An Nhã có chút kinh ngạc nói:
-Tại sao?
Lỗ đặc tư thở dài một tiếng nói:
-Xin lỗi An Nhã a di vốn dĩ ngài cùng tộc chúng ta có quan hệ, ngài thỉnh cầu chúng ta tất nhiên nhất định phải giúp đỡ hết sức.Huống chi vừa rồi các ngươi còn giải vây chúng ta nhưng bây giờ, tình huống của Ải Nhân tộc ngài cũng đã thấy, bị thú nhân tộc phát hiện là một nguy cơ cực lớn. Phần lớn tinh lực của chúng ta đều bị tiêu hao vào đấy, nhất là các chú tạo sư lại càng phải hao phí tâm lực, hi vọng chế tạo ra được loại vũ khí tốt hơn, lần sau khi bị tấn công ít nhất cũng có thể cùng đối phương đánh một trận thật oanh liệt.
Nghe xong Lỗ tư đặc giải thích Diệp Âm Trúc nói:
-Lỗ đặc tư tộc trưởng ta nhận làm cho thế này không phải là biện pháp,như vậy không giải quyết được vấn đề.
Lỗ đặc tư sửng sốt trong mắt bùng lên một đoàn lửa giận,
-Tại sao?
Từ lúc Diệp Âm Trúc cùng An Nhã đến hắn nhìn Diệp Âm Trúc có chút không vừa mắt. Diệp Âm Trúc anh tuấn, ưu nhã hắn không có khả năng so sánh, mà An Nhã thì lại quá xinh đẹp làm cho hắn say mê. An Nhã cùng Diệp Âm Trúc trong lúc vô tình toát ra sự thân mật, hắn đã nhìn ra hai người quan hệ không tầm thường. Ải Nhân tính tình như liệt hỏa, ghen ghét lại càng mãnh liệt. Cho nên hắn đối Diệp Âm Trúc vốn không có ấn tượng gì tốt. Nếu không phảiì Diệp Âm Trúc là đồng bọn với Tử Tinh Bỉ Mông, hắn thậm chí không muốn cùng Diệp Âm Trúc nói chuyện.
Diệp Âm Trúc nói:
-Ngài vừa rồi cũng đã nói qua thú nhân tộc nhìn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, mặc dù lực lượng của các vị rất cường đại, nhưng dù sao cũng không có khả năng bảo vệ tất cả các Ải Nhân. Nếu thú nhân trở lại, nhất định lúc đó Ải Nhân tộc rất có thể sẽ bị đồ sát, cho nên ngạnh kháng cũng không phải là biện pháp tốt!
Lỗ đặc tư sắc mặt trầm xuống
-Phải chăng ý của ngươi là Ải Nhân tộc chúng ta không đủ mạnh?
Diệp Âm Trúc nhíu mày hắn cũng cảm giác được tâm tình của Lỗ Đặc Tư có chút không ổn:
-Lỗ đặc tư tộc trưởng xin chớ hiểu lầm ý của ta. Số lượng thú nhân lớn như vậy, lại thêm thực lực mỗi tên đều rất mạnh mẽ, chống lại cũng không phải là biện pháp. Ta muốn đề nghị các người tạm thời rời khỏi đây, tránh mũi nhọn của quân đội Thú nhân đã.
Lỗ đặc tư tức giận hừ một tiếng
-Nhóc con mặt trắng ngươi vẫn cho rằng chúng ta không cách nào chống lại thú nhân được? Đừng tưởng rằng ngươi có Tử Tinh Bỉ Mông làm đồng bọn có thể ở chỗ này hướng ta chỉ tay đá chân, khi ta trở thành Ải Nhân đệ nhất dũng sĩ lúc ngươi còn chưa ra đời đâu.
-Lỗ đặc tư.
Minh cùng An Nhã cơ hồ đồng thanh kêu lên một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ trách móc.
Ánh mắt Diệp Âm Trúc vẫn tĩnh lặng như trước, không vì sự bài xích không chút khách khí của Lỗ Đặc Tư mà tức giận. Nhưng có một điều mà ngay cả An Nhã cũng không biết, đó là hắn càng tĩnh lặng thì tâm tình hắn lại càng không tốt. Tần Thương đã từng dạy hắn, tình huống càng khó khăn phức tạp lại càng phải cố gắng bảo trì sự tỉnh táo của bản thân.
-Lỗ Đặc Tư tộc trưởng, ngươi nói ta xem thường các ngươi đúng không? Không sai, vừa rồi ta chính là muốn nói các ngươi còn kém xa so với đối thủ Thú nhân tộc. Nếu đổi lại là thời kì thịnh vượng nhất của Ải Nhân tộc thì may ra còn có thể, nhưng lúc này thì đừng nghĩ đến chuyện đó làm gì. Cho dù ngươi có sự trợ giúp của Minh, thực lực đại tăng, nhưng thủy chung hắn vẫn là Sơn Lĩnh cự nhân - một trong tứ đại thú thần của Thú Nhân tộc, là Hoàng Giả của Lôi Thú tộc. Muốn dựa vào đó để khôi phục lại vinh quang của Ải Nhân tộc là điều không thể.
