Cầm Đế

Chương 119 - Hoàng Kim Bỉ Mông ( Phần 3 )

Áo Lợi Duy Lạp gật đầu , nói : “ Ngoại trừ một số chủng tộc đặc thù , đại đa số thú nhân đều sợ lửa . Trong các cuộc chiến trước đây , công kích hỏa hệ ma pháp luôn đạt hiệu quả cao nhất . Các ngươi có đoán xem được tổn thất của họ là bao nhiêu không ? “ .

Tô Lạp lắc đầu , đáp : “ Lúc ấy tình huống hỗn loạn quá , không cách nào xác định được tổn thất của đối phương . Bất quá theo sự phán đoán của ta , quân đội bọn họ muốn tập hợp lại một lần nữa phải dập tắt hoàn toàn lửa đã . Cây cối trên núi đều thuộc loại đại thụ , thời gian cháy cũng sẽ không ngắn đâu . Chỉ cần tuyết không rơi , sợ rằng một hoặc hai ngày mới tắt lửa “ .

Áo Lợi Duy Lạp lo lắng nói : “ Ta đang sợ bọn họ không đợi chỉnh quân xong đã lập tức triển khai tấn công , Khoa ni á thành lực phòng ngự quả thực quá thấp . Tường thành cao có mười lăm thước , chiều cao của một bỉ mông cự thú bình thường cũng xấp xỉ . Chúng ta bây giờ chỉ có ba cự long , hơn nữa còn chưa trưởng thành . Mà tuần long gặp bỉ mông cự thú , với số lượng ít ỏi này không thể cân bằng được , chỉ có thể trì hoãn tốc độ tiến công của bọn họ một lúc thôi “ .

Diệp Âm Trúc hỏi : “ Áo Lợi Duy Lạp đại ca , chúng ta phải mất mấy ngày mới có tăng viện ? “ .

Nghe Diệp Âm Trúc hỏi một câu như vậy , sắc mặt Áo Lợi Duy Lạp càng trở nên khó coi , nhìn quanh không có ai mới thấp giọng nói : “ Ta đã dùng ma pháp báo tin cho ông nội biết là Khoa ni á thành đang bị đánh úp , nhưng ông nội đã trả lời rằng bây giờ Thánh tâm thành cũng đang chịu áp lực rất lớn . Lôi thần tù trưởng hình như điên rồi , đã xuất toàn bộ quân chủ lực ra , còn có một số lượng lớn lang kỵ binh lợi dụng tốc độ nhanh như gió bất ngờ công kích những phòng tuyến xung quanh Thánh tâm thành , khiến việc phòng thủ trở nên hết sức khó khăn . Ông nội đã cho người trở về thỉnh cầu đế quốc xuất quân hỗ trợ , bây giờ chỉ còn có nhị ca ta và 500 long kỵ binh là có thể tới đây thôi . Người cũng không biết bao giờ mới có thể gửi quân cứu viện đến được “ .

“ Cái gì ? “ . Diệp Âm Trúc kinh hô . “ Nói như vậy chúng ta ở đây ... “ .

Trong mắt Áo Lợi Duy Lạp toát ra một tia dứt khoát , chỉ có những người lâu năm ở sa trường mới có được khí tức như thế . “ Cho dù thế nào đi chăng nữa , là một quân nhân của Mễ lan đế quốc , là một long kỵ binh tương lai , ta tuyệt đối sẽ không lùi bước . Cho dù có phải hy sinh tính mạng , ta cũng sẽ cùng long kỵ binh cố thủ ở đây , cầm chân thú nhân , để đế quốc có thêm thời gian chuẩn bị . Âm Trúc , ta rất tin tưởng vào ngươi , ngươi hãy dẫn những đệ tử của học viện triệt thoái khỏi nơi đây , rút về học viện . Bây giờ cục diện chiến tranh đã không thể trong tầm khống chế của chúng ta nữa , mọi người đều là những đệ tử tinh anh của học viện , là nhân tài của Mễ lan đế quốc tương lai , không thể để họ chết một cách vô ích như thế này được “ .

