Cẩm Chướng Xanh Xin Đừng Tàn

Chương 6

Tôi trở mặt với Kiệt Hào. Tôi không nghĩ mình sẽ nhanh như vậy lại biến cậu ta trở thành kẻ thù với mình. Dù sao Kiệt Hào cũng là kẻ có chống lưng đằng sau. Địa vị, thế lực của cậu ta vẫn khiến tôi phải e dè một phần. Nhưng nếu như không có chuyện hôm nay…

Kiệt Hào bị cảnh sát bắt. Tôi không những nói giúp cậu ta, mà còn vu cho cậu ta tội phá phách quán, lại thêm tội vô ý đánh người. Kiếp trước là một luật sư, có thể biến trắng thành đen, tôi không ngờ lại hữu dụng vào lúc này.

Kiệt Hào chỉ có thể lấy hết giận dữ mà chửi tôi. Còn tôi chỉ nói nhỏ với cậu ta, chuyện cậu ta làm với Chính Đông, tôi sẽ không tha thứ.

Kiệt Hào đấm tôi một đấm. Tôi để yên cho cậu ta, chủ yếu để mọi người thấy cậu ta là kẻ bạo lực như thế nào.

Tôi đã thành công khi Kiệt Hào rốt cuộc bị tống giam.

Còn một sai lầm nữa mà Kiệt Hào mắc phải, đó chính là dám trêu chọc tới con của luật sư Đường. Trong giới cảnh sát chẳng ai là không biết tới danh tiếng của luật sư Đường. Tất cả bọn họ đều nể nang một vài phần. Khi nghe Kiệt Hào nhắc tên Chính Đông, những người trước cảm thấy không tin vào lời của tôi nói bắt đầu theo phe của tôi để uy hiếp cậu ta. Kiệt Hào càng bị vu vào tội nặng hơn.

Mọi chuyện đã xong, nhưng tôi không cách nào khiến mình cảm thấy thoải mái. Chính Đông đi với cậu con trai nọ, và tôi biết giữa họ có điều mờ ám. Tôi không biết cậu trai kia là ai và họ đã đi đâu.

Không biết tại sao tôi lại tới nhà của Chính Đông. Tôi không gõ cửa, mà đứng nấp ở đằng sau cái cây ven đường để nhìn vào ô cửa sổ ngôi biệt thự khang trang, lộng lẫy.

Nhác thấy có bóng người đi ra ngoài ban công kính tầng 3, tôi ẩn mình đằng sau cây, nhìn lén qua. Đó là người đàn ông, đứng từ xa tôi vẫn có thể nhận ra đó là luật sư Đường. Ông ra ngoài, tay vịn lên lan can bằng kính, một tay đưa lên miệng điếu thuốc, khói phả ra trắng xóa. Một người phụ nữ bước từ trong nhà ra, mặc bộ đồ ngủ mỏng tan, tà bay khẽ bay mỗi khi có cơn gió thoảng qua. Bỗng nhiên, cô ta ôm lấy luật sư Đường từ sau lưng. Họ hôn môi, ôm lấy nhau trong vũ điệu cuồng dại và cùng nhau vào trong căn phòng.

Tôi rời mắt khỏi ban công, nơi bóng hai người đã biến mất, đưa mắt nhìn ra xa. Tôi thấy bóng người mặc quân phục nhàu nhĩ, đứng lặng người đi, ngẩng đầu, ánh mắt như thôi miên nhìn vào ban công tầng 3 kia.

– Chính Đông.

Chính Đông đứng đó, bóng tối, sự cô đơn bao trùm lấy em. Có lẽ em cũng không hề nhận ra sự xuất hiện của tôi.

Trong mắt em sự u ám lại hiện rõ, cô đơn hơn, bất an hơn.

Chúng tôi đứng đó, cho tới khi trời đổ mưa. Cho tới khi bình minh xuất hiện.

