“ Được rồi , phần khảo thí đến đay là kết thúc . Bây giờ ta sẽ đọc danh sách những người đủ khả năng nhập học , những người còn lại có thể rời đi , năm sau quay lại “ . Thanh âm lão phụ nhân trầm thấp vang lên , không biểu lộ một sắc thái tình cảm gì trong đó cả .
Tổng cộng chỉ có mười một người được nhập học , ai cũng lộ sắc mặt vui mừng , số còn lại mang theo thần sắc bất mãn rời khỏi lễ đường . Âm Trúc không có tên trong danh sách được ở lại , nhưng hắn cũng không chuyển động rời khỏi lễ đường , vẫn ngồi im một chỗ suy ngẫm về những lời mà bạch y nữ tử trước khi rời đi nói .
Lão phụ nhân trên bình đài đi xuống chỗ hắn : “ Ngươi , đứng lên , nói cho ta biết tên “ .
“ Ý , Ny Na hệ chủ gọi ngươi đấy “ . Nữ tử ngồi cạnh hắn từ đầu đến giờ khẽ huých một cái , nàng cũng là một trong những người được ở lại .
Âm Trúc lúc này mới bừng tỉnh , quay lại nhìn lão phụ nhân : “ A ! Ta tên là Diệp Âm Trúc . Ngài hảo , Ny Na nãi nãi “ .
Yên tĩnh , cả lễ đường đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh một cách đáng sợ .
“ Ta vừa nói gì không phải sao ? “ . Âm Trúc ngơ ngác hỏi nữ tử ngồi bên cạnh .
Lúc này , ánh mắt của mười nữ tử còn lại cũng đang tập trung vào Âm Trúc , mặt ai cũng tái mét vì sợ hãi . Ai cũng biết Ny Na - hệ chủ thần âm hệ ghét nhất người khác nói mình già .
“ Sao vậy ? … Gia gia của ta đã nói , thấy phụ nữ cao tuổi nên gọi là nãi nãi cho lễ phép “ .
“ Ngươi … “ . Nhìn bộ dáng ngây ngô của Âm Trúc , Ny Na hận không thể xông tới bóp cổ cho hắn sùi bọt mép ra để hắn nhớ bài học ngày hôm nay . Nàng cố nén lửa giận trong lòng , hỏi : “ Ngươi cũng đến bào danh thần âm hệ phải không ? “ .
Bích Cơ lúc này biết Ny Na đang tức giận nên vội trả lời thay cho Âm Trúc : “ Đúng vậy , hệ chủ , hắn vừa mới báo danh , do ta dẫn tới . Ngài xem … “ . Vừa nói , nàng vừa chăm chú nhìn Âm Trúc . Màn hợp tấu vừa rồi của Âm Trúc làm cho nàng thật sự rung động , nàng không thể tin được là cầm nghệ của Âm Trúc đã đạt tới mức này , cho dù là chanh cấp thần âm sư như nàng cũng biết không thể bằng hắn .
Ny Na hừ lạnh một tiếng , nói : “ Không nghĩ tới còn có nam nhân theo học thần âm sư . Được rồi , ngươi cũng được nhận vào . Bây giờ các ngươi có thể chuẩn bị thu sếp để nhập học là vừa “ . Nói xong , nàng quay đầu đi thẳng .
“ Oa , một nam thần âm sư . Chức nghiệp này lại có thể tồn tại sao ? Thật là thần kỳ “ . Một tiếng reo hưng phấn vang lên làm Âm Trúc giật nảy mình . Chỉ thấy đó là một nữ tử vóc người thấp bé , tuổi chừng mười sáu , mười bảy đang chạy đến tò mò nhìn hắn . Các nữ tử còn lại cũng tập trung vây quanh hắn .
“ Tại soa ngươi lại lựa chọn thần âm sư chức nghiệp a ! Hình như cho đến bây giờ không có nam nhân nào nguyện ý lựa chọn loại ma pháp này . “
Đủ mọi loại hương phong xử nữ truyền đến mũi hắn . Đã được An Nhã dạy bảo một ít kiến thức vè chuyện nam nữ nên bây giờ bị cả đám nữ tử bao vây , Âm Trúc không khỏi đỏ mặt . Hắn cảm nhận tim mình đang đập thình thịch như trống , chưa bao giờ trong người lại có cảm giác kỳ lạ đến vậy , chỉ biết gãi gãi đầu nói : “ Thần âm sư có gì bất hảo chứ ? “ .
“ Hảo ý tứ a ! Quả xứng đáng là một cây tùng cho vạn gốc mai nương tựa . Vừa rồi ta nghe ngươi đạn cầm hay lắm , ngươi học cầm lâu chưa ? “ . Cô gái lúc nãy reo lên lại hỏi tiếp .
Âm Trúc gật đầu : “ Đúng vậy , ta học cầm nghệ đã gần mười sáu năm rồi “ .
“ Ngươi hảo , nhạc cụ của ta là tiêu “ .
Âm Trúc con mắt sáng ngời , phải biết rằng tiêu là loại nhạc cụ có thể hòa tấu với cầm hoàn mỹ nhất . “ Thật tốt quá , sau này nhất định phải lĩnh giáo kỹ nghệ thổi tiêu của ngươi “ .
Lại có một nữ tử bận hồng y nói : “Ngươi đừng có mà thiên vị như vậy , chẳng lẽ ngươi chỉ thích những người thổi tiêu sao ? “ .
Âm Trúc nghệt mặt ra , hỏi : “ Vậy chẳng lẽ các nàng đều thổi tiêu hết hay sao ? “ .