Nghe hắn nói , Diệp Âm Trúc và Tô Lạp cảm thấy cực kỳ cảm động , trong lòng càng thêm kính phục vị học trường năm thứ năm này .

Tô Lạp gật đầu nói : “ Đây có lẽ là biện pháp tốt nhất “ .

“ Ta không đi “ . Diệp Âm Trúc lắc đầu , thanh âm hắn mặc dù vẫn rất bình tĩnh nhưng ngữ khí kiên định phi thường .

Áo Lợi Duy Lạp nhíu mày : “ Âm Trúc , đây không phải là lúc thể hiện dũng khí . Ngươi phải biết các ngươi đều là những đệ tử chủ chốt của học viện , sau này sẽ có tương lai tươi sáng , tuyệt đối không thể chết ở đây được “ .

Diệp Âm Trúc nở một nụ cười ấm áp : “ Ta hiểu được , nhưng ta quyết định ở lại “ .

Áo Lợi Duy Lạp cảm thấy sững sờ , hắn đột nhiên phát hiện bây giờ trên người Âm Trúc tỏa ra một loại khí đặc thù tức giống hệt ông nội hắn , khiến những người ở bên cạnh cảm thấy an tâm .

Tô Lạp vội la lên : “ Âm Trúc , nhanh đi thôi , nếu không sẽ không còn kịp nữa “ .

Diệp Âm Trúc nhìn Tô Lạp , nói : “ Ngươi đi đi . Mặc dù ta không phải là một người dân cuả Mễ lan đế quốc nhưng ta là một đệ tử của Mễ lan học viện , có trách nhiệm phòng thủ nơi này “ .

Tô Lạp thanh nhẹ một tiếng : “ Nếu ngươi đã quyết định lưu lại , vậy ta sẽ ở đây cùng ngươi “ .

Diệp Âm Trúc cười nói : “ Biết ngay ngươi sẽ không bỏ ta mà đi mà . Thực ra việc cố thủ không phải là không có hy vọng “ .

Áo Lợi Duy Lạp sửng sốt : “ Chẳng lẽ ngươi đã có biện pháp nào sao ? “ .

Diệp Âm Trúc đáp : “ Áo Lợi Duy Lạp đại ca , chẳng lẽ ngươi đã quên những lý luận quân sự ngươi từng giảng cho ta rồi sao ? Ngươi đã từng nói , trong mọi tình huống phải tận lực . Đối mặt với đội quân thú nhân cường đại như vậy , chúng ta không thể trực diện đối chọi lại , phải dùng đến kế sách . Mặc dù hỏa công không thể làm tổn thương nguyên khí của đại quân thú nhân , nhưng ít ra cũng sẽ khiến cho bọn họ khủng hoảng một chút . Chúng ta nhanh đi chuẩn bị thôi “ .

Áo Lợi Duy Lạp vỗ vào trán mình : “ Đúng vậy ! Suốt ngày ta nói về những lý luận này mà đến lúc quan trọng lại không thể bằng ngươi . Âm Trúc , xem ra sau này ngươi có thể trở thành một vị tướng quân vĩ đại đấy “ .

Tô Lạp nghi hoặc hỏi : “ Hai người các ngươi nói cái gì thế , ta nghe chẳng hiểu gì cả ? “ .

Áo Lợi Duy Lạp cười nói : “ Ngươi suốt ngày không chịu học hỏi , bây giờ cảm thấy khó hiểu là phải . Ý của Diệp Âm Trúc là bây giờ chúng ta hù dọa thú nhân một chút , khiến cho bọn họ không dám khinh thường vọng động , thậm chí phải lui binh . Đáng tiếc suy nghĩ của thú nhân quá đơn giản , không đa nghi như loài người , nếu không ắt hẳn chúng ta còn có cơ hội . Cách này ít nhất cũng có thể trì hoãn một chút thời gian , ta cũng không tiện giải thích nữa mà đi chuẩn bị ngay đây “ .

