Cầm Đế

Chương 187 - Hợp Tấu (Phần 2)

Tô Lạp lắc đầu, nói :

- Ta chưa có tính toán gì, hẳn là sẽ không rời Mễ Lan thành. Ta đã không có gia đình, cứ đi loạn khắp nơi chỉ tổ lãng phí lộ phí, không bằng cứ ở lại chỗ này. Môi trường của học viện lại rất tốt, hơn nữa cũng rất thích hợp để tu luyện. Còn ngươi? Có tính toán gì không ? Về nhà à ?

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói :

- Năm nay sợ rằng ta không thể về nhà được. Ta đã đáp ứng một bằng hữu sẽ cùng hắn xuất ngoại lịch lãm, tìm kiếm một số thứ .

Tô Lạp sắc mặt hơi đổi :

- Là Hải Dương sao ?

-A ?

Lần này đến phiên Diệp Âm Trúc kinh ngạc :

- Sao ngươi lại nghĩ là nàng nhỉ ? Đương nhiên là không phải rồi.

Tô Lạp cười nhạt :

- Ngươi không cần phải giấu . Ngày hôm qua , sau khi ngươi và nàng nói chuyện riêng với nhau , lúc trở về bộ dáng rất thất thần, sợ rằng Hải Dương và ngươi đã nói gì đó rồi.

Mặt Diệp Âm Trúc ửng đỏ :

- Chúng ta là hảo huynh đệ, ta cũng không cần phải giấu diếm ngươi. Dung mạo của Hải Dương đã khôi phục rồi. Nàng nói với ta, nàng sau này chỉ đem dung nhan của nàng cho mình ta xem, còn nói sẽ chờ ta .

Sắc mặt Tô Lạp tựa hồ trở nên càng thêm khó coi, miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, nói :

- Vậy cần phải chúc mừng ngươi rồi. Hải Dương là cháu gái của Tây Đa Phu Nguyên soái, bản thân lại là thần âm sư xuất sắc của Thần Âm hệ . Nàng đã khôi phục dung mạo, sợ rằng sẽ không kém so với Hương Loan học tả. Mọi mặt đều rất hợp với ngươi đó !

Diệp Âm Trúc cười khổ nói :

- Tô Lạp , ngươi nói như vậy ta nghe có chút không được tự nhiên . Ta còn chưa tới mười bảy tuổi a ! Bây giờ lo lắng việc này đúng là quá sớm. Nhưng thật ra , ta cũng không biết bây giờ nên làm gì mới tốt nữa . Thôi , việc này nói sau đi. Có lẽ, Hải Dương học tả chỉ cảm kích ta đã khôi phục lại dung mạo cho nàng nên nhất thời xúc động mà thôi. Bất quá, lần này ta phải đi quả thật không quan hệ gì đến Hải Dương cả .

Sắc mặt Tô Lạp thoáng hoãn hòa vài phần , nói :

- Mặc dù ta và Hải Dương tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ta vẫn nhìn ra được nàng không phải loại nữ hài tử dễ dàng xúc động . Mặc dù bề ngoài lạnh như băng nhưng tính cách phi thường cứng cỏi . Thế nào ? Chẳng lẽ ngươi không thích nàng sao ? Hay là ngươi nghĩ nàng sẽ không hợp với ngươi ?

Diệp Âm Trúc đáp :

- Chúng ta không nói về vấn đề này nữa đươc không? Kỳ thật, ta cũng không biết có cảm giác gì đối với Hải Dương nữa. Có lẽ chờ đến khi tuổi ta lớn hơn một chút mới có thể hiểu được việc này. Đợi đến khi kết thúc năm học này, ta sẽ lập tức xuất phát. Tô Lạp, ngươi nếu không định rời học viện, vậy thì đi cùng ta nhé .

Tô Lạp như vừa đột nhiên hiểu được cái gì đó, trong mắt quang mang chợt lóe :

- Ngươi nói bằng hữu, có phải nói tới người đã thiết lập khế ước gì đó với ngươi hay không ?

