Bóng xám lóe lên, Tô Lạp đã trở lại trước mặt mọi người, khuôn mặt đỏ hồng thở ra, dĩ nhiên một chút cấp tốc chạy vội ra khiến xuất hiện phản ứng.
- Lang kỵ binh này tốc độ rất nhanh, số lượng từ 3000 tới 3500, ước chừng sau 30 tức thời gian sẽ tới nơi này của chúng ta. Mặt trước đánh sâu vào đối với chúng ta rất bất lợi. Phía trái hai dặm có 10 hải lạp, có sườn núi 200 thước có thể dùng để ngăn địch, có thể giảm bớt hiệu quả đánh sâu vào của lang kỵ binh một cách tốt nhất.. Phía trước bên phải một dặm có một mảng rừng lớn, cũng có thể che giấu thân hình. Chúng ta nhất định phải trong năm tức thời gian quyết định động thân, mới có đủ thời gian chạy tới hai cái địa điểm có lợi này.
Tô Lạp nhanh chóng nói ra phán đoán của hắn, không khỏi khiến cho mọi người một mảnh kinh ngạc. Trong một khoảng thời gian ngắn như thế, hơn nữa kể cả khoảng cách, địa hình, cùng với trình độ mạnh yếu của địch nhân, và số lượng, thời gian phán đoán, vô bất tinh xác. Nếu lúc này đang ở trong quân đội, tình báo này có thể làm cho lĩnh quân giả phán đoán tình hình một cách chính xác.
Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nghỉ, không hổ là tốt nhất thích khách giả, nhưng lúc này hắn lại không có hạ mênh lệnh, mà là đưa ánh mắt nhìn về phía Tử.
Tử một bên nghe Tô Lạp nói, một bên như trước vẫn nhìn về phía xa, hắn dường như đã phát hiện được cái gì, trong mắt tử quang liên thiểm, đột nhiên toát ra vẻ mặt đầy hưng phấn.
-Mau quyết định đi chứ.
Tô Lạp thúc giục. Dựa theo phán đoán nhạy cảm của hắn, 3000 lang kỵ binh không phải là mười người bọn họ có thể đương đầu được.
Thanh âm của Tử có chút kinh hãi vang lên
-Đúng vậy, chính là Xích Tinh, khó trách Lôi Thần Chi Chủy lại xuất động nhiều Lang Kỵ binh như vậy, tự nhiên là trân quý Xích Tinh. Địch Tư, Mạt Kim Tư.
-Tại
Hai vị hoàng kim bỉ mông ứng thanh cung kính nói, đồng thời đi tới trước mặt Tử.
Tử trầm giọng nói
-Đi bắt cái xích tinh kia trở về. Kẻ nào ngăn chặn, giết không tha.
-Rõ
Đơn giản trả lời, hai vị hoàng kim bỉ mông đồng thời liền xông ra ngoài. Thân thể to lớn của bọn họ mặc dù mới nhìn qua tựa hồ chậm chạp, nhưng khi hành động thì rất nhanh nhẹn, khiến Diệp Âm Trúc mang đến những Mễ Lan học viện đệ tử chấn động.
Không có quang mang đấu khí long lánh, Địch Tư cùng Mạt Kim Tân thân thể hùng tráng toát ra phương thức đi tới riêng, bọn họ bước từng bước trọng trọng trên mặt đất, thân thể như đạn pháo vọt tới trước. Chẳng những tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa còn cách mặt đất một thước độ cao, sử dụng lực quán tính lao thẳng về phía trước. Sau khi lao ra được mấy chục thước mới hạ xuống đất, hai chân giao thế chỉa xuống đất, chỉ vài lần công phu, thân ảnh bọn họ đã nhỏ đi rất nhiều. Mặc dù bọn họ thân thể bọn họ phóng đi không nhẹ nhàng bằng Tô Lạp, nhưng tốc độ cũng không kém hơn bao nhiêu.
-Chính là bọn hắn hai người sao
Mã Lương giật mình nói. Hắn lấy họa bút thủ vào trong tay.
Tử lạnh nhạt cười nói
- Chúng ta bay lên núi đi, nếu không có gì ngoài ý muốn, không cần chúng ta phải ra tay.
Nghe xong Tử nói, Mễ Thước Lan học viện đệ tử không khỏi càng thêm giật mình, đây chính là 3000 lang kỵ binh a! Thú nhân cùng Mễ Lan đế quốc chiến tranh bọn họ đều biết. lang kỵ binh tựa hồ như một trong những khinh kỵ tốt nhất của đại lúc, gần bằng Ai Lý Khắc long kỵ binh, chẳng những tốc độ cực nhanh, lực phóng đi càng cường hãn vô cùng, một khi phát động công kích, nhất định không sợ chết tấn công đại bộ phận khinh kỵ binh cùng bộ binh.