Diệp Âm Trúc trầm ngâm suy nghĩ , đột nhiên nói : “ Áo Lợi Duy Lạp đại ca , nếu ngươi có thể cầm chân thú nhân thêm một lúc nữa , có thể chúng ta sẽ ngăn chặn được đợt công kích của bọn họ . Nhưng với một điều kiện là ngươi không thể cho ma pháp sư rút lui , tất cả đều phải ở lại nghe sự chỉ huy của ta “ .

Áo Lợi Duy Lạp trợn tròn mắt : “ Ngươi nói ngươi có biện pháp ngăn chặn hơn trăm mạng bỉ mông cự thú sao ? Ma pháp sư ? Chúng ta cũng chỉ có 40 người , hơn nữa thực lực mạnh nhất mới chỉ đạt đến thanh cấp sơ giai , điều này không có khả năng . Ngay cả lực phòng ngự của bỉ mông cự thú các ngươi cũng không phá được a ! “ .

“ Ma pháp sư là một môn học vấn huyền ảo , chẳng hạn như đại hội so tài tân sinh năm nay , trước khi diễn ra có ai dám nói là thần âm hệ đoạt giải quán quân đâu . Ngươi không tin sao ? Hãy cho ta một cơ hội , để ta thử một lần “ .

Áo Lợi Duy Lạp do dự một chút rồi quả quyết lắc đầu : “ Không được , Âm Trúc . Không phải là ta không tin ngươi mà là số ma pháp sư tại đây đều không thuộc sự quản lý của quân đội . Ngươi phải biết rằng , những ma pháp sư này ngoài thực lực xuất sắc , phần đông bọn họ đều có gia cảnh cực kỳ hiển hách , cho dù chúng ta là La lan gia tộc , cũng sợ rằng không gánh nổi hết trách nhiệm , hơn nữa trong đó lại có muội muội của ta . ta không sợ chết , nhưng ta không thể để cho gia tộc ta gặp nhiều phiền toái “ .

“ Vậy trách nhiệm đó cứ để ta gánh thay cho ngươi đi “ . Một thanh âm nhu mỹ vang lên , tại thời khắc quan trọng này , Hương Loan và Hải Dương đang chậm rãi đi đến .

Áo Lợi Duy Lạp kinh ngạc nhìn nàng : “ Ngươi ? “ .

Dáng vẻ của Hương Loan không còn trở nên tươi cười như lúc trước nữa mà trở nên trnag trọng hơn rất nhiều , bình tĩnh gật đầu , nói : “ Đúng vậy , là ta . Ta với danh phận là Hương Loan – Bối lỗ tư khoa ni , con gái của Tây Nhĩ Duy Áo – Bỗi lỗ tư khoa ni . Chẳng lẽ Áo Lợi Duy Lạp học trưởng cho rằng ta không đủ tư cách sao ? “ . Vừa nói , trong tay nàng đã xuất hiện một cái lệnh bài , quang mang màu đen và đỏ tỏa ra lóng lánh .

Mặt trước của lệnh bài có một đồ hình tinh xảo , có hai đại điểu ( chim lớn ) phân biệt hai màu đen và đỏ đang trong tư thế giương cánh oai vệ , móng vuốt đưa về phía một tấm khiên bằng hồng bảo thạch ở chính giữa , trên tấm khiên có điêu khắc một hình chữ thập màu trắng .

Diệp Âm Trúc không biết Hương Loan đại diện cho nhân vật nào nhưng Tô Lạp và Áo Lợi Duy Lạp bên cạnh đã trở nên ngốc trệ , miệng đồng thời kinh hô : “ Mễ lan hồng thập tự quốc huy “ .