Diệp Âm Trúc cũng không chút khách khí nói thẳng vào vấn đề.
-Đủ rồi, ta không cần ngươi dạy ta phải làm như thế nào.
Lỗ Đặc Tư tiến lên một bước tức giận nhìn Diệp Âm Trúc, hai nắm tay nắm chặt đến nỗi vang lên từng tràng răng rắc. Kì thật hắn cũng biết Diệp Âm Trúc nói đúng, nhưng không hiểu tại sao, những lời do Diệp Âm Trúc nói ra hắn đều cảm thấy rất khó tiếp nhận.
Diệp Âm Trúc giơ tay ngăn cản An Nhã đang định lên tiếng, nhạt giọng bảo:
-Đã như vậy, không biết Lỗ Đặc Tư tộc trưởng có dám đánh cược với ta không?
Lỗ đặc tư gầm nhẹ một tiếng:
-Đánh cuộc cái gì?
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười nói:
-Thực lực của ta so với thú nhân của Sở La Môn bộ lạc còn kém xa, nhưng ta cũng tự tin thực lực của các ngươi còn không bằng ta. Được rồi, tộc trưởng, nếu ngươi có thể lãnh đạo một nhóm mười tộc nhân đánh thắng được ta thì chứng minh được rằng, các ngươi có đủ năng lực chống lại thú nhân. Nếu ngươi thắng, ta và An Nhã tỷ tỷ nguyện lưu lại đây giúp đỡ các ngươi chống lại Quân đội thú nhân vô điều kiện. Còn nếu ngươi thua thì phải nghe lời chúng ta, dẫn tộc nhân rời khỏi đây, tạm thời thôi cũng được, đồng thời phải giúp chúng ta chế tạo một loại đồ vật.
-Ngươi nói cái gì?
Trong nháy mắt ngọn lửa trong lòng bùng lên, Lỗ đặc tư trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc,hai mắt đã từ từ chuyển hóa thành màu huyết hồng.
An Nhã than thầm trong lòng, trên đường tới đây mình đã cẩn thận nhắc nhở Âm Trúc phải chú ý không chạm vào tôn nghiêm yếu ớt của Ải Nhân. Không hiểu sao hắn lại kích động như vậy? Lại còn bảo Lỗ Đặc Tư đái lĩnh mười tộc nhân tấn công nữa chứ, loại đổ ước này có khác gì là vũ nhục Ải Nhân tộc?
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:
-Ta nói cho dù ngươi thống lĩnh mười người cũng không có khả năng chiến thắng ta.
Lỗ đặc tư nổi giận gầm lên một tiếng bàn tay nắm lại một quyền đánh thẳng đến Diệp Âm Trúc.
Chẳng những tốc độ nhanh nhẹn kỳ lạ mà lực lượng cũng lớn kinh người.
Một chuyện kì dị đột nhiên xuất hiệp, Diệp Âm Trúc tựa như không hề di động, thế nhưng quyền đầu của Lỗ Đặc Tư lại đâm xuyên qua người hắn, giống như cả người Diệp Âm Trúc không phải là thực thể vậy. Đương trường cũng chỉ có An Nhã là thấy được động tác của Diệp Âm Trúc, lúc quyền đầu của Lỗ Đặc Tư gần tới người hắn mới đột nhiên lùi lại sau một bước, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.
-Lỗ Đặc Tư tộc trưởng, ngươi đối đãi với khách nhân như vậy sao? Hay là ngươi sợ đánh khôgn lại ta nân không dám đánh cá với ta?
Âm thanh Diệp Âm Trúc vang lên có chút châm chọc.
Lỗ Đặc Tư một quyền không trúng đích cũng cảm thấy sửng sốt ngạc nhiên, đối với tốc độ của chính mình hắn rất tự tin. Mặc dù đoán được Diệp Âm Trúc thực lực phi phàm nhưng cũng không nghĩ tới tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả mình.
-Hảo, ta và ngươi đánh cược,bất quá ta và ngươi một đấu một.
Lỗ Đặc Tư cơ hồ đang rít lên, vì tôn nghiêm Ải Nhân hắn không được từ chối lần đánh cược này.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười nói:
-Vậy đánh cược như thế nào đây?
Lỗ đặc tư hừ lạnh một tiếng
-Theo ý ngươi vừa rồi đưa ra đi.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-Hảo, vậy tộc trưởng bây giờ có thể nghỉ ngơi chút.Ngươi trải qua chiến đấu một hồi bây giờ tỉ thí đối với ngươi ta thấy không công bình,sau hai giờ chúng ta bắt đầu đánh cược.
Lỗ đặc tư đầu tiên là sửng sốt một chút,rất nhanh có thể hiểu được Diệp Âm Trúc không muốn chiếm tiện nghi hắn. Diệp Âm Trúc vốn là muốn tôn trọng đối thủ nhưng trong mắt Lỗ Đặc Tư lại chẳng khác nào đang khinh thường hắn, cũng không nói lời nào hung hăng trừng Diệp Âm Trúc liếc mắt lúc này mới đi tới một bên ngồi xuống nghỉ ngơi. Là một tộc trưởng hắn đương nhiên không chỉ biết xúc động,nếu cùng đối phương đánh cược sẽ hết sức tranh thắng.
