Cầm Đế

Chương 189 - Tương Ước Ôn Tuyền (Phần 1)

Nếu như là Diệp Âm Trúc trước đây, có lẽ hắn sẽ đem đồ vật của mình hoàn toàn trao cho mọi người, dù là chưa chắc các nàng có thể tiếp thụ bao nhiêu, nhưng chí ít Âm Trúc cũng sẽ không tệ trửu tự trân (coi cái chổi cùn là đồ quý, ý là tự coi đồ của mình quý như vàng). Nhưng sau khi nghe Tử giảng giải toàn bộ, hiện tại, suy nghĩ của hắn đã biến thành rất thâm trầm. Chí ít hắn đã không đem bí mật của hợp tấu nói hết ra, càng không đem cửu đại danh khúc của Cầm Tông truyền thụ cho chúng nữ.

Xét đến cùng, nếu như địch nhân tương lai của Đông Long Bát Tông là toàn bộ nhân loại quốc gia trên đại lục, như thế, có lẽ có một ngày, các bạn đồng học hiện nay sẽ đứng ở phía đối lập. Đương nhiên, đối với dạng cảm giác này, hiện tại Diệp Âm Trúc chỉ có một chút nhận thức mông lung, cảm xúc trong lòng tịnh không quá mạnh. Nhưng trong huyết mạch của hắn xét cho cùng là dòng máu Đông Long đang chảy, đối với các quốc gia nhân loại cùng với Long Tộc hiện tại trên Long Khi Nỗ Tư đại lục, đều sản sinh ra một dạng bài xích không tên. Trong chúng nữ, duy nhất giống với hắn tóc đen mắt đen, chỉ có một mình Hải Dương.

Thời gian từng ngày trôi đi, với đề nghị của Ny Na chủ nhiệm, học viên Thần Âm Hệ các niên cấp đều bắt đầu án theo phương pháp Diệp Âm Trúc nói mà tiến hành tu luyện. Nhưng mà người thực sự có thiên phú lại là thiểu số, vào lúc sắp đến cuối năm học, vẫn như cũ chỉ có Hải Dương tứ nữ là thành công hoàn toàn dung nhập tinh thần vào một nhạc khúc.

Từ những ngày ấy đến nay, tinh thần Tô Lạp tựa hồ đã khôi phục. Mà điều khiến Diệp Âm Trúc có chút kì quái là, từ sau khi nói rõ vào hôm đó, Hải Dương ngược lại rất ít đến tìm hắn, chỉ có mỗi ngày trong phòng diễn tấu của Thần Âm Hệ mới có thể nhìn thấy. Mà lúc Hải Dương gặp lại hắn, tinh thần cũng dần dần trở nên bình tĩnh. Vào lúc hắn gẩy đàn, Hải Dương thường sẽ ở một chỗ không xa ngắm hắn, chẳng tới quấy rầy hắn. Nhưng hơn cả như vậy, đối với Hải Dương loại cảm giác dị dạng đó trong lòng Diệp Âm Trúc càng mạnh. Hải Dương là của Diệp Âm Trúc, câu nói này thường vang lên trong đầu hắn mà không mất.

Khoảng thời gian đến lúc kết thúc một năm học còn có không đến một tuần, Ny Na chủ nhiệm tuyên bố một tin tức khiến toàn bộ học viên Thần Âm Hệ hoan hô. Năm nay, kiểm tra cuối học kì của Thần Âm Hệ được hủy bỏ, sửa thành kiểm tra giống nhau cuối năm học. Mà nội dung kiểm tra cũng đã ban bố ra. Chỉ cần có thể hoàn thành tinh thần dung nhập một nhạc khúc, liền tính là đã qua kiểm tra.

Không có áp lực kiểm tra, các mĩ nữ của Thần Âm Hệ tự nhiên thoải mái hẳn lên, mà mỗi ngày vào lúc tan học, ngoài giáo học lâu của Thần Âm Hệ nam học viên của các học hệ đã biến thành càng lúc càng nhiều. Đại đa số đều là tới tìm nữ bằng hữu của mình, hoặc là theo đuổi nữ hài tử. Trong đó chỉ có Hải Dương là khác.

Các mĩ nữ như Tuyết Linh và Lam Hi, thư tình mỗi ngày nhận được đều cần sọt để đựng, đến như Hương Loan lại càng lấy xe mà chở lấy đấu mà đong. Nhưng Hải Dương lại vẫn đặc biệt như cũ. Sau khi dung mạo nàng khôi phục, tựa hồ biến thành băng lãnh hơn cả trước, giống như một khối vạn niên hàn băng, dù có cách xa nàng ngoài trăm mét cũng có thể cảm thấy hàn khí tỏa ra từ thân nàng. Lại thêm khiếm khuyết trên dung mạo nàng sớm đã truyền khắp trong học viện, tự nhiên không có nam sinh không biết chuyện mà tới tán tỉnh nàng. Bọn họ đâu có biết, Hải Dương cô gái xấu xí kinh dị trong lòng họ, sớm đã như vịt nhỏ lột xác biến thành thiên nga trắng xinh đẹp. Chỉ là tuyệt sắc của nàng lại chỉ thuộc về một người.