Hải Dương bên cạnh Hương Loan bỗng quát : “ Áo Lợi Duy Lạp to gan , nhìn thấy công chúa đế quốc sao còn chưa hành lễ “ .

Áo Lợi Duy Lạp lúc này mới phản ứng lại , vội quỳ xuống đất hành lễ , thanh âm hơi run run : “ Tham kiến Hương Loan công chúa “ .

Bối lỗ tư khoa ni chính là họ của hoàng gia Mễ lan đế quốc , tên đầy đủ của quốc vương Mễ lan đế quốc là Tây Nhĩ Duy Áo Bối Lỗ Tư Khoa Ni .

Hương Loan gật đầu , nói : “ Xin đứng lên đi , kỵ sĩ của ta . Vừa rồi các ngươi nói chuyện ta đều nghe thấy hết , vì sự đóng góp của những người vĩ đại như các ngươi Mễ lan đế quốc mà ta cảm thấy vui mừng . Bây giờ , với thân phận công chúa đế quốc ta ra lệnh , không có mệnh lệnh của ta , bất kỳ kẻ nào cũng không được rời khỏi Khoa ni á thành . Toàn bộ ma pháp sư ở đây sẽ do Diệp Âm Trúc điều khiển , trong đó bao gồm cả ta “ .

Áo Lợi Duy Lạp giật mình : “ Không được , thưa công chúa , việc này sao có thể . Với thân phận của người , ta càng không thể cho người lưu lại . Cho dù người có ra mệnh lệnh gì đi chăng nữa , là một thành viên của La lan gia tộc , ta có trách nhiệm phải bảo vệ sự an nguy của hoàng thất “ .

Hắn không thể nghĩ rằng trong số các đệ tử của Mễ lan học viện xuất chinh lần này lại có mặt công chúa đế quốc . Tại Mễ lan học viện , đại đa số con gái xuất thân từ quý tộc đều giấu diếm thân phận của mình , ngay cả hoàng thất cũng không ngoại lệ . Chỉ có như vậy mới có thể sống hòa đồng cùng những đệ tử khác thuộc mọi tầng lớp khác nhau . Điều này cũng khiến cho những công chúa ấy hiểu sâu sắc về cuộc sống xung quanh , cũng chứng tỏ lý do vì sao Mễ lan đế quốc lại là một trong hai quốc gia hùng mạnh nhất trên đại lục .

Hương Loan hơi giận hỏi : “ Tại sao lại không được ? Ngươi dám chống lại ta sao ? “ .

Áo Lợi Duy Lạp vẫn kiên quyết nói : “ Không , thần không dám , nhưng pháp luật của Mễ lan đã quy định , công chúa không có quyền chỉ huy quân đội . Xin lỗi công chúa điện hạ , thần không dám tuân theo mệnh lệnh của người “ .

“ Ngươi ... “ . Hương Loan đương nhiên biết Áo Lợi Duy Lạp muốn bảo vệ mình , nhưng trong nội tâm nàng có một niềm tin cháy bỏng là Diệp Âm Trúc sẽ tạo nên một kỳ tích . “ Áo Lợi Duy Lạp , dựa theo pháp luật , ta quả là không có quyền điều khiển ở đây , nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng tự bản thân mình có thể ngăn chặn bỉ mông cự thú công kích sao ? Tại đỉnh núi , ta đã thấy Diệp Âm Trúc bằng khả năng của mình đã làm thú nhân tổn thất trầm trọng , hắn đã có thể làm một lần , tại sao lại không thể có lần thứ hai ? “ .

Áo Lợi Duy Lạp ngiêm nghị đáp : “ Mấu chốt thành công của hắn làn đó là lợi dụng địa thế của sườn núi , nhưng tại Khoa ni á thành toàn là bình nguyên trống trải . Công chúa điện hạ , thời gian không còn nhiều nữa , thần lập tức an bài người hộ tống mọi người rời đi “ .

