôi cũng không có rảnh quan tâm.

Chỉ có điều, tin đồn này xuất hiện đúng lúc tôi và bác sĩ Lương đang cùng nhau nghiên cứu việc phẫu thuật thay tim nhân tạo.

Đúng như tôi đoán được, kế hoạch này của chúng tôi vấp phải sự phản đối của chủ tịch và hội đồng quản lý bệnh viện.

Bác sĩ Lương vì chuyện này mà cãi nhau với chủ tịch. Ông bị đình chỉ công tác.

Còn tôi, cũng bị cảnh cáo.

– Bác sĩ Hà. Không phải anh chỉ dựa vào tấm bằng, một chút kinh nghiệm mà trở nên kiêu ngạo đó chứ.

Vị trưởng khoa nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường.

– Bác sĩ Châu, tôi nghĩ bác sĩ hiểu sai ý tôi. Phẫu thuật thay tim nhân tạo, không phải là chưa nước nào làm. Nước Pháp đã làm và họ thành công.

– Đừng nói nữa.

Vị chủ tịch bệnh viện ngắt lời.

– Hà Ngạo Quân. Đừng có hành xử lỗ mãng. Cậu cần phải biết, chúng ta là Trung Quốc, không phải là Pháp. Cậu xem chúng tôi là cái gì?

Tôi hoàn toàn bị làm cho đau đầu.

Cuộc họp nhanh chóng kết thúc. Mọi người đều nhìn tôi như kẻ thất bại, có khinh bỉ, có chút coi thường.

Tôi bị đám phóng viên quấy rầy. Không biết bằng cách nào, họ tra ra số điện thoại của tôi, thậm chí biết cả số nhà.

Lúc nào, trước cửa bệnh viện cũng tập trung rất nhiều phóng viên. Chỉ cần tôi ra ngoài, họ sẽ chẳng buông tha.

Điện thoại lúc nào cũng trong tình trạng đổ chuông không dứt. Tôi rất sợ nghe điện thoại. Nếu không phải có những cuộc gọi quan trọng gọi điện, tôi đã vứt bỏ sự bực mình này vào thùng rác mất rồi.

Hội đồng quản lý bệnh viện nói, trong thời gian chờ mọi việc lắng xuống, tôi không thể thực hiện ca phẫu thuật nào khác. Xem ra, họ không có đình chỉ công tác tôi đã là một sự nhân nhượng rồi.

Chuyện này chưa hết, chuyện khác lại tới.

Bố tôi gọi điện, nói rằng mẹ tôi vào viện.

Bà bị tăng huyết áp dẫn đến đột quỵ.

Mẹ tôi bị tăng huyết áp nhưng nhất định không chịu đến bệnh viện Bắc Kinh mà nằm tại một bệnh viện nhỏ trong quận.

Lúc tôi đến, bố tôi đang hút thuốc ở bên ngoài hành lang bệnh viện. Ông nhìn tôi, không nói một lời mà chỉ vào bên trong phòng bệnh, nơi mẹ tôi đang nằm.

May mắn, bà đã qua cơn nguy hiểm.

– Mẹ không sao chứ?

Tôi bước vào phòng bệnh, kéo ghế ngồi xuống. Bà không muốn nhìn tôi, mà quay mặt sang bên kia.

Tôi biết mẹ tôi đã biết.

Tôi nghĩ, không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ nói cho mẹ biết chuyện của mình. Chỉ là tôi không ngờ, mọi việc lại đến trong hoàn cảnh bất đắc dĩ như vậy.

Tôi chưa làm cả gia đình nở mày nở mặt được bao lâu, đã khiến mọi người lại thất vọng.

Tình cảnh này giống hệt như kiếp trước. Mẹ tôi nghe tin đồn tôi có người yêu là người đồng tính, bà đổ bệnh. Bố tôi hất thẳng nước bẩn lên người tôi và chửi tôi cút đi.

