Cầm Đế

Chương 1007 - Đại Kết Cục – Thật Xin Lỗi, Vì Đã Giết Ngươi (Phần 1)

Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn Mẫu Yêu Vương:

- Nói đầu óc ngươi không bằng ta, chính là tự hạ thấp mình. Ngươi tính toán

rất chính xác, thậm chí nắm chắc khuyết điểm của ta. Quả không hổ là Thâm Uyên

Chi Thần, Mẫu Yêu Vương Đại nhân.

Tay Mẫu Yêu Vương vẫn xoa nhẹ trên bụng An Nhã, mỉm cười nói:

- Ngươi đáp ứng, hay là không?”

Diệp Âm Trúc cười lạnh, nói:

- Ta có quyền lựa chọn sao?

Mẫu Yêu Vương nở một nụ cười rất ngọt ngào:

- Không có, đương nhiên là không có.

Trong mắt Diệp Âm Trúc hiện ra một tia buồn bã, thoáng nhìn Tô Lạp và Hải

Dương ở xa xa, gật đầu:

- Được, ta đáp ứng ngươi.

Năm chữ đơn giản, lại rất ngưng trọng, nhưng kỳ lạ là không một ai ở đây ngăn

cản hắn. Lựa chọn của Mẫu Yêu Vương rất chính xác. Hài tử là điểm yếu của mọi

người ở đây, bao gồm cả hai vị Tháp Chủ. Mẫu Yêu Vương ném An Nhã ra xa xa.

Đương nhiên, vẫn trong Thần giới cầm cố của nàng. Đồng thời nàng cũng mở cầm

cố cho Diệp Âm Trúc, trong mắt hiện ra vẻ tàn khốc:

- Không cần có tâm lý cầu may. Ngươi nên hiểu rằng, với thực lực của ta, muốn

giết chết bất cứ ai ở đây, chỉ là một cái nhấc tay đơn giản mà thôi.

Diệp Âm Trúc từ từ bay đến trước mặt Mẫu Yêu Vương. Không có thừa dịp để công

kích hay có hành động gì với nàng ta. Lúc hắn mặc Thần Thú Khải Giáp, thực lực

ở lúc mạnh nhất đều không thể giết chết Mẫu Yêu Vương. Lúc này không được Thần

Thú Khải Giáp hỗ trợ, sao có thể là đối thủ của Mẫu Yêu Vương chứ?

Thân hình trần trụi của Mẫu Yêu Vương hiện lên một tầng Hồng sắc mờ nhạt,

trong mắt hiện ra vẻ thẹn thùng.

Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn ả:

- Bây giờ đã bắt đầu được chưa?

Mẫu Yêu Vương mỉm cười, lúc này đối với ả ta mà nói, Diệp Âm Trúc như miếng

thịt trên bàn, không thể nào chạy thoát.

- Không vội, ngươi không phải vẫn đối xử rất tốt với các Thê Tử của ngươi

sao. Ta đã nghe các nàng nói. Lúc trước ngươi vì tìm lại Tô Lạp, một mình một

ngựa đi đến thủ đô Lam Địch Á Tư đế quốc, dùng một khúc Phượng Cầu Hoàng nói

về tình yêu ngươi dành cho nàng. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên của ta, ta

cũng muốn nghe ngươi ngươi đàn tấu Cầm Khúc này, được không? Ta hy vọng ngươi

có thể làm ta động tình. Đương nhiên, ta chỉ muốn nghe Cầm Khúc, nếu ngươi cho

gì thêm trong đó, ta sẽ không ngại cho ngươi nhìn thấy thi thể của một Hài tử.

Diệp Âm Trúc yên lặng nhìn Mẫu Yêu Vương, trong mắt ẩn chứa sự khuất nhục.

Nhưng hắn vẫn lấy từ trong Tu Di thần giới ra một cổ cầm. Vừa lấy đàn ra, khí

chất của Diệp Âm Trúc đã biến đổi, phảng phất như biến thành tâm điểm của

thiên hạ, mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều cực kỳ tao nhã, cao quý.

Mẫu Yêu Vương tán thưởng nói:

- Cầm Đế dù sao vẫn là Cầm Đế, chỉ cần có đàn trong tay, không một nam nhân

nào của Long Khi Nỗ Tư có thể sánh cùng ngươi.

Diệp Âm Trúc phảng phất như không hề nghe thấy Mẫu Yêu Vương tán thưởng, hai

tay khẽ vuốt dây đàn, thản nhiên nói:

- Triêu dương kí thăng.

Sào phượng hữu thanh.

Chu ti nhất tấu,

Thiên hạ văn minh.

Thử cầm danh viết: Minh phượng.

(Mặt trời chiếu rọi,

Chim phượng hót ca,

Đàn kêu một khúc,

Trời đất thanh bình.

Đàn này tên: Minh Phượng).