Diệp Âm Trúc gật đầu, mỉm cười nói :

- Đúng vậy! Ngươi cũng đã gặp hắn rồi. Chúng ta lần này định tới sâu trong cực bắc hoang nguyên để lịch lãm. Ngươi cũng cùng đi nhé, mọi người sẽ cùng chiếu cố cho nhau, lịch lãm nhiều hơn cũng làm thực lực chúng ta tăng lên.

Tô Lạp kinh ngạc nói :

- Các ngươi muốn đi sâu vào trong cực bắc hoang nguyên sao ? Nghe nói nơi đó ngay cả thú nhân cũng không dám dễ dàng đi đến . Vùng băng tuyết đó có không ít cường đại ma thú , là một trong những cầm địa trên đại lục , các ngươi không sợ nguy hiểm à ?

Diệp Âm Trúc cười nói :

- Cho nên ta mới muốn tìm thêm mấy vị bằng hữu cùng đi . A ! Ngươi là một người , ngoài ra còn có Mã Lương và Thường Hạo nữa , như thế chắc là đủ rồi . Yên tâm đi , cho dù có nguy hiểm thế nào đi chăng nữa ta vẫn có thể đảm bảo sự an toàn của mọi người . Tử mặc dù tương đương với thất cấp ma thú nhưng là Tử Tinh bỉ mông , uy thế của hắn khiến cho cả cửu cấp ma thú cũng phải run sợ . Huống chi còn có hai hoàng kim bỉ mông cửu cấp , một tổ đội như vậy , trừ phi gặp phải thập cấp cường giả trong truyền thuyết , nếu không ma thú bình thường căn bản không cách nào đem đến cho chúng ta phiền toái gì . Hơn nữa chúng ta còn có truyền tống thủy tinh , chỉ cần bản thân đạt đến trạng thái sung sức thì lúc nào cũng có thể thiết lập truyền tống trận trở về .

Tô Lạp nghe nói thế cười rất tươi , sắc mặt trở nên hòa hoãn rất nhiều :

- Được rồi , ta sẽ đi cùng ngươi , bất quá ngươi không gọi Hải Dương đi cung sao ?

Diệp Âm Trúc do dự một chút mới nói :

- Quên việc đó đi , dù sao nơi đó cũng tương đối nguy hiểm , mà Hải Dương chỉ là một thần âm sư bình thường .

Kỳ thật điều hắn cố kỵ chính là thân phận của Hải Dương . Diệp Âm Trúc đã biết được sự tình liên quan đến Đông long đế quốc , tâm sự của hắn so với trước đây nặng nề hơn rất nhiều , hắn không còn là một thiếu niên đan thuần vô ưu vô lo như trước đây nữa .

Ăn điểm tâm xong , hai người phân biệt hai hướng đi tới học hệ của mình . Đối với sự biến hóa tâm tình hôm nay của Tô Lạp , Âm Trúc cảm thấy rất kỳ quái , tại sao cứ nhắc tới Hải Dương là sắc mặt hắn lại trở nên khó coi như vậy nhỉ ? Vừa đi , Âm Trúc vừa hồi tưởng lại thần thái trước đây của Tô Lạp , trong lòng tràn đầy sự nghi hoặc .

Đột nhiên , hắn đứng khựng lại , sắc mặt khẽ biến :

“Chẳng lẽ là Tô Lạp thích Hải Dương học tả sao ? Do sợ ta đoạt mất người yêu nên thần thái của hắn mới trở nên cô đơn như vậy. Đúng rồi , nhất định là như vậy rồi . Tô Lạp , ngươi thật là khờ , nếu ngươi đã thích Hải Dương học tả thì tại sao không nói ra . Không được , tối nay mình nhất định phải tìm hắn nói chuyện cho rõ ràng”.

