“ Tô Lạp , ngươi cho ta tiền để làm gì vậy? “ . Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi .
Tô Lạp đang nhìn ngân giới chỉ trong tay , giờ phút này , trong ánh mắt hắn tràn ngập sự thỏa mãn . “ Âm Trúc , cảm ơn ngươi . Cho dù là chúng ta trao đổi lễ vật với nhau , nhưng ngươi đã cho ta nhiều đồ vật lắm rồi , ta cũng tặng lại cho ngươi một món đồ . “
” Tặng cho ta ? “ . Diệp Âm Trúc hỏi .
” Đúng , tặng cho ngươi . Về phần cái mai ngân tệ này , ta sẽ kể chuyện xưa cho ngươi nghe , ngươi có muốn nghe không ? ” .
Diệp Âm Trúc gật đầu , nói : “ Có liên quan tới ngươi hả? ”.
Tô Lạp không trả lời , tới bên Âm Trúc ngồi xuống : “ Có một gia đình nghèo sống trong một căn lều rách nát , sinh ra một cô gái . Có một ngày , cô gái nhặt được một ít tiền trên đường về nhà . Khi cô đi qua một con hẻm nhỏ , từ trong vách tường bỗng có một tên cướp nhảy xổ ra . Tên cướp cầm trong tay một cây đao , hắn dí đao vào ngực cô gái , hung ác ra lệnh cho cô mang toàn bộ tiền giao ra .
Cô gái choáng váng , sợ đến nỗi không thể cử động được . Tên cướp liền động thủ , từ trên người cô gái lục soát giựt lấy túi tiền , sau đó xoay người rời đi . Lúc này , cô gái mới có phản ứng , ngay lập tức chạy lên , giựt lại túi tiền . Tên cướp chĩa đao về phía cô gái , uy hiếp nàng buông tay . Nhưng cô gái giữ chặt túi tiền rất gắt gao , sống chết cũng không buông tay .
Cô gái một mặt quyết bảo vệ túi riền , một mặt liều mạng tri hô kêu cứu . Tiếng kêu cứu đã làm kinh động đến cư dân quanh hẻm nhỏ . Mọi người nghe tiếng vội chạy đến , hợp lực vây tên cướp lại . Mọi người áp giải tên tên cướp cùng cô gái tới thành vệ , một gã thành vệ đã tiếp đón bọn họ . Thực ra thì , tên tên cướp cướp bóc cũng chưa làm tổn hại đến tính mệnh gì cả , nhưng người con gái kia đã run run , trên mặt mồ hôi lạnh chảy đầm đìa .
Thành vệ liền an ủi nàng : ‘ Ngươi không cần sợ hãi ‘ .
Cô gái trả lời : ‘ Ta đau quá , ngón tay ta bị hắn làm đau quá ‘ . Nói đoạn giơ hữu thủ lên , mọi người lúc này mới phát hiện , ngón trỏ bên hữu thủ của cô do bị lôi kéo mạnh đã tím bầm , mềm oặt ra . Ngay cả ngón tay bị gãy cũng quyết không buông tay , có thể thấy số tiền trong cái túi đó là không ít . Mọi người tò mò mở túi tiền ra xem , nhất thời , những người ở đây kinh ngạc đến ngây người , số tiền chẳng phải nhiều cũng chẳng ít . Tất cả chỉ có một đồng ngân tệ . Rất nhiều người cho rằng , chỉ vì một đồng ngân tệ mà một người bị gãy mất một ngón tay , một người trở thành tội phạm , quả thực là không đáng .
Thành vệ chìm trong mê võng , nghĩ : là sức mạnh gì mà khiến cho một người con gái , mặc cho ngón tay đau nhức như vậy , vẫn khư khư giữ chặt một đồng ngân tệ ?
Người con gái trải qua trị liệu đơn giản , sau đó nàng đi tới một gian hàng hoa quả , vô cùng chăm chú nhìn ngắm dãy hoa quả . Rồi nàng dùng một ngân tệ kia , mua một trái lê tử , một trái bình quả , một trái quất tử , một trái hương tiêu , một ít cam , một quả thảo môi … phàm là hoa quả , nàng mua mỗi thứ một trái . Biết sự tình lúc trước của nàng , mọi người cảm thấy rất kỳ quái , chẳng lẽ hy sinh một ngón tay dài để bảo trụ được một ngân tệ , lại chỉ để nếm một chút hoa quả tươi thôi sao ?
