Mặc dù thấy vị giáo sư này có điểm quái dị nhưng Âm Trúc vẫn làm theo lời nàng nói , kim tệ trên người cũng đã ít đi một nửa .
“ Sư phụ , khảo thí ở địa phương nào vậy ? “ .
“ Ta đẫn ngươi đi , chắc cũng chẳng còn người đến báo danh thần âm sư nữa đâu . Những người ghi báo danh của mấy hôm trước đều bận rộn cả rồi , chỉ có ta ở đây một mình lẻ loi thôi . Nhanh theo ta đi ! “
Đi ra khỏi phòng báo danh , nữ giáo sư dừng cước bộ lại , hai tay đặt trước ngực , kết ấn , ngón trỏ giao thoa xuất ra một cái đồ án sao sáu cánh , lầm rầm niệm chú ngữ , một đạo quang mang từ ngực nàng phun ra khiến đồ án hình sao sáu cánh trên ngón tay nàng chuyển sang chanh sắc , quang mang chợt lóe lên , một thân thể khổng lồ đã xuất hiện trước mắt nàng .
Đó là một độc giác mã , nhưng so với con giác mã mà Âm Trúc đã cưỡi thì bất đồng , đây là một con ngựa màu trắng , hơn nữa to gấp ba lần con của hắn . Thân dài năm thước , cao đến gần hai thước , trên người nó tỏa ra khí tức rõ ràng không phải là một con nhất giai ma thú . Con ma thú vừa hiện ra đã ôn thuận hạ thấp thân thể xuống cho vị nữ giáo sư đi tới cưỡi .
“ Sư phụ , đây là con ma thú của người sao ? “
“ Đúng vậy , ta tên gọi là Bích Cơ , ngươi có thể gọi ta là Bích Cơ sư phụ . Mau đi lên đi , nếu không sẽ không kịp thời gian đâu . Cưỡi nó sẽ nhanh hơn một chút . “
Âm Trúc cũng không khách khí , xoay người trực tiếp phóng lên ngựa , bởi vì thân thể của con bạch giác mã rất dài , cho nên khi hắn nhảy lên cũng không đụng chạm phải thân thể của Bích Cơ . Bạch giác mã đúng lên , dưới sự chỉ thị của Bạch Cơ nó bắt đầu phi nhanh về phía trước , dù tốc độ rất nhanh nhưng ngồi ở trên lại không bị chấn động mạnh , vững vàng mà thư thái .
“ Sư phụ , trong học viện có thể cưỡi ma thú sao ? “
“ Đương nhiên , Mễ lan ma học viện chiếm một diện tích quá lớn , chiếm một phần năm Mễ lan thành , nếu chỉ dùng cước mà đi bộ thì chỉ có chiến sĩ mới có thể , chúng ta là ma pháp sư làm sao chịu được . Tiểu Bạch của ta là một tam giai ngọc giác mã , tốc độ cực nhanh mà sức bền cũng rất tốt , cực kì hiếm hoi đó nha . “
“ Tam giai ma thú ? Ma pháp sư lại sở hữu đê cấp ma thú sao ? “
Âm Trúc kinh ngạc nhìn Bích Cơ phía trước . An Nhã đã từng nói với hắn ma thú đối với ma pháp sư vô cùng quan trọng , bình thường mà nói , ma pháp sư đều đợi đến khi ma pháp của chính mình tăng lên , đến một trình độ thích hợp thì mới quyết định chọn ma thú cho mình . Ma thú cuả chiến sĩ tuy cũng là dùng khế ước , nhưng không cách nào như ma pháp sư , tùy ý gọi về chắn trước người mình . Mặc dù như thế , nhưng chiến sĩ cùng với ma thú tọa kỵ của mình lập khế ước ngược lại không giống ma pháp sư khế ước cố định , cả đời chỉ có một lần . Một khi ma thú tử vong , chiến sĩ có thể dựa vào sự nỗ lực , tìm kiếm một cơ hội khác để có một ma thú mới .
Bích Cơ hừ một tiếng , nói : “ Ta mặc dù là một ma pháp sư , nhưng bất quá chỉ là một chanh cấp thần âm sư mà thôi , thần âm sư chúng ta lại không cần trực tiếp chiến đấu , chỉ cần như vậy là đủ rồi . Nếu ngươi hy vọng trở nên cường đại hơn , bây giờ quay lại báo danh nơi khác vẫn còn kịp đó . “
“ Không cần đâu , ta chính là muốn báo danh trở thành một thần âm sư . “ Âm Trúc trầm mặc hẳn xuống , trải qua sự tiếp xúc với An Nhã cùng vị Bích Cơ sư phụ này , hắn đã hoàn toàn hiểu được địa vị của thần âm sư trên đại lục . Khó trách người chọn chức nghiệp này quá ít như thế .
Ngọc giác mã đi theo đường lớn đi qua mấy vòng , trước mắt cảnh sắc trở nên sáng sủa hơn hẳn , đông đảo các tòa kiến trúc cao lớn cùng những khoảng đất trống từ từ xuất hiện trước mắt Âm Trúc . Số lượng đệ tử cũng ngày càng nhiều . Bích Cơ thúc giục ngọc giác mã ngừng lại tại một tòa kiến hình tròn , “ Tới rồi , nơi này là thần âm sư lễ đường của chúng ta . “
Không đợi Âm Trúc kịp quan sát kiến trúc trước mắt , Bích Cơ mang hắn đi vào trong lễ đường . Lễ đường không lớn lắm , ước chừng dung nạp được năm trăm người phân ra hai bên trái phải , nhưng lại chỉ có bốn mươi người đang ngồi , có vẻ hơi trống trải . Bởi vì Âm Trúc cùng Bích Cơ từ phía sau tiến vào lễ đường , chỉ có thể thấy bóng lưng của những người này , giống như Âm Trúc đã đoán trước , tất cả đều là nữ hài , trước mặt mỗi người đều là nhạc khí của chính họ . Trên đài ở tận cùng bên trong lễ đường chỉ có một nữ tử đang ngồi , khi nàng hé lộ ra phong tư mộc trác , trên chiếc bàn gỗ là một chiếc đàn tranh cổ .