Trong đầu Diệp Âm Trúc , ngoại trừ nguyên nhân này ra , hắn không thể nghĩ nổi một vấn đề nào khác có thể giải thích cho thái độ kỳ quái của Tô Lạp

Cứ nghĩ mãi về vấn đề này , Diệp Âm Trúc đã đi tới phòng học của thần âm hệ lúc nào không hay . Vừa bước qua cửa , hắn kinh ngạc phát hiện bên trong phòng học trống rỗng , không có lấy nổi một người . Sợ mình vào nhầm phòng , hắn vỗ vỗ lấy trán , tự nhủ : “ Thật sự là hồ đồ , mọi người không phải đang luyện tập diễn tấu sao , như thế nào mà lại không có trong phòng học đây ? “ . Vừa nghĩ , hắn vừa rời khỏi đỉnh lâu .

Đỉnh lâu thân âm hệ có rất nhiều phòng học chuyên dùng để huấn luyện đệ tử , các phòng học này lớn nhỏ bất đồng , phòng lớn dùng vào việc luyện hợp tấu , còn phòng nhỏ thì dành cho đệ tử luyện độc tấu . Với tài lực siêu việt thuộc loại nhất đẳng trên đại lục của thần âm hệ , cho dù mỗi đệ tử thần âm hệ muốn độc tấu một mình cũng có đủ số phòng . Phải biết rằng mỗi phòng này đều được thiết lập một ma pháp trận cách âm , phải có loại ma tinh thạch đặc thù mới có thể cầm cự lâu dài . Như vậy số tiền đầu tư vào phải là một con số khổng lồ . Trong khi các đệ tử của các học hệ khác còn phải khổ cực luyện tập ngoài trời thì các đệ tử của thần âm hệ ung dung ngồi trong phòng luyện độc tấu , “ mưa không đến mặt , nắng không đến đầu”.

Vào khoảng thời gian này , hầu hết các đệ tử của thần âm hệ đều đang ngồi trong lớp học lý luận . Diệp Âm Trúc thấy cửa của phòng diễn tấu lớn nhất không có khóa , bên trong có mấy nữ tử ngồi nói chuyện . Những người này toàn là người quen của Diệp Âm Trúc cả , đó chính là những bạn học cùng khóa với hắn : Tuyết Linh , Lam Hi , Hải Dương và Hương Loan .

Nhìn thấy Hải Dương, Diệp Âm Trúc không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng đã tới, hắn không thể lập tức xoay người đi. Chỉ là có chút không biết thế nào đối mặt Hải Dương mà thôi. Tận lực làm cho biểu hiện chính mình tự nhiên một chút, đi vào

-Các ngươi đều ở đây à.Đang thương lượng chuyện gì vậy?

Vừa nhìn thấy Diệp Âm Trúc , gương mặt của Hải Dương bỗng dưng ửng đỏ , cho dù trên mặt nàng có khăn che nhưng những người khác đều có thể nhận ra , chỉ mỉm cười không nói . Hương Loan đương nhiên cũng biết đêm qua hai người bọn họ đã phát sinh sự tình bí ẩn gì , che miệng cười thầm .

Vẫn là Tuyết Linh trả lời câu hỏi của Diệp Âm Trúc , gương mặt nàng lúc nào cũng mang theo vẻ tươi cười rạng rỡ :

- Chúng ta còn có thể thương lượng về cái gì , đương nhiên là vấn đề hợp tấu lần trước ngươi nói . Kỳ thật chúng ta vẫn chưa thể dung nhập tâm tình vào nhạc khúc trong lần tu luyện trước . Hải Dương học tả đề nghị mọi người tự về tu luyện “ thiện nữ u hồn “ khúc , đến nay người nào cũng đã thành công , chỉ là không biết tại sao khi hợp tấu vẫn xuất hiện nan đề . Âm tiết không cách nào phối hợp được ăn ý , khiến hiệu quả không gia tăng mà còn suy giảm , hình như mọi người sinh ra chế ước với nhau hay sao ấy . Chúng ta nghĩ mãi mà không thể giải thích nổi vấn đề đau đầu này , vừa hay ngươi đến , mau nghĩ biện pháp đi .