Cô gái mang theo túi hoa quả , trực tiếp ra khỏi thành , đi tới một khu mộ , nàng một mình cô đơn , đứng ở trong đó . Nơi đó có một ngôi mộ mới . Cô gái trước ngôi mộ mới lặng yên một lúc lâu , trên mặt tựa hồ có chút vui mừng . Sau đó , nàng đưa túi dựa vào mộ bia , thì thào tự nói : ‘ Con a , mụ mụ xin lỗi con . Mụ không có bản lãnh , không có biện pháp chữa bệnh cho con , làm cho con mới tám tuổi đã rời xa trần thế . Còn nhớ không ? Con trước lúc ra đi . Mụ đã hỏi con tâm nguyện lớn nhất là gì , con nói : ‘ Con tới giờ chưa từng được ăn một loại hoa quả ngon , nếu có thể được nếm một trái thủy quả thì thật tuyệt ‘ . Mụ rất yêu quý con, nhưng ngay cả tâm nguyện cuối cùng của con cũng không thể đáp ứng , bởi vì chữa bệnh cho con mà trong nhà ngay cả một trái thủy quả cũng không có nổi . Nhưng mà , nhi tử à , ngày hôm qua địa táng cho con cũng đã xong rồi . Hơn nữa hôm nay còn có một ít ngân tệ , nhi tử , mụ cuối cùng cũng đã mua được thủy quả cho ngươi rồi đây , ngươi xem , có quất tử , có lê , có bình quả , còn có hương tiêu … đều rất ngon . Đây đều là mụ mụ mua cho con , con ăn đi . Nhi tử , ngươi nếm thử đi … “
Nói tới đây , Tô Lạp đã lệ rơi đầy mặt . Diệp Âm Trúc nhìn đồng ngân tệ đã bị tổn hại trong tay , hắn đột nhiên cảm giác được , đồng mai ngân tệ kia vô cùng trân quý . Tô Lạp tiếp tục nói : “ Cô gái kia , chính là mẫu thân của ta , nam hài chết khi mới chỉ tám tuổi kia chính là đệ đệ của ta . Ngày đó , ta thủy chung đi theo bên người mụ mụ . Ta hận , ta hận chính mình tại sao không có lực lượng bảo vệ mụ mụ mình , không có tiền để chữa bệnh cho đệ đệ của ta . Từ ngày đó , ta trở nên say mê tiền . Ta thề , nhất định cho mụ mụ một cuộc sống thật tốt , ngày đó , cũng là ngày đầu tiên mà ta đi trộm . Đồng ngân tệ ngươi cầm trên tay này , chính là đồng ngân tệ mà mụ mụ ta tổn hao vô số tâm huyết mới có được để mua thủy quả cho đệ đệ ta . Nếu mụ mụ biết ta đi ăn trộm , dám chắc người sẽ vô cùng tức giận . Nhưng mà ta tuyệt đối không để người liều mạng giữ ngân tệ như thế một lần nữa . Sau khi bắt đầu ăn trộm một năm , ta đã thu lại đồng ngân tệ kia về lại bên mình , thời khắc cầm nó đã nhắc nhở ta , đây là tình yêu thương của mụ mụ . “
” Vậy sau này ngươi đi đâu ? Mụ mụ của ngươi đâu ? “ . Diệp Âm Trúc hỏi .
Trong mắt Tô Lạp tràn đầy sự buồn bã : “ Ta đã rất cố gắng . Cố gắng để mạnh hơn , mỗi ngày đều liều mạng tu luyện . Ra ngoài trộm tiền trở về , đều sử dụng biện pháp giấu diếm để mụ mụ không hoài nghi . Nhưng mụ mụ thực sự quá cực khổ , khi ta mười ba tuổi , người đã tích khổ thành bệnh mà qua đời . Mặc dù ta điên cuồng trộm tiền chữa bệnh cho người , nhưng , người đã mất . Trước khi chết , mụ mụ đã nói cho ta biết cha ta là ai . Chính là hắn , nếu không vì hắn thì mụ mụ của ta cũng không trở thành như vậy . Ta tại mộ của mụ mụ thề , một ngày nào đó , ta sẽ lấy lại những gì thuộc về mình , vì mụ mụ cùng đệ đệ mà báo thù . “
Ôm bả vai Tô Lạp , Diệp Âm Trúc nghẹn ngào nói : “ Tô Lạp , đừng khóc . Bất luận là lúc nào , ta cũng ở bên ngươi , việc của ngươi cũng là việc của ta . Đồng ngân tệ này , thật sự quá trân quý , ta … “
Tô Lạp ngẩng ngay đầu lên , lệ nhãn kiên định nói : “ Đừng nói với ta ngươi không thể nhận . Khi đó ta cũng đã quyết định , nếu có một ngày , có người nào đối đãi với ta tốt như mụ mụ đối với ta , ta sẽ tặng đồng ngân tệ này cho hắn . Mà ngươi chính là người đó “ .
Diệp Âm Trúc nhìn lại đồng ngân tệ kia , giờ phút này , trong long hắn , đồng ngân tệ này thực sự vô cùng quý giá . Không chỉ là một đồng ngân tệ , mà còn là sự tín nhiệm và tình cảm của Tô Lạp đối với hắn , dù là thần khí cũng không thể trân quý bằng .
” Hảo , ta nhận nó . Ta nhất định hảo hảo giữ gìn nó cẩn thận “ . Diệp Âm Trúc không thu lấy đồng ngân tệ kia vào không gian giới chỉ , mà cất nó vào trong ngực của mình .