-Mọi người không cần lo lắng, Tử cho tới bây giờ sẽ không khoa trương cái gì. Đi thôi.
Nói, Diệp Âm Trúc liền giật dây cương, hướng về phía sườn núi phóng đi. Người khác không biết Địch Tân cùng Mạt Kim Tư thực lực, chẳng lẽ hắn còn không biết hay sao? Bây giờ cảnh lúc đầu đánh nhau tại Cầm thành hiện ra trước mặt, hai vị hoàng kim bỉ mông thần uy đại triển, cơ hồ chính là bọn hắn, phá hủy hết thảy Cầm thành, may mắn Tử kịp thời xuất hiện, mới hóa giải được nguy cơ lúc đó.
Mọi người ở đây bắt đầu đi về phía sườn núi, Địch Tư cùng Mạt Kim Tư vọt tới trước mặt Lang Kỵ binh
Lang kỵ binh, vốn là tam cấp ma thú chiến lang vì cưỡi ngựa nên gọi là kỵ binh, chiến lang tốc độ cực kỳ nhanh, nhẫn nại lực cao, cường tráng chiến lang có thể đạt tới cấp 4. Mà cưỡi chúng,chính thị thú nhân tộc - lang nhân , bởi vì có huyết thống quan hệ, bọn họ có thể đem chiến lang uy lực phát huy đến cực hạn, cho nên, lang kỵ từ lúc sinh ra cho đến sau này, vẫn là binh chủng chủ chiến của thú nhân tộc.
Cảm giác của lang quả thật phi thương nhạy cảm, cho nên, khi bọn hắn phát hiện Địch Tư cùng Mạt Kim Tư đi tới, đã nhanh chóng phản ứng. 3000 lang kỵ trung lập tức phân ra 500 đón đầu hai hoàng kim bỉ mông. Không biết tại sao, lang nhân ngồi trên lưng chiến lang mặc dù nhìn thấy tiến tới chỉ có hai cá nhân, nhưng là bọn họ cảm nhận được chiến lang đang phát run lên. Dưới sự điều khiển mạnh mẽ, mới miễn cưỡng đi tới được.
Trí tuệ của Địch Tư so với Mạt Kim Tư kém một chút, nhưng so với Mạt Kim Tư càng thêm hung hãn cuồng bạo. Từ ngày ở cùng chỗ với Tử, được Tử chỉ điểm thêm, thực lực của bọn họ nhất định có sự tăng lên đáng kể. Mặc dù thủ hộ Tử tinh bỉ mông là vinh dự lớn nhất của bọn hắn, nhưng với khả năng là lục địa cực mạnh chiến sĩ, chiến tranh cùng giết chóc mới làm bọn họ thích nhất. Lúc đầu khi còn ở Lôi Thần bộ lạc, bọn họ còn có thể thường xuyên giết chóc một ít để có thể duy trì sự hung tàn cùng dã tính của chính mình. Dồn nén bao nhiêu ngày như vậy, tại giờ khắc này hoàn toàn biểu hiện ra, cho dù không có huyễn hóa thành bản thể, với lực lượng của cửu cấp bỉ mông hoàng kim bỉ mông, cũng quyết không phải là lang kỵ binh có thể ngăn cản được.
Cận hồ điên cuồng rít gào một tiếng, Địch Tư trong nháy mắt lại gia tốc, vọt trước Mạt Kim Tư nhảy vào bên trong 500 Lang kỵ binh, chân phải trong nháy mắt đạp mạnh xuống mặt đất, ầm ầm nổ vang lên, để hạ chân phải của hắn ở trung tâm, phảng phất cả cực bắc hoang nguyên đều kịch liệt run lên. Tiếng vang kịch liệt vang lên, đủ để truyền ra ngoài mười dặm. Đấu khí khổng lồ chợt nâng mặt đất lên, rõ ràng có thể thấy được sóng va chạm hình bán hồ hướng 500 Lang Kỵ binh đánh tới, để phát tiết ra hết những dồn nén trong lòng trong những ngày qua, một cước này của Địch Tư nhìn đơn giản nhưng đã dùng toàn lực của hắn, lợi dụng đòn đánh nhảy lên, thân thể mượn lực bắn ngược lại, hướng lên trời cao. Cái đầu bóng lưỡng dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng lên.
