Cầm Đế

Chương 16 - Thiện Lương Đích Đại Giới ( Phần 3 )

Khi Cách Ân đưa Diệp Âm Trúc đến nơi cân thiết dong binh đoàn trú ngụ đúng lúc mọi người đang chuẩn bị để sáng mai xuất phát : “ Chủ nhân của đợt hàng lần này vô cùng giàu có , xem ra huynh đệ trong đoàn sẽ kiếm được không ít . Sáng mai là xuất phát rồi . Âm Trúc , ngươi chỉ cần theo ta là được “ .

Diệp Âm Trúc nhìn quanh các thành viên của cân thiết dong binh đoàn : “ Cách Ân đại thúc , trong đoàn có hơn sáu chục người , tại sao vừa rồi chỉ mua có hai mươi con giác mã ? Như vậy sẽ có người không có ngựa cưỡi a “ .

Cách Ân cười khổ một tiếng : “ Ta cũng muốn câp cho mỗi người một con , khổ nỗi vấn đề tài lực của dong binh đoàn có hạn . Lần này ta mua giác mã cũng do yêu cầu của chủ nhân đống hàng này , nếu không phải người ấy đưa tiền , sợ rằng hai mươi giác mã này cũng chẳng ở đây đâu . Chúng ta là dong binh , trang bị trên người chủ yếu gọn nhẹ , dùng bỉ giáp , không có sức nặng , đảm bảo tốc độ không thua gì giác mã . Bất quá ngươi yên tâm , ngươi là ma pháp sư , tự nhiên sẽ được cưỡi ngựa “ . Vừa nói , Cách Ân vừa dùng sức vỗ vai Âm Trúc , khiến tất cả dong binh chú ý vào hắn . “ Mọi người , mau lại đây . Xin giới thiệu , vị tiểu huynh đệ này là thành viên mới của dong binh đoàn chúng ta , hắn sẽ theo chúng ta tới Mễ lan “ .

“ Cái gì ? Có thêm người mới à , nhìn hắn gầy yếu quá a ! Đoàn trưởng , chức nghiệp của hắn là gì vậy ? “ . Một gã dong binh tầm ba mươi tuổi tò mò hỏi .

Cách Ân cười thần bí : “ Xích cấp cao giai ma pháp sư . Kể từ bây giờ , cân thiết dong binh đoàn của chúng ta coi như đã có ma pháp sư . Lần này chúng ta đến Mễ lan thành trả nhiệm vụ , có thể yêu cầu dong binh tổng hội cấp cho chúng ta thứ bậc D cấp dong binh “ .

Lời vừa nói ra khiến toàn thể thành viên của cân thiết dong binh đoàn nhất thời ồ lên hoan hô , bọn họ chờ ngày này đã lâu rồi . Việc cấp bậc của dong binh đoàn tăng lên ảnh hưởng trực tiếp đến số tiền bọn họ thu vào. Làm dong binh , đơn giản chỉ vì muốn kiếm tiền mà thôi . Trong nhất thời Âm Trúc trở thành tâm điểm chú ý của cả đám dong binh , họ tò mò nhìn anh tuấn tiểu tử mảnh khảnh yếu ớt này , thậm chí có người còn đề nghị Âm Trúc phóng thử ma pháp ra cho cả lũ nhìn xem …

“ Được rồi , được rồi , các ngươi im lặng một chút đi , làm vị tiểu huynh đệ hoảng sợ rồi kìa “ . Cách Ân toát hết cả mồ hôi lạnh , hắn biết ma pháp sư đều rất cao ngạo , nay thuộc hạ của mình đòi ma pháp sư biểu diễn ma pháp như đám mãi võ , vạn nhất hắn phẫn nộ bỏ đi thì sao ?

“ Xin lỗi , loại ma pháp của ta không thể phóng thích cho các ngươi xem “ . Âm Trúc thẳng thừng nói luôn . Không có đàn trong tay , hắn phóng ra bằng cách nào ?

Cách Ân vội cản : “ Các ngươi thật là … , ma pháp làm sao có thể tùy tiện phóng ra biểu diễn . Âm Trúc , ngươi đừng để ý đến bọn họ . Thật tiếc là ma pháp sư huy chương của ngươi đã đánh mất , nếu không có thể dễ dàng chứng minh cho họ xem “ .

Ma pháp sư huy chương của Diệp Âm Trúc vẫn còn , ngày đó từ ma pháp sư công hội ở Lộ na thành , hắn đã cất vật đó ở trong người , ngoài ra còn có bản đồ và chiếc mặt nạ Tử đưa cho . Âm Trúc lấy từ trong người ra một huy chương màu đỏ đeo vào ngực trái , mặc dù mới chỉ mười sáu tuổi còn có chút non nớt nhưng tấm huy chương trước ngực đã khẳng định thân phận của hắn . Do ma pháp sư công hội làm ra nên huy chương này không thể làm giả được , chung quanh huy chương có luồng ma pháp ba động . Lúc đầu để chế tạo huy chương này , Tần Thương đã lấy một giọt máu của Âm Trúc mang đến công hội . Huy chương này chỉ cần không bị phá hủy thì sẽ đi theo Diệp Âm Trúc cả đời , khi cấp bậc hắn tăng lên thì có thể trực tiếp mang đến công hội xác nhận , nâng cấp huy chương .