Tô Lạp lau nước mắt : “ Đây cũng đều là quá khứ , đã nhiều năm rồi , nhưng mỗi lần nhớ lại , ta đều không nhịn được mà chảy nước mắt . Âm Trúc , ta có yếu đuối quá không ? “
Diệp Âm Trúc cũng lau nước mắt nơi khóe mắt , nói : “ Như thế nào là yếu đuối ? Ta không phải cũng khóc cùng ngươi sao ? Tô Lạp , cha ngươi cuối cùng là ai ? Hắn cùng mẫu thân ngươi khi đó … “
Tô Lạp sắc mặt hơi đổi , nói : “ Hắn là một đại quý tộc . Lúc đầu , mẫu thân chỉ là một thị nữ của hắn mà thôi , khi mẫu thân chuẩn bị rời phủ để tìm một cuộc sống mới , mẫu thân trong một đêm đã bị hắn … Mẫu thân mang theo bi thương cùng phẫn uất rời nơi đó đi . Nhưng mấy tháng sau lại phát hiện có ta cùng đệ đệ . Không nên hỏi hắn là ai , ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu . Việc này ta nhất định sẽ tự mình giải quyết . “
"Âm trúc ,Tô lạp , chuẩn bị khởi hành thôi , các ngươi đã thu thập xong đồ đạc chưa ? “
Thanh âm của Hương Loan Từ bên ngoài truyền đến . Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp liếc nhau , lúc này mới thu liễm tâm tình . Tô Lạp lấy Khô mộc long ngâm cầm từ một bên đưa cho Diệp Âm Trúc , nói : “ Cây cầm của ngươi tuy không bị tổn hại gì , nhưng dây cằm thì lại bị đoạn mất . “
Ngày đó tại lần đạn tấu cuối cùng , Diệp Âm Trúc bởi vì tinh thần đã gần mất khống chế , rốt cục không thể nắm chắc cằm khúc trong tay , đạo âm ba quá mạnh đã làm dây cầm bị đứt . Phải biết rằng , đây là bảy sợi gân rồng a ! Muốn một lần nữa lên dây quả thực không dễ dàng như vậy .
Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ thu lấy Khô mộc long ngâm cầm , nói : “ Chỉ có thể sau này nghĩ biện pháp . Chúng ta ra ngoài thôi “ .
Tô Lạp che giấu tâm tình cực tốt , khi ra khỏi phòng , trên mặt hắn , bi thương đã hoàn toàn tiêu thất .
Thánh tâm thành đã phái tới viện binh là một vạn trọng giáp kỵ binh cùng ba vạn bộ binh , có thể nói là lực lượng quả rất cường đại . Mất đi hơn năm trăm long kỵ binh nhiệm vụ chỉ có một , đó là bảo vệ hai vị vương tử điện hạ . Diệp Âm Trúc vừa xuất hiện , cả đội ngũ nhất thời im lặng xuống , mọi người đều nhìn về phía hắn , ánh mắt có chút không giống nhau . Ánh mắt những long kỵ binh có sự sợ hãi , cũng có phẫn nộ . Mà Mễ Lan học viện đệ tử nhìn hắn phần lớn là kính nể . Dù sao , nhưng quý tộc đệ tử này đối với việc tuần long bỏ mạng trên chiến trường cũng không thực sự trọng yếu . Ít nhất Diệp Âm Trúc cũng đã giúp bọn họ bảo vệ tính mạng .
” Thần tượng , nhanh lên xe ngựa đi “ . Tư Thiết Lạp bắt chuyện với Diệp Âm Trúc .
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói : “ Vương tử điện hạ , ngươi không cần phải gọi ta như thế chứ “ .
Tư Thiết Lạp cười hắc hắc nói : “ Ta cũng không muốn , nhưng mà ta không nhịn được a ! Thần tượng , ngươi thật sự qúa lợi hại . Trước tiên lên xe đã rồi hãy nói sau “ .
Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp tiến lên xe ngựa , lúc này nhân số trên xe ngựa ít hơn rất nhiều , nguyên nhân là vì thân phận của Hương Loan cùng với Tư Thiết Lạp . Trong xe ngựa lúc này chỉ có Hương Loan , Hải Dương cùng Tư Thiết Lạp ba người . Hơn nữa Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp tiến vào cũng còn rộng chỗ vô cùng , trong không gian xe ngựa hào hoa có thừa .
” Thần tượng , lần này chiến thắng địch nhân , ngươi có công lao cực kỳ lớn . Chúng ta lần này chỉ tổn thất một ngàn tuần long cùng năm trăm ưng chuẩn long kỵ binh . Mà đối phương cho dù dưới tình huống bỉ nhân không bị trọng thương , cũng đã mất đến bốn vạn quân chủ lực . Ta thấy , lần này trở về , ngươi không cần phải đi học nữa , trực tiếp trở thành pháp sư cung đình đi “ .
Hương Loan gõ một cái lên đầu Tư Thiết Lạp : “ Nói nhảm . Âm Trúc còn trẻ , tự nhiên còn cần đi học . Bất quá , ta rất chờ mong lần này phụ hoàng sẽ phong thưởng hắn như thế nào đây ? “
Tư Thiết Lạp xoa xoa đầu mình , một bên nhỏ giọng tự nhủ : “ Ngươi nói hay a , phong thưởng còn có thể như thế nào khác chứ ? “