Có một điểm Tô Lạp phán đoán về Hải Dương rất chính xác, nàng từ nhỏ phải nhận sự khốn khổ của việc hủy dung mạo, tính cách đã nội liễm và cố chấp. Chỉ cần sự việc được nhận định sẽ tuyệt không cải biến. Đeo bạch sa, thậm chí đã thành tiêu chí của Hải Dương. Trong học viện, dù cho là nữ hài tử, cũng chỉ có Hương Loan nữ hài có quan hệ tốt nhất với nàng là nhìn thấy diện mục chân thật hiện nay của nàng. Còn như con trai, muốn tiếp cận nàng đều không có khả năng.

Ăn xong cơm trưa, cảm thụ sự no nê thoải mái, nằm trên ghế tắm ánh mặt trời, là sự hưởng thụ thoải mái nhất của Diệp Âm Trúc mỗi ngày. Cơm nước của Tô Lạp vĩnh viễn đều là mĩ vị như thế, ăn no xong, tắm ánh mặt trời, ngủ gật một chút, thật là quá thoải mái. Uể oải vươn vai, cảm thụ sự ấm áp trên thân, hắn đã lại thấy buồn ngủ.

Lại một tháng thời gian trôi qua, vì những điều trải qua ở Ngân Long Thành, Diệp Âm Trúc với việc tu luyện Cầm Ma Pháp và Đấu Khí càng khắc khổ hơn trước. Ny Na đặc biệt cho trợ giáo là hắn không cần học tập lí luận, hắn chỉ cần đến Thần Âm Hệ lên lớp, đại đa số thời gian đều ở trên đỉnh lâu đơn độc diễn luyện trong Xuân Thiên thất. Cầm khúc thư tịch, hắn hầu như không có gì không thể diễn tấu, hiện tại hắn cần là nâng cao tinh thần lực, cũng là nâng cao Cầm Ma Pháp lực.

Nhưng, đến trình độ hiện nay của hắn, dù cơ sở tu luyện ban đầu là Xích Tử Cầm Tâm, Cầm Ma Pháp lực muốn có đột phá cũng không phải là việc dễ dàng. Một tháng liền tu luyện cầm pháp suốt ngày, chỉ khiến cho hoàng sắc đại biểu cho Kiếm Đảm Cầm Tâm của hắn đậm lên một phần rất ít mà thôi. Diệp Âm Trúc cũng biết, muốn nâng cao pháp lực tịnh không phải là một việc giản đơn, chỉ có thể tuần tự tiệm tiến. Trúc Đấu Khí cũng vậy, không có nỗ lực trong thời gian dài, thì không thể có hiệu quả được.

- Diệp Âm Trúc có đó không?

Chính lúc Diệp Âm Trúc đang hưởng thụ lúc rảnh rỗi duy nhất trong ngày, thì cửa túc xá bị gõ bất ngờ.Ở cùng một túc xá với Tô Lạp đối với Diệp Âm Trúc mà nói có thể coi là hưởng thụ lớn nhất. Ở túc xá bất luận là thay đồ, hầu như đều không cần hắn phải làm gì, cơm mỗi ngày ba bữa, Tô Lạp đều là làm đủ trò để hắn làm, toàn bộ việc nhà là một tay Tô Lạp lo hết, Diệp Âm Trúc thường nói, tự mình đã bị Tô Lạp làm cho lười nhác, Tô Lạp vẫn chỉ cười cười. Tựa hồ mỗi ngày nhìn thấy Diệp Âm Trúc ăn cơm nước tự mình nấu, mặc vào quần áo tự mình giặt sạch, chính là hạnh phúc lớn nhất mà hắn được.

- Xin hỏi, Diệp Âm Trúc có đó không?

Âm thanh nhu hòa có chút lành lạnh cất lên ở cửa.

- Có.

Tô Lạp nhanh chóng động thân, để người ngoài cửa tiến vào.

Diệp Âm Trúc trên ghế dài đứng lên, hắn ngạc nhiên phát hiện, người đến lại là Nguyệt Minh học viên năm đầu của Ám Ma Hệ. Cũng chính là chủ tướng của Ám Ma Hệ trong cuộc thi tài của tân học sinh.

Nguyệt Minh không có mặc giáo phục của Mễ Lan Ma Vũ học viện, mà mặc một bộ hắc sắc ma pháp bào, càng làm làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, mái tóc dài ám lam sắc được chải chỉnh tề sau gáy. Có lẽ vì nguyên nhân tu luyện Ám Ma Hệ ma pháp, nàng chính là làm cho người một dạng yên tĩnh chết chóc. Vì thế dù dung mạo nàng cực đẹp, vẫn gây cho người khác cảm giác tiếp xúc không tốt.

- Là ngươi à.

Diệp Âm Trúc có chút lạ lùng nói, làm động tác mời, để Nguyệt Minh đến đại sảnh.