Huy chương vừa xuất , cả dong binh đoàn nhất thời im lặng , không còn thái độ suồng sã như trước nữa .

“ Cách Ân đoàn trưởng , mọi việc chuẩn bị thế nào rồi ? “ . Một thanh âm dễ nghe từ ngoài cửa truyền đến , khiến Âm Trúc phải quay đầu lại nhìn . Trong phút chốc , hắn như chết sững lại , giật mình nhìn người vừa nói . Có một nữ tử đang chậm rãi đi vào , mặc bộ quần áo màu trắng mộc mạc , giản dị nhưng lại tỏa ra khí chất cao quý , mái tóc dài màu thủy lam phiêu tán bay theo gió , hai bên tai đeo cặp hoa tai hình giọt lệ , làn da trắng như tuyết , ánh mắt đen láy đang toát ra những tia quang mang nhu hòa , chiếc mũi dọc dừa , đôi môi hồng thắm , nói chung là một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần , kết hợp với dáng người thon thả , yểu điệu nhìn như thần nữ hạ phàm .

Từng động tác của nàng rất nhẹ nhàng , ôn nhu , tựa như một đóa hoa bách hợp động lòng người đang trôi theo mây . Âm Trúc chú ý nhìn kĩ khuôn mặt nàng bởi hắn không thể xác định được tuổi của nữ tử này , thoạt nhìn thì như cô gái thanh xuân , sau nhìn kĩ lại có một vẻ đẹp thành thục của một người trưởng thành , khí chất vừa cao quý lại vừa ưu nhã , một vẻ dẹp khiến cho bất kì người con gái nào khác nhìn vào cũng phải tự ti .

Nữ tử xuất hiện nhất thời đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt cua mọi người tập trung vào mình , cho dù Cách Ân cũng không ngoại lệ , song mọi người cũng không dám nhìn lâu , vội cúi gằm mặt xuống . Trong mắt họ , nàng như một ‘ nữ thần ‘ hạ phàm , một vẻ đẹp khiến cho họ tôn thờ nhưng không dám xúc phạm . Chỉ có Diệp Âm Trúc vẫn mê mẩn nhìn nàng , ánh mắt toát ra sự tò mò kinh ngạc . Ánh mắt nữ tử cũng chú ý vào Âm Trúc , nàng không thể ngờ chốn này lại có người khí chất ưu nhã đến vậy , hoàn toàn có thể so sánh cùng nàng .

Không biết tại sao đối với nữ tử này Âm Trúc có một cảm giác cực kì thân thiện , gần gũi , khí tức của nàng khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái , hệt như lúc ở cùng Tần Thương sư phụ .

Ánh mắt nữ tử hiền hòa nhìn Âm Trúc , miệng nàng nở ra một nụ cười thật tươi khiến tâm hồn Âm Trúc cảm thấy nhất thời chấn động , nhưng hắn cũng đã nhanh chóng ổn định lại . Việc tu luyện xích tử cầm tâm khiến cho lòng hắn không hề có tạp niệm , tốc độ tu luyện của trở nên nhanh hơn , bất luận là tinh thần lực hay khả năng tiếp thụ đều xứng với hai chữ ‘ thiên tài ‘ .

“ Cách Ân đoàn trưởng , người có thể giới thiệu một chút về vị tiểu huynh đệ này không ? “ . Thanh âm nhu hòa của nữ tử lại một lần nữa cất lên .

Cách Ân bây giờ mới giật mình thức tỉnh , trong lòng thầm mắng bản thân định lực không đủ , đã gặp nàng bao lần rồi mà vẫn ngơ ngẩn như thế này . “ An Nhã tiểu thư , vị này là thành viên mới của dong binh đoàn chúng tôi , ma pháp sư Diệp Âm Trúc . Lần này hắn sẽ đi cùng chúng ta hộ tống hàng hóa “ .

Nghe Cách Ân nói , Diệp Âm Trúc mới biết nữ tử trước mặt là chủ nhân của lô hàng lần này . “ Người hảo , An Nhã tỷ tỷ “ . Ánh mắt của Âm Trúc liếc qua bộ ngực căng tròn của nàng , thầm nhủ ngực của vị An Nhã tỷ tỷ này cũng ‘ cường tráng ‘ quá ta !

An Nhã hơi giận khi thấy Âm Trúc cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình , nhưng khi thấy đôi mắt to tròn đen láy ngây thơ như hài tử , hoàn toàn không chứa chút tạp niệm , sự giận dữ trong lòng nàng nhanh chóng tiêu tan . Nàng có cảm giác tương tự như Diệp Âm Trúc , cũng thấy rất thân thuộc với nam tử anh tuấn tiêu sái trước mặt , trong lòng tăng thêm vài phần hảo cảm , không phải bởi vì tướng mạo hắn mà là khí tức tỏa ra từ người hắn .

Bình Luận (0)
Comment