Thanh âm của Minh Phượng trong trẻo du dương, nhưng lúc này thanh âm tấu lên

lại cực kỳ thê lương, dường như muốn nói lên nỗi đau khổ khi phải xa người

thân, nói về nỗi tương tư vô tận.

Tiếng đàn khi thì như cây tùng thét gió, khi thì như đỗ quyên kêu thân, gió

trên không cũng như ngừng xoay chuyển, hòa nhập cùng với tiếng đàn.Qua đoạn

nhạc dạo, tiếng ca cất lên, hài hòa với tiếng đàn, khiến sự thương cảm càng

tăng lên.

- Một con người, một đôi mắt không cần người yêu an ủi.

Một trái tim, một mảnh tình không muốn chờ đợi tới ngày mai

Tình khai hoa, hoa tàn

Yêu chỉ là dâu biển

Đừng hỏi ta cắt đứt duyên tình

Đừng cười ta không hờn, không hối

Ai biết yêu sao cho mãi mãi

Ta không thể thấy

Ta không thể nghe

Những lời hứa trọn đời trọn kiếp

Ta chỉ thấy

Ta chỉ nghe

Nỗi đau thương triền miên trong lòng.

Tiếng ca bi thương nghẹn ngào, trước mắt Diệp Âm Trúc cũng mông lung. Hắn đã

lặp lại lúc đàn cầm vì Tô Lạp ở đế đô Lam Địch Á Tư lúc trước. Nhưng người

trong lòng hắn lúc này không phải là Tô Lạp, mà là vì Hương Loan Công chúa đã

chết.

Mẫu Yêu Vương ngẩn người lắng nghe. Diệp Âm Trúc bất luận là đàn hay là ca

hát, trong đó đều không ẩn chứa một chút Tinh thần lực nào. Đó chỉ là Cầm ca,

nhưng tiếng Cầm ca rất bình thường này lại làm cho nội tâm nàng xúc động mạnh.

Mẫu Yêu Vương đương nhiên biết, cảm xúc trong Cầm ca của Diệp Âm Trúc không

phải vì mình. Nhưng càng là như vậy, trong lòng nàng càng có cảm giác thống

khổ và chờ mong. Hai tay nhẹ nhàng nâng lên, tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên trên

Cầm huyền. Trong mắt Diệp Âm Trúc lóe ra hào quang nhàn nhạt, như mình cũng đã

xâm nhập vào trong tiếng đàn, nhỏ giọng nói:

- Gặp nhau là có duyên,

Khóe miệng hiện lên vẻ chua xót, Diệp Âm Trúc khẽ nói:

- Tiểu Long Nữ, nếu ngươi thực sự yêu ta. Như vậy ta xin ngươi, tất cả mọi

việc sắp diễn ra, ta không muốn bọn họ thấy. Dù sao, trong này còn có các Hài

tử của ta

Mẫu Yêu Vương nhìn chằm chằm vào Diệp Âm Trúc, trong mắt trở nên mông lung:

- Gặp nhau là có duyên, gặp thật sự là khó khăn. Thật thích khi nghe Phượng

Cầu hoàng, bảo sao các nàng si mê ngươi như vậy, đây là tình yêu sao? Cám ơn

ngươi, ngươi cho ta biết về tình yêu. Giờ phút này, ta thực sự cảm giác được

tình yêu. Được, ta đồng ý với ngươi.

Vừa nói, Mẫu Yêu Vương cầm tay Diệp Âm Trúc.

Đúng vào lúc này, một giọng nói ngây thơ chợt vang lên:

- Sư phụ.

Diệp Âm Trúc và Mẫu Yêu Vương cùng nhìn về phía phát ra âm thanh. Người mở

miệng là Duệ Cầm đang ở trong lòng Hải Dương. Duệ Cầm nhìn Diệp Âm Trúc, vẻ mê

mang và tự hỏi trong mắt đã biến mất.

- Sư phụ, người thực sự là Ba ba của ta sao?

Diệp Âm Trúc khẽ gật đầu:

- Xin lỗi, Duệ Cầm, tất cả do Ba Ba không tốt, Ba Ba rất xin lỗi con và Mụ mụ

của con.

Duệ Cầm khẽ lắc đầu nói:

- Sư phụ, ta muốn nói cho Người. Nếu người thực sự là Ba ba của ta, như vậy,

ta tự hào về người.

Diệp Âm Trúc sững sờ một lát, trong mắt hiện ra vẻ mông lung, ánh mắt nhìn Duệ

Cầm hiện ra vẻ kiên định.Năng lượng ba động khổng lồ chợt phát ra, Thất thải

quang mang từ trên người Mẫu Yêu Vương bay ra, ngưng tụ thành một quang kiển

rất lớn, bao phủ hai người ở bên trong. Trong nháy mắt, quần áo trên người

Diệp Âm Trúc đã biến mất. Trong không gian có một không hai này, chỉ có hắn và

Mẫu Yêu Vương đã chiếm lấy thân thể Tiểu Long Nữ. Hai tay như Thủy xà quấn

quanh cổ Diệp Âm Trúc, Mẫu Yêu Vương từ từ nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng nói:

-Yêu ta đi, Âm Trúc.