Nữ tử mặc bộ quần áo màu trắng , cùng với Âm Trúc đồng dạng , nàng có một mái tóc đen nhánh , bởi vì nàng cúi đầu điều chỉnh chiếc đàn tranh , mái tóc đen che đi khuôn mặt làm Âm Trúc không cách nào nhìn thấy được dung mạo của nàng . Nhưng đôi tay của đang điều chỉnh cây cổ tranh lại thập phần hấp dẫn , thu hút sự chú ý của Âm Trúc . Đó là một đôi tay mịn màng , mềm mại , ngón tay nhỏ nhắn mà thon dài , cho dù là bạch ngọc được điêu khắc cũng vị tất đã có thể sánh được với mười ngón tay của nàng , mỗi ngón tay cũng dài một thốn , móng tay trong suốt như thủy tinh , trong lúc đó các ngón tay của nàng lướt trên chiếc đàn tranh , động tác ưu nhã động lòng người .
“ Mau ngồi xuống chỗ này đi , nhập học khảo thí sẽ bắt đầu ngay bây giờ đó . “ Bích Cơ hướng Âm Trúc nói .
“ Bích Cơ sư phụ , nhập học khảo thí phải làm cái gì đây ? “
Bích Cơ mỉm cười , nói : “ Chỉ cần ngươi nghe nàng đàn một khúc nhạc , khảo thí sẽ hoàn thành . “ Nói xong nàng nhẹ nhàng đi tới một bên ngồi xuống .
Âm Trúc hướng đến chung quanh nhìn một chút , đột nhiên mắt hắn sáng ngời , hắn thấy một cây cổ cầm hé ra , cơ hồ không có gì do dự , hắn bước nhanh tới cây cổ cầm bên cạnh của nữ tử ngồi xuống . Đôi mắt cũng không ly khai khỏi cây cổ cầm trước mắt . “ Ngọc Vận cầm , đây là Ngọc Vận cầm a ! “
Đối với Âm Trúc , cổ cầm là đạn huyền nhạc khí sớm nhất , là côi bảo của truyền thống văn hóa, có thể nói là nhạc khí tốt nhất . Cầm Tông sở hữu năm cây cổ cầm , đều là danh cầm một đời , không chỉ có thế , nếu chúng chánh thức bộc lộ rõ thực lực có thể nói đó là thần khí cổ cầm . Âm Trúc nhớ lại lời Tần Thương : “ Nếu như ngươi có thể gặp một cây danh cầm thì nhất định phải có nó , nhất định là năm cây tuyệt đại danh cầm , đó chính là những thần khí vô cùng quý giá còn tồn tại . ”
“ Gia gia , danh cầm thì có gì hay sao ? “ “
“ Danh Cầm có rất nhiều chủng loại , như là Thần long thức , Châu thức , Sư khóang thức Linh cơ thức , Phượng thế thức ……. “ . Ngọc Vận cầm mặc dù không so được với thần khí tuyệt đại danh cầm , nhưng cũng cũng với Xuân Lôi cầm đều là danh cầm a !
Lúc này , nữ tử phía trước quay đầu về phía Âm Trúc , phát hiện bên cạnh mình là một nam nhân , không khỏi kinh ngạc , cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên . Nàng mặc một bộ quần áo màu lam nhạt , mái tóc dai lẳng lặng khoát lên trên vai , mặc dù không phải là kinh tâm động phách giống như An Nhã , nhưng cặp lông mi ôn nhu rất dễ làm cho người ta một ấn tượng tốt . Nhất là đôi mắt mà lam của nàng , mặc dù đang kinh ngặc nhưng trong ánh mắt lại phi thường nhu hòa . Đúng lúc này thì thanh âm từ cây đàn tranh vang lên làm toàn trường rung động .
Ánh mắt Âm Trúc đang bị cây Ngọc Vận cầm thu hút cũng bị lôi kéo mạnh mẽ . Cây cổ tranh có ngoại hình tương đương với cây cổ cầm , so với cổ cầm thì dây đàn cũng nhiều hơn , có hai mươi mốt dây . Thanh âm hoa lệ vang lên rất mạch lạc , trong trẻo , so với cổ cầm thì dễ dàng khống chế hơn . Tần Thương đã nói qua với Âm Trúc , trong hầu hất các loại thượng cổ nhạc khí , cầm xưng đế còn tranh xưng hậu . Cầm thì rất khó cùng với các nhạc khí khác hợp tấu , mà đàn tranh lại có thể cùng nhạc khí khác hợp tấu , trọng tấu . Thanh âm của cổ tranh tương đối vang hơn , âm vực cũng dài hơn , so với cổ cầm lại thấp hơn một phần khí chất nho nhã , thâm thúy .
Lúc này , nữ tử trên đài bắt đầu diễn tấu cây cổ tranh , tiếng đàn trong nháy mắt vang lên như nước chảy mây trôi , thanh âm mang theo chanh sắc quang mang , khiến cho tinh thần của toàn bộ mọi người trong trường đều bị câu dẫn đi . Thanh lượng tràn ngập cảm xúc , mang theo mấy phần bi thương , đôi ngọc thủ thon dài kia đang lướt đi trên dây của cây cổ tranh , phóng thích tranh âm cùng chanh sắc quang mang giao hợp , tranh âm như sợi tơ tinh thần , khiến tầm thần mọi người chấn động .