Nhìn Lỗ đặc tư khoanh chân ngồi trên mặt đất, Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra một tia tán thưởng mỉm cười.
-Âm Trúc, tại sao ngươi lại làm như thế?
An Nhã đi tới bên người Diệp Âm Trúc nói có chút trách cứ.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Điều này là vì Cầm thành, cũng là vì Ải Nhân tộc. Kỳ thật không phải Lỗ Đặc Tư không muốn tiếp nhận ý kiến của ta,chỉ là không biết tại sao hắn hình như đối với ta hình như không có cảm tình. Ải Nhân tộc mặc dù dễ dàng xúc động, tính tình lại táo bạo nhưng ta tin tưởng bọn họ là một dân tộc biết giữ lời hứa.
An Nhã mặt trắng bệch không còn chút máu liếc mắt hắn nói:
-Ngươi có tự tin có thể chiến thắng Lỗ đặc tư hay không? Cha Lỗ đặc tư từng không ít khoa trương nói Lỗ Đặc Tư chính là thiên tài chiến sĩ Ải Nhân tộc, mặc dù sinh ra trời phú không cao nhưng là tại chiến đấu thực lực tăng cao lại không có người có thể so sánh. Thực lực của sơn khâu Ải Nhân chân chánh cường đại. Huống chi hắn với Minh có quan hệ so với ngươi và Tử không sai biệt lắm.Tất nhiên cũng có thể mượn Minh một ít lực lượng. Về phương diện phòng ngự ngươi tuyệt đối không thể bằng hắn được.
Diệp Âm Trúc mỉm cười không nói, Minh đang ngồi yên một bên từ đầu đến giờ vẫn chưa rời ánh mắt khỏi người hắn một giây nào. Nhìn Diệp Âm Trúc tươi cười, hắn không nhịn được âm thầm tán thưởng, trí tuệ của loài người quả thật Ải Nhân không có cách nào so sánh được. Tên Diệp Âm Trúc này cũng không có ác ý, với biểu hiện vừa rồi có thể thấy được thực lực của hắn tuyệt đối không kém. Cầm đế, vừa rồi vị Tử Tinh Bỉ Mông kia gọi hắn là Cầm đế, không biết trong đó có gì xảo diệu không đây?
Bình thường, đại đa số thời gian sơn lĩnh cự nhân đều ngủ say đương nhiên không có khả năng biết trong loài người còn có chức nghiệp thần âm sư như Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc chọn một góc ngồi xuống dưỡng thần, mặc dù hắn ngoài miệng thì nói dễ dàng nhưng trong lòng cũng không dám khinh thường đối thủ. Áo Duy Lạp từng dạy hắn, tối kị chính là coi thường địch nhân, trên chiến trường càng coi trọng địch nhân thì càng có lợi. Mặc dù trước đó Diệp Âm Trúc không chứng kiến cuộc đối đầu của Lỗ Đặc Tư với Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật, nhưng hắn cũng tuyệt đối không dám khinh suất với vị Vua của Ải Nhân tộc này.
Hai canh giờ tu luyện trôi qua rất nhanh, ít nhất đối với cá nhân Sơn Lĩnh cự nhân Minh mà nói thì chỉ bằng thời gian chợp mắt một lúc.
Lỗ Đặc Tư nhảy bật dậy, đồng thời Diệp Âm Trúc cũng mở mắt ra nhìn hắn. Lỗ Đặc Tư cầm lấy Bát lăng Mai hoa lượng ngân chùy, chỉ tay ra ngoài nói với Diệp Âm Trúc:
-Theo ta!
Nói xong hắn lập tức xông ra.
Diệp Âm Trúc nhìn lại thấy An Nhã và Minh đang nói chuyện, lúc này mới từ từ đứng dậy, động tác hắn nhìn thì cực kì uể oải nhưng thực tế thì lại không chậm hơn Lỗ Đặc Tư một chút nào
Tốc độ của Minh vốn rất chậm, An Nhã cũng không nóng nảy. Nàng mặc dù còn chưa biết thực lực của Diệp Âm Trúc bây giờ mạnh tới đâu nhưng cũng tin tưởng Diệp Âm Trúc là một người có lí trí, nếu không nắm chắc hắn tuỵệt đối sẽ không đánh cược với Lỗ Đặc Tư.
Theo chỉ dẫn của Lỗ Đặc Tư, mấy người nối chân đi ra ngoài huyệt động, nhằm hướng Khâu Lăng chạy đi. Lỗ Đặc Tư đương nhiên là không muốn động thủ với Diệp Âm Trúc tại vùng phụ cận trú địa của Ải Nhân tộc. Bốn thân ảnh nối nhau mà đi, xuyên qua các đồi núi lô nhô, xuyên qua một mảnh rừng rậm rạp, cuối cùng dừng chân trên thảo nguyên bao la của Cực bắc hoang nguyên.