Cúi thấp đầu xuống, trong mắt Diệp Âm Trúc hiện ra tình cảm mãnh liệt. Nhưng

tình cảm này rốt cuộc diễn đạt cái gì, có lẽ chỉ có mình hắn mới biết. Môi hắn

hôn thật sâu lên môi nàng. Bốn bờ môi tiếp xúc với nhau, thân thể hai người

cùng run lên. Bất luận là Linh hồn trong thân thể Tiểu Long Nữ là ai. Nàng dù

sao cũng là con của Thần Long, có được dòng máu Thần Long tinh thuần nhất.

Sinh mệnh năng lượng trong cơ thể nàng cũng có cùng nguồn gốc với Sinh mệnh

năng lượng của Diệp Âm Trúc, khi Sinh mệnh năng lượng của cả hai tiếp xúc với

nhau sinh ra cảm giác đặc biệt, khiến cho bọn họ khi cùng người khác làm như

thế này không thể nào xuất hiện được. Ở một khắc đó, không chỉ có Mẫu Yêu

Vương, mà Diệp Âm Trúc cũng đã mê man. Hai thân hình nóng bỏng, ôm chặt lấy

nhau. Hai tay lướt nhẹ trên Kiều đồn hoàn mỹ đó, khẽ ôm lấy vưu vật hoàn mỹ.

Hai người không ngừng khuê ngợi nhau. Mặc dù còn chưa thật sự tiêu hồn, nhưng

bọn họ đã chìm vào trong dục vọng dâng trào. Đùi thon dài kết thật cuốn quanh

mông rắn chắc của Diệp Âm Trúc. Nang dương đã sớm rất cứng rắn, mỗi một lần

khẽ tiếp xúc với vùng mềm mại kia đều khiến cho Vưu vật hoàn mỹ đó khẽ co rút

lại. Đôi môi dừng ở trên người nhau, trong Thất thải quang mang tuyệt đẹp bao

phủ, tất cả rất hoàn mỹ.

- Âm Trúc, cho ta cảm nhận sự ôn nhu của ngươi đi.

Mẫu Yêu Vương lúc này, giống như một tiểu cô nương ngượng ngùng, nằm ở trên bờ

vai rộng lớn của Diệp Âm Trúc. Mái tóc dài màu đen mềm mại tán loạn trên người

mình và Diệp Âm Trúc, nhìn rất nhu hòa. Một tay của nàng, đã lặng lẽ cầm cái

nóng bỏng kinh người, khẽ cắn môi. Hai tay Diệp Âm Trúc, đã chuyển qua kiều

đồn đẹp đẽ tròn trịa mà mềm mại kia, đỉnh đầu nóng bỏng đã chạm vào nơi mềm

mại ẩm ướt kia.

Hai người cùng ngẩng đầu lên, nhìn vào nhau. Trong mắt Diệp Âm Trúc hiện ra

tình cảm thắm thiết, còn trong mắt Mẫu Yêu Vương là vẻ mê ly. Sinh mệnh năng

lượng đã nối liền với nhau, kiếm cùng với hang sâu, bọn họ gần như đồng thời

dùng sức.

Một tiếng rên rỉ từ trong miệng Mẫu Yêu Vương phát ra. Cái nóng bỏng đó đã phá

tan sự ngăn cách ẩm ướt và cứng cỏi, chỉ một cái đã thâm nhập vào tận sâu

trong Thâm Uyên. Chặt, ấm, thơm ngát, nống, cực nhạc bao trùm nơi nóng bỏng

của Diệp Âm Trúc, cũng bao trùm Linh hồn của hắn. Ở một khắc đó, trái tim hắn

chấn động mạnh, Sinh mệnh năng lượng mênh mông không gì sánh bẳng trao đổi với

nhau khi hai người hóa hợp, thân thể hai người rốt cuộc đã dung hợp làm một.

Hai bọn họ hòa hợp lại, lúc này, bọn họ không có chút gì miễn cưỡng.

Mẫu Yêu Vương ôm chặt lấy cổ Diệp Âm Trúc, thì thào nói:

-Ta không ngờ được rằng, đau đớn lại nhanh chóng có thể vui sướng đến vậy”

Lời của nàng như ngọn lửa kích tình, cả hai người cùng trở nên điên cuồng,

Sinh mệnh năng lượng khổng lồ của Mẫu Yêu Vương làm cho vết thương vừa xuất

hiện khép lại, sau đau đớn chính là cực lạc.

Bình Luận (0)
Comment