“ Áo Lợi Duy Lạp , ngươi thực sự muốn kháng lệnh ta sao ? “ . Hương Loan nổi giận nói , lúc này trên người nàng tỏa ra một khí thế cực kỳ uy ngiêm .

“ Công chúa điện hạ , xin lỗi , dựa theo pháp luật đế quốc , mệnh lẹnh người đưa ra không có hiệu quả “ .

“ Vậy mệnh lệnh của ta thì sao ? “ . Một âm thanh dương dương tự đắc vang lên . Mọi người đồng thời nhìn lại , chỉ thấy một thân hình cao lớn trong bộ khải giáp , trong tay lăm lăm cây trọng kiếm . Hắn chính là một đệ tử của trọng kiếm hệ . Đầu khôi của khải giáp hé ta , khuôn mặt của tên đệ tử mới xuất hiện cũng lộ ra trước mắt mọi người .

Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói : “ Tư Thiết Lạp , là ngươi ! “ . Vừa dứt lời , hắn đã thấy trên tay Tư Thiết Lạp xuất hiện một cái lệnh bài giống y hệt lệnh bài Hương Loan đang cầm trên tay .

“ Đúng vậy , ta xuất hiện bất ngờ quá sao ? Tỷ tỷ , lão đệ này có tới muộn không ? “ . Tư Thiết Lạp vẫn ở bộ dáng hồn nhiên trước đo , miệng cười hì hì , tựa như không có chút gì lo lắng .

Áo Lợi Duy Lạp cảm thấy hoa mắt , suýt nữa té xỉu trên mặt đất . Trong lòng hắn thầm nghĩ : Trời ạ ! Sao người lại trêu cợt ta đến vậy . Đã có công chúa ở đây rồi , nay lại thêm cả vương tử nữa . Phải biết hoàng đế của Mễ lan đế quốc chỉ có duy nhất hai con một nam một nữ .

Hải Dương khom người hành lễ : “ Ra mắt vương tử điện hạ “ .

Phí Tư Lạp cười nói : “ Hải Dương , ngươi cũng không cần khách khí với ta , ta không đáng sợ như tỷ tỷ của ta đâu “ .

Tô Lạp ngơ ngác đứng một bên quan sát mọi chuyện vừa xẩy ra , trong khi Diệp Âm Trúc cũng không có phản ứng quá lớn . Từ nhỏ sinh sống ở Bích không hải , hắn cũng không biết quá nhiều về giới quý tộc . Công chúa thì sao ? Vương tử là người thế nào ? Còn không phải đều là người sao ?

“ Hương Loan học tả , nguyên ngươi là công chúa a ! Còn có Tư Thiết Lạp nữa , không nghĩ rằng hắn là đệ đệ ngươi . Mà sao các ngươi nhìn có chút không giống nhau thế ? “ . Diệp Âm Trúc tò mò hỏi .

Tư Thiết Lạp cười khổ nói : “ Chúng ta là tỷ đệ cùng cha khác mẹ a ! Ngươi còn chưa nói ta so với tỷ tỷ xấu hơn rất nhiều sao . Bây giờ ta rất cao hứng . Áo Lợi Duy Lạp học trường , căn cứ vào pháp luật đế quốc , khoản đầu tiên quy định về người thừa kế , trừ khi phụ hoàng ở đây , ta có quyền tiếp quản quân đội ở đây , có đúng vậy không ? “ .

Áo Lợi Duy Lạp mặc dù không muốn thừa nhận , nhưng cũng phải gật đầu , bất đắc dĩ nói : “ Đúng vậy , thưa vương tử điện hạ “ .

Tư Thiết Lạp nói : “ Vậy thì tốt . Bây giờ ta ra lệnh , ngươi phải nghe mọi mênh lệnh của tỷ tỷ ta . Còn về việc phân công chiến đấu cụ thể thế nào sẽ do ngươi chỉ huy “ .