Chính Đông thu lại ánh mắt, giống như một rô bốt không có cảm xúc mà bước đi. Tôi không hỏi chuyện của em. Vì tôi biết mỗi người đều có tâm sự, bí mật của riêng mình. Tôi chỉ biết đi đằng sau của Chính Đông, để biết em vẫn ổn. Em đứng đợi xe của đội trưởng. Chúng tôi chỉ được nghỉ phép có một ngày, ngày hôm sau đã phải trở về quân khu. Đội trưởng Lý Khải Uy trông thấy chúng tôi, anh hỏi tôi có muốn đi xe của anh trở về quân khu hay không?

– Đội trưởng, tôi tưởng xe không còn chỗ chứ?

– Vẫn còn rộng lắm. Đủ cho cậu mang theo mấy con lợn đi cùng đấy. Nhưng tôi là nói đùa vậy. Cậu đừng tưởng thật mà về nhà vác lợn đi thật đấy nhé. Thế nào có đi không, đồng chí Ngạo Quân?

– Tôi đi.

Lý Khải Uy cũng nhận ra sự khác lạ của Chính Đông. Anh hỏi cậu nhưng cậu chỉ lắc đầu.

Suốt chặng đường đi, Chính Đông không hề nói với tôi một lời nào. Lý Khải Uy nhận ra quần áo trên người Chính Đông đều bị ướt, anh ta kêu xe dừng lại, rồi mới lấy ra từ túi trong cốp xe một chiếc áo thun. Thái độ săn sóc ấy khiến tôi cảm thấy kì lạ.

Có lẽ là từ khi biết được thiên hướng của Chính Đông, tôi đối với mỗi sự việc đều để ý và nhạy cảm quá mức. Tôi lắc đầu, cố xua tan một ý nghĩ quái dị vừa nảy sinh trong đầu mình.

Chính Đông cảm ơn Lý Khải Uy và thay bộ quần áo trên người.

Chúng tôi trở về doanh trại thì được lệnh tập huấn hành quân cấp tốc của chỉ huy. Một cách hữu duyên, tôi lại được xếp vào chung một đội với Chính Đông.

Đội của chúng ta đi lên phía Bắc, qua thung lũng và xuyên qua khu rừng trước khi đến được địa điểm tập kết. Dự kiến đoạn đường sẽ mất 5 tiếng để đi.

– Cả đội, nhanh chân lên, theo sát chỉ huy.

– Chính Đông, em không sao chứ?

Tôi cố tình đi lùi về phía sau sát với Chính Đông. Chính Đông dường như không ổn, em liên tục bị tụt lại phía sau. Tôi chú ý tới hơi thở ngắt quãng lại có lúc dồn dập của em. Sắc mặt của Chính Đông tái đi thấy rõ.

Điều tôi lo lắng, chính là việc bệnh tim của em xuất hiện sớm hơn dự tính của tôi. Không phải là 15 năm sau, mà chính là lúc này.

– Chính Đông. – Tôi hỏi.

– Em không sao. Chúng ta đi tiếp đi.

Chính Đông rảo bước nhanh hơn để theo kịp đội.

Trời đột nhiên đổ mưa lớn. Đường trong thung lũng càng trở nên trơn trượt. Chúng tôi phải bám chặt mũi giày xuống đất để không bị ngã. Thời tiết không thuận lợi, càng khiến cho con đường hành quân của chúng tôi gặp nhiều khó khăn, trở ngại. Tôi mặc dù đã đuối sức, nhưng tôi lo lắng hơn cho Chính Đông.

– Đội trưởng, Chính Đông có vẻ không ổn.

Tôi gọi. Lý Khải Uy quay ra đằng sau, lướt ánh mắt qua chúng tôi, nghiêm giọng:

– Không được từ bỏ hàng. Nhanh chân lên.

Qủa là con người tàn nhẫn và sắt đá. Tôi không thể tưởng tượng nổi một Lý Khải Uy trước mặt chúng tôi ra lệnh lại là Lý Khải Uy nhiệt tình trên xe. – Có độc.