Nghe Tuyết Linh nói , sự xấu hổ trong lòng Diệp Âm Trúc tiêu tan đi rất nhiều . Hăn suy nghĩ một chút rồi nói :

- Thẳng thắn mà nói , ta cũng không có biện pháp nào thích hợp để giải quyết vấn đề này . Chi bằng chúng ta hãy thử hợp tấu lại một lần nữa xem sao , sau đó chúng ta có thể rút ra kết luận .

Lam Hi gật gật đầu , nói :

-Hảo !

Đương nhiên Hải Dương và Hương Loan cũng không phản đối .

Phòng diễn tấu này so với một lễ đường nhỏ giống nhau , đủ để dung nạp trăm người . Tứ nữ phân biệt ngồi xuống các vị trí khác nhau trên mặt đất , nhạc khí của Lam Hi vẫn là trương ngọc cầm , của Hải Dương là cổ tranh , của Hương Loan là một long đầu tỳ bà có vẻ lâu đời , của Tuyết Linh là ngọc tiêu .

Trong nhạc khúc hợp tấu , đều có một người hoặc một loại nhạc khí làm chủ đạo , hợp tấu dĩ nhiên cũng phải phân biệt ngôi thứ . Với sự tín nhiệm của mọi người , đương nhiên vị trí trọng yếu này thuộc về Diệp Âm Trúc rồi .

Quang mang chợt lóe , Hải Nguyệt Thanh Huy cầm lặng lẽ xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc . Ánh mắt của tứ nữ đồng thời tập trung vào người hắn . Các nàng đều phát hiện khi gặp các nàng , Âm Trúc còn có chút xấu hổ , ngượng ngùng nhưng khi hai tay hắn vừa tiếp xúc với cổ cầm , khí chất trên người hắn đột nhiên biến hóa , ánh mắt trở nên chuyên chú , sự cao quý ưu nhã vô hình bộc lộ , hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cầm huyền , mỗi một động tác đều rất nhu hòa cùng mỹ cảm , phảng phất cổ cầm là một bộ phận trên người hắn , động tác của hắn như đang âu yếm tình nhân của mình . Trong tâm sanh của tứ nữ không khỏi sinh ra cảm xúc , không hổ là luyện cầm mười sáu năm a ! Cảm tình đối với nhạc khí của hắn so với các nàng quả thực là cao hơn rất nhiều , các nàng không thể so sánh được với hắn .

- Mọi người chuẩn bị đi !

Thanh âm của Diệp Âm Trúc vang lên khiến tứ nữ tỉnh táo trở lại . Các nàng không hổ là những đệ tử tinh anh của thần âm hệ , tâm tình có thể lập tức chuyên chú vào nhạc khí của mình , chờ đợi Diệp Âm Trúc bắt đầu lĩnh tấu.

Diệp Âm Trúc suy nghĩ ột chút rồi nói :

- Trong các loại nhạc khí , cổ cầm và tiêu là dễ phối hợp với nhau nhất . Như vậy đi , đệ nhất và đệ nhị tiểu tiết của “ thiện nữ u hồn khúc” do Tuyết Linh độc tấu , sau đó Lam Hi hãy bắt đầu từ đệ tam tiểu tiết . Từ đệ ngũ tiểu tiết trở đi , Hương Loan học tả và Hải Dương học tả hãy bắt đầu gia nhập .

Tứ nữ đồng thời gật đầu . Hương Loan có chút nghi hoặc hỏi :

- Phương pháp này ta cũng đã nghĩ qua , nhưng hiệu quả không được tốt như ý muốn ! Chủ đạo vẫn là cầm tiêu hợp tấu nhưng khi thanh âm tỳ bà của ta và cổ tranh của Hải Dương gia nhập thì xuất hiện tình huống loạn âm .

Diệp Âm Trúc mỉm cười , đáp :

- Không việc gì , thử lại một lần nữa đi , ta sẽ phụ trách việc điều khiển .

Dưới sự điều hành của Diệp Âm Trúc , Tuyết Linh thụ khởi trường tiêu trên môi , bắt đầu diễn tấu .

Bình Luận (0)
Comment