Áo Lợi Duy Lạp trong lòng cảm thấy khẩn trương , bây giờ hắn đã gặp phiền toái rất lớn , nói dại mồm nếu cả vương tử và công chúa đều có mệnh hệ gì ở nơi này , sợ rằng cả La lan gia tộc của hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm . “ Vương tử điện hạ , điều này ... “ .

Tư Thiết Lạp trầm giọng nói : “ Đủ rồi , Áo Lợi Duy Lạp học trường , ngươi phải nhớ ký , là một thành viên của Bối lỗi tư khoa ni gia tộc , cho dù ta không có năng lực nhưng khi lâm trận cũng sẽ không lùi bước . Ta cũng muốn chứng kiến xem thú nhân ra sao . Giờ phút này là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời của ta . Bây giờ cũng không thể chậm trễ nữa , tướng quân , ngươi hãy đi chấp hành mệnh lệnh đi , tất cả đều do ta chịu trách nhiệm . Cho dù chúng ta có mất mạng tại đây , ta cam đoan cũng sẽ không có ai làm khó La lan gia tộc . Ta đã thông qua ma pháp truyền tấn thông báo cho phụ hoàng quyết định của ta rồi “ .

Nhìn ánh mắt kiên quyết của Tư Thiết Lạp và Hương Loan , Áo Lợi Duy Lạp biết bản thân mình có nói thêm gì nữa cũng vô dụng . Cho dù hắn có muốn chống lại mệnh lệnh cũng không có khả năng , đành nói : “ Được rồi , Âm Trúc , hết thảy đều phải nhờ vào ngươi . Ta ra bên ngoài triển khai đội hình , có thể sẽ giúp các ngươi có thêm chút thời gian chuẩn bị . Trừ khi bước qua xác ta , nếu không thú nhân đừng nghĩ đến việc có thể tiến vào Khoa ni á thành “ .

Sau khi nói những lời này , Áo Lợi Duy Lạp nhanh chóng rời đi . Hắn nghĩ việc đầu tiên phải thông báo tình hình ở đây cho ông nội biết , cho dù Thánh tâm thành có thất thủ cũng nhất định phải gửi quân cứu viện đến đây .

Nhìn theo thân hình Áo Lợi Duy Lạp dần khuất , Tư Thiết Lạp thở phào nhẹ nhõm , đi đến cạnh Hương Loan , hắc hắc cười , nói : “ Thế nào , tỷ tỷ ? Ta tới đúng lúc chứ “ .

Hương Loan hừ một tiếng , nói : “ Hôm nay ngươi cũng ra dáng một nam nhân đó . Còn không mau đi đi , chẳng lẽ nghĩ bộc lộ thân phận là có thể trốn tránh không đi tham chiến sao ? Đừng quên những lời ngươi vừa nói “ .

“ Vâng , thưa công chúa điện hạ “ . Tư Thiết Lạp bắt chước động tác hành lễ của Áo Lợi Duy Lạp lúc nãy , sau đó xoay người chạy đi .

Nhìn hắn rời đi , Hương Loan không nhịn được mỉm cười : “ Tiểu tử này ! Không ngờ rằng lúc khốn khó hắn lại bộc lộ sự anh minh như phụ hoàng . Xem ra tương lai hắn sẽ là một hoàng đế tốt “ .

Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng : “ Hương Loan học tả , không , Hương Loan công chúa , ta có chút hối hận rồi “ .

Hương Loan mỉm cười : “ Ngươi hối hận điều gì ? Chẳng lẽ ngươi lại ngại thân phận của ta , không dám đem ta cùng đi chiến đấu sao “ .

Diệp Âm Trúc lắc đầu , đáp : “ Ta không hy vọng liên lụy mọi người , nhưng mà nếu không có sự trợ giúp của các ngươi , ta cũng không có khả năng ngăn chặn được “ .

Bình Luận (0)
Comment