Chỉ khác, trước kia, tự trọng của tôi quá lớn. Bị những đả kích như vậy liền không chịu nổi. Cũng không thèm giải thích, tự mình ôm tiền của Đường Qúy Giác chạy tới nước ngoài du học. Du học tới 6 năm thì trở về, rồi lại tự mình đuổi theo tham vọng, sự ích kỷ và trả thù. Đến khi tôi tưởng rằng mình đã trả thù hết những ai đã coi thường mình, thì mẹ đã không còn, bản thân cũng đã không có nhà để về, người tôi cho rằng đã nợ mình lại khiến tôi phải sống trong hối hận và áy náy. Trả thù Đường Qúy Giác, cũng trả thù luôn Đường Chính Đông. Sau trả thù chỉ là sự trống rỗng.

Kiếp này, tôi không có rời đi.

Bố tôi không có nổi giận như ngày trước hay như lúc tôi tự mình hủy hôn với Tuệ Nhi. Nhưng ông hút thuốc rất nhiều, coi tôi như người xa lạ mà bước vào trong phòng bệnh. Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, dường như cũng hút tất cả sức lực của tôi tới cạn kiệt.

Đêm đó, tôi nằm ngủ bên ngoài hành lành. Không có đệm êm, cũng không có chăn, tôi chỉ có thể nằm trên mặt ghế cứng và lạnh và đắp hờ áo khoác lên người. Tôi lại miên man nghĩ về kiếp trước, quá khứ, và thực tại của chính mình.

Xoa hai tay lạnh buốt, tôi lấy điện thoại ra để gọi cho Chính Đông.

Tôi không biết em ngủ chưa.

Nếu chưa ngủ, tôi có làm phiền em không?

Chỉ là tôi có chút nhớ em.

Là rất nhớ…

Ngược lại với dự đoán của tôi, Chính Đông không đợi tới hồi chuông thứ hai mà đã nghe điện thoại.

– Em chưa ngủ sao?

– Chưa. Không ngủ được. Còn anh?

– Tôi cũng vậy.

Tôi không nói cho Chính Đông, mẹ mình bị đột quỵ, sợ em lo lắng lại nghĩ nhiều. Tôi chỉ nói mình có việc bận phải về nhà vài hôm.

– Tôi đột nhiên có chút nhớ em.

Chúng tôi gọi Facetime cho nhau. Tôi liền thấy khuôn mặt của em, em đang nằm nghiêng trên giường, chăn đắp lên người:

Em cũng thấy tôi.

– Anh đang ở bên ngoài?

– Ừ, ra đây hít thở một lát.

Tôi ngồi trên băng ghế, phía sau chỉ là cảnh cây và bầu trời nên Chính Đông không phát hiện ra điều khác thường.

– Muộn rồi đấy.

– Ừ, muộn rồi.

– Ngủ đi – Chúng tôi đều đồng loạt lên tiếng.

Hai chúng tôi nhìn nhau bật cười.

Tôi dặn em đeo mặt nạ hô hấp vào. Em nghe lời.

Chúng tôi không muốn cúp điện thoại, lại không biết còn gì để nói với nhau.

Em không thể nói qua mặt nạ hô hấp nên chỉ có thể mấp máy miệng. Tôi lại có thể đọc ra được khẩu hình miệng của em.

Em muốn nói: “Ngạo Quân, anh vào phòng ngủ đi. Trời lạnh đấy.”

Tôi liền nằm xuống, nhìn em qua màn hình điện thoại.

– Muốn ngủ cùng em.

Tôi nói.

Chúng tôi cứ thế nằm nhìn nhau. Qua điện thoại, nhưng lại có cảm giác như chúng tôi thực sự ở bên nhau. Tôi thực sự đang nằm cạnh em, và ôm em trong ngực mình.

Một đêm như vậy, chúng tôi đều không biết là ai không cưỡng lại nổi mà ngủ trước.
Bình Luận (0)
Comment