Tiếng cười đột nhiên vang dội khắp lễ đường , các nữ tử trong lòng đều không khỏi nảy sinh hảo cảm với Âm Trúc , thầm nghĩ nam tử đầu tiên của thần âm hệ quả thật rất dễ thương a .
Cô gái thổi tiêu bây giờ mới biết ý tứ gán ghép mình với Âm Trúc , nhất thời khuôn mặt trở nên đỏ bừng vì xấu hổ : “ Các ngươi … đi chết hết đi “ .
“ Được rồi , các cô nương , nhiệt náo đã đủ chưa , sau này sẽ đều là đồng học của nhau cả , lo gì không có cơ hội . Bây giờ hãy theo ta nào “ . Bích Cơ cố nén cười , nhìn đám người trẻ trung hoạt náo trước mặt , nàng có chút hâm mộ . Mười năm trước , chình bản thân nàng chẳng phải cũng nhí nhảnh yêu đời như vậy sao ?
Theo sau Bích Cơ , tính cả Diệp Âm Trúc là mười hai người rời khỏi lễ đường . Âm Trúc đi ở sau cùng , nhìn các nữ tử phía trước vừa đi vừa cười đùa rúc rich không khỏi có cảm giác thoải mái trong lòng , thầm nghĩ cuộc sống sau này ở Mễ lan học viện chắc cũng sẽ không tệ .
“ Ngươi hảo “ . Một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai Âm Trúc , chính là nữ tử ngồi cạnh hắn lúc nãy , chủ nhân của ngọc vân cầm .
Nàng cao đến ngực Âm Trúc , bộ quần áo màu lam phối hợp với đôi mắt cùng màu tạo một cảm giác ôn nhu như nước , làm Âm Trúc có cảm giác rất giống khi ở bên An Nhã , chỉ có thanh âm là khác thôi .
Âm Trúc vội nói : “ Ngươi hảo , vừa rồi ta quả thực vô lễ khi mượn cầm của ngươi … “ .
Nữ tử dịu dàng nói : “ Không sao đâu . Ngươi đạn cầm thật tốt , ca xướng cũng hay nữa “.
“ Ngươi cũng nghe được ư ? “ . Âm Trúc kinh ngạc nhìn nữ tử , mặc dù vừa rồi hắn đã khống chế tâm tình cùng ma pháp lực của mình khiến cho người khác khó có thể cảm nhận , chỉ có bạch y nữ tử hò tấu cùng Âm Trúc mới có thể hiểu . Vậy mà nữ tử này lại nghe được , chứng tỏ thiên phú của nàng về âm nhạc cùng tinh thần lực không phải tầm thường .
Nữ tử gật đầu : “ Đúng vậy ! Nhưng ta chỉ nghe được đoạn đầu thôi , đoạn sau ta nhớ không rõ , tinh thần ta lúc ấy đã hoàn toàn đắm chìm vào trong sự hòa tấu cầm tranh của hai người . Ta biêt càm tranh không thể hòa tấu , vậy àm tại sao ngươi lại có thể làm được như vậy ? À quên mất , tên ta là Lam Hi “ .
Âm Trúc gật đầu đáp : “ Cầm tranh quả thật không dễ dàng hợp tấu , nhưng nếu tập trung vào nhạc khúc , chú ý vận dụng một chút kĩ xảo thì có thể làm được . Chỉ bất quá là rất khó có thể hỗ trợ nhau mà thôi , chỉ có thể tấu hai loại chậm một nhịp so với nhau “ .
Lam Hi chợt nói : “ Nguyên lai là như vậy . Nhưng nếu không có kỹ xảo xuất sắc , sợ rằng rất khó có thể làm được . Ngươi đối với cầm tâm đắc như vậy , sau này có thể dạy ta được không ? Ta còn mới nhập môn mà thôi “ .
Diệp Âm Trúc mỉm cười : “ Không có vấn đề gì . Ta không thể dạy ngươi được , chỉ có thể giúp ngươi thôi , trình độ của ta so với các vị sư phụ còn kém lắm . Sau này có chuyện gì ngươi cứ hỏi ta là được “ .
“ Cám ơn ngươi , ngươi quả thực là một người tốt . Vừa rồi các nàng giễu cợt ngươi , chẳng lẽ ngươi không tức giận chút gì sao ? “ .
Âm Trúc cười khổ nói : “ Không phải không tức giận , chỉ là các nàng nói gì ta có chút không hiểu được “ .
Lan Hi lè lưỡi ra trêu hắn , cử chỉ rất là đáng yêu : “ Vừa rồi gan ngươi to đấy ! Dám gọi hệ chủ là Ny Na nãi nãi , chẳng lẽ ngươi không biết nàng rất ghét bị gọi là người cao tuổi sao ? May mà ngươi vừa rồi hòa tấu tuyệt vời , nếu không sẽ rất khó được nhập học “ .
Âm Trúc kinh ngạc nói : “ Thật không ? Vậy mà ta lại không biết a ! “ .
Lam Hi thật sự đầu hàng hắn : “ Ngươi cái gì cũng không biết . Chẳng lẽ trước khi khảo thí , ngươi không hề tìm hiểu thông tin về Mễ lan học viện sao ? Đừng nói với ta là ngươi không biết tí gì về nơi này nhé ! “ .
Âm Trúc lại gật đầu một cách ngây ngô : “ Ta quả thật không biết a ! “ .
Chiều mới có chương còn lại của ngày hôm nay