Hoa tiêu phía trước thông báo. Chúng tôi đều đeo mặt nạ chống độc. Mặt nạ khiến tôi có chút khó thở. Dù đã trong quân đội nửa năm, nhưng tôi vẫn không quen lắm với điều này.

Chính Đông cũng theo sát phía tôi. Bên phải chúng tôi là Lý Khải Uy, nghiêm túc bò trên mặt đất, tay nâng khẩu súng trên vai.

Chúng tôi được lệnh tấn công. Mọi người đều chạy đi nấp ở những nơi địa hình cao. Tiếng súng nổ lên. Phải đeo mặt nạ chống độc nên tôi chỉ có thể dựa theo cảm tính để bắn súng.

Khi tiếng súng vừa dứt, hoa tiêu nói đã an toàn. Tôi mới nhỏm dậy, nhìn xung quanh tìm Chính Đông trong khi đồng đội tiến về khu của địch. Đây là lần tập huấn bắn súng, thú vị nhất mà tôi tham gia. Cảm giác khi hạ gục một kẻ địch, cảm giác khi tiếng súng vang lên bên tai không ngớt, rồi những đồng đội vì nhau chiến đấu để lại cho tôi sự ấn tượng mà kiếp trước tôi không thể có được. Có lẽ, nếu kiếp này có thể làm một chiến sĩ sống chết vì Tổ Quốc cũng không tệ chút nào.

Lúc ấy, người tôi nghĩ đến là Chính Đông. Tôi muốn chia sẻ cảm xúc này với em.

Chính Đông lúc đó đứng trước mặt tôi, em đột nhiên ôm lấy ngực mình, rồi trước vẻ mặt kinh hoàng của nhiều người, em ngã xuống đất.

Chính Đông gặp chuyện. Điều này tất cả mọi người đều không lường trước. Tôi vội đỡ lấy em, mọi người trong đội dường như rất lo lắng. Tôi lúc đó cảm thấy thật luống cuống vì không biết phải làm gì. Chúng tôi không có bác sĩ, đoạn đường về địa điểm tập kết còn rất xa, không ai biết phải xử lý tình huống này như thế nào.

Đột nhiên, Lý Khải Uy gọi mọi người tản ra, anh ta cúi đầu nghe nhịp tim của Chính Đông. Anh ta yên lặng vài phút, như có điều suy nghĩ. Rồi, Lý Khải Uy dựng Chính Đông dậy ở tư thế nửa nằm, nửa ngồi, đỡ đầu và vai của Chính Đông, nới lỏng quần áo ở cổ và ngực của em.

Lý Khải Uy ra lệnh gấp rút trở về rồi cõng Chính Đông trên lưng. Cả đội chúng tôi vừa chạy, vừa đi giữa trời mưa.

Lúc Lý Khải Uy mệt, tôi thay anh ta cõng Chính Đông. Chúng tôi luôn thay phiên nhau suốt cả quãng đường dài. Lúc trở về đã là buổi tối của hôm ấy, Chính Đông được chuyển vào trạm xá.

Lý Khải Uy từ lúc Chính Đông được đưa vào trạm xá đã không thấy dạng. Tôi thì lo lắng đến mức ngay cả chỉ huy kêu tôi trở về, tôi cũng không làm theo.

Có lẽ, khi hiểu về Chính Đông nhiều hơn, tôi lại thương em như em trai của mình. Và hơn nữa, với Chính Đông, tôi còn nợ rất nhiều.

Tôi ở phòng bệnh của Chính Đông suốt buổi tối hôm đó. Đến đêm, em tỉnh lại. Câu đầu tiên em hỏi là tại sao em lại ở đây.

– Em bị ngất.

– Không thể nào? Việc tập huấn sao rồi? Mọi người có bị ảnh hưởng không. Em xin lỗi.

– Yên tâm, không sao.