Nguyệt Minh ngắm nghía bố trí trong đại sảnh, mục quang dù bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại có vài phần ngưỡng mộ:

- Đãi ngộ của Thần Âm Hệ các ngươi thực sự là hoàn hảo, học viên đều có túc xá để ở. Diệp Âm Trúc, ngươi còn nhớ việc ngươi đáp ứng ta ngày xưa không?

Diệp Âm Trúc nghĩ rồi nói:

- Ngươi nói về U Minh Tuyết Phách của ngươi phải không? Nó thế nào? Hiện tại ngươi có thể triệu hoán được không?

Trên mặt Nguyệt Minh lộ ra một nét cười nhẹ hiếm có:

- Đã có thể rồi. Còn nữa, thực lực của Minh Tuyết có tiến bộ không nhỏ. Còn phải đa tạ ngươi. Ngươi nói rất đúng, để nó rời xa cha mẹ thật đáng thương. Năng lực của nó lớn lên, sự bi thương trong tinh thần càng rõ rệt. Vì thế, ta muốn nhân lúc nghỉ này đem nó trở về.

Tô Lạp đã xem Diệp Âm Trúc bọn họ tranh tài ngày trước, tự nhiên cũng biết Nguyệt Minh, không tránh khỏi kì quái nói:

- Ngươi thực sự buông bỏ được mà đem nó trở về sao? U Minh Tuyết Phách thực có thể lớn mạnh thành dạng cửu cấp trí tuệ ma thú.

Nguyệt Minh cười khổ nói:

- Nói thẳng, ta bỏ không được. Nhưng, ta càng không hi vọng nhìn thấy bộ dạng thương tâm của nó. Vì thế, hãy cứ trả về thôi. Chỉ hi vọng cha mẹ của nó có thể tha thứ chuyện gia gia năm xưa mang nó đi. Diệp Âm Trúc, cầm âm của ngươi có thể liên lạc rất tốt với Minh Tuyết, ta muốn ngươi giúp đỡ.

Trên mặt Tô Lạp lộ ra một nét cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ, người tu luyện Ám Ma Hệ ma pháp cũng không nhất định là băng lãnh tà ác, tâm địa của nữ hài này còn thực sự thiện lương.

Nghe xong lời Nguyệt Minh nói, Diệp Âm không tránh khỏi thấy khó khăn, hắn sớm đã có kế hoạch khi nghỉ học sẽ làm, nhưng ngày trước xác thật đã đáp ứng Nguyệt Minh. Lẽ nào để Tử đợi tiếp sao?

Nguyệt Minh nhìn thấy thần sắc khó khăn của Diệp Âm Trúc, tiếp tục nói:

- Ta có thể trao thù lao cho ngươi. Bao nhiêu cũng được, ngươi tùy tiện ra giá.

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu nói:

- Không, ta không cần thù lao. Ngày trước đã đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ làm. Chỉ là khi nghỉ học năm nay, ta có việc cần làm, thực tại về thời gian rất khẩn trương. Gia gia ngươi năm xưa là ở địa phương nào bắt được U Minh Tuyết Phách?

Nguyệt Minh nghe thấy vậy, mày xinh nhíu nhẹ:

- Không có gì, đã là ngươi có việc, ta sẽ tự mình đi. Địa phương gia gia bắt được Minh Tuyết rất xa. Nếu như ngươi đi cùng ta, sợ là không có thời gian để làm việc khác. Đã vậy, ta cũng đã nói cho ngươi biết sự việc rồi.

Nói rồi, nàng đứng lên muốn đi.

Tô Lạp đột nhiên nói:

- Đợi chút. Nếu như ta nhớ không sai. U Minh Tuyết Phách phải sinh hoạt tại nơi thâm sơn hàn lãnh. Trên đại lục địa phương lạnh nhất phải là Cực Bắc Hoang Nguyên.

Nguyệt Minh gật đầu nói:

- Đúng vậy! Đó là gia gia mạo hiểm vào sâu trong Cực Bắc Hoang Nguyên bắt được. Ta biết chỗ đó rất nguy hiểm, không chỉ có uy hiếp của thú nhân, mà có có thể gặp ma thú hùng mạnh. Việc này không thể để gia gia biết, chỉ có tự mình tìm biện pháp.

Diệp Âm Trúc thở phào một hơi, nhìn bộ mặt như cười như không của Tô Lạp, nói:

- Nếu như là nói Cực Bắc Hoang Nguyên, ta nghĩ ta rất có thể giúp ngươi. Xem ra, lần này đội ngũ của chúng lại tăng thêm một người.

Nguyệt Minh có chút ngạc nhiên nhìn Âm Trúc, nói:

- Ngươi nói là, vốn ngươi đã chuẩn bị đi Cực Bắc Hoang Nguyên phải không?

Diệp Âm Trúc gật đầu, nghiêm chỉnh nói:

- Nguyệt Minh, lần này ngươi có thể cùng chúng ta đi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta vài việc, nếu không, ta cũng vô pháp giúp đỡ ngươi.

Nguyệt Minh nói:

-Việc gì?

Bình Luận (0)
Comment