Hoàng Kim Bỉ Mông so với Long tộc không có công kích thủ đoạn, nhưng là, bọn họ lại có lực lượng tuyệt đói của chính mình. Khí lãng, đống thổ mang theo mênh mông khí phách tẩy rữa hết thảy mọi vật trước mắt, đánh tới phía trước mặt Lang Kỵ Binh, bất luận là chiến lang hay lang nhân, trước tiên, thân thể bọn họ cùng bùn đất dung hợp cùng một chỗ, đống thổ màu vàng đã biến thành màu đỏ sậm .
Thậm chí ngay cả tiếng kêu la thảm thiết cũng không có nghe được gì, năm trăm Lang Kỵ binh, dưới một cước của Địch Tư, đã biến mất hết không còn một ai.
-Địch Tư bàng đai, ngươi cũng không chừa một chút gì cho ta, thật là huynh đệ tốt mà.
Mạt Kim Tư bất mãn gào lên một tiếng, thừa dịp Địch Tư mượn lực phản chấn bay lên không trung liền nhanh chóng gia tốc, hướng đám Lang Kỵ binh còn lại phóng đến, hắn không muốn nhường cái sự giết chóc sảng khoái này cho người khác.
Lúc này còn đang trên quá trình đi trên sườn núi Diệp Âm Trúc cùng đoàn người dừng lại, ngoại trừ hắn và Tử không để ý đến, trong mắt mọi người đều toát ra rung động thật sâu.
Ngay cả Nguyệt Minh lạnh như băng cũng không khỏi kinh hãi la lên
-Ca ngợi Pháp Lam!
Diệp Âm Trúc tự thấy may mắn, may mắn lúc trước ở Cầm thành may mắn cỡ nào mới có thể ngăn cản hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông đái lĩnh đại quân thú nhân.
Tô Lạp hiễu được, hắn hoàn toàn hiểu được tại sao khi đối mặt với 3000 Lang Kỵ, Diệp Âm Trúc và Tử vốn là không có một chút lo lắng nào.
Lúc này học sinh đến từ Mễ Lan Long Vũ học viện mới biết rằng, lúc trước đi theo phía sau bọn họ, hai người hàm hàm đích tráng hán đến tột cùng cường đại đến trình độ nào. Khó trách Diệp Âm Trúc dám thống lĩnh bọn họ đi đến chỗ nguy hiểm nhất cực bắc hoang nguyên. Nguyên lai hắn có được minh hữu mạnh như thế. Nhưng là, loài người có thể đạt đến trình độ như vậy hay không, thậm chí không có tử cấp quang huy. Cho dù đạt đến tử cấp, không biết bao nhiêu giai mới có thể trên mặt đất lưu lại một cái hố đường kính 100 thước như thế, tiêu diệt một lần 500 Lang Kỵ binh a!
Rung động dương nhiên không chỉ là đoàn người của Diệp Âm Trúc, còn có số còn lại của đoàn 3000 Lang Kỵ binh, trong trận nổ hãm thiên động địa, đã hoàn toàn đứng ngây người. Thậm chí vây công xích hồng thân ảnh cũng quên. Hơi thở cường thế đập vào mặt như thế, bọn họ quả thật thấy quen thuộc.
Mã Lương, Thường Hạo không đoán được lại có ma pháp sư nào lại có lực lượng cường đại như thế, là thú nhân, bọn chúng lại như thế nào không biết đây?
Mặc dù bọn chúng không rõ, trước mắt bọn chúng là hóa thân của hai Hoàng Kim Bỉ Mông tại sao lại ở chỗ này. Nhưng nếu phát hiện ra thân phận của đối phương, cho dù là với trí tuệ tương đối thấp của chúng, bọn chúng cũng không hy vọng trở thành đối tượng đồ lục của Hoàng Kim Bỉ Mông a!
Tiếng kêu chói tai lệnh Lang Kỵ Binh đồng thời phản ứng tại đây, trước tiên, tuyệt đối là trước tiên, bọn họ cũng không chỉnh tề trận doanh để ngăn hỏa điểu thú chạy. Thậm chí cái dũng khí liếc nhìn hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông cũng không có. Bọn họ không phải là cường hãn Lang Kỵ Binh sao? Không, trước mặt Hoàng Kim Bỉ Mông, bất cứ binh chủng gì cũng không đủ tư cách để cường hãn.
Mạt Kim Tư cực độ buồn bực đuổi theo mấy người tốc độ nhanh Lang Kỵ Binh, tiện tay đưa thân thể bọn họ xé thành những mảnh nhỏ, nhưng tưởng tượng lúc trước Địch Tư sảng khoái một kích đánh chết mấy trăm nhân mạng, hiển nhiên không cho một cơ hội. Lang Kỵ Binh này hoàn toàn phân tán ra mà đào tẩu.