Tôi đột nhiên có chút đau lòng. Tôi vò mái tóc trước trán của em, không để ý hành động của mình có bao nhiêu mờ ám. Tôi chỉ biết, lúc này tôi thương em như em trai của mình.

Sáng hôm sau, chỉ huy thông báo Chính Đông không thể tham gia tập huấn vì em mắc bệnh tim.

Mọi người đều ngỡ ngàng, không ai ngờ được người vừa hôm qua còn sợ độ cao, bị thương khi tập luyện, nhưng vẫn kiêng cường cố gắng tới cùng lại đột nhiên mắc bệnh nguy hiểm như vậy. Còn tôi chỉ cảm thấy căn bệnh này của em đến quá bất ngờ, quá đột ngột, khi mà tôi còn chưa kịp làm gì cho em.

Tôi là có chút đau lòng.

Chúng tôi không nói với Chính Đông về bệnh tình của em. Tôi chỉ lo lắng về việc luật sư Đường biết chuyện này. Qủa nhiên, trước khi tôi kịp ngăn cản mọi chuyện thì ngay hôm đấy, luật sư Đường đã xuất hiện ở đây.

Ông đưa Chính Đông trở về. Chính Đông suốt cả buổi đều im lặng như pho tượng, không nhìn luật sư Đường lần nào, cứ mặc ông ta sắp xếp.

– Tôi có chuyện muốn nói với Chính Đông.

Sự có mặt của tôi bị bại lộ, tôi cũng chẳng buồn che giấu.

– Mày biến mất khỏi mắt tao. Số tiền mày cướp của tao còn chưa đủ. Hà Ngạo Quân, mày cứ chuẩn bị ra tòa đi.

Luật sư Đường quả nhiên nói được làm được. Chỉ ngay ngày hôm sau, tôi đã bị đuổi ra khỏi quân ngũ.

Một buổi tối, tôi lại bắt gặp Chính Đông ngồi uống rượu một mình ở quán rượu tôi thường lui tới. Vẫn chỗ ngồi cũ nằm trong góc phòng, bị che khuất. Chỉ khác trước đây, em có người ngồi uống cùng, đêm hôm đó, em chỉ có một mình.

Tôi ngồi xuống cạnh Chính Đông, cướp lấy chén rượu từ tay của em, một hơi uống cạn.

– Không khỏe, đừng uống rượu.

– Sao thầy biết tôi không khỏe?

Em lại gọi tôi là thầy, tôi tưởng rằng em lại trở nên xa cách, tôi lúc đó không biết phải phản ứng như thế nào. Chính Đông bật cười, rót một chén rượu đầy khác.

– Anh không thích bị gọi là thầy sao? Sợ già à?

Tôi dở khóc dở cười khi biết Chính Đông là cố tình trêu tôi. Nếu bây giờ tôi nói, tôi thực chất là một lão già, không biết em sẽ có phản ứng gì.

– Không thú vị – Chính Đông nói.

– Về nhà đi.

Chính Đông nhìn chén rượu trên tay, ánh mắt đều là cô đơn. Tôi có chút hối hận, tôi không biết mình nói gì. Bảo em về nhà trong khi tôi biết chuyện của em. Có lẽ, tôi chỉ thốt lên một câu mà ai cũng có thể nói khi nhìn thấy một người đang khổ sở.

– Chính Đông, xin lỗi. – Tôi đặt tay lên vai em, cảm nhận vai em đang run rẩy.

– Nhà thuộc về bố, và người không phải là mẹ kia rồi.

Em bật cười.

– Thầy thật không thú vị.

Lúc em định uống cạn chén rượu trên tay, tôi đưa tay ngăn cản:

– Chính Đông, tôi nhận tiền của bố em, chỉ để che mắt ông ấy là tôi muốn tìm em. Tôi sẽ trả lại em số tiền đấy. Chính Đông…nhà tôi muốn nói đến…là nhà tôi. Về nhà tôi đi, Chính Đông…
Bình Luận (0)
Comment